Cho đến hôm nay, Thành Hạo còn ôm một chút ảo tưởng, cũng bởi câu nói của Nữ Đế!
Có lẽ đó không phải mưu hại Quảng Lăng Tử, mà sự thật đúng là như vậy!
Nếu không vì sao Nữ Đế chỉ nói cây giáo Bá Vương, mà lại không nhắc chữ nào về kiếm Tần Vương?
"Cụ tổ, nếu Quảng Lăng Tử không có cây giáo Bá Vương, liệu thực lực của hắn có mạnh hơn Tiêu Chính Văn hay không?"
Từ lúc vừa bắt đầu, Tiêu Chính Văn đã yếu thế, kiếm Tần Vương trong tay anh vẫn chưa bao giờ được rút ra, nói cách khác, Tiêu Chính Văn mới là người vững vàng thận trọng nhất trong những người này!
So với cây giáo Bá Vương, kiếm Tần Vương đã lánh đời hơn hai ngàn năm, Tiêu Chính Văn là người thứ hai nắm được kiếm Tần Vương trong tay, trừ Tần Hoàng ra!
So ra, cây giáo Bá Vương đã từng bị bao nhiêu người lấy được?
Không nói đâu xa, Lưu Hắc Tháp thời Lý Đường đã từng có được cây giáo Bá Vương, nhưng kết quả thế nào?
Thường Ngộ Xuân cũng là người có được cây giáo Bá Vương, cuối cùng lại ra sao?
Còn không phải bị tịch thu tài sản giết hết cả nhà sao?
"Hừ! Cậu cho rằng Nữ Đế sẽ tin lời nói bậy sao? Bà ấy là một người nói sao là vậy, cậu nghĩ như vậy, là vì cậu hoàn toàn không hiểu bà ấy!"
"Thật ra thì, cậu vẫn hiểu lầm Nữ Đế, bà ấy không hề nâng đỡ để hại chết Quảng Lăng Tử, mà còn có một khả năng, đó là đang nhắc nhở Võ Anh Hào, hiểu không?"
Thành Hạo nói ra cách nhìn của cụ ta về chuyện này với tràn đầy lòng tin.
Vừa dứt lời, đến cả Thành Vĩnh Chí cũng ngơ ngác, không sai, đúng là có khả năng đó.
"Sáng mai, chúng ta đi gặp Quảng Lăng Tử, đến lúc đó, hẳn sẽ có một điều ngạc nhiên mừng rỡ thật lớn cho xem!", Thành Hạo khẽ mỉm cười, đi tới một quán trọ cách đó không xa.
Người đời chỉ biết tranh giành Thánh Huyết của Đế Tuấn, nhưng lại không biết, Thánh Huyết của Đế Tuấn đâu phải rẻ rúng giống như nước mưa mà tùy tiện vẩy loạn.
Nó cần một món bảo khí có tên là Ẩm Thiên Tôn để đựng!
Mà thế gia có Ẩm Thiên Tôn lại không được mấy nhà, ít nhất trong trí nhớ của Thành Hạo, Tiêu Chính Văn hoàn toàn không thể có được bảo khí này!
Nói cách khác, không có sự trợ giúp của nhà họ Thành, dù Tiêu Chính Văn giết khắp bốn phương, cũng không thể có được Thánh Huyết của Đế Tuấn!
Giờ phút này, trong trang viên nhà họ Khổng, Hứa Văn Long đang ngồi xếp bằng ở góc sân cạnh một hòn non bộ, xung quanh hắn, vô số chân khí tinh khiết, đang mãnh liệt xông vào trong cơ thể hắn!
Mà trước mặt hắn, có một con rồng trắng đang bay lên bay xuống!
Đây là một trong tám tuyệt kỹ lớn của Đế Vương Các, trước mặt hắn có hình thái cực âm dương đang xoay chuyển không ngừng, trên đỉnh đầu hắn lại như có một tòa Thiên Cung thu nhỏ hiện lên.
Giờ phút này trên trán hắn đã rịn ra lớp mồ hôi mỏng.
Hồi lâu sau, một chữ triện cổ từ từ hiện lên trước mắt hắn!
Ngay lúc chữ triện đó xuất hiện, mọi thứ xung quanh đều như ngừng lại, thậm chí ngay cả thác nước từ trên hòn non bộ chảy xuống cũng dừng lại giữa không trung trong thoáng chốc!
Giờ phút này khí tức của Hứa Văn Long cũng theo đó nâng cao lên mấy tầng, giống như ngay cả đất trời này cũng thần phục dưới chân hắn!
"Cuối cùng cũng thành công rồi", Khổng Hựu Bang nhìn về phía Hứa Văn Long.
Mặc dù đến nay Hứa Văn Long đã nghiêng về phía nhà họ Tư Mã, nhưng Khổng Hựu Bang vẫn hy vọng Hứa Văn Long có thể nhanh chóng tiến vào cảnh giới Nhân Hoàng, dựa vào điều này để chứng minh mắt nhìn người của ông ta!
"Ngày mai, bắt buộc phải bắt Tiêu Chính Văn trả cái giá thật đắt!", giờ phút này, sau khi Hứa Văn Long rút chữ triện cổ về, trên mặt nở nụ cười tự tin!
Trên người hắn dường như có một luồng sức lực mạnh liên tục không ngừng khiến hắn có sự tự tin và kích động dám đọ sức với trời đất!
Dường như cả thế gian này đều phải nghe lệnh của hắn vậy!
Mà trong một quán trọ nhỏ dưới chân núi Huệ Mi, khí tức của Thành Hạo lại hết sức bất ổn!
Mặc dù cụ và Thành Vĩnh Chí đều thoát được một kiếp nạn, nhưng cơ thể cũng bị thương nặng.
Nhìn thấy khí tức của Thành Hạo bất ổn, rất có thể cảnh giới sẽ bị hạ thêm lần nữa, Thành Vĩnh Chí lại chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài, không nói gì.
Ngay tại lúc này, một bóng dáng đột nhiên xuất hiện trước mặt bọn họ.
"Quảng Lăng Tử?"
Thấy rõ dáng vẻ của người tới đây, Thành Vĩnh Chí lập tức đứng lên đầy cảnh giác, đồng thời, một tay cầm chuôi kiếm!
"Nếu như tôi muốn giết các ông, các ông đã trở thành ma lâu rồi! Nhanh tránh ra!"
Quảng Lăng Tử đẩy Thành Vĩnh Chí ra, đi tới gần Thành Hạo, cúi đầu đánh giá Thành Hạo.
Giờ phút này trông Thành Hạo khô cằn giống như già đi mấy chục tuổi, ngay cả hai bên tóc mai cũng hóa làm những sợi tóc bạc!
"Nghe nói các ông muốn tới nhờ cậy tôi?", Quảng Lăng Tử nhìn thẳng vào Thành Hạo, hỏi.
Thành Hạo cười khổ gật đầu, lại không đáp lời.
Trước mắt, đối với hai người họ, Quảng Lăng Tử có quyền quyết định sống chết!
Chỉ cần Quảng Lăng Tử ra tay, hai người họ không thể có đường sống!
"Được rồi, đã như vậy, nhiều bạn thì nhiều đường, đây cũng xem như sự bù đắp nho nhỏ của tôi với nhà họ Thành, có điều, hy vọng ông đừng khiến tôi thất vọng, nếu không, tôi có thể lấy lại thứ đã cho ông bất cứ lúc nào!"
Quảng Lăng Tử nói xong thì lấy ra một bình sứ màu trắng từ trong ngực áo.
Trên bình sứ còn cắm ba cành liễu.
Thấy bình sứ trắng này, không chỉ Thành Vĩnh Chí hoàn toàn ngây dại, kể cả Thành Hạo cũng hít một hơi khí lạnh.
Đó là Bảo Tịnh Bình trong truyền thuyết!
Tuy rằng món đồ này không giống như Dương Liễu Thanh Bình trên tay Quan Âm đại sĩ trong miếu, có thể làm cây khô sống lại, nhưng cũng là một thánh phẩm trị thương!
Chỉ thấy Quảng Lăng Tử rút ra một cành liễu từ trong bình, sau đó nhẹ nhàng chấm một giọt nước trong bình lên người Thành Hạo!
Trong một chớp mắt, sức sống vô tận giống như thủy triều tràn vào trong cơ thể Thành Hạo!
"Nếu người bình thường dính một giọt nước trong Bảo Tịnh Bình này thôi, đã có thể trường sinh bất lão, thọ ngang đất trời, ít nhất có thể sống đến ba trăm tuổi!"
Quảng Lăng Tử hết sức đắc ý nói.
Giờ phút này Thành Hạo và Thành Vĩnh Chí chỉ gật đầu liên tục, đã sớm kinh ngạc đến nỗi ngay cả một câu cũng không nói ra được.
"Nếu các ông lựa chọn giúp đỡ tôi, vậy đương nhiên tôi sẽ không ngồi nhìn ông ngày càng kiệt quệ, vết thương của ông sẽ khôi phục trong vòng hai giờ đồng hồ!", Quảng Lăng Tử nhìn Thành Hạo, nói với vẻ tràn đầy tự tin.
Mà ở một nơi khác, Khổng Tề Thiên đang chắp hai tay sau lưng, nhìn biển mây mênh mông, khóe miệng thoáng qua một nụ cười nhạt.
"Thánh Huyết của Đế Tuấn? Ha ha ha!"
Chỉ cần lấy được Thánh Huyết của Đế Tuấn, thêm công pháp của vùng ngoài vũ trụ, chẳng bao lâu sau, hắn đã có thể so cao thấp với thần tiên trong truyền thuyết rồi!
Đến lúc đó, Tiêu Chính Văn gì đó, hoàng tộc ở vùng ngoài lãnh thổ gì kia, trong mắt hắn, đều không đáng nhắc tới!
Cùng với thời gian trôi, giờ Tý vừa qua khỏi, trên trời liền có một ngôi sao rơi vụt qua!
Sao băng kia có cái đuôi rất dài, ánh sáng chói lóa, chiếu sáng khắp cả bầu trời đêm!
Giờ phút này, không chỉ Hoa Quốc, ánh mắt của gần như toàn thế giới cũng tập trung về Hoa Quốc!
Trên trời đêm, ngôi sao bằng kia rơi với tốc độ hết sức chậm chạp, vẽ ra một chữ “nhất” thật dài trên bầu trời!
Ánh sáng năm màu giống như đến từ thời viễn cổ!
"Đến rồi!"
Tư Mã Tư ngửa mặt trông về phía chân trời, tỏa ra khí thế ngất trời!
"Kịch hay mở màn rồi!", Khổng Tề Thiên ngẩng đầu nhìn sao rơi trên bầu trời, ánh mắt sáng quắc, lẩm bẩm.
Chương 2000: Căng thẳng
Cảnh tượng này giống hệt như những gì được mô tả trong sách cổ, đặc biệt là phần đuôi dài của sao băng!
Vào đúng lúc này, tất cả đại dương trên thế giới đều nổi lên một cơn sóng lớn, nước biển đen kịt, xông thẳng lên trời, thậm chí còn cuộn lên một vòng xoáy cao hàng trăm mét.
Vô số tàu thuyền đều bị cuốn lên trời rồi rơi xuống biển cùng một lúc.
Thậm chí một số sông ngòi cũng cuộn trào sóng lớn chưa từng có, trên bầu trời sấm chớp từng hồi, ngay cả ánh trăng cũng bị che mất hoàn toàn.
“Thánh Huyết của Đế Tuấn sắp xuất thế rồi, chúng ta xuất phát thôi!”, Khổng Tề Thiên quay đầu liếc nhìn Tư Mã Tư, trầm giọng nói.
Lúc này, từ hai mắt ông ta phóng ra hai tia sáng, giống như thần minh, bắn về phía sao băng trên bầu trời.
Ngay khi Tư Mã Tư và Khổng Tề Thiên cùng bước ra, đuổi theo ngôi sao băng trên trời, thì đột nhiên trên trời nổ ra tiếng sấm sét lớn.
Khổng Tề Thiên vội vàng thi triển Cổ Trúc Giản để bảo vệ mình, vô số sấm sét đánh thẳng lên Cổ Trúc Giản.
Từng tia sáng lóe lên từng ký tự cổ đại kỳ lạ, loại bỏ hoàn toàn sức mạnh của sét. Cho dù là vậy, Khổng Tề Thiên cũng phải giật mình, gần như rơi khỏi khoảng không.
Lúc này, Quảng Lăng Tử đang nhìn lên trời cũng bước lên hư không, đuổi về phía sao băng.
“Thành bại đều ở thời khắc này!”, Quảng Lăng Tử nói với vẻ kiên định.
Hắn luôn chờ cơ hội này. Cửu U Cung đã nói rõ với hắn rằng chỉ những người có được Thánh Huyết của Đế Tuấn mới có được thiên hạ!
Đồng thời cũng là người duy nhất có thể tiến vào di tích Long Tộc!
Đối với mỗi người bọn họ, di tích Long Tộc có sức hút vô cùng lớn. Bất cứ ai tiến vào được di tích Long Tộc đều có thể trở thành chủ nhân trong tương lai.
Quảng Lăng Tử cũng bị thuyết phục vì điều này.
Hơn nữa, theo hắn thấy, ngoại trừ hắn ra, những người còn lại đều chỉ là thứ rác rưởi.
Từ khi trưởng thành, ước mơ duy nhất của hắn là trở thành Đế Tuấn tiếp theo, nói cách khác, lý tưởng của hắn không phải ở giới thế tục, mà là trở thành một vị thần vương vạn cổ như Đế Tuấn.
Sở dĩ Huệ Mi cùng một giuộc với Cửu U Cung là vì Huệ Mi từ trước đến nay luôn trân trọng một bộ sách cổ tên “Thế Thần Lục”.
Theo ghi chép của “Thế Thần Lục”, vào thời cổ đại, Đế Tuấn thật sự là một vị thần vương thượng cổ chân chính, nắm giữ mọi quyền thành trong thiên giới và giới thế tục.
Cuối cùng vì sự sơ suất của Đế Tân mà Võ Vương đã có cơ hội tranh bá thiên hạ. Sau khi Đế Tuấn chết, Võ Vương đã uy hiếp Đế Tuấn, ra lệnh cho Đế Tuấn giao mọi quyền hành trong thiên giới và giới thế tục.
Thậm chí, vì để buộc Đế Tuấn phải phục tùng, Võ Vương đã thuyết phục vợ của Đế Tuấn là Nga Hoàng.
Đến nỗi Đế Tuấn bốn phương tám hướng đều có địch. Nhưng cuối cùng, lúc Đế Tuấn đang hấp hối, bằng sức mạnh của mình, Đế Tuấn đã diễn hóa ra vùng ngoài lãnh thổ, phong ấn vô số kẻ thù lúc trước ở vùng ngoài lãnh thổ.
Còn ông ta lại chết ở trên đỉnh Côn Luân trong giới thế tục.
Đây chính là nguyên nhân chính giải thích vì sao Cửu U Cung và huyết tộc luôn căm ghét thế tục và những thế gia lớn từ thế tục chuyển đến vùng ngoài lãnh thổ.
Theo quan sát của Quảng Lăng Tử, Cửu U Cung thực chất có quan hệ chặt chẽ với Đế Tuấn, bởi vậy, trong nhiều năm qua, chỉ cần Cửu U Cung hiện thế thì nhất định sẽ có bão tố đẫm máu, chính là để báo thù cho Đế Tuấn.
Mà huyết tộc vô cùng căm hận đám hậu bối đã phản bội Đế Tuấn, ngược lại không có ý thù địch với hoàng tộc dời ra vùng ngoài lãnh thổ.
Vì vậy, ấn tượng của huyết tộc trong mắt mọi người là vừa thiện vừa ác.
Mà nguồn gốc của tất cả những điều này đều là Đế Tuấn.
Một người đàn ông đã chết hàng nghìn năm, thậm chí là hàng vạn năm như vậy mà vẫn có sức ảnh hưởng đến đời sau, điều đó chủ cho thấy người này không tầm thường.
Vì vậy, trong lòng Quảng Lăng Tử luôn mơ tưởng mình sẽ trở thành một nhân vật sánh ngang với Đế Tuấn.
Mà di tích Long Tộc là cơ hội duy nhất để hắn thực hiện hóa ảo tưởng này.
Lúc này, tay Quảng Lăng Tử cầm cây giáo Bá Vương, đối mặt với biển sét đột nhiên từ bầu trời giáng xuống, phóng tới ngôi sao băng kia.
Trong chớp mắt, giáo Bá Vương chặn hết tất cả uy lực của sấm sét cho Quảng Lăng Tử.
“Bùm bùm bùm!”
Trên trời, tiếng sấm không ngừng vang lên, Võ Anh Hào cũng nhìn về hướng đó với ánh mắt sáng ngời, khí thế của Đế Vương đột nhiên từ dưới đất tỏa ra bốn phía.
“Lên!”
Với tiếng phẫn nộ của rồng, một con rồng vàng khổng lồ bay lên không trung, va chạm với sấm sét vô tận.
Lúc này, không chỉ có tám người Hoa Quốc thể hiện năng lực của mình mà bên phía Âu lục cũng có vài người phóng lên.
Hầu như tất cả các phương tiện truyền thông trên thế giới đang phát sóng trực tiếp. Hàng tỷ người căng thẳng nhìn vào màn hình tivi.
Điều này không chỉ liên quan đến tương lai và vận mệnh và tương lai của Hoa Quốc, mà còn liên quan đến sự sống chết của tất cả mọi người.
Chương 2001: Phá vỡ quy tắc
Sự thật đúng là như vậy, không chỉ người Hoa Quốc hiểu rõ, mà ngay cả người Âu Lục và Mỹ Lục cũng biết rằng ai lấy được Thánh Huyết của Đế Tuấn thì người có sẽ có được tương lai.
“Không ngờ, cái gọi là mưa sao băng đi vào lịch sử mấy ngàn năm trước hoàn toàn không phải là mưa sao băng, mà là do Thánh Huyết của Đế Tuấn xuất thế! Chẳng trách lại Đại Đường Thịnh Thế lại xuất hiện.
Không ít người liên tưởng ngay đến sự kiện mưa sao băng được ghi chép vào lịch sử thời đầu nhà Tùy.
Mặc dù ở Âu Lục và Mỹ Lục không có văn bản vào ghi lại, nhưng một số tranh tường tôn giáo đã ghi lại toàn bộ sự việc.
Đặc biệt là trong tranh vẽ, mặt biển dữ dội càng khiến người ra nghĩ đến khả năng này.
Giờ phút này, gần như toàn bộ thế giới đều chấn động, sông núi đảo ngược, mặt trời và mặt trăng không còn ánh sáng, tựa như thế giới có thể bị diệt vong bất cứ lúc nào.
“Ầm!”
Một tiếng động lớn vang lên, một vị giáo chủ phương tây mặc thánh phục trắng bị tia sét màu tím đánh trúng, biến thành sương máu ngay tại chỗ.
Cho dù vậy, sau lưng ông ta vẫn có vô số bóng người bay lên trời.
Một người đàn ông mặc áo trắng, tay cầm kiếm thánh hoàng kim, đỡ một tia sét tím bằng một tay.
Người bên cạnh hắn cũng tự bảo vệ mình bằng quyền trượng, uy phóng phóng lên không trung.
“Giết!”
Người đàn ông phương tây cầm trượng còn chưa kịp định thần lại, Tư Mã Tư đã xuất hiện trước mặt hắn, đâm một kiếm xuyên qua ngực hắn mà không hề báo trước, máu tươi nóng hổi bắn thẳng vào mặt Tư Mã Tư.
“Thịnh Thánh Nho Điểm! Tấn công!”
Khổng Tề Thiên cũng không muốn buông tay, liền vung Cổ Trúc Giản trong tay.
Cổ Trúc Giản lập tức phóng to lên vô số lần, gần như che lấp hơn cả nửa đám người trong giáo hội phương tây.
Đám người này còn chưa kịp vui mừng vì được Khổng Tề Thiên bảo vệ khỏi biển sét, thì phía trên Cổ Trúc Giản phóng ra vô số tia sáng vàng.
Chỉ cần tia sáng đó bay đến đâu thì tất cả mọi người sẽ biến thành sương máu trong chốc lát.
“Đồ con lợn, phải giết theo nhóm mới đủ nhanh!”
Khổng Tề Thiên nở nụ cười lạnh như băng, sau đó phất Trúc Giản trong tay lần nữa, bao phủ một đám người khác.
Thấy sự đáng sợ của Trúc Giản trong tay Khổng Tề Thiên, đám người Âu Lục lập tức chạy tán loạn.
“Vụt!”
Một thanh giáo dài nhanh như chớp lao vào đám người hỗn loạn, trong nháy mắt đã có mấy chục cường giả tan biến.
“Đám người Hoa Quốc các người lẽ nào còn muốn độc chiếm Thánh Huyết của Đế Tuấn sao? Lẽ nào các người đã quên Thiên Đạo Minh Ước đã cho phép chúng tôi tham gia tranh đoạt rồi à?”
Một vị giáo chủ mặc áo choàng trắng nhìn thấy cao thủ Âu Lục bị người của Hoa Quốc chém giết như lợn như chó, thậm chí còn không sót lại chút sương nào, hắn vô cùng tức giận.
“Hừ! Từ trước đến nay, tư cách không phải là thứ do người khác ban cho! Anh không hiểu đạo lý tôn nghiêm nằm ở mũi kiếm mà còn muốn có được Thánh Huyết của Đế Tuấn sao? Một đám chó lợn mà cũng dám nói chuyện với thánh nhân!”
Nói xong, Tư Mã Tư vung kiếm chém vị giáo chủ kia thành hai mảnh rồi ném xác hắn đến hoàng cung La Mã.
Cùng lúc đó, một hố đen có kích thước bằng hàng trăm sân bóng lớn nhỏ xuất hiện trên đầu đám người Âu Lục và Mỹ Lục.
Vô số mây đen ngược dòng, bay lên thành một vòng lốc xoáy cực lớn, một luồng khí tức hôi tanh ừ trong vòng xoáy tỏa ra.
“Vù!”
Trên bầu trời như xuất hiện một con quái vật khổng lồ, nuốt chửng hàng trăm cường giả Mỹ Lục. Trong phút chốc, một đám mây máu tràn ra, sau đó tiếng la hét thảm thiết cũng chợt tắt.
“Người Hoa Quốc phá vỡ quy tắc, chúng ta cũng ra tay!”, một vị giáo chủ mặc áo đỏ vung quyền trượng quát lớn.
Chương 2002: Tiêu Chính Văn đâu rồi?
Đối mặt với cơn thịnh nộ của vị giáo chủ áo đỏ, đám người Tư Mã Tư chỉ cười khẩy đáng sợ.
"Mềm không được thì cứng vậy, quả nhiên, đám chó heo này chưa tiến hóa được đến văn minh! Ha ha ha..."
Cùng với nụ cười khẩy khiến người khác sởn gai ốc của Tư Mã Tư, thanh trường kiếm kia trong tay hắn lóe lên tia sáng lạnh lẽo rồi biến thành một thanh Thiên Đao khổng lồ, chém thẳng về phía hàng trăm cường giả Âu Lục sau lưng hắn!
"Phù phù phù!"
Âm thanh khó chịu không ngừng vang lên, vô số xác chết rơi thẳng xuống các đường phố lớn và con ngõ hẻm nhỏ của các nước Âu Lục!
Máu tươi biến thành mưa, nhuộm đỏ khắp mặt đất Âu Lục!
"Chỉ dựa vào chút bản lĩnh của các ông mà cũng dám đến tranh giành Thánh Huyết Đế Tuấn? Thật là nực cười!"
Khổng Tề Thiên cười chế nhạo, trên mặt lộ ra vẻ châm biếm giễu cợt.
Cho dù đều dốc sức phục vụ cho Thiên Đạo Minh Ước, nhưng những người Âu Lục và Mỹ Lục này chỉ tồn tại như lớp lót đệm trong tất cả các thế lực.
Khi ở vùng ngoài lãnh thổ, Khổng Tề Thiên thậm chí chưa bao giờ coi những người này là người, trong mắt ông ta, những người này chẳng qua chỉ là một lũ lợn hai chân mà thôi!
Do đó, khi ra tay giết chết những người Âu Lục và Mỹ Lục này, căn bản không hề nương tay!
Ngay sau khi Thiên Đao của Tư Mã Tư chém qua, Khổng Tề Thiên lại lần nữa sử dụng cuộn sách cổ, chỉ với một chiêu thức đã giết chết hàng chục người!
Ba người bọn họ có thể nói là đang đơn phương chém giết, mà những cường giả Âu Lục và Mỹ Lục vốn luôn tự cho mình là siêu phàm này khi đứng trước mặt ba người bọn họ, thậm chí đến sức phản kháng cũng không có!
Chỉ có thể để cho đám người Tư Mã Tư và Khổng Tề Thiên mặc ý chém giết như cắt rau bổ dưa!
Nhiều người dân thường ở Âu Lục và Mỹ Lục nhìn thấy cảnh này đều rơi vào sự tuyệt vọng sâu sắc!
Trong ý thức hiểu biết nông cạn của bọn họ, từ thời kỳ xa xưa bọn họ đã áp chế xay nghiền mọi thứ, nhưng hiện tại lại giống như những cái tát cực mạnh giáng vào mặt tất cả mọi người!
Bầu trời lúc này đã biến thành địa ngục, tiếng kêu gào thảm thiết, những phần còn lại của chân tay và xác chết từ trên không trung rơi xuống nhiều không đếm xuể!
"Người Hoa Quốc, các ông quá đáng rồi!"
Đúng lúc này, một nam thanh niên mặc trang phục La Mã bước vào khoảng hư không!
Hắn là con trai của một trong ba vị vua Lousy, nhưng chưa kịp thi thố gì đã bị một mũi giáo dài đâm thẳng vào người!
Cho đến khi chết, hắn cũng không hiểu nổi người mà ngày thường chỉ có thể năm ăn năm thua với hắn như Quảng Lăng Tử, sao lại có thể giết chết hắn chỉ bằng một chiêu!
"Cậu... chuyện này... chuyện này không... không thể!"
Con trai Traianus ngơ ngác nhìn lỗ máu vẫn đang phun máu ra trên người mình, giơ ngón tay chỉ về phía Quảng Lăng Tử cách đó không xa.
"Hừ! Tôi đường đường là bảy người con của Huệ Mi, cậu thật sự cho rằng tôi sẽ ngang hàng với bầy giun dế các cậu sao? Bình thường chỉ là miễn cưỡng lấy lệ với các cậu thôi!"
"Nhưng hiện tại, liên quan đến chuyện sống chết, liên quan đến tương lai! Nên... không cần nương tay với cậu! Kiếp sau có làm người thì hãy thông minh lên! Các cậu chỉ xứng để ngưỡng vọng người Hoa Quốc, trước mặt người như tôi, các cậu chỉ có thể quỳ mà thôi! "
"Phù!"
Ngay khi giọng nói vừa dứt, Quang Lăng Tử vung cây giáo Bá Vương trên tay, một thi thể rơi xuống đập vỡ mái vòm của cung điện, trong chính điện của cung vua lún xuống một cái hố hình người!
Lúc này, cả thế giới đều chìm vào im lặng.
Đặc biệt là những người dân thường của Mỹ Lục và Âu Lục, bọn họ ngơ ngác nhìn vào màn hình, họ không thể tin được rằng trước mặt những cường giả của Hoa Quốc này, những người con của ba vị thần mà họ luôn tôn thờ như thần thánh lại không bằng loài giun dế!
Bọn họ thật sự không thể chấp nhận câu nói cuối cùng vừa rồi của Quảng Lăng Tử, trước mặt người Hoa Quốc, bọn họ chỉ đáng quỳ xuống!
Nhưng hiện thực lại là như vậy, cho dù đội cả sấm sét dày đặc như mưa phùn, ba người của Hoa Quốc vẫn chém giết người của Âu Lục và Mỹ Lục dễ dàng như cắt rau bổ dưa.
Gần như chỉ một cái búng tay đã có vô số đầu người rơi xuống đất!
"Đêm dài lắm mộng! Nhất định phải nhanh chóng đoạt lấy Thánh Huyết Đế Tuấn trước khi Võ Anh Hào đến! Nhanh lên! Giết hết đám chó heo ngáng đường này!"
Trong khi nói, Khổng Tề Thiên lại ra tay!
Mà bên kia, cây giáo Bá Vương trong tay Quảng Lăng Tử cũng giống như vào chỗ không người, tùy ý xuyên qua đám người như con thoi, thu gặt những sinh mạng!
"Náo nhiệt như vậy, sao không rủ tôi với?”
Vừa dứt lời, Võ Anh Hào cũng dùng kiếm tấn công, chém hai vị giáo chủ áo trắng chặn trước mặt anh ta, lộ ra một nụ cười lạnh lùng về phía đám người Quảng Lăng Tử.
Hả?
Tư Mã Tư và những người khác gần như đồng thời nhìn về phía Võ Anh Hào!
"Sao chỉ có mình anh? Tiêu Chính Văn đâu rồi?”
Tư Mã Tư không khỏi nhíu mày, lạnh lùng hỏi.
"Không có gì để nói!"
Trong khi đó, Võ Anh Hào đã chém thêm ba người!
Chương 2003: Thở phào nhẹ nhõm
"Không có thời gian nữa, nhanh lên!"
Một ý nghĩ nhanh như chớp lóe lên trong đầu Tư Mã Tư, có lẽ bây giờ Tiêu Chính Văn đang bị những chuyện vụn vặt của giới thế tục quấn lấy, vì vậy, nhất định phải gấp rút giải quyết những rắc rối trước mắt trước khi Tiêu Chính Văn đến!
Dù sao Võ Anh Hào lúc này chỉ có một mình, căn bản không thể chống chọi với ba người bọn họ!
"Tư Mã! Khoan đã!" Khổng Tề Thiên gào lên với vẻ mặt cực kỳ khó coi, thu cuộn sách cổ về.
Sở dĩ bọn họ muốn tàn sát những người Âu Lục và Mỹ Lục này bằng mọi giá, một mặt quả thực là vì chưa bao giờ xem bọn họ là con người.
Mà mặt khác, dù sao Tiêu Chính Văn cũng sống ở giới thế tục, hơn nữa còn là người của giới chính trị Hoa Quốc, nếu các cường giả trên khắp thế giới đều bị các cường giả Hoa Quốc tàn sát, nhất định sẽ dẫn đến những tranh chấp ngoại giao!
Đến lúc đó, Tiêu Chính Văn sẽ không kịp ứng phó những tranh chấp ngoại giao này, càng không thể phân thân tranh giành Thánh Huyết Đế Tuấn với bọn họ!
Tuy nhiên, nụ cười kia của Võ Anh Hào lại khiến trong lòng Khổng Tề Thiên nặng trĩu!
"Không thể đợi thêm nữa, Thánh Huyết Đế Tuấn sắp rơi xuống rồi!"
Thanh trường kiếm trong tay Tư Mã Tư vung lên liên tục, tăng nhanh tốc độ chém giết!
“Tư Mã, Tiêu Chính Văn còn chưa xuất hiện, tôi sợ có biến!” Linh tính chẳng lành trong lòng Khổng Tề Thiên càng lúc càng mạnh!
"Cho dù có biến, cũng tuyệt đối không thể để đám giun dế này tranh giành Thánh Huyết Đế Tuấn, giết!"
Quảng Lăng Tử gầm lên giận dữ, lại lần nữa lao vào đám đông và chém giết!
Vào lúc này, trên bầu trời chém giết liên tục, tiếng kêu gào thảm thiết liên hồi, gần như toàn bộ bầu trời đều bị máu nhuộm đỏ!
Trong nháy mắt, cao thủ của Âu Lục và Mỹ Lục gần như không còn mấy người, mà những người may mắn sống sót đều là những người giỏi nhất trong số bọn họ!
Sau khi giết chết khoảng mười mấy giáo chủ cuối cùng, Quảng Lăng Tử bị một đại giáo chủ áo đỏ đến từ tòa thánh Roma quấn lấy!
Mà Tư Mã Tư cũng có một cuộc chiến khó giải quyết với con trai của Sulla, một trong ba vị hoàng đế!
"Giết đi, món nợ giữa chúng ta, sau này hẵng tính!"
Khổng Tề Thiên quay lại nhìn Võ Anh Hào.
Võ Anh Hào không chút do dự, ngay lập tức hợp sức với Quảng Lăng Tử giết chết vị đại giáo chủ áo đỏ kia giữa bầu trời!
Mà sau khi Khổng Tề Thiên và Tư Mã Tư hợp lực giết chết con trai của Sulla, không đợi cho Võ Anh Hào kịp định thần lại, bèn đồng thời ra tay về phía Võ Anh Hào!
"Thịch!"
Cuộn sách cổ đập thẳng vào lưng của Võ Anh Hào!
Võ Anh Hào hoàn toàn không ngờ rằng bản thân mình vừa ra tay giúp đỡ đối phương giải quyết rắc rối mà đối phương lại lấy oán trả ơn, ra tay với anh ta!
Vì vậy, Võ Anh Hào chưa kịp ra tay, đã bị đánh đến mức nôn ra máu và toàn thân run rẩy không ngừng!
"Tiêu diệt anh ta!"
Tư Mã Tư lắc thanh trường kiếm trong tay và chuẩn bị giết Võ Anh Hào.
“Đợi đã! Tiêu Chính Văn đang ở gần đây!” Khổng Tề Thiên vội vàng tiến lên trước chặn Tư Mã Tư!
Cao thủ đọ sức, không thể có chút sơ suất nào!
Ngộ nhỡ trong lúc mọi người tấn công Võ Anh Hào, Tiêu Chính Văn đột nhiên đánh ra thì gần như chỉ một chiêu cũng có thể kết liễu mạng sống của ba người bọn họ!
Đến lúc đó, chẳng phải bọn họ đang giúp sức cho Tiêu Chính Văn sao?
"Không có thời gian nữa! Ông nhìn bên kia xem!"
Tư Mã Tư lấy tay chỉ vào ngôi sao băng phía chân trời, chỉ thấy sao băng đã đỏ tươi như máu!
Điều này cho thấy rằng Thánh Huyết Đế Tuấn có thể rơi xuống nhân gian bất cứ lúc nào!
Nhưng cho tới bây giờ vẫn chưa thấy bóng dáng của Tiêu Chính Văn, nếu Tiêu Chính Văn không bị quấn lấy, anh nhất định sẽ xuất hiện!
Nhưng nhìn khắp bốn phía mênh mông, nào có bóng dáng của Tiêu Chính Văn?
“Theo tôi thấy, Tiêu Chính Văn tám chín phần là đã từ bỏ rồi!” ngay khi giọng nói của Quảng Lăng Tử vừa dứt, một con rồng vàng từ xa bay tới, lao vùn vụt về hướng sao băng dự kiến sẽ rơi xuống!
“Là Tiêu Chính Văn!” Đồng tử của Tư Mã Tư hơi co lại, kinh ngạc nói.
Con rồng lớn màu vàng đó, thở ra hơi thở nặng nề, loại khí tức vô cùng uy nghiêm đó quả thực giống như một con thần long thực thụ bị Tiêu Chính Văn giẫm lên!
Mà phía sau Tiêu Chính Văn còn có ba con rồng lớn màu đỏ, trắng và tím, đang quay xung quanh anh!
"Hắn quả nhiên đến rồi!"
Nhìn thấy Tiêu Chính Văn, Khổng Tề Thiên lại thở phào nhẹ nhõm.
Theo ông ta thấy, chí ít đối mặt trực tiếp với kẻ thù còn tốt hơn là rơi vào mưu kế của người ta!
Quay đầu lại nhìn Võ Anh Hào đã bị thương nặng, Khổng Tề Thiên đột nhiên chỉ tay vào Tiêu Chính Văn rồi nói với Tư Mã Tư và Quảng Lăng Tử, "Trừ khử Tiêu Chính Văn trước! Ra tay!"