Mục lục
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chẳng bao lâu sau, một ông lão đã được dẫn vào trong phòng khách, người này chính là ông cụ bên cạnh Đông Phương Ngạo Vũ.

Ông lão này vừa xuất hiện, mọi người đều không khỏi nhíu mày.

Đại trưởng lão là người đứng dậy đầu tiên, vừa định mở miệng thì Tần Vũ đã đứng dậy nói: “Ông cụ, mời ngồi!”

Lúc này, ông lão đã không còn dáng vẻ khiêm tốn như khi đi bên cạnh Đông Phương Ngạo Vũ mà thay vào đó là dáng vẻ cao ngạo, dù đang đối diện với mấy người Đại trưởng lão nhưng cũng không hề hoảng sợ.

“Ông Trình!”

Đại trưởng lão đứng dậy chắp tay chào hỏi ông lão trước tiên.

Các trưởng lão khác cũng đồng loạt đứng dậy chào hỏi ông lão.

Tần Vũ chỉ dùng ánh mắt chăm chú nhìn ông lão này, thấy ông lão có dáng vẻ tiên nhân thì trong lòng cũng thầm suy đoán lai lịch của cụ ta.

Nếu như Đại trưởng lão võ tông cũng tỏ ra dè dặt với người này như vậy thì xem ra thân phận của cụ ta tuyệt đối không đơn giản.

“Xem ra các bạn bè cũ vẫn chưa quên tôi, tôi thật sự vô cùng cảm kích!”

Trình Chí Long khẽ chắp tay với mấy người Đại trưởng lão, mỉm cười kéo một chiếc ghế lại rồi ngồi xuống.

“Ông Trình, ông quả thực khiến mấy người bọn tôi cảm thấy rất bất ngờ, với thân phận của ông mà cũng phải đứng về phía Đông Phương Ngạo Vũ, chuyện này…”

Đại trưởng lão híp mắt đánh giá Trình Chí Long.

Mặc dù mấy trưởng lão bọn họ không muốn để Tiêu Chính Văn giết chết Đông Phương Ngạo Vũ, thế nhưng tuyệt đối sẽ không thể hiện ra, bọn họ nhất định ủng hộ nhà họ Đông Phương, nhất định đứng về phía Đông Phương Ngạo Vũ.

Phần nhiều thì bọn họ vẫn suy xét cho đại cục, mấy chuyện mà những gia tộc lớn của Âu Lục làm, trưởng lão võ tông và tông miếu cũng đều nhận được tin tình báo.

Học viện võ thuật đó nhất định là đang nhắm vào việc Quốc Vận của Hoa Quốc trỗi dậy, tới lúc đó Hoa Quốc cũng sẽ có vài người mới.

Ý của Đại trưởng lão đương nhiên là cử hai người Đông Phương Ngạo Vũ và Tiêu Chính Văn ra tiền tuyến.

Một mặt thăm dò ý đồ thật sự của các gia tộc lớn, một mặt phòng ngừa học viện võ thuật liên kết thành một khối bền chặt!

Thế nhưng, sự xuất hiện của Trình Chí Long khiến cho mấy người Đại trưởng lão cảm thấy hơi bất an, Đông Phương Ngạo Vũ có lẽ cũng không hề đơn giản như những gì bọn họ tưởng tượng!

“Ha ha! Không thể nói như vậy được đâu, chim khôn sẽ biết lựa chọn nơi phù hợp để dừng chân, người tài sẽ biết lựa chọn cấp trên anh minh để cùng làm việc!”

Trình Chí Long cười nói, trên mặt không có bất cứ vẻ ngượng nghịu nào, ngược lại còn ra vẻ đó là chuyện đương nhiên.

Vừa nghe những lời này, mấy người Đại trưởng lão không khỏi hít sâu một hơi.

Trình Chí Long là ai cơ chứ?

Là môn sinh mà hai tông chủ của Võ Thần Tông đắc ý nhất, hơn nữa bàn về lai lịch thì còn có tư cách hơn cả Võ Thí Thiên!

Dù thực lực không bì được với Võ Thí Thiên, thế nhưng cũng có tầm ảnh hưởng nhất định bên trong võ tông.

Một người giống như vậy lại tình nguyện về dưới trướng của một cậu thanh niên, cam tâm tình nguyện làm tay sai cho hắn?

“Ông cụ, chỉ là không biết Võ Thí Thiên mà biết người ông ta phải gọi một tiếng sư thúc như ông lại làm chó săn của Đông Phương Ngạo Vũ thì ông ta sẽ xử trí như thế nào đây?”

Tần Vũ lạnh lùng nói một câu châm biếm.

Thông qua đoạn đối thoại giữa mấy người Đại trưởng lão và Trình Chí Long, Tần Vũ đã đoán ra thân phận của người này rồi.

Đại trưởng lão liếc nhìn Tần Vũ, sau đó lên tiếng xoa dịu bầu không khí: “Ông Trình, không lẽ ông có bí mật gì khó nói ra? Có phải là Hoa Sơn…”

“Không, hoàn toàn không phải! Tôi xuất phát từ sự tự nguyện!”

Trình Chí Long cao ngạo lên tiếng.

“Mấy người chỉ biết một mặt chứ không biết mặt còn lại, Đông Phương Ngạo Vũ không chỉ có Hoa Sơn đứng phía sau mà bản lĩnh của cậu ấy cũng vượt xa so với tưởng tượng của mấy người!”

“Tôi tin rằng mấy người cũng chỉ nghe tin mấy người Đỗ Thiên Lượng bị giết nhưng lại không biết mấy người đó bị giết thế nào đúng không? Hoá thành tro bụi chỉ trong nháy mắt! Vậy nên lần này tôi tới đây chỉ hy vọng võ tông của Hoa Quốc và cả Hắc Băng Đài đừng nhúng tay vào chuyện này!”

“Có những người không thể đắc tội, nếu không khi mọi người đứng ở phía đối lập sẽ không có lợi cho các vị đâu!”

Từ đầu tới cuối, Trình Chí Long đều tỏ ra bình tĩnh đối diện với trưởng lão võ tông và cả trưởng lão tông miếu, không mảy may sợ hãi, ngược lại còn vô cùng thản nhiên.

Dù những lời mà cụ ta vừa mới nói ban nãy sặc mùi uy hiếp thì cũng chẳng sợ.

“Ông Trình, ông đang uy hiếp chúng tôi à?”

Trong mắt Tần Vũ lập tức loé lên tia sáng sắc lạnh.

“Uy hiếp?”

Trình Chí Long đánh giá Tần Vũ một lượt, nói: “Chàng trai, tôi muốn giết cậu thì chỉ giống như giết con gà con chó thôi! Cậu cho rằng tôi cần uy hiếp cậu sao?”

“Mấy người không hiểu bản lĩnh của cậu ấy rốt cuộc lớn tới mức nào, thế nhưng tôi chỉ có thể nói, bất luận là mấy người hay Tiêu Chính Văn cũng không phải đối thủ của cậu ấy. Vậy nên tôi không hy vọng võ tông và giới chính trị Hoa Quốc đứng sai đội, tới lúc đó có hối hận cũng đã muộn rồi!”

“Tôi không muốn nói nhiều tới những hành động của đám hèn hạ ở Âu Lục kia, những người đang ngồi ở đây có lẽ còn rõ hơn tôi, trong tương lai, muốn giải quyết chuyện này thì cần phải dựa vào cậu chủ Đông Phương, còn tên Tiêu Chính Văn mà mấy người đặt cược hoàn toàn không có chút thực lực nào!”

Trình Chí Long vừa dứt lời, tất cả mọi người đang ngồi xung quanh lập tức đanh mặt!

“E rằng những lời mà ông cụ vừa nói quá võ đoán rồi!”

Tần Vũ lạnh lùng đáp lời.

Trình Chí Long lạnh lùng hừ một tiếng, khí thế xung quanh bộc phát toàn bộ, hơi thở của Thiên Vương long cấp năm sao bao phủ khắp không gian, thậm chí ngay cả Tần Vũ cũng có cảm giác không thể thở nổi.

Đây là một loại áp lực vô cùng lớn mạnh, khác biệt với những cường giả mới bước lên cảnh giới Thiên Vương long cấp năm sao, Trình Chí Long đã ở cảnh giới này mấy chục năm!

Chỉ là mãi vẫn chưa tiến nốt một bước, đặt chân lên cảnh giới Thiên Thần mà thôi!

Nhìn khắp thiên hạ, người có thể đối kháng với cụ ta cũng chỉ có bậc kỳ tài giống như Võ Thí Thiên!

“Sao nào?”

Trình Chí Long nở một nụ cười, hờ hững nói: “Tôi đã đặt chân lên cảnh giới Thiên Vương long cấp năm sao từ lâu, dù là tôi thì cũng cam tâm tình nguyện ở bên cạnh cậu chủ Đông Phương làm tay sai, lẽ nào các vị vẫn còn chưa hiểu hay sao?”

“Nhìn xem trong tay Tiêu Chính Văn có cái gì, điện Thần Long sao? Tôi không dám nói với sức mạnh của một mình tôi có thể tiêu diệt hết tất cả, thế nhưng tiêu diệt một nửa điện Thần Long có lẽ cũng còn thừa sức!”

Điên cuồng!

Lời nói này của Trình Chí Long quá mức điên cuồng!

Thế nhưng, mọi người lại không có cách nào phản bác, bởi vì người nói là Trình Chí Long, cụ ta có tư cách này, cũng có thực lực này!

“Nhân tiện nói cho mấy người thêm một chuyện nữa, tên Quang Minh Tôn mà Tiêu Chính Văn phải tới Phi Lục để bắt đó, thực ra từ một năm trước đã gặp mặt cậu chủ Đông Phương rồi!”

“Mấy người có biết Quang Minh Tôn gặp cậu chủ Đông Phương như thế nào không?”

Trình Chí Long vô cùng cao ngạo lên tiếng.

Ánh mắt của mọi người đồng loạt nhìn về phía Trình Chí Long, giống như đang đợi cụ ta nói tiếp.

“Quỳ vái!”

“Hiện giờ, chắc mấy người đã hiểu cách biệt giữa Tiêu Chính Văn và cậu chủ Đông Phương rồi nhỉ! Tôi đã nói xong rồi, nên nói hay là không nên nói, tôi đều nói cả rồi, còn về việc mấy người muốn làm thế nào thì tự mình quyết định đi!”

Nói xong, Trình Chí Long đứng dậy rời đi.

“Hừ!”

Trình Chí Long đi khuất, Đại trưởng lão hít sâu, nói: “Tần Vũ, tên Đông Phương Ngạo Vũ này rốt cuộc có lai lịch thế nào, Hắc Băng Đài đã tra ra chưa?”

Trước đây, Đại trưởng lão không muốn Tiêu Chính Văn giết chết Đông Phương Ngạo Vũ, thế nhưng hiện giờ thì đã hoàn toàn thay đổi cách nghĩ.

Trình Chí Long cho rằng những lời vừa rồi của cụ ta có thể uy hiếp mọi người, khiến cho mọi người đều đứng hết về phía Đông Phương Ngạo Vũ, thế nhưng cụ ta đã lầm!

Những người đang ngồi ở kia, ai ai cũng từng vào sinh ra tử vì Hoa Quốc, mấy lần chấp chới giữa bờ vực sinh tử thì sao có thể để tâm tới những lời này?

Tiêu Chính Văn là quân hồn của Hoa Quốc, tuyệt đối không thể xảy ra bất trắc gì!

Lời nói của Trình Chí Long không những không kéo mấy người Đại trưởng lão lại gần mà ngược lại còn đẩy hết mọi người về phía Tiêu Chính Văn.

“Chuyện này… do Hắc Băng Đài chúng tôi vô dụng, một mặt bên phía Hoa Sơn, chúng tôi căn bản không tra ra gì, mặt khác, từ lúc hắn rời khỏi Hoa Sơn thì vẫn luôn hành sự kín tiếng, thật sự không thể tra ra nổi! Nếu như không phải chính miệng Trình Chí Long nói ra thì chúng tôi còn không biết hắn từng gặp Quang Minh Tôn!”

Tần Vũ nhíu mày, thầm đổ mồ hôi lạnh thay cho Tiêu Chính Văn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK