Mục lục
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiếng gào trong cơn giận của Chealos không đơn giản chỉ là một tiếng gào, mà trong giọng của cụ ta còn xen lẫn sức mạnh vô cùng lớn.

Như thủy triều cuồn cuộn đánh tới chỗ Tiêu Chính Văn.

Thật ra cụ ta là cường giả cảnh giới Thiên Vương long cấp năm sao, hơn nữa đã dừng lại ở cảnh giới này bốn mươi năm nay.

Dĩ nhiên thực lực sẽ cao hơn cảnh giới long cấp năm sao bình thường một bậc.

Nếu đổi thành người bình thường hoặc cao thủ dưới cảnh giới Thiên Vương, chỉ tiếng gào này thôi cũng có thể khiến các bộ phận trên cơ thể của đối phương chảy máu rồi chết.

Chỉ tiếc là tiếng gào tức giận này của cụ ta không có tác dụng gì với Tiêu Chính Văn.

Dù nó chẳng khác thì tiếng gầm của sư tử lớn ở Hoa Quốc nhưng cảnh giới của anh cách biệt quá lớn.

Dưới cảnh giới Thiên Thần đều là mấy con kiến bé nhỏ tuyệt đối không phải là một câu nói suông.

Dù đạt đến trạng thái đỉnh cao của cảnh giới Thiên Vương cũng không đỡ được một ngón tay của cường giả cảnh giới Thiên Thần.

Đây chính là sự cách biệt tuyệt đối về thực lực.

Cách biệt này không phải có thể bù đắp theo năm tháng.

Tiếng gào đó cứ như gió thoảng khi đến gần Tiêu Chính Văn, không hề gây ra bất kỳ tổn hại nào với anh.

“Ông Chealos, ông không cần tốn nhiều công sức thế đâu”.

Ngoài cửa vang lên một giọng nói quen thuộc, chính là Andre.

“Andre, ông… ông đang giúp cậu ta sao?”

Ông lão nhíu mày, cụ ta rất tự tin với tiếng gào như sấm chớp đó của mình.

Trừ khi là cường giả cảnh giới Thiên Thần giúp Tiêu Chính Văn đỡ lại đòn tấn công sóng âm.

Nếu không Tiêu Chính Văn không thể đứng đó mà không hề bị thương gì.

“Ông Chealos, nói thật nhé, nếu cậu Tiêu muốn giết ông thì ông chắc chắn phải chết”.

“Hơn nữa hôm nay cậu Tiêu không đến để tranh luận với ông, mà là đến hủy diệt vương tộc Lý Tâm”.

Andre bình tĩnh bước vào trong sảnh lớn.

Nghe thế Chealos không đổi sắc nhìn Andre chằm chằm nói: “Andre, ông nói thế là có ý gì? Lẽ nào ông muốn ra tay đánh tôi sao?”

Andre nghe thế chỉ cười gượng lắc đầu, bất lực nhìn Chealos.

Chẳng trách Charles đến chết cũng không biết hối cải, ngay cả chính Chealos cũng hồ đồ.

Hít sâu một hơi, Andre bình tĩnh nói: “Tôi chưa từng nói mình sẽ ra tay”.

“Nếu ông không định ra tay thì tại sao lại muốn giúp cậu ta?”

Quản gia chỉ vào Tiêu Chính Văn.

Nếu Chealos hỏi Andre như thế, có lẽ ông ta còn miễn cưỡng đáp lời.

Nhưng một quản gia như ông cũng dám vô lễ với cường giả cảnh giới Thiên Thần?

“Bốp!”

Andre vung tay lên tát vào mặt quản gia, lạnh lùng nói: “Tôi giúp cậu ấy sao?”

“Ai cho ông tự tin nói ra mấy lời không biết sống chết này. Tôi đã nói rồi cậu ấy muốn giết các ông thì không ai có thể ngăn cản”.

Andre tức giận gào lên.

Chealos lập tức nhận ra điều gì đó, lẽ nào Andre không phải là đối thủ của thanh niên này?

Lẽ nào… Tiêu Chính Văn đã đột phá cảnh giới Thiên Thần?

Nghĩ đến khả năng này Chealos không khỏi toát mồ hôi lạnh.

Quản gia bị Andre tát một bạt tai quay phắt lại nói với Andre: “Andre, ông có biết vương thất Lý Tâm có nghĩa gì ở Âu Lục không?”

“Năm đó thế giới bị chia cắt đều do một tay vương tộc Lý Tâm lên kế hoạch, không có chúng tôi, các ông có thể được giàu sang như hôm nay không?”

“Lẽ nào ông…”

Không để ông ta nói hết câu, Tiêu Chính Văn giơ tay lên đấm một cái nữa.

Bùm!

Một âm thanh cực lớn vang lên, quản gia đó thoáng chốc đã hóa thành một đống thịt băm.

Chealos còn chưa hoàn hồn, con dao quân đội năm cạnh biến thành một luồng sáng đâm xuyên vào giữa trán Chealos.

Cơ thể Chealos ngã ngửa lên, Andre không khỏi nhắm chặt mắt lại.

Phá vỡ bầu trời.

Đại nạn sắp ập đến Âu Lục rồi.

Một tiếng sau, cả tòa lâu đài cổ đều rơi vào trong biển lửa.

Cả vương tộc Lý Tấm, bảy trăm người không một ai còn sống.

Ngay khi tòa lâu đài cổ bốc khói ngùn ngụt, tin tức này lập tức lan truyền khắp Âu Lục.

Đêm đó trong lâu đài của gia tộc Asia Lanci đèn đuốc sáng rực.

Lão Asia Lanci ngồi trong đó nhìn bản báo cáo bí mật trong tay, nở nụ cười đã lâu không thấy.

“Ha ha! Tiêu Chính Văn, nếu cậu vẫn chưa chết thì nên tìm một nơi để trốn đi”.

“Tiếc là cậu tự tin quá, cũng rất huênh hoang”.

Trong mắt lão Asia Lanci lóe lên tia sáng.

Một luồng ánh sáng trắng bạc bắn lên bầu trời đêm, chiếu sáng cả bầu trời đêm Âu Lục.

Trong một tòa lâu đài cổ cũ nát ở đằng xa, một cỗ quan tài đã có lịch sử lâu năm bỗng mở ra, một người đàn ông sắc mặt trắng bệch không chút máu ngồi dậy từ trong quan tài.

Sau khi ông ta thức tỉnh, cả lâu đài cổ đều rung lắc dữ dội.

Bỗng chốc bốn luồng hơi thở cực kỳ mạnh mẽ bao trùm cả Âu Lục.

Thậm chí ngay cả bầu trời đêm cũng biến thành màu đỏ của máu.

Filkant cũng bị gọi gấp về gia tộc Kanter.

Ban đầu gia tộc Kanter mong có thể mượn sức của Tiêu Chính Văn để mở rộng tầm ảnh hưởng của gia tộc, để gia tộc Filkant có thể tiến lên một bậc nữa.

Nhưng tin tức kia truyền về trong tối qua đã khiến gia tộc Kanter phải xem xét lại Tiêu Chính Văn.

“Ông nội, ông gọi cháu về gấp…”

“Filkant, không phải ông gọi cháu về gấp mà là để cháu tiếp tục ở lại bên cạnh Tiêu Chính Văn thì cháu sẽ gặp nguy hiểm”.

Elkant nghiêm giọng nói.

“Ông nội, cháu cũng có mặt ở sự việc xảy ra tối qua, ngay cả Andre cũng phải quỳ xuống trước mặt Tiêu Chính Văn, lẽ nào Âu Lục còn có người có thể làm gì được anh Tiêu sao?”

Filkant nhíu mày hỏi.

“Haizz! Cháu còn quá non trẻ, không hiểu những phức tạp trong đó. Nếu Tiêu Chính Văn chỉ giết Charles thôi thì tất nhiên cậu ta có thể bình yên quay về Hoa Quốc”.

“Nhưng cậu ta không nên tàn sát hết cả vương tộc Lý Tâm”.

“Âu Lục không phải chỉ có một cường giả cảnh giới Thiên Thần là Andre, cháu nhìn thấy đám mây máu trên trời không? Bốn cường giả cảnh giới Thiên Thần xuất thế cùng lúc, dù Tiêu Chính Văn có bản lĩnh lớn bằng trời cũng không có cơ hội sống sót”.

“Dù Andre có mạnh đến mấy cũng chỉ là Thiên Thần một sao. Nhưng bốn vị kia đều là cao thủ cảnh giới Thiên Thần huyền cấp hai sao, có mười Tiêu Chính Văn cũng phải chết ở Âu Lục”.

Nghe xong lòng Filkant không khỏi chùng xuống, vội vàng nói: “Ông nội, vậy ý ông là mười gia tộc lớn cũng sẽ liên hợp lại với nhau?”

Elkant khẽ lắc đầu nói: “Không cần, dù liên hợp cũng có thể làm được gì? Dưới cảnh giới Thiên Thần đều chỉ rất nhỏ bé, chỉ có cường giả cảnh giới Thiên Thần mới có thể đấu với nhau”.

“Thế nên chúng ta chỉ cần vạch rõ ranh giới đừng liên hệ gì với cậu ta là được”.

Nghe thế Filkant không khỏi thấp thỏm.

Ngay lúc này Jason lặng lẽ đến một nơi vắng lặng để gửi tin nhắn cho Tiêu Chính Văn, nhắc anh mau chóng rời khỏi Âu Lục.

Nếu không bốn cường giả cảnh giới Thiên Thần sẽ ra sức đuổi giết anh.

Nhận được tin nhắn của Jason, Tiêu Chính Văn chỉ cười nhạt, xem ra Âu Lục vẫn còn rất tự tin.

Nếu đã thế thì phải khiến cả Âu Lục hoàn toàn khuất phục dưới chân mình.

Tiêu Chính Văn vừa để điện thoại xuống, Andre lại tìm đến cửa lần nữa, vội vàng nói với Tiêu Chính Văn: “Cậu Tiêu, xin cậu hãy mau chóng rời khỏi Âu Lục, nếu không bốn cao thủ cảnh giới Thiên Thần huyền cấp hai sao sẽ liên hợp lại đối phó với cậu”.

“Ồ? Bốn cường giả cảnh giới Thiên Thần, nghe có vẻ rất có tính khiêu chiến đấy”.

Tiêu Chính Văn bình tĩnh nói.

“Cậu Tiêu, cậu hãy suy xét cho cẩn thận, tôi và cậu đều là cảnh giới Thiên Thần một sao, đối mặt với một cao thủ cảnh giới Thiên Thần hai sao còn không bảo vệ được tính mạng, huống hồ là bốn người”.

Andre vội vã lớn giọng nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK