Tiêu Chính Văn nở nụ cười xấu xa, một tay làm động tác túm lấy trong không trung khiến đối phương sợ hãi rụt người về sau.
Hô hấp của Tiêu Nhược Lam trở nên gấp gáp, chỉ sợ tên khốn nạn Tiêu Chính Văn này làm động tác gì không đứng đắn.
“Sao vậy, cô sợ rồi à?”
Tiêu Chính Văn không nhân cơ hội thừa nước đục thả câu, mà lại đùa giỡn: “Lúc cô muốn thăm dò tôi, chắc nên biết sẽ có hậu quả gì chứ. Cô nam quả nữ ở chung một phòng, cô không lo tôi sẽ làm gì với cô sao? Huống hồ trong mắt đàn ông, cơ thể của cô chính là vật bảo vô giá, nhưng cô vẫn làm như vậy chứng tỏ cô có lý do bắt buộc phải làm”.
“Tôi đoán chỉ một trong hai nguyên nhân, một là trên người tôi có thứ gì đó có giá trị cực lớn với cô; hai là cô được ai đó nhờ vả, hay nói cách khác là có người đang khống chế cô, đúng chứ?”
Tiêu Nhược Lam run rẩy, hơi thở cũng theo đó gấp gáp hơn, ánh mắt xuất hiện vẻ kinh ngạc.
Quả nhiên là Tiêu Chính Văn đoán đúng rồi!
Đã nói đến vậy rồi thì Tiêu Chính Văn cũng không che giấu nữa, anh nở nụ cười trêu chọc: “Tất nhiên rồi, cũng có khả năng khác, đó là cô thấy tôi đẹp trai nên muốn chiếm lấy tôi. Nếu thật là vậy, mặc dù tôi không để ý nhưng cũng không phải là loại người tùy tiện dễ dãi, hơn nữa vợ tôi cũng sẽ không đồng ý, mong cô tự trọng”.
Tiêu Nhược Lam vốn dĩ còn đang căng thẳng, nghe thấy Tiêu Chính Văn nói vậy, cô ta cảm thấy một luồng khí huyết tích tụ trong ngực mình.
Tên này cũng tự kỷ thật!
Sao lại có người đàn ông mặt dày thế nhỉ?
Dứt lời, Tiêu Chính Văn nhìn bàn tay còn đang định mò xuống của mình, mặt hiện lên vẻ xấu xa nói: “Nói thật thì cô nam quả nữ đứng chung với nhau lâu như vậy, tôi đã sắp không nhịn được rồi, cô nghĩ thế nào?”
Tiêu Nhược Lam run lẩy bẩy ép bản thân phải bình tĩnh, lạnh lùng quát: “Anh dám! Nếu anh dám chạm vào tôi thì anh sẽ hối hận đấy!”
Dứt lời, tay Tiêu Chính Văn trượt xuống dưới, nhìn theo động tác của Tiêu Chính Văn, Tiêu Nhược Lam ngửa cổ lên cắn chặt môi đến chảy máu, mắt nhắm chặt lại, cả người hơi run rẩy dường như đang đấu tranh tâm lý dữ dội.
Lúc này Tiêu Nhược Lam đang thầm giày vò bản thân, cô ta hối hận rồi, không nên liều lĩnh như vậy.
Tại sao mình lại chủ động ra tay, tại sao không đợi thêm chút nữa, ngộ nhỡ làm lộ kế hoạch của chủ nhân thì phải làm sao?
Bản thân mình không biết trên người đối phương có hai mảnh giấy cũ cuối cùng của “Thiên Sơn Thư Lục” mà Tiêu Long để lại năm đó hay không mà đã ra tay, quả thật quá ngu ngốc!
“Sự kiên nhẫn của tôi có hạn, cho cô một phút cuối cùng để suy nghĩ”.
Tiêu Chính Văn nắm lấy vạt váy, chỉ cần anh muốn thì Tiêu Nhược Lam sẽ hoàn toàn để lộ cơ thể của mình ra trước mặt anh.
Tiêu Nhược Lam đang định phản kháng, sau gáy cô ta xuất hiện dấu vết của một con rắn đỏ giãy giụa dưới da thịt, như thể nó đang còn sống.
Lúc Tiêu Nhược Lam định cá chết lưới rách với anh thì bên ngoài bỗng vang lên tiếng gõ cửa.
Giọng Khương Vy Nhan vang lên: “Nhược Lam, hai người xong chưa?”
Tiêu Nhược Lam thở phào nhẹ nhõm khi nghe giọng nói của cô.
Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói: “Nhớ lời tôi đấy, lần này tôi bỏ qua cho cô, nếu cô không tự đến tìm tôi nói rõ ràng thì tôi sẽ đích thân đến tìm cô. Đến lúc đó không đơn giản giống hôm nay nữa đâu”.
Nói xong, Tiêu Chính Văn buông tay ra, khoanh tay nhìn Tiêu Nhược Lam.
Tiêu Nhược Lam chưa bao giờ để người đàn ông nào chạm vào mình, nhưng hôm nay sự trong trắng của cô ta đã bị người đàn ông lỗ mãng này vấy bẩn.
Vừa nãy lúc Tiêu Chính Văn đang nói, Tiêu Nhược Lam cảm nhận rõ ràng mình bị giá lạnh bao quanh, dù cô ta có đánh anh thì có lẽ cũng không phải là đối thủ của anh.
“Này cô gái xinh đẹp, mau mặc vào đi”.
Tiêu Chính Văn cởi áo sơ mi đang buộc tay Tiêu Nhược Lam ra, vì áo sơ mi này đã không thể mặc được nữa nên anh tiện tay lấy cho cô ta một cái khác, đồng thời cẩn thận mặc vào giúp cô ta.
Tất nhiên trong quá trình này, tay Tiêu Chính Văn khó tránh khỏi việc đụng chạm, cảm giác lúc này cứ như có con bọ ngọ nguậy trong lòng ngực cô ta.
Tiêu Nhược Lam không biết mình bị dọa sợ hay là đang suy nghĩ cái gì mà cả quá trình không hề ngăn động tác của Tiêu Chính Văn, cứ để anh mặc đồ cho mình.
Sau đó Tiêu Chính Văn thờ ơ nói: “Đi đi, đi mở cửa, đừng để Vy Nhan nhà tôi đợi lâu”.
Dứt lời, Tiêu Chính Văn xoay người rời đi, còn Tiêu Nhược Lam lại sững sờ đứng đó mấy giây.
Đến lúc tiếng gõ cửa lại vang lên, cô ta mới hoàn hồn đi mở cửa.
Sau khi cô ta mở cửa, Khương Vy Nhan đang cười rất tươi. Lúc nhìn thấy sắc mặt ửng hồng của Tiêu Nhược Lam, cô thấy khó hiểu liền thắc mắc: “Nhược Lam, sao mặt cậu đỏ vậy?”
Tiêu Nhược Lam sờ gương mặt nóng ran của mình, trong đầu còn đang nhớ lại cảnh tượng nóng bỏng trong phòng thay đồ với Tiêu Chính Văn, thầm cảm thấy tức giận không thôi.
“Có sao? Có lẽ là trong phòng nóng quá”.
Tiêu Nhược Lam không được tự nhiên nói, không biết tại sao cô ta lại không nói cho Khương Vy Nhan biết “hành động đê tiện” của Tiêu Chính Văn ngay nữa.
Vì cô ta cũng lo ngại.
“Nóng à? Anh lại nghĩ có lẽ là cô nam quả nữ ở chung một phòng, cô ta thấy anh đẹp trai quá nên hơi xấu hổ”.
Lúc này Tiêu Chính Văn đứng dậy khỏi ghế sofa, trêu đùa nói.
Khương Vy Nhan ngước mắt lên thì thấy Tiêu Chính Văn đã thay bộ lễ phục cho bữa tối.
Áo sơ mi trắng bên trong có văn hoa điểm xuyến vừa vặn làm tôn lên dáng người của anh, bộ lễ phục màu đen có vẻ vừa điềm đạm vừa khí thế, chiếc khăn mùi xoa trước ngực càng làm tôn thêm khí chất cậu ấm nhà giàu của anh.
Đơn giản nhưng lại thanh thoát, bộ đồ Tiêu Nhược Lam chọn cho Tiêu Chính Văn quả nhiên rất hợp với anh. Bộ đồ này vốn dĩ rất đắt, lúc này Tiêu Chính Văn khoác nó lên người rất phù hợp như thể nó được thiết kế riêng cho anh vậy.
Không chỉ Khương Vy Nhan mà ngay cả Tiêu Nhược Lam cũng bị mê hoặc bởi khí chất của Tiêu Chính Văn.
Nhưng vừa nhớ đến hành động đê tiện của người đàn ông này trong phòng thay đồ lúc nãy, Tiêu Nhược Lam cảm thấy ngứa răng, cắn chặt môi, hung hăng trợn mắt với Tiêu Chính Văn.
“Đi thôi, em thấy sắp đến giờ rồi!”
Khương Vy Nhan nhìn đồng hồ, nói rồi cô xoay người xuống lầu.
Tiêu Chính Văn đợi một lúc, thấy Khương Vy Nhan xuống dưới rồi mới ghé sát vào tai Tiêu Nhược Lam từ đằng sau, khẽ nói: “Cho dù cô là ai, người đằng sau cô là ai, mục đích là gì cũng đừng nhắm đến Khương Vy Nhan, nếu không dù cô có là một người xinh đẹp, tôi cũng sẽ giết cô!”
Bị hơi thở ấm nóng của Tiêu Chính Văn phả vào tai, Tiêu Nhược Lam rùng mình ớn lạnh.
Cô ta ngẩng đầu lên, vẻ mặt phức tạp nhìn Tiêu Chính Văn đang rời đi, không nói lời nào.
Sau khi Tiêu Chính Văn rời đi, Tiêu Nhược Lam mới quay lại phòng thay đồ nhặt áo sơ mi bị kéo lúc nãy, sau đó cô ta đứng trước tấm gương cực lớn, cởi chiếc áo sơ mi mà Tiêu Chính Văn mặc cho cô ta rồi nhìn mình trong gương.
Chỉ tiếc là bên trên bộ ngực đầy đặn thấy rõ năm dấu tay.
Gã đàn ông chết tiệt!
Tôi nhất định phải giết anh!
Bình tĩnh hồi lâu, lúc này Tiêu Nhược Lam mới lấy điện thoại ra gọi đến một số điện thoại cung kính nói: “Chủ nhân, xin lỗi, tôi thất bại rồi. Tôi không thể tìm được manh mối gì về hai mảnh giấy cũ mà Tiêu Long để lại trên người Tiêu Chính Văn”.
Đầu bên kia vang lên giọng nói hơi khàn: “Tôi biết rồi, người đời đều nói “Thiên Sơn Thư Lục”
chỉ có mười một mảnh giấy cũ, nhưng không ai biết thật ra có mười ba mảnh, hai mảnh cuối cùng đã bị Tiêu Long giấu đi. Cô hãy nghĩ cách tiếp tục tiếp cận Tiêu Chính Văn, có thể đột phá vào cảnh giới Thiên Vương hay không chỉ dựa vào hai mảnh giấy cũ cuối cùng”.