Khoảnh khắc chạy vào tòa nhà, trước mặt Tiêu Chính Văn đều là đám đông bịt mũi đang ôm bụng chạy ra ngoài, ai nấy cũng hét lên thảng thốt, mặt mày toàn là khói bụi và sự hoảng loạn.
Tiêu Chính Văn cứ thế chạy thẳng vào trong, chen vào trong đám đông, đi lên tầng cao nhất bằng cầu thang thoát hiểm.
Cả tòa nhà đều bị bao trùm bởi khói lửa mịt mù và ngọn lửa đáng sợ.
Cuối cùng Tiêu Chính Văn chạy đến tầng của công ty Na Na, cả tầng lầu đều bốc cháy dữ dội.
Trước mặt bị bao trùm bởi khói đen mịt mù và ánh lửa ngút trời.
Lửa nóng hừng hực đáng sợ.
Tiêu Chính Văn làm ướt người trước, rồi dùng vải ướt bịt mũi và miệng mình lại, sau đó lao vào trong ngọn lửa để đến chỗ công ty Na Na! Rầm! Anh nhấc chân đạp của cánh cửa phòng đang đóng trong văn phòng Khương Vy Nhan, cánh cửa bật ra, sau đó ngọn lửa lớn ập về phía anh.
Không khí nóng hầm hập làm Tiêu Chính Văn lùi về sau vài mét, đụng mạnh vào cái ghế làm việc ở một bên.
Nhưng Tiêu Chính Văn không hề quan tâm đến cơn đau ở lưng và vết máu bị đụng trúng đó mà chạy thẳng vào văn phòng.
“Vy Nhan! Vy Nhan!”
Tiêu Chính Văn gào lên, vì trong phòng đều là khói và lửa nên tầm nhìn bị hạn hẹp, trong khoảng hai ba mét, anh hoàn toàn không nhìn thấy bóng dáng của Khương Vy Nhan đâu cả.
Cô ấy không ở trong văn phòng.
Cô ấy ở đâu?
Giờ phút này, Tiêu Chính Văn vô cùng sốt ruột, anh nhanh chóng ra khỏi văn phòng, tìm hết các văn phòng của công ty Na Na.
Cuối cùng Tiêu Chính Văn đến căn phòng như nhà kho, anh muốn đẩy cửa ra nhưng làm thế nào cũng không mở ra được.
Anh nhíu mày, xoay người lại, sau đó nhấc chân lên đạp vào cánh cửa, cánh cửa hoàn toàn vỡ nát.
Ánh lửa đột ngột ập đến, Tiêu Chính Văn giơ tay lên để che không khí nóng bức, sau đó anh nhìn thấy Khương Vy Nhan ngã sõng soài trên mặt đất. “Vợ ơi!” Tiêu Chính Văn khàn giọng kêu, sau đó chạy đến đỡ Khương Vy Nhan dậy mới nhận ra cô đã hôn mê bất tỉnh.
Anh giơ tay lên sờ thì phát hiện sau gáy của Khương Vy Nhan có vết máu, rõ ràng là bị ai đó đánh bất tỉnh nhân sự.
Đồng thời Tiêu Chính Văn thấy trên cổ thanh tú của Khương Vy Nhan có vết kim tiêm.
Cô bị người khác tiêm vào người một loại thuốc nào đó?
Khoảnh khắc này, ngọn lửa giận trong anh cũng bùng cháy.
Cơn giận của anh có thể sánh với ngọn lửa cháy ngút trời của cả tòa nhà này.
Dường như ngay lúc đó ngọn lửa đang thiêu đốt tòa nhà cũng bị cơn giận của Tiêu Chính Văn đè ép xuống.
Lúc này dường như ngọn lửa ngút trời kia hóa thành một con rồng lửa, phát ra tiếng gầm thét chấn động cả bầu trời.
Mà ngọn lửa này là do con người tạo ra.
Có người muốn hại Khương Vy Nhan, muốn cô chết trong biển lửa.
Hiểu rõ điều này, đôi mắt Tiêu Chính Văn đằng đằng sát khí. “Vợ à, em tỉnh lại đi!” Tiêu Chính Văn thử gọi Khương Vy Nhan nhưng không có tác dụng gì.
Không thể đợi thêm nữa, anh ôm lấy Khương Vy Nhan chạy ra khỏi biển lửa.
Nhưng vừa chạy đến cửa, trần nhà rơi xuống, chặn cả đường chạy thoát của Tiêu Chính Văn.
Cùng lúc đó!
Cách một biển lửa, Tiêu Chính Văn nhìn thấy một bóng người ở phía đối diện.
Bóng người đó mặc bộ đồ màu đen, đeo mặt nạ đen, ánh mắt khát máu nhìn chằm chằm hai người, cùng lúc làm động tác cứa cổ.
“Vua Bắc Lương, biển lửa hôm nay chính là lò hỏa táng mà tôi thiết kế cho hai vợ chồng anh, hy vọng rằng anh sẽ thích”.
Chỉ để lại một câu như vậy, bóng đen đó lập tức biến mất trước mắt Tiêu Chính Văn.
Tiêu Chính Văn nhíu chặt mày, anh nhìn biển lửa trước mặt, rồi nhanh chóng lùi vào trong công ty.
Sau đó anh chạy vào phòng chứa đồ, đổ hết mấy xô nước còn lại lên người anh và Khương Vy Nhan.
Tiếp theo, anh ôm Khương Vy Nhan lên xoay người đối diện với cửa kính sát đất trước mặt.
Ngay lúc đó, anh không hề do dự gì mà nhanh chóng lao đến cửa kính sát đất. “Choang”, Khương Vy Nhan đang hôn mê trong lòng anh đập người vào cửa kính cực lớn, nhảy xuống từ tầng bảy, tầng tám của tòa nhà.
Lúc đó, ở bên ngoài, mọi người vây xem và đám đông tán loạn, cũng như lính cứu hỏa đang dập lửa đều bị giật mình bởi tiếng vang khá lớn trên đỉnh đầu. Họ ngước mắt lên thì thấy một bóng người đang ôm một người lao ra từ cửa kính, sau đó nhảy từ tầng bảy, tầng tám xuống.
Lúc đó, những mảnh thủy tinh vỡ nát lấp lánh nhiều màu sắc dưới ánh sáng chói lọi của mặt trời.
Ngay lúc bức tường thủy tinh bị vỡ, vì luồng không khí nên phía sau bóng người đó như có một con rồng lửa đuổi theo họ lao ra ngoài. Ầm! Tiêu Chính Văn ôm Khương Vy Nhan cứ thế nhảy từ trên tầng cao của tòa nhà xuống trong ánh mắt ngước nhìn của mọi người. “A a a!” Ngay lúc đó, mọi người đều che miệng thét lên.
Bọn họ sợ hãi, đều thót cả tim.
Người bình thường nếu nhảy xuống từ độ cao này chắc chắn sẽ tan xương nát thịt.
Cũng trong giây phút đó.
Tiêu Chính Văn ôm Khương Vy Nhan đáp xuống đất.
Nhưng ngay lúc đó, hai chân Tiêu Chính Văn đứng vững, cả mặt đất đều bị nứt toác bởi lực tác động cực lớn. Soạt!
Mọi người đều hít hà một hơi.
Vì Tiêu Chính Văn hoàn toàn không bị thương gì mà đứng vững vàng trên mặt đất, ôm Khương Vy Nhan đang hôn mê vào lòng, cả người toát ra sát ý ngùn ngụt như Tu La giữa nhân gian.
Lúc nhảy xuống, Tiêu Chính Văn thầm nhớ đến một tâm pháp và một môn võ thuật bị thất truyền trong cuốn “Thiên Sơn Thư Lục”, mượn lực đến phản kích, lúc này anh đã giải tỏa được phần lớn sức do va chạm của đôi chân.
Một nhóm lính cứu hỏa và nhân viên y tế lập tức chạy đến. … Nửa tiếng sau. Bệnh viện Nhân dân Tu Hà. Rất nhiều người vây xung quanh cửa phòng bệnh.
Có chủ tịch thành phố Tu Hà – Tô Khởi Minh, tổng tư lệnh của tổng cục Chấp Pháp – Tống Hậu Lượng, người giàu nhất Tu Hà – Lý Trường Thắng và các quan chức lớn nhỏ.
Lúc này họ đều đang chờ trên hành lang dài với vẻ mặt lo lắng.
Trong phòng bệnh, Tiêu Chính Văn ngồi bên cạnh giường Khương Vy Nhan, một tay nắm chặt lấy bàn tay nhỏ nhắn lạnh như băng của cô.
Lúc này sát khí trên người Tiêu Chính Văn ngùn ngụt nhưng vẫn đang kìm nén.
Trong mắt anh cũng hiện lên cơn giận cực điểm.
Trên giường bệnh, Khương Vy Nhan đang truyền nước, mặt và cổ đều quấn băng, sắc mặt tiều tụy, tái nhợt, vẫn hôn mê chưa tỉnh.
Bác sĩ đứng một bên run rẩy nói: “Chủ soái Tiêu, sức khỏe cô ấy không có vấn đề gì lớn, chỉ là hình như trước như hôn mê bị tiêm chất gì đó không rõ nên đến giờ cô ấy vẫn chưa tỉnh lại…”
Dứt lời, bác sĩ cầm giấy xét nghiệm, đẩy mắt kính lên nói: “Theo kết quả xét nghiệm, chúng tôi chưa từng thấy loại thuốc này, lần đầu tiên thấy thành phần của nó. Chúng tôi đã báo lên với viện trưởng, kết quả của bên đó cũng là lần đầu thấy loại thuốc có thành phần này, có thể cô ấy vẫn sẽ tiếp tục hôn mê…”
Nói đến cuối, bác sĩ không kìm được run rẩy.
Vì ngay lúc đó trong cả phòng bệnh đều bị bao trùm bởi sát khí trên người Tiêu Chính Văn. “Cạch!” Cửa phòng bệnh bị đẩy ra, Long Lân nghiêm mặt bước vào nhìn Khương Vy Nhan hôn mê trên giường bệnh, rồi nói với Tiêu Chính Văn: “Đã tìm được camera giám sát. Là do người làm, cũng đã bắt được hắn, đang ở trong phòng thẩm vấn của quân khu”.