Có những chuyện vẫn nên để cụ ta tự giải quyết, mất đi người học trò yêu quý, ai cũng sẽ đau lòng, chỉ mình cụ ta mới có thể giúp bản thân mà thôi!
Ở một diễn biến khác, bên trong Thanh Phong Môn, Lạc Cửu Anh đang cử tất cả mọi người đi đón Lư Kính Hải!
Lúc trước, cụ ta đặt ra cuộc hẹn bảy ngày với Tiêu Chính Văn là vì muốn nhân cơ hội này mời ông Lư tới.
Có người của liên minh võ thuật ở bên cạnh, dù cụ ta bại trận thì cũng có thể bảo vệ được Thanh Phong Môn không có tổn thất gì!
Lư Kính Hải nheo mắt, điềm nhiên ngồi lên vị trí chủ toạ, nhìn Lạc Cửu Anh ở bên dưới, nói: “Môn chủ Lạc, theo như ông nói, Tiêu Chính Văn lại tiêu diệt thêm ba tông môn nữa của võ tông chúng ta sao?”
Lạc Cửu Anh khẽ gật đầu, kể lại một lượt chuyện mấy người Đường Bách Thành chết trong biệt thự nhà họ Tiêu.
Thế nhưng Thiên Kiếm Tông không hề lợi dụng thời cơ thôn tính luôn mấy tông môn này, có lẽ là bởi gần đây công việc bên phía Tiêu Chính Văn quá bận rộn, vẫn còn chưa kịp ra tay!
Có điều, dù nói thế nào, ba vị môn chủ đều đã chết trong tay Tiêu Chính Văn và Độ Thiên Chân Nhân.
Nghe thấy vậy, Lư Kính Hải khẽ gật đầu nói: “Nếu đã như vậy thì phải bắt tên Tiêu Chính Văn trả máu!”
Nói xong, Lư Kính Hải đưa ánh mắt lạnh tanh nhìn khắp mọi người xung quanh một lượt rồi mới lấy ra một bức thư mật!
“Các vị có biết đây là thư ai viết cho tôi không?”
Lư Kính Hải nhướng mày, lạnh lùng nói.
“Bên …bên trên hình như có con dấu của nhà họ Đông Phương!”
Lạc Cửu Anh nhíu mày nói.
Ân oán giữa cụ ta và Tiêu Chính Văn thật sự không muốn dính dáng gì tới bốn gia tộc lớn!
Cụ ta chỉ đơn thuần muốn đấu võ với Tiêu Chính Văn mà thôi.
Hơn nữa, lần đấu võ này cũng nằm ngoài chủ ý của cụ ta, sau khi mấy người Đường Bách Thành chết dưới tay Tiêu Chính Văn, với tư cách là người quen thân lâu năm, cụ ta buộc phải ra mặt!
“Nhà họ Đông Phương ư?”
Bên dưới, một môn chủ nghi hoặc nói.
“Không sai, không chỉ nhà họ Đông Phương, mà bốn gia tộc lớn đều coi Tiêu Chính Văn như cái gai trong mắt! Giết Tiêu Chính Văn đã không chỉ là mong muốn của mấy người luyện võ chúng ta nữa mà cả tầng lớp cấp trên của Hoa Quốc cũng đều cảm thấy vô cùng bất mãn với Tiêu Chính Văn!”
“Có lẽ mấy người vẫn chưa biết chuyện, Võ Thí Thiên của Võ Thần Tông cũng liệt Tiêu Chính Văn vào nhóm đối tượng buộc phải loại trừ rồi!”
Lư Kính Hải vừa nói vừa đắc ý cười lớn.
Lúc này Lạc Cửu Anh mới hiểu ra, chỉ một lá thư của mình đã có thể mời được Lư Kính Hải tới, hoá ra vẫn có rất nhiều ẩn tình bên trong!
Thế sự rắc rối, mãi mãi không thể nhìn thấu được.
Lư Kính Hải đã đến Thanh Phong Môn, dù Lạc Cửu Anh không muốn thì cũng chỉ đành nghe theo!
“Môn chủ Lạc, ông có nắm chắc phần thắng không?”
Lư Kính Hải nheo mắt, một tia sáng chiếu thẳng về phía Lạc Cửu Anh.
“Chuyện này…”
Lạc Cửu Anh do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn lắc đầu, đừng nói là nắm chắc, dù có là chút ít khả năng thắng cụ ta cũng không có!
Nghĩ kỹ thì ba người Đường Bách Thành không phải là kẻ vô dụng!
Ba người cùng chết trong biệt thự nhà họ Tiêu, ngay cả cơ hội trốn chạy cũng chẳng có.
Lạc Cửu Anh thì mạnh hơn Đường Bách Thành bao nhiêu chứ?
Cao thủ ở cảnh giới Thiên Vương, đặc biệt là trên cảnh giới Thiên Vương bốn sao, cảnh giới giống nhau nhưng cách biệt thực lực là không hề nhỏ!
Ví dụ như Võ Thí Thiên, mặc dù hiện giờ vẫn ở cảnh giới Thiên Vương bốn sao, nhưng đâu có ai ở cảnh giới Thiên Vương cấp long năm sao dám động đến Võ Thí Thiên?
Tiêu Chính Văn rất có khả năng sẽ trở thành một Võ Thí Thiên thứ hai!
“Ông Lư, thật ra tôi và mấy người Đường Bách Thành đã là người quen thân mấy chục năm nay, dù chỉ có ít khả năng thắng thì tôi cũng tuyệt đối sẽ không đợi sau bảy ngày mới báo thù cho bọn họ!”
“Bởi vì không có khả năng chiến thắng nên tôi mới muốn mời ông Lư tới, dù Cửu Anh tôi không phải đối thủ của cậu ta thì Thanh Phong Môn vẫn có thể được bảo toàn!”
Nghe Lạc Cửu Anh nói vậy, ông Lư nhếch miệng cười khẩy, lấy từ trong người ra một túi thuốc nhỏ, đưa cho Lạc Cửu Anh rồi nói: “Đợi đến hôm đấu võ thì cho thứ này vào trong nước uống của Tiêu Chính Văn, tôi đảm bảo ông nhất định sẽ chiến thắng!”
Hả?
Lạc Cửu Anh nhận lấy túi thuốc, đưa lên mũi ngửi thử, một mùi hương kỳ dị xộc thẳng lên mũi.
Con ngươi khẽ động, Lạc Cửu Anh lập tức nhận ra đây là một loại độc dược có tên là “Tiên Nhân Đảo”.
Hơn nữa, nó chỉ có tác dụng với cường giả ở trên cảnh giới Thiên Vương.
Thực lực càng mạnh thì độc tính lại càng lớn.
Chuyện này…
Mặc dù Lạc Cửu Anh muốn giết Tiêu Chính Văn, nhưng tuyệt đối không muốn dựa vào loại thủ đoạn bỉ ổi này!
“Ông Lư, người của võ tông chúng ta đường đường chính chính, quang minh lỗi lạc, loại thủ đoạn này e rằng sẽ bị người khác phỉ nhổ khinh thường!”
“Môn chủ Lạc, muốn làm việc lớn thì phải không từ mọi thủ đoạn! Người xưa đã có câu, gặp kẻ mạnh thì phải dùng mưu trí, gặp kẻ yếu thì phải biết linh hoạt, loại người giống như Tiêu Chính Văn đã khiến biết bao người oán hận, muốn giết cậu ta, bất luận có dùng thủ đoạn gì thì cũng là giúp người lương thiện trong thiên hạ loại bỏ một tai hoạ lớn!”
Lư Kính Hải nghiến răng nói.
“Chuyện này…”
Lạc Cửu Anh siết chặt túi thuốc nhỏ, bất lực gật đầu.
Nếu làm trái ý của Lư Kính Hải, tám phần lão già này sẽ tiêu diệt luôn cả Thanh Phong Môn của cụ ta!
Lúc này, trong lòng Lạc Cửu Anh vô cùng hối hận.
Thế nhưng ván đã đóng thuyền, hối hận cũng vô dụng.
Chiều ngày hôm đó, Lạc Cửu Anh mở tiệc lớn, còn liên tục nói cảm ơn Lư Kính Hải trong bữa tiệc.
Lư Kính Hải càng thêm dương dương tự đắc, cầm ly rượu, cười nhạt nói: “Thằng ranh Tiêu Chính Văn, tự cho rằng bản thân có tuyệt kỹ là có thể hống hách lộng hành trước mặt võ tông!”
“Cậu ta còn không biết rằng từ xưa tới nay, đã có bao nhiêu đứa con cưng của trời còn điên cuồng và hùng mạnh hơn cậu ta cũng đều chết vì kiêu ngạo hống hách! Ha ha ha…”
Dứt lời, Lư Kính Hải ngửa mặt cười lớn.
Đám người xung quanh cũng phá lên cười như điên theo cụ ta.
Lạc Cửu Anh cũng gượng gạo cười hùa theo.
Sáng ngày hôm sau, Lạc Cửu Anh cử người gửi một tấm thiệp mời đến biệt thự nhà họ Tiêu.
Tiêu Chính Văn nhận được thiệp mời, xem lướt qua một lượt rồi nói với người đó: “Trở về chuyển lời với môn chủ Lạc, sau một tiếng đồng hồ nữa, tôi nhất định sẽ đến nơi hẹn!”
“Hoan nghênh cậu Tiêu tới Thanh Phong Môn!”
Nói xong, người đó quay người rời đi.
Tiêu Chính Văn cầm thiệp mời trong tay, quay người nói với Độ Thiên Chân Nhân đang đứng bên cạnh: “Ông cụ, tôi tới Thanh Phong Môn một chuyến, chuyện trong nhà lại phải nhờ vào ông rồi!”
“Chủ thượng! E rằng…”
Tiêu Chính Văn xua tay ngắt lời Độ Thiên Chân Nhân, nói: “Rõ ràng chúng ta đã đồng ý với giao hẹn bảy ngày, nhưng Lạc Cửu Anh vẫn đặc biệt sai người gửi thiệp mời tới là có ý gì đây?”
“Thiệp mời là biểu thị cho việc có người muốn đến làm khách đấy. Tới lúc đó phải nhờ ông chào đón vị khách quý của chúng ta!”
Nghe vậy, Độ Thiên Chân Nhân khẽ nhíu mày nói: “Ý của chủ thượng là tên họ Lư kia muốn đánh lạc hướng để ngấm ngầm hành động sao?”
“Tám mươi phần trăm là vậy, Lạc Cửu Anh này vẫn được coi là thẳng thắn, không muốn thông đồng làm bậy với đám người này, haizz! Tuy nhiên lập trường không giống nhau, không thể bày mưu cùng nhau được!”
Tiêu Chính Văn khẽ thở dài, nếu không có chuyện của mấy người Đường Bách Thành thì Tiêu Chính Văn sẽ rất vui vẻ uống rượu chuyện trò cùng Lạc Cửu Anh!
“Xin chủ thượng yên tâm, trong sân có trận pháp, tôi nhất định có thể bảo vệ mọi người an toàn!”
Độ Thiên Chân Nhân nghiêm túc nói.
Tiêu Chính Văn gật đầu, sau đó cầm lấy tấm thiệp mời bước nhanh ra bên ngoài.
Lúc này, trước cửa Thanh Phong Môn, cờ màu phấp phới.
Một võ đài đã được bố trí xong trên quảng trường nhỏ trong Thanh Phong Môn.
Xung quanh còn dựng cả mái che.
Lư Kính Hải ngồi dưới mái che phía trên cao, yên lặng đợi Tiêu Chính Văn tới nộp mạng!