Mục lục
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Đúng vậy, khi tôi ở trong trạng thái tốt nhất thì mới đạt được kết quả đó, nếu không thì ngay cả hai mươi phần trăm phần thắng cũng chẳng có!”

Độ Thiên Chân Nhân nói đúng.

Võ Thí Thiên khủng khiếp đến mức nào, chỉ những người đã thực sự giao đấu với ông ta mới biết được.

Tiêu Long là người duy nhất có thể uy hiếp Võ Thí Thiên!

Nhưng ngoại trừ Tiêu Long, không một ai ở Hoa Quốc có thể chống được được quá ba đòn của Võ Thí Thiên.

Ít nhất là ngoài mặt, không ai có thể làm được.

Còn những “lão già” hay “quái vật” ẩn cư trong núi sâu, thì không thể tính vào đây được.

“Trong cùng một cảnh giới Thiên Vương mà vẫn có chênh lệch lớn như vậy sao?”

Tiêu Chính Văn khẽ cau mày.

“Chênh lệch cực lớn, bởi vậy, cảnh giới Thiên Vương cũng là ranh giới, có người cả đời cũng không thể tiến thêm một cấp bậc nào, nhưng có người lại nhanh chóng xuyên qua cảnh giới này, bước vào cảnh giới Nhân Vương!”

Độ Thiên Chân Nhân nói với vẻ nghiêm nghị.

Lẽ nào mục tiêu của Tiêu Chính Văn là đánh bại Võ Thí Thiên?

Ít nhất trước khi anh bước vào cảnh giới Thiên Vương thiên cấp bốn sao, thì chuyện này hoàn toàn không có khả năng.

Lội ngược dòng cũng cần có điều kiện, thứ nhất là thực lực của đối phương, trong cùng một cảnh giới không quá mạnh!

Thứ hai, đối phương vừa đạt tới cảnh giới cao hơn và cảnh giới còn chưa ổn định.

Nhưng cả hai điều này, Võ Thí Thiên đều không phù hợp!

“Được rồi, ông có chỗ ở tại Giang Trung chưa?”

Tiêu Chính Văn thờ ơ hỏi.

“Có rồi ạ! Thiên Kiếm Tông chúng tôi có cứ điểm ở khắp nơi, chủ thượng không cần phải lo lắng về chuyện này!”

Độ Thiên Chân Nhân lễ phép nói.

“Ừ, vậy thì tốt, ông hãy trở về chờ tin tức của tôi, hôm nào tâm trạng tốt tôi sẽ lên võ đài, ông cũng đi theo xem thử!”

Nói xong, Tiêu Chính Văn khẽ vẫy tay.

Độ Thiên Chân Nhân vội vàng đứng dậy nói: “Vâng! Thuộc hạ sẽ chờ tin vui từ chủ thượng!”

Dứt lời, Độ Thiên Chân Nhân không dám ở lại trong biệt thự, mà vội vàng chào tạm biệt Tiêu Chính Văn.

Sau khi Độ Thiên Chân Nhân rời đi, Tiêu Chính Văn lại lấy mảnh giấy cũ của cuốn Thiên Sơn Thư Lục ra và cẩn thận nghiên cứu.

Cuốn sách này thực sự là cái gì cũng có.

Sau trận đấu ngày hôm qua, Tiêu Chính Văn lại lĩnh hội được rất nhiều, lúc này anh cần kiểm chứng suy đoán của mình.

Anh lập tức đi tới bãi cỏ bên ngoài biệt thự, chậm rãi nâng cánh tay phải lên, ý nghĩ chợt xoay chuyển, soạt!

Mười mấy giáo ảnh trong nháy mắt xuất hiện sau lưng Tiêu Chính Văn, nhưng xét về sức mạnh, nó không khác quá nhiều so với những gì mà Độ Thiên Chân Nhân đã thực hiện, chỉ có vẻ ngoài chứ không có sức mạnh thực sự!

Theo cách nói trong Thiên Sơn Thư Lục, đòn này của anh thật ra không có tâm!

Tâm?

Tiêu Chính Văn lại thay đổi chiêu thức, vù!

Một giáo ảnh đột ngột bắn ra, trong nháy mắt đã đập vỡ một hòn non bộ ở đằng xa!

Nhưng khi lại gần, Tiêu Chính Văn vẫn không hài lòng lắm với kết quả này.

Kích thước của các viên đá không đồng đều, hơn nữa, trọng tâm rõ ràng là có vấn đề.

Sau khi cất mảnh giấy cũ của cuốn Thiên Sơn Thư Lục đi, Tiêu Chính Văn ngồi xếp bằng, trong đầu không ngừng nhớ lại đoạn ghi chép trong Thiên Sơn Thư Lục.

Trong lúc Tiêu Chính Văn đang nghiên cứu Thiên Sơn Thư Lục, trên mạng đã bắt đầu xuất hiện việc tấn công đến từ thủy quân*.

(*Thủy Quân: là một nhóm người được một tổ chức hoặc cá nhân nào đó trả tiền để định hướng truyền thông theo ý mình).

Thủy quân do nhà họ Viên mời đến gần như hoàn toàn áp đảo chống đối với cư dân mạng ủng hộ Tiêu Chính Văn.

“Hừ! Đã gần một ngày trôi qua rồi mà Tiêu Chính Văn vẫn im thin thít, chứng tỏ hắn đã sợ rồi, vua Bắc Lương gì chứ, tôi thấy, hắn còn không bằng cái rắm!”

“Đúng vậy, nếu không phải trước đây hắn may mắn, những đối thủ mà hắn từng gặp đều là lũ gà bệnh, thì hắn đã phải bỏ mạng từ lâu rồi, sao còn có thể sống đến ngày hôm nay chứ?”

“Này? Tôi nhớ chẳng phải Tiêu Chính Văn rất ngông cuồng à? Tại sao lại không ứng chiến? Hắn bị câm rồi sao? Ha ha ha…”

Lúc này, Liễu Linh Nhi đang ở trong tiệm thuốc bắc, đối diện với màn hình máy tính, cô ấy tức giận đến nỗi sắc mặt tái nhợt, hai tay không ngừng run rẩy đang ra sức cào bàn phím.

“Đám khốn nạn này! Các người… Các người thật sự quá vô lý!”

Liễu Linh Nhi vừa đánh máy, cái miệng nhỏ nhắn của cô ấy vừa không ngừng lẩm bẩm.

“Vua Bắc Lương đã từng có những công lao to lớn đối với Hoa Quốc, không nói đâu xa xôi, chỉ riêng việc mấy ngày trước năm quốc gia tấn công Hoa Quốc, nếu như không có vua Bắc Lương, bây giờ các người còn có thể lên mạng không?”

“Đúng vậy, lúc đó cụ tổ của nhà họ Viên đang ở đâu? Sao không thấy ông ta xuất hiện chống lại kẻ địch?”

“Mấy người đúng là đồ vong ơn bội nghĩa!”

Lúc này, rất nhiều cư dân mạng ủng hộ Tiêu Chính Văn đã bắt đầu đáp trả.

Nhưng ngay sau đó, họ đã bị nhấn chìm trong bình luận của thủy quân!

“Nếu Tiêu Chính Văn thật sự tài giỏi như vậy, tại sao hắn lại không dám ứng chiến? Hắn tài giỏi như vậy thì bảo hắn ứng chiến đi! Điều này cho thấy rằng hắn nhát gan, cho thấy hắn đã sợ rồi!”

“Đúng vậy, nếu hắn sợ rồi thì hãy ngoan ngoãn quỳ xuống dập đầu mười lần trước mặt cụ tổ nhà họ Viên đi!”



Đương nhiên, Khương Vy Nhan cũng đã nhìn thấy những lời mắng chửi ở trên mạng, nhưng cô chỉ cười nhạt.

Chồng cô có sợ hay không thì không cần những người này bình luận.

Hơn nữa, khi Tiêu Chính Văn nhận được cuộc gọi từ Long Nguyệt vào buổi sáng, Khương Vy Nhan cũng đang ở ngay bên cạnh.

Tiêu Chính Văn thậm chí còn không thèm bận tâm đến chuyện này.

Trong mắt Tiêu Chính Văn, cụ tổ của nhà họ Viên chỉ là một trò cười!

Tiêu Chính Văn không có tâm trạng đáp lại lời thách thức của cụ ta, anh không đáp lại, không ứng chiến, không phải vì sợ mà là vì khinh thường!

Đây là sự khinh thường phát ra từ nội tâm!

“Sếp Khương, cô nhìn kìa… hình như bọn họ đều đang bàn tán về anh Tiêu!”

Tô Tĩnh đẩy cửa bước vào văn phòng và chỉ vào những nhân viên khác của công ty đang đợi thang máy ở hành lang.

“Tô Tĩnh, đừng để ý tới bọn họ, cường giả luôn tự cố gắng để mạnh hơn, không phải bọn họ nói cái gì cũng đều sẽ linh nghiệm, bây giờ Chính Văn đang rất bận, anh ấy không có thời gian đi giải quyết những chuyện vặt vãnh này đâu!”

Khương Vy Nhan mỉm cười nói.

Chuyện vặt vãnh ư?

Giọng nói của Khương Vy Nhan không lớn nhưng cũng lọt vào tai những nhân viên khác trong văn phòng.

Lời thách đấu của Viên Hỗn Thiên chỉ là chuyện vặt vãnh trong mắt Tiêu Chính Văn thôi sao?

Văn phòng lập tức im phăng phắc, đây không chỉ là việc mà tất cả người dân ở Giang Trung đều biết mà nó gần như đã ảnh hưởng đến lòng người trên cả nước.

“Nhưng tại sao anh Tiêu lại không ứng chiến, thực sự tức chết đi được, bọn họ dám nói anh Tiêu…”

“Tô Tĩnh, đi làm việc của cô đi, chuyện này cứ mặc kệ họ muốn nói gì thì nói!”

Khương Vy Nhan cười nhạt nói.

Mặc dù Tô Tĩnh vẫn không cam tâm lắm, nhưng nếu Khương Vy Nhan đã nói vậy thì cô ta cũng không tiện nói thêm gì.

Suy cho cùng đêm hôm trước, Tiêu Chính Văn không chỉ cứu cô ta mà còn cứu cả bố mẹ của cô ta nữa!

Lúc này, trong biệt thự của nhà họ Viên, Viên Sùng Long đắc ý gật đầu khi thấy đám thủy quân trên mạng có lợi thế áp đảo, đẩy danh tiếng của nhà họ Viên lên đến cực điểm.

“Gia chủ, cậu chủ Đông Phương Viêm của nhà họ Đông Phương xin được gặp!”

Một người báo tin đẩy cửa bước vào và báo cáo với Viên Sùng Long.

Viên Sùng Long khẽ gật đầu nói: “Ừ, bảo cậu ta vào đi! Nghe nói, thằng nhóc này gần đây đã chịu nhiều thiệt thòi trước mặt Tiêu Chính Văn, còn mất đi một cánh tay!”

Cùng là bốn gia tộc lớn, giữa bọn họ cũng là mối quan hệ bằng mặt không bằng lòng.

Viên Sùng Long cười nhạo Đông Phương Viêm với vẻ mặt đùa cợt, đồng thời cũng lập tức đoán được mục đích người này đến đây.

“Gia chủ Viên, chào ông!”

Đông Phương Viêm khẽ cúi người trước Viên Sùng Long.

Viên Sùng Long nhìn chằm chằm vào ống tay áo trống rỗng của hắn, rồi mỉm cười đứng lên nói: “Cậu Đông Phương đúng là khách quý! Mời ngồi, không biết lần này cậu tới đây là có chuyện gì cần chỉ dạy?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK