Mục lục
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Với kinh nghiệm của Tiêu Chính Văn, dù ông lão không phải một cao thủ ở cảnh giới Đế Cảnh thì cũng tương đương như thế, ít nhất cũng mạnh hơn không ít so với cao thủ ở cảnh giới Nhân Hoàng cấp tám như Tần Cối!

Tiêu Chính Văn sải bước đi tới trước mặt ông lão, điềm nhiên nói: “Là ông tìm tôi?”

“Ừ!”, ông lão khẽ gật đầu nói: “Nơi này không phải chỗ để nói chuyện, mời cậu đi theo tôi!”

Nói xong, ông lão đứng dậy bước ra khỏi khách sạn, sải bước tiến lên hư không.

Tiêu Chính Văn cũng đi theo ông lão tới một khu rừng sâu cách đó vài dặm.

Hai người tiến tới khoảng không phía trên khu rừng rồi từ từ đáp xuống, ông lão chắp hai tay sau lưng, quay lưng về phía Tiêu Chính Văn, ánh mắt nhìn về phía thành Đại Phong nói: “Tôi mạo muội rồi!”

Mặc dù ngoài miệng Lan Đình Ngọc nói rất khách khí, thế nhưng Tiêu Chính Văn không khó để nhìn ra đối phương căn bản không coi mình ra gì.

Thậm chí còn dùng thái độ từ trên cao nhìn xuống để đối thoại với mình!

“Cậu có biết mảnh đất bên dưới chân tại sao lại gọi là thành Đại Phong không?”, Lan Đình Ngọc trầm giọng lên tiếng.

Tiêu Chính Văn khẽ lắc đầu nói: “Không biết!”

“Vậy thì tôi sẽ nói một cách đơn giản cho cậu nghe về lai lịch của thành Đại Phong!”

Lan Đình Ngọc nói, chắp hai tay sau lưng, vừa bước đi vừa lên tiếng: “Vốn dĩ nơi này có tên là thành Thiên Tú, sau này bởi vì bị Tây Vực tập kích nên từng trở nên hoang phế một lần!”

“Thế nhưng năm trăm năm trước, Nguyệt Hoa Các tới nơi này an cư lạc nghiệp, bên trong Nguyệt Hoa Các có một cao thủ ở cảnh giới Đại Đế, cũng chính là các chủ Tần Lương Ngọc!”

“Thế nhưng cái đám tiểu nhân ở Tây Vực lại không coi các chủ Tần ra gì, cấu kết với hơn ba mươi tông môn đánh giết vào Nguyệt Hoa Các!”

“Lúc đó, Nguyệt Hoa Các một thân một mình, mà các chủ Tần lại tự dựa vào sức mình, không chỉ ngăn cản được hơn ba mươi tông môn mà còn dùng trận pháp Lốc Xoáy vô thượng để bao vây cả đám người này tới chết!”

“Trận gió lớn đó thổi suốt cả mười một năm! Vậy nên hậu thế mới gọi nơi này là thành Đại Phong!”

Tiêu Chính Văn nghe xong những lời này thì cười khổ nói với vẻ không hiểu: “Chuyện xưa của thành Đại Phong thì có liên quan gì tới tôi?”

“Tôi chỉ muốn khuyên cậu một câu, có một số người dù cậu có nỗ lực cả đời cũng chẳng thể chạm tới được, càng không phải là người mà cậu có thể trèo cao!”

“Có một số người đã được định sẵn để trở thành truyền kỳ một đời, thế nhưng có một số người lại chỉ có thể sống một đời tầm thường, hai kiểu người như vậy, cậu cho rằng chặng đường cuộc đời của bọn họ sẽ có khả năng giao nhau hay sao?”

Lan Đình Ngọc nói rồi quay người nhìn về phía Tiêu Chính Văn.

“Rốt cuộc ông muốn nói cái gì?”, Tiêu Chính Văn hơi mất kiên nhẫn hỏi.

“Cậu có biết cô gái đi cùng cậu vào một ngày trước có thân phận thế nào không?”, Lan Đình Ngọc cao ngạo hỏi.

“Cô ta có thân phận gì cũng chẳng liên quan tới tôi, hơn nữa, tôi cũng không muốn biết thân phận của cô ta, ở trong mắt tôi, cô ta chẳng có gì khác biệt so với người bình thường hết!”, Tiêu Chính Văn lạnh lùng đáp lời.

“Cậu, tôi khuyên cậu vẫn nên nhìn nhận rõ thân phận của bản thân, nếu không…”

“Thân phận gì thì ở chỗ tôi đều giống nhau, hơn nữa, trước nay tôi đều không cho rằng giữa người với người có phân biệt cao thấp nghèo hèn gì cả!”

Tiêu Chính Văn đương nhiên hiểu ý của Lan Đình Ngọc, chỉ là ở trong mắt Tiêu Chính Văn, dù Tần Lương Ngọc là sự tồn tại như thế nào thì cũng chẳng khác gì so với người bình thường!

Từ đầu tới cuối, Tiêu Chính Văn đều chưa từng nghĩ muốn dựa vào ai, càng chưa từng nghĩ muốn nịnh bợ ai!

Hơn nữa, anh cũng có gia đình của riêng mình, đương nhiên không thể có tư tưởng sai trái gì với Tần Lương Ngọc!

“Cậu, tôi cũng chỉ muốn tốt cho cậu!”, Lan Đình Ngọc thấy Tiêu Chính Văn căn bản không chịu nghe theo thì sắc mặt hơi trở nên u ám.

“Muốn tốt cho tôi? Cảm ơn, chuyện của tôi, không phiền ông phải lo lắng làm gì!”, Tiêu Chính Văn cười lạnh lùng nói.

“Cậu, người ta vẫn thường nói, một lần sai lầm có thể ân hận cả đời! Có những người không phải cậu có thể tuỳ tiện trèo cao được, một khi vượt qua ranh giới nào đó, cậu sẽ không còn cơ hội để làm lại được đâu!”, Lan Đình Ngọc nói với vẻ uy hiếp.

Tiêu Chính Văn bị mấy lời này của Lan Đình Ngọc chọc tức tới bật cười!

“Không còn cơ hội để làm lại? Trèo cao? Vậy thì ông có biết tôi là ai hay không?”, Tiêu Chính Văn lạnh lùng nhìn Lan Đình Ngọc nói.

Lan Đình Ngọc bị Tiêu Chính Văn hỏi mà ngây ra, ông ta quả thực không rõ lai lịch của Tiêu Chính Văn, càng không biết sau lưng Tiêu Chính Văn có bối cảnh thế nào!

Thế nhưng, chuyện này quan trọng sao? Rõ ràng không quan trọng!

“Dù cậu là ai thì cũng chẳng quan trọng! Quan trọng là cậu phải hiểu rõ thân phận của mình!”, Lan Đình Ngọc trầm giọng nói.

“Nếu như ông không biết thân phận của tôi, vậy thì dựa vào đâu mà nói tôi trèo cao?”, giọng nói của Tiêu Chính Văn mang theo sát khí lạnh lùng mà chất vấn.

“Dù cậu là đệ tử của thế lực lớn nào thì cũng không có tư cách đi ngang hàng với cô ấy!”, Lan Đình Ngọc cũng lạnh lùng gằn giọng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK