Anh suy tư hồi lâu rồi nói với Nguyệt Nhu và Tử Doanh: “Mọi người xuống trước đi!”
Nguyệt Nhu liếc nhìn Thanh Liên với vẻ mặt không vui, nhưng thân phận của cô ta bây giờ chỉ là thánh nữ ở thành Thiên Đô mà thôi, có một số bí mật cô ta không có quyền được biết.
Bạch Ngọc Trinh cũng biết ý đứng lên nói: “Tiền bối Thanh Liên, tôi ra ngoài đi dạo một lát!”
Thanh Liên nhìn Bạch Ngọc Trinh, nói: “Ừ, dù sao con gái nhà họ Bạch cũng xuất thân cao quý, đi đi!”
Sau khi mọi người rời đi, trong đại điện chỉ còn lại Tiêu Chính Văn và Thanh Liên, Thanh Liên nghiêm túc nói: "Chắc cậu Tiêu đã từng nghe đến gò đất Côn Luân rồi phải không?”
Tiêu Chính Văn khẽ gật đầu, năm xưa, Nhạc Trung Kỳ đã chết trong gò đất Côn Luân vì bảo vệ anh.
“Tôi không biết người trong giới thế tục nhìn nhận Lôi Hải vô tận trong gò đất Côn Luân như thế nào! Nhưng đó là nơi quy tụ khí vận!”
“Giống như Đế Khư, Thiên Dô, Thần Chủ, Thiên Hà ở vùng ngoài lãnh thổ, đều là nơi quy tụ khí vận”.
“Nơi gọi là thánh địa không hề tồn tại. Khi Cơ Phát và Đế Tuấn tranh giành quyền kiểm soát thiên hạ, đã nổ ra một cuộc đại chiến khí vận thảm khốc!”
“Từ đó mới gây rối loạn khí vận trời đất, mới xuất hiện cái gọi là thánh địa và tử địa!”
“Cho đến hôm nay, tất cả các thế lực đều đang tranh giành thánh địa chỉ vì khí vận!”
Nghe Thanh Liên nói vậy, Tiêu Chính Văn không khỏi cau mày: “Nói cách khác, cái mọi người tranh giành chính là quyền kiểm soát thế giới! Ai có được khí vận, người đó có thể kiểm soát mọi thứ?”
Thanh Liên nặng nề gật đầu nói: “Đúng vậy! Mỗi vị quân vương trong giới thế tục đều phải tiến hành lễ tế trời đất. Chính vì vậy, trước lúc đó, Thái Sơn mới là nơi bắt đầu khí vận của thiên hạ!”
“Nhưng từ sau chiến tranh, khí vận dần trở nên hỗn loạn, trên Thái Sơn không còn khí vận nữa!”
Trong Thiên Sơn Thư Lục cũng ghi lại quá trình diễn hóa của khí vận, nhưng không chi tiết như những gì Thanh Liên đã nói.
Không ngờ, người thật sự có ý đồ xấu xa lại là Cơ Phát vũ vương!
Nghĩa là mọi điều ghi lại trong sách tre mới là thật.
Đế Tân, cũng được gọi là Trụ Vương, không phải một vị vua lẩm cẩm, mà là một vị minh quân hiếm có. Chỉ là không ngờ, Trong cuộc viễn chinh của quân Thương, Chu Võ Vương bất ngờ đâm một cú sau lưng Yên Thương.
“Đối với người bình thường, khí vận cũng là phong thủy, tài vận. Nhưng đối với một quốc gia, đó là quốc vận thịnh suy!”
“Đây cũng là lý do tại sao từ thời chu, vương triều tồn tại không quá hai trăm năm!”
Nói đến đây, Thanh Liên khẽ thở dài.
“Có nghĩa là sau đó đã xảy ra biến cố lớn?” Tiêu Chính Văn nhíu mày nói.
“Đúng vậy, sau khi Đế Tuấn chết, Võ Vương mới phát hiện ra năng lực của mình không đủ để kiểm soát trời đất. Mà lúc này, mọi thứ đã quá muộn!”
“Hơn nữa, các thế lực ở vùng ngoài vũ trụ cũng bắt đầu rục rịch ngóc đầu dậy, điều này gây ra hiện tượng khí vận hỗn loạn!”
“Thậm chí ngay cả Đại Chu cũng bị ảnh hưởng, mãi đến sau này, khí vận chuyển đến phía Tây Bắc, đế quốc Đại Tần mới nổi lên!”
“Bạch Khởi sinh ra từ thừa vận, vì vậy, ông ta mới có thể vang danh trời đất. Ngoại trừ ông ta, trong vòng ngàn năm qua, không có một ai sinh ra từ thừa vận, vì vậy, cho nên ngay cả Hạng Vũ cũng không thể sánh bằng ông ta!”
Tiêu Chính Văn khẽ gật đầu nói: “Nói cách khác, Bạch Khởi thật sự được thừa kế quốc vận lẽ ra phải thuộc về Đại Chu, mà khí vận thật sự cũng thuộc về nước Tần, cho nên nước Tần mới có thể càn quét khắp nơi!”
“Nhưng sau khi Bạch Khởi chạy đến vùng ngoài lãnh thổ, cũng đồng thời lấy đi khí vậy của Đại Tần, vì vậy, nước Tần nhanh chóng diệt vong?”
Nghe vậy, Thanh Liên mỉm cười gật đầu nói: “Trẻ nhỏ dễ dạy! Đây là nguyên nhân chính dẫn đến sự sụp đổ của Đại Tần!”
“Nhưng từ đó, Thiên Đạo Minh Ước đột nhiên xuất hiện ở vùng ngoài lãnh thổ, còn luôn can thiệp vào khí vận của giới thế tục, thậm chí các vương triều sau Đại Tần đều có bóng dáng của Thiên Đạo Minh Ước!”
“Nhà họ Khổng là tay sai của Thiên Đạo Minh Ước, luôn tìm cách chiếm giữ thiên hạ, nhưng đáng tiếc thượng bất chính, hạ tắc loạn. Từ đời Khổng Khâu, những kẻ lòng dạ khó lường như bọn họ đều không được lòng dân!”
Tiêu Chính Văn khẽ cau mày nói: “Mặc dù người nhà họ Khổng thủ đoạn hèn hạ, nhưng trong sử sách của giới thế tục rất khó tìm ra manh mối!”