Mục lục
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Rầm!”

Khi cú đấm được tung ra, xung quanh lập tức khói bụi mịt mờ, lấy Khương Vy Nhan và Sở Thiên Thư làm trung tâm, mặt đất cẩm thạch cứ thế nứt toác ra.

La Trường Minh sợ tới mức hai chân mềm nhũn, ngồi bệt xuống nền đất.

Bọn họ đang ở tầng năm đấy!

Lỡ như mặt đất bị chấn động, người khác có thể không sao, thế nhưng ông ta chỉ là một người bình thường mà thôi!

Lúc khói bụi vẫn chưa tản đi, chỉ thấy một bóng người bay thẳng ra từ trong màn khói đó.

“Khụ!”

Sở Thiên Thư vừa bay ngược lại về phía cửa sổ vừa phun ra một ngụm máu lớn!

Trong ánh mắt ngập tràn vẻ không dám tin, không cam tâm nhìn về phía Khương Vy Nhan với dáng vẻ hết sức dịu dàng!

Sao có thể chứ?

Cụ ta lại bị một cô gái hơn hai mươi tuổi đánh bay ngược lại?

Hơn nữa còn là bị đánh hộc máu trong tình cảnh đã sử dụng mật trận của Thần Nông Cốc?

Lưu Sùng Hằng sợ hãi tới mức đờ đẫn!

Ban nãy khi Sở Thiên Thư tung ra cú đấm đó, Lưu Sùng Hằng thậm chí đã chuẩn bị xong xuôi tâm lý để cùng chết chung với Khương Vy Nhan!

Chỉ cần Khương Vy Nhan có bất kỳ bất trắc gì thì ông ta tuyệt đối cũng không sống sót một mình!

Thế nhưng chỉ trong nháy mắt, người bị đánh bay lại là Sở Thiên Thư?

“Hừ, nhìn thì có vẻ rất doạ người, hoá ra cũng chỉ có chút bản lĩnh như vậy thôi à?”

Trên mặt Khương Vy Nhan mặc dù vẫn có chút kinh hồn bất định, thế nhưng cô cũng vô cùng tự tin với loại trận pháp mà Tiêu Chính Văn đã dạy cho mình.

Ban nãy tất cả mọi người đều cảm nhận được loại sức mạnh trói buộc đó, duy chỉ có Khương Vy Nhan là vẫn có thể cử động như thường.

Chính là bởi vì trận pháp mà Tiêu Chính Văn dạy cho Khương Vy Nhan mạnh hơn rất nhiều so với trận pháp của Sở Thiên Thư.

Trận pháp bùa chú mặc dù có thể trói buộc đối thủ trong khoảng thời gian ngắn, thế nhưng cũng chỉ là điều động từ trường bên ngoài mà thôi, còn từ trường bên trong cơ thể Khương Vy Nhan căn bản không bị trận pháp bùa chú khống chế.

“Cô…cô…”

Cùng với một tiếng vang lớn, Sở Thiên Thư nặng nề ngã xuống mặt đất, vùng vẫy một hồi mới miễn cưỡng bò dậy được, chỉ tay vào Khương Vy Nhan, nhưng ngay cả một câu cũng không thốt nổi nên lời!

Lúc này, nội tạng của cụ ta đã bị đánh xô lệch hết cả, đau tới mức cơ thể Sở Thiên Thư không tự chủ được mà co giật.

Ngay cả Thừa Tiếu Thiên cũng vô thức lùi ra sau mấy bước, Khương Vy Nhan chỉ là một cô gái ở cảnh giới chiến thần cấp thiên bốn sao, sao lại có chiến lực mạnh đến thế?

Ngay cả cô cũng khó đối phó như thế, vậy thì Tiêu Chính Văn sẽ còn mạnh tới mức nào nữa đây?

Trận pháp bùa chú rất nổi tiếng ở trong dược tông.

Nghe nói vào mấy chục năm trước khi Hoa Quốc đại loạn, bởi vì trúng phải trận pháp bùa chú này mà một đám binh lính nước Vy Hào đã đứng im tại chỗ rồi bị quân đội của Hoa Quốc tiêu diệt toàn bộ!

Thậm chí khi đó lúc sông Hoàng Hà tràn nước, cũng chính trận pháp bùa chú của Thần Nông Cốc đã chặn lại dòng chảy của sông Hoàng Hà.

Thế nhưng cho dù Sở Thiên Thư có kém cỏi tới độ ngay cả một phần mười của trận pháp bùa chú cũng không phát huy nổi thì cũng không thể bị Khương Vy Nhan đánh thảm thương như vậy chứ?

Ban nãy khi cú đấm của Sở Thiên Thư sắp sửa đánh trúng lên ngực của Khương Vy Nhan thì đồng thời Khương Vy Nhan cũng giơ bàn tay nhỏ bé ra khẽ ấn một cái.

Bàn tay bé nhỏ thoạt nhìn có vẻ yếu ớt vô lực vừa mới cản phá được cú đấm của Sở Thiên Thư, chỉ là sức mạnh phản chấn cũng khiến cho Sở Thiên Thư phải hộc máu!

Cảnh tượng này, đừng nói Thừa Tiếu Thiên có phần không chịu đựng được, ngay cả rất nhiều tiền bối kỳ cựu của dược tông cũng cảm thấy không có cách nào chấp nhận!

Một cú đấm của chiến thần bốn sao lại đánh bay cả chủ soái hai sao?

Là thế giới này quá điên cuồng hay là Sở Thiên Thư quá vô dụng?

Vừa nãy nếu như không phải Sở Thiên Thư có luồng ánh sáng màu vàng bảo vệ cơ thể, cả người cụ ta có thể đã hoá thành một đống bùn nhão từ lâu rồi.

Thế nhưng dù có là như vậy, Sở Thiên Thư vẫn vùng vẫy mất một hồi mới có thể đứng lên từ trên mặt đất.

Lúc này, đừng bảo cụ ta dùng thêm một lần trận pháp bùa chú nữa, ngay cả bước đi cũng đau tới độ nghiến răng nghiến lợi.

Máu tươi men theo lỗ mũi và lỗ tai của Sở Thiên Thư không ngừng chảy xuống, điều này khiến cho mọi người xung quanh kinh ngạc không thôi.

“Khương Vy Nhan! Cô… cô dám đánh tôi?”

Ban nãy Sở Thiên Thư còn bày ra dáng vẻ thiên thần hạ phàm, thế nhưng nháy mắt đã bị đánh cho thừa sống thiếu chết, chuyện này không chỉ đơn giản khiến ông ta mất mặt trước mọi người.

Mà ngay cả thể diện của Thần Nông Cốc cũng đã bị cụ ta huỷ hoại hết cả!

Nếu hôm nay không lấy lại thể diện thì sau này Thần Nông Cốc còn so bì thế nào với Dược Vương Cốc được nữa?

“Là ông ép tôi ra tay!”

Khương Vy Nhan lạnh lùng nói.

“Hừ! Hôm nay tôi nhất định phải giết…”

Sở Thiên Thư vẫn chưa nói hết câu, chỉ thấy Khương Vy Nhan đột nhiên tiến lên trước một bước, tung ra một cú đấm nhắm thẳng lên mặt Sở Thiên Thư.

“Bốp!”

Cùng với một tiếng vang rất kêu, cơ thể của Sở Thiên Thư bay ngược ra sau.

“Cô gái! Cô ức hiếp người quá đáng!”

Đúng vào lúc này, một ông lão mặc áo dài màu đen sải bước tiến ra khỏi đám người.

Hơi thở của cường giả Thiên Vương địa cấp ba sao nháy mắt bao phủ khắp cả phòng bệnh!

Tất cả mọi người đều bị hơi thở cường đại này chèn ép cho không thở nổi.

Nguy rồi!

Trong lòng Lưu Sùng Hằng không khỏi trầm xuống!

Dù Khương Vy Nhan có lợi hại tới đâu thì cũng chỉ ở cảnh giới chiến thần cấp thiên bốn sao, đối diện với cường giả ở cảnh giới Thiên Vương ba sao thì căn bản sẽ không có bất cứ kỳ tích nào xảy ra!

Lúc này, Khương Vy Nhan cũng bị hơi thở cường đại đó ép cho không thể cử động, cơ thể cứng đờ ngay tại chỗ.

Cô chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn ông lão mặc đồ đen đó sải bước tiến lại phía mình.

“Hôm nay dù tôi có phải chết ở đây thì mấy người cũng đừng hòng có được phương thuốc!”

Khương Vy Nhan nói, giơ tay lấy phương thuốc từ trên người, làm động tác muốn huỷ bỏ phương thuốc!

Đúng vào lúc này, một bàn tay to lớn rất có lực đột nhiên đặt lên vai của Khương Vy Nhan.

Khi bàn tay to lớn đó đặt lên vai mình, Khương Vy Nhan đột nhiên cảm nhận được một dòng nước ấm chảy vào trong tim.

Mà áp lực vô hình đó cũng lập tức giảm bớt đi không ít, ít nhất cơ thể của cô đã có thể tuỳ ý cử động.

Còn ông lão mặc đồ đen cũng dừng bước, ánh mắt trầm ngâm nhìn về phía sau lưng Khương Vy Nhan.

“Vy Nhan, xin lỗi em, anh đến muộn rồi!”

Sau lưng vang lên giọng nói đầy thương xót của Tiêu Chính Văn.

“Chồng ơi!”

Khương Vy Nhan nghe thấy giọng nói của Tiêu Chính Văn thì không khỏi quay người lại, nhào vào trong lòng Tiêu Chính Văn rồi khóc nấc lên.

Dù gì cô cũng chỉ là một người phụ nữ, đối diện với cảnh tượng ban nãy, cô cũng chỉ cố làm ra vẻ kiên cường mà thôi!

Lúc đối diện với sự đe doạ và uy hiếp của mọi người, cô đã hy vọng Tiêu Chính Văn ở bên cạnh mình biết bao nhiêu?

Thế nhưng dù Tiêu Chính Văn không ở cạnh thì cô cũng buộc phải đứng thẳng lưng, tuyệt đối không thể để cho đám người vô liêm sỉ này đạt được ý đồ!

“Đừng khóc, không phải chồng em đến rồi sao? Nhìn chồng giúp em xả giận nhé!”

Tiêu Chính Văn khẽ vỗ lên vai Khương Vy Nhan, tiện tay giúp cô lau đi nước mắt rơi trên gò má.

Khương Vy Nhan khẽ gật đầu, sau đó đứng ra sau lưng Tiêu Chính Văn.

“Bớt phí lời đi, tôi đã nghe thấy hết mấy lời ban nãy của mấy người rồi, ai muốn cướp phương thuốc thì cùng lên cả đi!”

Tiêu Chính Văn lạnh lùng nhìn về phía đám người.

Tất cả mọi người, kể cả ông lão mặc đồ đen đều đổ dồn ánh mắt về phía Tiêu Chính Văn.

“Cậu chính là vua Bắc Lương à?”

Lúc này, lại có thêm một ông lão tiến lên trước một bước, đứng ra từ trong đám người.

Hơi thở ở cảnh giới Thiên Vương cấp thiên bốn sao lập tức bộc phát.

Không chỉ có cụ ta, bên cạnh ông lão còn có một người đàn ông trung niên tầm hơn bốn mươi tuổi cũng chắp hai tay sau lưng bước ra khỏi đám người.

Chỉ là người đàn ông trung niên đó vừa mới bước ra khỏi đám người, hơi thở của cường giả ở cảnh giới Thiên Vương cấp long năm sao lập tức bao phủ khắp không gian!

Tất cả mọi người đều hít sâu một hơi.

Ba người này rõ ràng đều không phải người của dược tông!

Hơn nữa, ba cường giả ở cảnh giới Thiên Vương cùng ra tay, dù có là Tiêu Chính Văn thì e rằng cũng chẳng phải đối thủ!

“Ý của cậu là bảo chúng tôi cùng xông lên sao?”

Người đàn ông trung niên đó cười khẩy nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK