Flycam càng lúc càng thấp, từ khoảng cách thẳng đứng với Jessica ban đầu là năm mươi mét, dần dần xuống bốn mươi mét, ba mươi mét, thậm chí là hai mươi mét.
Nhưng không ai để ý đến điều này, vì có rất nhiều người điều khiển flycam muốn quay cận cảnh Jessica, cho nên không ngừng áp sát cô ta.
Nhưng khi khoảng cách thẳng đứng giữa flycam và Jessica chưa đầy hai mươi mét, Tiêu Chính Văn đã chú ý đến chuyện này.
Mặc dù anh chưa từng điều khiển flycam, cũng chưa dùng máy ảnh, nhưng anh biết rằng chụp không phải càng gần càng tốt, mà muốn có ảnh và video đẹp thì cần có khoảng cách và góc chụp phù hợp.
Nếu khoảng cách quá xa thì sẽ chụp không rõ, dẫn đến chất lượng video hoặc ảnh kém, nhưng nếu chụp quá gần thì cũng sẽ gây ra tác dụng ngược, ảnh hưởng đến tiêu điểm.
Hiển nhiên Jessica không hề nhận ra chiếc flycam đang càng lúc càng tiến lại gần cô ta, cô ta đang thu xếp lại những thứ vừa ghi lại về vấn đề lúc nãy, hơn nữa thỉnh thoảng còn mỉm cười rạng rỡ nhìn mọi người.
Đột nhiên, đầu óc của Tiêu Chính Văn trở nên tê dại, anh hoảng sợ khi phát hiện ra rằng ánh đèn xanh đang nhấp nháy của chiếc flycam vụt tắt.
“Không hay rồi, cẩn thận!”
Tiêu Chính Văn lao tới, nhanh chóng đẩy Jessica ra.
Jessica bất ngờ bị đẩy ra nên hoảng sợ, cô ta hét lên rồi ngã phịch xuống đất.
Người dưới sân khấu cũng kinh ngạc, không biết tại sao Tiêu Chính Văn lại đột nhiên hung hăng lao vào Jessica như vậy.
Đám vệ sĩ của vua Hắc Long đi cùng Tiêu Chính Văn cũng sững sờ, lẽ nào người tấn công công chúa chính là người bên mình?
Nhưng giây tiếp theo, bọn họ biết mình đã nhầm!
Chiếc flycam dài một mét rưỡi rơi xuống, đập vào lưng Tiêu Chính Văn.
Bùm!
Flycam rơi xuống đất, một tiếng nổ lớn vang lên, một vệ sĩ phía sau Jessica bị nổ máu thịt bê bết.
“A!”
Tiếng la hét thất thanh vang lên, cho thấy sự sợ hãi vì tai nạn bất ngờ.
Tiêu Chính Văn cũng khẽ rên lên vì bị flycam đập phải, nhưng anh không hề hoảng sợ.
Anh sải bước đến bên cạnh Jessica, giống như sư tử mẹ bảo vệ sư tử con, ôm cô ta vào lòng, cảnh giác nhìn lên không trung.
Đối phương hành động rất kín đáo, ngay cả Tiêu Chính Văn cũng không ngờ được rằng flycam dùng để quay phim chụp ảnh lại có vấn đề.
Bởi vì anh luôn cho rằng đối phương muốn tập kích công chúa, thì nhất định sẽ dùng người để tập kích, dù sao con người cũng dễ khống chế được hiện trường hơn.
Nhưng anh không ngờ, bọn họ lại tạo nên “tai nạn” này.
Nếu công chúa Jessica bị flycam đâm chết thì ai có thể nghĩ rằng đây là một kế hoạch đã được sắp xếp chứ?
“Trời ơi, rốt cuộc là ai đã làm chuyện này?”
Jessica tức giận hét lớn.
“Cô hỏi chúng tôi, chúng tôi cũng không biết đâu. Chuyện này cô phải hỏi bản thân cô xem có những ai muốn giết cô”, Tiêu Chính Văn nói nhỏ.
Tiêu Chính Văn không dám lơ là, có trời mới biết sẽ có thêm chiếc flycam nào khác đâm tới hay không.
“Mấy người các cậu nhanh chóng điều khiển hết mấy chiếc flycam đó đi”, Tiêu Chính Văn nói.
Đám vệ sĩ nhanh chóng phản ứng lại, vội vàng chỉ huy điều khiển.
Một phút sau, trên không trung không còn chiếc flycam nào nữa.
Lúc này Tiêu Chính Văn mới thở phào nhẹ nhõm. Đưa tay chạm vào vết thương trên lưng, đau đến mức nhăn mặt nhíu mày.
Khi tâm trạng căng thẳng, có thể sẽ không cảm nhận được cơn đau, nhưng một khi cảm xúc được thả lỏng thì cơn đau sẽ càng trở nên nặng nề hơn.
Anh sờ tấm lưng đã bê bết máu.
“Anh, anh không sao chứ? A, anh chảy nhiều máu quá!”
Jessica nhìn thấy lưng Tiêu Chính Văn bị thương, nhưng cô ta không ngờ vết thương lại nặng đến vậy, cô ta chạm vào lưng Tiêu Chính Văn, thấy toàn là máu, ướt đẫm cả một mảng lớn.
“Không sao, cô không bị thương chứ?”, Tiêu Chính Văn hỏi.
“Tôi không sao, cảm ơn anh, nếu không có anh thì có lẽ mạng của tôi không còn rồi. Thật sự cảm ơn anh!”, Jessica nói.
Có vẻ như nguy hiểm tạm thời đã được loại bỏ.
“Anh bị thương nặng lắm sao?”
Jessica lo lắng hỏi.
“Đừng lo, binh lính của Hoa Quốc không dễ gục ngã vậy đâu”.
Tiêu Chính Văn lắc đầu, ra hiệu cho Jessica đừng lo lắng cho anh.
Nhưng đôi mắt của Jessica vẫn đầy ắp sự lo lắng, cho đến khi xe cấp cứu đến hiện trường, Jessica cũng theo Tiêu Chính Văn lên xe cấp cứu.
Cô ta nhất quyết muốn đi theo Tiêu Chính Văn đến bệnh viện, bởi vì cô ta nhìn thấy vết thương phía sau lưng của Tiêu Chính Văn là do ảnh hưởng của vụ nổ, quần áo của anh cũng bị rách.
...
“Xử lý vết thương xong rồi, chỉ bị thương ngoài da thôi, không có phần xương hay mô mềm nào bị tổn thương cả, sinh hoạt bình thường hoàn toàn không bị ảnh hưởng”.
Sau khi băng bó xong cho Tiêu Chính Văn, bác sĩ liền rời đi.
“Công chúa Jessica, cô có thể về rồi, chẳng phải cô còn phải đi đến các nước khác diễn thuyết sao? Đừng lãng phí thời gian ở đây nữa”.
Tiêu Chính Văn thúc giục.
“Không, tôi vừa thay đổi kế hoạch rồi, ngày mai mới đi, anh yên tâm đi”.
Jessica lắc đầu, khóe miệng nở nụ cười quyến rũ xinh đẹp.
“Người đàn ông Hoa Quốc, anh không sao chứ? Hiện giờ anh cảm thấy thế nào, chắc là đau lắm nhỉ?”, Jessica lo lắng hỏi.
“Không sao rồi. Công chúa cao quý, thực ra cô không cần gọi tôi là người đàn ông Hoa Quốc, tên tôi là Tiêu Chính Văn, gọi như vậy sẽ thoải mái hơn”.
“Tiêu Chính Văn, được, từ nay tôi sẽ gọi anh là Tiêu Chính Văn”, Jessica nói.
“Công chúa Jessica, cô không sao chứ, tôi nghe nói cô gặp tai nạn rồi”.
Vua Hắc Long bước vào phòng bệnh, mặt đầy vẻ lo lắng.
“Đúng vậy, may là có vệ sĩ của ông phản ứng kịp, cứu được tôi, nếu không tôi nhất định đã chết rồi”, Jessica nói.
“Bảo vệ công chúa là điều chúng tôi nên làm mà”.
Vua Hắc Long lắc đầu, nhìn Tiêu Chính Văn.
Tiêu Chính Văn lắc đầu, tỏ ý anh không có vấn đề gì lớn.
“Công chúa, tôi biết cô đã tạm thời thay đổi lịch trình, vậy cô hãy tới chỗ tôi nghỉ ngơi, ở đó đảm bảo an toàn tuyệt đối”, vua Hắc Long nói.
“Nhưng, tôi muốn ở đây chăm sóc anh ta”, Jessica nói.
“Cô về nghỉ ngơi trước đi, chỗ ông ấy rất an toàn. Cô ở đây, nếu như lại có người đến tập kích thì tôi không đảm bảo có thể phản ứng nhanh như trước được nữa”.
Tiêu Chính Văn cười nói.
“Được rồi, vậy tôi sẽ quay lại thăm anh sau”.
Jessica do dự, miễn cưỡng rời đi dưới sự hộ tống của một đám vệ sĩ.
Vua Hắc Long bảo người ra ngoài, bây giờ trong phòng bệnh chỉ còn lại ông ta và Tiêu Chính Văn.
“Đám người này thật thông minh, ngay cả cậu cũng mắc bẫy”, Vua Hắc Long cười nói.
“Hắc Long, tôi phát hiện ra một chuyện, mỗi lần tôi gặp chuyện, hình như ông đều rất vui”.
Tiêu Chính Văn không khách sáo nói.
“Không phải, không phải, cậu bị thương vì tôi, tôi thật sự xin lỗi”.
Vua Hắc Long giả bộ cúi đầu.
“Được rồi, đừng nói chuyện này nữa. Chuyện phía sau giải quyết thế nào rồi?”, Tiêu Chính Văn hỏi.