Mục lục
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1830: Giấu cũng không được

Thật ra hôm qua từ lúc bắt đầu ông ta đã để ý đến Hứa Văn Long rồi, không phải là mắt nhìn của ông ta tốt, mà là Khổng Hựu Bang không tin người Đế Vương Các cử đến mà cảnh giới lại không ổn định.

Đó chỉ có thể chứng tỏ trong đó có bí mật gì đó.

Thế nên Khổng Hựu Bang mới đứng lên giành Hứa Văn Long về sau khi Ngụy Nguyên Cát chọn Tiết Hà.

“Hừ! Tiêu Chính Văn cứ tự cho mình là đúng, sớm muộn gì cũng có ngày cậu ta sẽ trả giá cho hành vi của mình”, lúc này Hứa Văn Long chậm rãi mở mắt ra.

Gương mặt hắn hiện lên vẻ kiêu ngạo sau khi liên tục đột phá đến ba cấp cảnh giới chỉ trong vòng một ngày, đây là chuyện mà Tiêu Chính Văn cũng không thể làm được.

“Ha ha ha! Tôi lại muốn xem thử nếu Tiêu Chính Văn biết tin này sẽ có vẻ mặt gì, là mất mát hay thất vọng?”

Ngụy Nguyên Cát nở nụ cười nham hiểm.

Không lâu sau, tin tức Hứa Văn Long liên tục đột phá được truyền ra khắp cả nước với sự tuyên truyền của các truyền thông lớn.

Lần này đừng nói là võ tông Hoa Quốc, ngay cả rất võ giả ở nước ngoài cũng cảm thấy sốc.

Dù sao đây cũng không phải là cảnh giới Thiên Vương hay Thiên Thần, mà là liên tục đột phá cảnh giới Nhân Vương, đây giống như một màn đêm hư ảo với người bình thường.

“Hừ, còn cần phải hỏi sao? Tám mươi phần trăm là tên Tiêu Chính Văn chỉ ước gì có thể chạy đến giành người với nhà họ Khổng sau khi biết tin rồi chứ sao? Chỉ tiếc là cậu ta chưa chắc có gan làm việc đó”.

Một ông lão nói rồi ngửa mặt lên trời bật cười.

Ông ta nghĩ một nhân tài xuất chúng như vậy vốn dĩ có thể trở thành người dưới trướng của Tiêu Chính Văn, nhưng vì Tiêu Chính Văn quá tự đại hống hách nên đã bỏ lỡ cơ hội tốt.

Thế mới chứng tỏ, mặc dù bề ngoài Tiêu Chính Văn có nhiều ưu điểm, nhưng tầm nhìn vẫn khá hạn hẹp.

Lúc này một luồng sáng chiếu thẳng về phía trang viên nhà họ Khổng, thoáng chốc Bạch Chiến Sinh đã đến.

Khi nhìn thấy Hứa Văn Long kiêu ngạo ngồi đó, ông ta hơi ngạc nhiên nói: “Không ngờ cậu thế mà… lại giấu mình lâu đến thế. Lần này nhà họ Khổng xem như chiếm được món hời lớn rồi”.

Ngay cả Bạch Chiến Sinh cũng không ngờ Hứa Văn Long lại có thể áp chế đến ba cấp cảnh giới.

“Không ngờ ngay cả ông Bạch cũng không đoán được?”, Khổng Hựu Bang bật cười nói.

“Hừ, xem ra đúng là ông trời muốn diệt Tiêu Chính Văn mà. Haizz, thôi vậy, tôi tầm nhìn kém, không thể nhìn ra Hứa Văn Long lại giấu đến ba cấp cảnh giới, nếu không tuyệt đối không thể dẫn cậu ta từ Đế Vương Các ra”.

Ngay cả Bạch Chiến Sinh khi nói mấy lời này cũng cảm thấy ghen tị.

Phải biết là bây giờ cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng, thậm chí là cao thủ cảnh giới Nhân Vương cấp chín đều đã xông ra chiến trường bên ngoài, cảnh giới Nhân Vương cấp bốn cũng xem như là trụ cột trung lưu của các thế lực lớn ngoài lãnh thổ.

Nếu lãnh đạo cao cấp của Đế Vương Các biết Bạch Chiến Sinh dẫn một cao thủ Nhân Vương cấp bốn đi thì sao dễ dàng bỏ qua cho ông ta?

“Tôi đã nói rồi, sớm muộn gì cũng sẽ khiến anh ta hối hận. Chỉ cần cho tôi một năm, tôi nhất định sẽ vượt qua Tiêu Chính Văn”.

Hứa Văn Long từ tốn kiêu ngạo đứng dậy, giọng nói cực kỳ lạnh lùng.

“Càng như thế Tiêu Chính Văn sẽ càng trở thành trò cười trong mắt mọi người”.

“Dù Tiêu Chính Văn có tố chất hơn người, nhưng chuyện hôm nay, Tiêu Chính Văn quả thật đã thất thủ rồi”.

“Một hạt giống tốt như vậy mà cậu ta lại bỏ qua, xem ra Tiêu Chính Văn cũng chẳng giỏi giang gì”.

Thấy mọi người luôn miệng chế giễu Tiêu Chính Văn, Bạch Chiến Sinh lắc đầu thở dài nói: “Mọi người nghĩ với khả năng của Tiêu Chính Văn, cậu ta không biết chuyện này sao?”

Thật ra dù nhà họ Khổng không huênh hoang truyền ra ngoài thì với tai mắt của điện Thần Long cũng sẽ biết được chuyện này thôi.

Dù sao cường giả cảnh giới Nhân Vương liên tục đột phá, động tĩnh quá lớn, dù nhà họ Khổng muốn giấu cũng không được.

Mà sự thật đúng như Bạch Chiến Sinh nói, Tiêu Chính Văn đã nhận được tin tình báo ngay lập tức, chỉ là lúc người của của điện Thần Long báo cáo tin tức này, khuôn mặt Tiêu Chính Văn không hề xuất hiện biểu cảm kinh ngạc, chỉ khẽ gật đầu.

“Biết ở đâu không?”

“Ở tỉnh Nam”

“Vậy được, chúng ta đi thôi”, dứt lời, Tiêu Chính Văn vỗ nhẹ vào vai Long Hình đang ngồi trên ghế tài xế.
Chương 1832: Ăn thịt sống

Lúc các nước đều đang bàn tán về chuyện Hứa Văn Long đột phá, Tiêu Chính Văn và Long Hình tới tỉnh Nam.

Trước cửa căn phòng tổng thống của một khách sạn năm sao ở đây đã chật kín người từ lâu.

Trong đó có nhân viên phục vụ và không ít khách ở lại khách sạn.

“Đã thông báo cho sếp Lãnh chưa?”, người phụ trách của khách sạn nói với nhân viên phục vụ đang đứng bên cạnh.

“Đã thông báo cho sếp Lãnh rồi, sếp Lãnh đang trở về Long Kinh, còn dẫn theo người tới nữa!”, nhân viên phục vụ vội vàng đáp lời.

Khách sạn Cổ Nhạc Long Sơn này cũng là một trong số những sản nghiệp của Lãnh Kế Hồng, coi như một trong số những sản nghiệp trụ cột lớn nhất ở tỉnh ngoài của nhà họ Lãnh.

Thế nhưng vào sáng ngày hôm nay, vị khách ở tại phòng 1207 lại khiến cho cả khách sạn suýt phải đóng cửa.

Bởi vì bên trong phòng toả ra một mùi hôi thối cực kỳ khó chịu, mùi hôi thối này gần như bao trùm lấy cả khách sạn, dù cho có dùng bao nhiêu không khí trong lành để khử bỏ thì căn bản cũng chẳng thể loại trừ được cái mùi khó ngửi này.

Mà người đang ở trong căn phòng này lại là một nhân vật có lai lịch không tầm thường, bên phía khách sạn căn bản không dám tuỳ tiện đắc tội.

Dù gì thì người dám gây chuyện ở khách sạn Cổ Nhạc Long Sơn cũng không có nhiều, dựa vào danh tiếng của nhà họ Lãnh, dù là người của bốn gia tộc lớn thì cũng phải nể mặt vài phần.

Lãnh Kế Hồng vừa mới tham gia tiệc tại Long Kinh, căn bản không rảnh rỗi để tới đây, chỉ đành cử Lãnh Hàn Băng từ Sơn Thành tới.

Nghe được thông tin này, Lãnh Hàn Băng lập tức gọi điện thoại cho người nhà họ Khổng.

Dù gì hiện tại cả tỉnh Nam cũng đều nằm dưới sự kiểm soát của nhà họ Khổng, chuyện này đương nhiên phải thông báo cho người nhà họ Khổng biết.

Khi tới trước cửa khách sạn, có một người đàn ông trung niên mặc đồ trắng trông như một vị thần đang đứng đợi người nhà họ Lãnh.

Ông lão này tên là Khổng Hồng Nho, hơn nữa còn là một cao thủ ở cảnh giới Nhân Vương cấp một.

Nếu như không phải nhà họ Khổng vừa mới kiểm soát cả tỉnh Nam, cao thủ ở cảnh giới Nhân Vương căn bản sẽ không vì chút chuyện nhỏ này mà đích thân tìm tới.

Thế nhưng để khiến cho người dân của tỉnh Nam đều có thể cảm nhận được sự cống hiến của nhà họ Khổng dành cho tỉnh Nam, tộc trưởng của Khổng Thị mới cử Khổng Hồng Nho đích thân tới.

“Xin hỏi ông là Khổng Hồng Nho à?”, Lãnh Hàn Băng thấy người đàn ông trung niên thì tiến lên trước hỏi.

“Ừ!”

Khổng Hồng Nho gật đầu nói: “Vẫn nên lên trên xem trước đã!”

“Cậu yên tâm, có nhà họ Khổng chúng tôi ở đây, chuyện này nhất định sẽ cho cậu một câu trả lời hài lòng!”

Khổng Hồng Nho vừa sải bước vào bên trong vừa nói với vẻ rất không kiên nhẫn.

Dù gì ông ta cũng là cao thủ ở cảnh giới Nhân Vương, thân phận địa vị cũng phơi bày ra đó.

“Vậy thì phải làm phiền ông Khổng rồi!”, Lãnh Hàn Băng cũng dẫn theo một đám vệ sĩ, cùng tiến vào trong thang máy với Khổng Hồng Nho.

Chẳng mấy chốc, đoàn người đã tới trước cửa phòng 1207

“Người bên trong nghe đây, tôi là Khổng Hồng Nho, dù cậu là ai thì cũng cút ra đây ngay cho tôi!”

Khổng Hồng Nho đã ngửi thấy mùi hôi thối đó ở trước cửa, ông ta vẫn luôn nín thở nhăn mặt, thậm chí ngay cả thở ra cũng không dám.

Lãnh Hàn Băng đứng bên cạnh còn đeo cả mặt nạ phòng độc.

“Anh bạn, nơi này là khách sạn, thuộc về nơi công cộng, hành vi của anh đã ảnh hưởng tới khách sạn của chúng tôi rồi, nếu như anh không chịu rời đi ngay…”

“Ầm!”

Lãnh Hàn Băng vẫn chưa nói hết câu, chỉ thấy cửa phòng 1207 đột nhiên mở ra!

Vào khoảnh khắc cửa phòng mở ra, Lãnh Hàn Băng vô thức lùi ra sau hai bước, mấy tên vệ sĩ chắn ngay trước người Lãnh Hàn Băng.

Lúc này, có mấy cái xác đang nằm la liệt bên trong phòng, hơn nữa những cái xác này giống như từng bị loài mãnh thú gì cắn xé, máu thịt lẫn lộn, có vài nơi máu tươi đã biến thành màu đen tím.

Mà ở bên cạnh, có một bé trai chừng bảy, tám tuổi đang ngồi ăn từng thớ thịt sống đẫm máu!

Thậm chí mỗi lần ăn một miếng là lại có không ít máu tươi chảy ra ngoài từ khoé miệng nó.

Dù là Lãnh Hàn Băng thì khi nhìn thấy cảnh tượng này cũng suýt sợ tới độ hồn bay phách lạc!

Những vị khách đứng bên cạnh đã nôn thốc nôn tháo khi nhìn thấy cảnh tượng này.

Bé trai đó chỉ nhếch miệng cười với đám người, sau đó nhìn về phía Lãnh Hàn Băng và Khổng Hồng Nho với vẻ hiếu kỳ.
Chương 1833: Chọc giận

Khổng Hồng Nho khẽ nhíu mày, nhìn về phía cậu bé bằng vẻ mặt lạnh tanh, nghiến răng nói: “To gan thật đấy! Dám ăn thịt người sống giữa thanh thiên bạch nhật!”

Dù thân là võ giả, Khổng Hồng Nho cũng không tiếp nhận được cảnh tượng trước mắt.

Chỉ là ông ta vừa mới nói dứt lời, một giọng nói lạnh tanh đã vang lên từ trong một căn phòng khác: “Ông nói ai to gan? Có bản lĩnh thì nói lại một lần tôi xem!”

Khi giọng nói lạnh lùng này vang lên, Khổng Hồng Nho không khỏi giật mình!

Luồng khí tức đó tuyệt đối không thuộc về cao thủ ở cảnh giới Nhân Vương cấp ba!

Cùng lúc này, một người đàn ông trung niên mặc đồ đen đi ra từ phòng ngủ phía bên trong, người này có thân hình cao to lực lưỡng, vừa mới xuất hiện đã cho tất cả mọi người một loại cảm giác áp bức rất mạnh.

“Tôi đang hỏi ông đấy!”

Hoàn toàn không thể nhìn ra được biểu cảm trên gương mặt người đàn ông trung niên, thế nhưng từ bên trong giọng nói lạnh tanh của ông ta thì không khó để nghe ra được sự phẫn nộ!

Khổng Hồng Nho bị hỏi đến mức sững sờ, với kiểu trang phục và khí tức này, ông ta không cần đoán cũng biết được thân phận của đối phương!

Người này chính là bá tước Huyết Vực, một trong số những bá tước của huyết tộc!

“Tiền bối, xin lỗi, xin tha cho vãn bối tội không biết!”

Mặc dù Khổng Hồng Nho cũng là cao thủ ở cảnh giới Nhân Vương, thế nhưng dẫu sao cũng thấp hơn đối phương hai bậc cảnh giới nên đâu dám huênh hoang trước mặt đối phương cơ chứ?

Đặc biệt đối phương còn là bá tước của huyết tộc, thân phận cũng có tầm ảnh hưởng bên trong huyết tộc!

Vậy nên mới đầm đìa mồ hôi lạnh khi bị chất vấn.

“Ông là người nhà họ Khổng ư?”, bá tước Huyết Vực lạnh lùng hỏi: “Con trai tôi đói rồi, tuỳ ý ăn chút đồ, ông có ý kiến gì sao?”

“Không có, tuyệt đối không có!”, Khổng Hồng Nho vội vàng xua tay.

“Là do vãn bối không biết con trai của tiền bối đang dùng bữa ở đây nên mới làm phiền, vẫn mong tiền bối lượng thứ cho ạ!”, Khổng Hồng Nho vội vàng chắp tay vái lạy, sau đó quay người rời đi.

Dù gì bá tước Huyết Vực cũng là người của huyết tộc, đừng nói là ông ta, dù là tộc trưởng tại của nhà họ Khổng gặp đối phương cũng phải khom lưng uốn gối, nào dám nói ra nửa chữ không?

Mặc dù cảnh giới của bá tước Huyết Vực không cao, thế nhưng tới được tầng diện bá tước này thì đã có địa vị nhất định ở trong huyết tộc rồi, đắc tội với ông ta cũng chẳng khác gì đắc tội với cả huyết tộc!

Dù mấy thế tử nhà họ Khổng như Khổng Thiên Tường và Khổng Hựu Bang tới thì cũng phải nể nang người ta mấy phần!

Thế nhưng Lãnh Hàn Băng đứng bên cạnh nhìn thấy cảnh tượng này thì tức tới độ lông mày dựng đứng hết cả lên.

Đây là sản nghiệp nhà họ Lãnh, làm gì có chuyện nhẫn nhịn được việc có người ăn thịt người sống ngay bên trong khách sạn giữa ban ngày ban mặt như thế?

Nếu chuyện này mà lan truyền ra ngoài thì thanh danh của nhà họ Lãnh sao còn nữa đây?

“Ông Khổng, khi trước nhà họ Khổng mấy người đã đồng ý với tôi ra sao, chuyện này tuyệt đối không thể bỏ qua như thế!”

Lãnh Hàn Băng lao thẳng tới trước mặt Khổng Hồng Nho, chắn ngang trước lối đi của ông ta.

Nơi này dẫu sao cũng là sản nghiệp của nhà họ Lãnh, bất luận người chết có quan hệ gì với nhà họ Lãnh bọn họ hay không, chỉ cần xảy ra vụ án có liên quan tới mạng người thì cuối cùng vẫn phải do nhà họ Lãnh phụ trách.

Sau lưng nhà họ Lãnh là Tiêu Chính Văn không sai, thế nhưng chính bởi vì như vậy nên nhà họ Lãnh càng không dám gánh mối hoạ này.

Có ai không biết vua Bắc Lương vẫn luôn công tư phân minh, chưa từng bảo vệ cho kẻ xấu!

Xảy ra vụ án chết người, nhà họ Lãnh nhất định phải cho Tiêu Chính Văn một lời giải thích hợp lý!

Mà cô gái bị giết hại lại còn là một sản phụ đang mang bầu, nhìn thấy cái bụng to sắp sửa lâm bồn lại bị ra tay độc ác, nếu như không có một lời giải thích rõ ràng với nạn nhân thì Lãnh Hàn Băng cũng chẳng thể tha thứ cho chính bản thân mình được nữa!

“Phí lời làm gì, còn không mau đi!”

Khổng Hồng Nho nhíu mày ra hiệu bằng ánh mắt với Lãnh Hàn Băng.

Nếu đổi lại là người khác, hoặc là người của các phái trong võ tông, Khổng Hồng Nho tuyệt đối sẽ không khoanh tay đứng nhìn, chỉ dựa vào việc ăn thịt người sống này thôi cũng đủ để ra tay tiêu diệt luôn đối phương!

Thế nhưng đối phương là bá tước của huyết tộc, bảo ông ta xử lý kiểu gì?

Theo ông ta thấy, cách giải quyết tốt nhất trong thời điểm này chính là biến chuyện to thành chuyện nhỏ, biến chuyện nhỏ thành không có gì, cùng lắm thì đền bù cho người nhà nạn nhân một số tiền lớn cho xong chuyện.

Dù gì nhìn vào cách ăn mặc của người chết thì tuyệt đối không thể là người của gia đình giàu có gì, số tiền này thậm chí cơ thể do nhà họ Khổng bỏ ra!

“Ông Khổng, lẽ nào ông không nhìn ra đó là một bà bầu hay sao? Bên trong bụng cô ta còn có đứa bé vẫn chưa chào đời!”

Lần này Lãnh Hàn Băng hoàn toàn nổi điên rồi!

Trước đây nhà họ Lãnh cũng từng bị người trong võ tông ức hiếp, nên càng hiểu rõ cảm giác đó như thế nào.

Dù biết rõ xuất thân của đối phương không tầm thường, thậm chí ngay cả Khổng Hồng Nho cũng sợ tới độ quay người rời đi, nhưng cũng tuyệt đối không thể nhắm mắt làm ngơ như thế!

“Tôi nhìn thấy rồi! Nhưng cậu không nhìn thấy khách quý đang thưởng thức bữa trưa hay sao? Có chuyện gì thì chúng ta ra ngoài nói tiếp!”, Khổng Hồng Nho nói với sắc mặt cực kỳ khó coi, e sợ sẽ chọc giận bá tước Huyết Vực bên trong phòng!
Chương 1834: Tôi thì sao?

“Cái gì? Khách quý! Còn để nó ở đây ăn trưa?”

Lãnh Hàn Băng nghe vậy liền nổi giận, chỉ vào mặt Khổng Hồng Nho nói: “Tên họ Hồng kia, ông nhìn cho kỹ đi! Nó đang ăn thịt người đấy!”

Lúc Lãnh Hàn Băng nói ra những lời này, môi hắn khẽ run lên vì tức giận.

Đó là một người sống, hơn nữa còn là một người phụ nữ mang thai tám tháng.

Đây là hành vi tàn nhẫn trời đất không tha.

“Vậy thì sao chứ!”, Khổng Hồng Nho cũng tức giận ngẩng đầu nhìn Lãnh Hàn Băng.

“Thì sao à? Ông bảo tôi giải thích với gia đình nạn nhân thế nào? Không chỉ con gái và vợ chết, ngay cả đứa con trong bụng người ta cũng bị lấy ra làm bữa ăn trên đĩa, ông bảo tôi giải thích thế nào đây!”

Lãnh Hàn Băng vô cùng tức giận. Lúc trước, hắn chỉ nghe nói nhà họ Khổng vô cùng huênh hoang, chưa bao giờ nghĩ người nhà họ Khổng lại thái quá như vậy!

Ngay cả dã thú cũng không trơ mắt nhìn người khác giết đồng loại của mình, sao có thể coi đồng loại như bữa ăn như vậy chứ!

Nghe Lãnh Hàn Băng hỏi vậy, sắc mặt của Khổng Hồng Nho vô cùng khó coi, nhưng lúc này, ông ta không thể để Lãnh Hàn Băng tiếp tục gây chuyện nữa, nếu chọc giận bá tước huyết tộc thì Lãnh Hàn Băng sẽ chết mất.

Nếu Lãnh Hàn Băng chết thì thể diện của nhà họ Khổng sẽ bị ném lên trời.

Vừa tiếp quản tỉnh Nam chưa đầy một ngày đã xảy ra vụ án giết người hàng loạt, người chết còn là cậu chủ nhà họ Lãnh, một khi chuyện này lan truyền ra ngoài thì sau này nhà họ Khổng sao còn chỗ đứng ở tỉnh Nam nữa!

Dù sao nhà họ Lãnh cũng khác với những gia tộc kinh doanh khác. Đằng sau nhà họ Lãnh còn có Tiêu Chính Văn, cho dù nhà họ Khổng muốn che đậy chuyện này thì cũng không che đậy nổi.

Vì vậy, lúc này, Khổng Hồng Nho đi cũng không được, ở lại cũng không xong.

“Hừ, ông không cần giải thích gì với bọn họ!”, lúc này, bá tước Huyết Vực như đang xem kịch, nhếch mép nói.

Sau đó, ông ta vung tay, một cái đầu lâu tái nhợt lăn tới trước chân Lãnh Hàn Băng.

“Cả nhà bọn họ đều ở đây rồi, chỉ là người phụ nữ này ngon hơn nên ăn cô ta cuối cùng!”

Bá tước Huyết Vực nói với vẻ chế nhạo.

Nghe vậy, hai mắt Lãnh Hàn Băng đỏ bừng.

Lãnh Hàn Băng thẫn thờ nhìn đầu lâu dưới chân hồi lâu rồi đột nhiên ngẩng đầu, trừng mắt nhìn bá tước Huyết Vực hét lớn: “Tôi giết cả tổ tông nhà ông!”

Bởi vì quá tức giận, toàn bộ khuôn mặt của Lãnh Hàn Băng đỏ bừng, đôi mắt của hắn bao phủ bởi những tia máu.

“Người đâu! Toàn bộ vệ sĩ nhà họ Lãnh lên hết cho tôi!”

Lúc này, Lãnh Hàn Băng đã tức giận đến cực điểm, mất đi hết lý trí, chỉ vào bá tước Huyết Vực gầm lớn: “Hôm nay cho dù Thiên Vương đến thì tôi cũng phải giết hắn!”

Theo lệnh của Lãnh Hàn Băng, hàng trăm vệ sĩ mặc đồ đen xông lên tầng mười hai.

Nếu tỉnh Nam là địa bàn của nhà họ Lãnh thì Lãnh Hàn Băng đã gọi điện cho người bao vây cả tòa nhà rồi.

Lúc này, Khổng Hồng Nho tỏ vẻ khinh thường chế nhạo.

Đừng nói là mấy trăm vệ sĩ trong giới thế tục, cho dù là hàng vạn người tới thì cũng có thể làm gì chứ?

E rằng còn chưa kịp sờ vào quần áo của người ra, đều đã phải xuống địa ngục báo danh rồi.

Nhưng nếu thật sự phát triển theo hướng này thì nhà họ Khổng sẽ gặp rắc rối lớn.

“Lui xuống cho tôi!”

Khổng Hồng Nho đột nhiên gầm lớn, sát khí quanh người phóng ra, thậm chí còn giết chết mất tên vệ sĩ xung quanh Lãnh Hàn Băng ngay tại chỗ.

Dù sao những người này chỉ là người bình thường, dù biết mấy quyền đấm đá, nhưng thực lực vẫn chưa đạt đến cấp bậc quân vương, làm sao có thể chịu được tiếng gầm thét của cao thủ cảnh giới Nhân Vương chứ!

Nhìn thấy vệ sĩ của mình đổ máu, ngã xuống đất, Lãnh Hàn Băng quay đầu lại nhìn chằm chằm vào Khổng Hồng Nho.

“Hừ! Cậu gây loạn đủ chưa!”

Khổng Hồng Nho không thèm để ý đến ánh mắt đầy sát khí của Lãnh Hàn Băng, nắm lấy cổ áo hắn, lạnh lùng nói: “Cậu đừng quên, bọn họ chỉ là người bình thường, cậu muốn bọn họ chết uổng sao?”

“Hơn nữa, cậu biết bên trong là ai không? Là bá tước huyết tộc đấy! Làm lớn chuyện đều không có lợi cho cả cậu và tôi! Lẽ nào cậu muốn chết ở đây sao?”

Lãnh Hàn Băng gạt tay Khổng Hồng Nho ra, nghiến răng nói: “Tôi là một người bình thường, nhưng ít nhất tôi vẫn là con người! Tôi biết chữ liêm sỉ viết như thế nào!”

“Hắn đang làm gì? Hắn đang ăn thịt người, ăn thịt chính người Hoa Quốc chúng ta! Nếu người của võ tông đều vô liêm sỉ như ông thì Lãnh Hàn Băng tôi cho dù phải chết cũng sẽ nguyền rủa các người chết hết!”

Lãnh Hàn Băng tức giận chửi bới, lúc này, gần như toàn bộ quan khách trong khách sạn đều kinh ngạc, thậm chí còn có nhiều người lấy điện thoại ra chụp lại cảnh tượng vừa rồi.

Khổng Hồng Nho bị mắng đến mức mặt mày tái xanh, ước gì có thể xé xác Lãnh Hàn Băng thành trăm mảnh để giải tỏa hận thù.

Nhưng Khổng Hồng Nho còn chưa kịp làm gì thì cậu bé trong căn phòng đã nói: “Bọn họ ồn ào quá, con sợ!”

Bá tước Huyết Vực nghe xong, sắc mặt trở nên nghiêm túc, nheo mắt nhìn Lãnh Hàn Băng nói: “Ông! Vào đây!”

Nghe vậy, Khổng Hồng Nho chợt cảm thấy sợ hãi, đúng là sợ cái gì đến cái đó.

Thấy Lãnh Hàn Băng vẫn đứng yên tại chỗ, bá tước Huyết Vực lạnh lùng nói: “Sao thế, chẳng phải lúc nãy ông rất can đảm sao?”

Khổng Hồng Nho hít một hơi thật sâu, lau mồ hôi trên trán, cúi người, tiến lên một bước, nói với bá tước Huyết Vực: “Thưa tiền bối, cậu ta chỉ là một tên hậu bối không biết trời cao đất dày, xin tiền bối hãy giơ cao đánh khẽ!”

“Chẳng phải hắn có chí khí lắm sao? Tôi muốn xem xem, xương của hắn cứng hay nắm đấm của tôi cứng!”

Nói xong, bá tước Huyết Vực nắm nhẹ vào khoảng không, cơ thể Lãnh Hàn Băng bất giác bay về phía bá tước Huyết Vực.

“Tiền bối!”

Nhìn thấy cảnh này, Khổng Hồng Nho toát mồ hôi lạnh, nhưng không dám bước tới ngăn cản.

“Sao thế, ông có ý kiến sao?”

Bá tước Huyết Vực quay đầu, lạnh lùng nhìn Khổng Hồng Nho.

Bị bá tước Huyết Vực nhìn chằm chằm, Khổng Hồng Nho vội vàng cúi đầu, không dám nói gì nữa.

Nhưng đây không phải lần đầu tiên nhà họ Lãnh đối mặt với võ tông, bọn họ đã từng đấu với cường giả vùng ngoài lãnh thổ và năm đại danh sơn, cho nên ánh mắt Lãnh Hàn Băng nhìn bá tước Huyết Vực không hề có chút sợ hãi.

“Lãnh Hàn Băng! Còn không mau quỳ xuống trước mặt tiền bối Huyết Vực!”, Khổng Hồng Nho nghiến răng nói.

“Hừ! Tôi quỳ trời lạy đất, quỳ lạy bố mẹ và vua Bắc Lương, còn loại súc sinh này không xứng để tôi quỳ!”

Lãnh Hàn Băng trợn trừng mắt nhìn chằm chằm bá tước Huyết Vực, không hề sợ hãi nói.

“Rắc!”

Một tiếng xương gãy vang lên, đầu gối của Lãnh Hàn Băng bật máu.

Bá tước Huyết Vực chỉ cần tùy ý phất tay cũng đã có thể đập nát đầu gối của Lãnh Hàn Băng.

Bịch!

Lãnh Hàn Băng mặt đau đến mức mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, ngã khụy xuống đất, nhưng cho dù là vậy, Lãnh Hàn Băng vẫn cố dùng hai tay chống đỡ, không chịu quỳ xuống.

“Nếu vua Bắc Lương biết chuyện này, nhất định sẽ không để ông sống sót rời khỏi nơi này!”

Lãnh Hàn Băng cố chịu cơn đau ở chân, gào to.

“Cái gì? Tiêu Chính Văn? Hừ, e rằng hắn không có tư cách xen vào chuyện này. Tỉnh Nam hiện tại đã là của nhà họ Khổng chúng tôi rồi!”

Khổng Hồng Nho lạnh lùng nói.

Lãnh Hàn Băng đương nhiên cũng biết tin tức này, cho nên mới không gọi điện cho Tiêu Chính Văn.

“Chỉ cần cậu quỳ xuống, dập đầu nhận lỗi với tiền bối thì tôi tin tiền bối Huyết Vực sẽ không…”

“Đừng lảm nhảm nữa!”

Khổng Hồng Nho còn chưa kịp nói xong, Lãnh Hàn Băng đã tức giận gầm lớn ngắt lời: “Ông nghĩ người con của Hoa Quốc như tôi ai cũng vô liêm sỉ, bán nước cầu vinh như nhà họ Khổng ông sao?”

“Tôi nói cho ông biết, dù có chết, tôi cũng không bao giờ quỳ xuống nhận lỗi trước loài súc sinh như vậy! Chỉ cần tôi còn sống thì nhất định sẽ không để yên chuyện này!”

“Ha ha ha…”

Khổng Hồng Nho cười lớn, nhìn Lãnh Hàn Băng, giễu cợt nói: “Cậu tự lo cho thân mình trước đi! Chỉ dựa vào mình cậu mà còn dám quản chuyện của vị tiền bối này sao?”

“Rác rưởi mà cứ nghĩ mình cao sang!”

“Anh ta không quản được, vậy còn tôi thì sao?”

Lúc này, một giọng nói lạnh lùng đột nhiên truyền đến.

Nghe thấy giọng nói này, Khổng Hồng Nho và đám người xung quanh đều sững sờ.

Đặc biệt là bá tước Huyết Vực, ông ta không quan tâm đến Lãnh Hàn Băng nữa, mà đứng bật dậy, chắn trước mặt con trai mình giống như gặp kẻ thù lớn.
Chương 1835: Vượt ngoài tầm kiểm soát

Chỉ có Lãnh Hàn Băng sững sờ khi nghe thấy giọng nói này, rồi một nụ cười xuất hiện trên khuôn mặt hắn.

Lúc này, một người đàn ông cường tráng như tháp sắt đang đứng ở cửa, ra hiệu cho người thanh niên phía sau.

Khoảnh khắc người thanh niên bước vào phòng, biểu cảm của Khổng Hồng Nho và bá tước Huyết Vực thay đổi ngay lập tức.

“Long Hình, cậu giúp anh ta bôi thuốc đi!”

Nói xong, Tiêu Chính Văn đưa tay ra kéo Lãnh Hàn Băng lại gần mình rồi giao cho Long Hình bên cạnh.

Long Hình gật đầu, kéo Lãnh Hàn Băng ngồi trên hành lang, lấy ra một lọ thuốc màu đỏ, đổ ra một ít bột màu trắng rồi rải lên vết thương của Lãnh Hàn Băng.

Thấy Long Hình bôi thuốc cho Lãnh Hàn Băng xong, Tiêu Chính Văn nói tiếp: “Long Hình, đi chuẩn bị một cái nồi lớn và một ít củi!”

“Rõ!”

Long Hình đáp rồi quay người đi về phía thang máy.

“Tiêu Chính Văn?”

Khổng Hồng Nho nhíu mày, trầm giọng nói: “Cậu Tiêu, tôi nghĩ cậu nên làm rõ một số chuyện. Hiện tại, toàn bộ tỉnh Nam đều là do nhà họ Khổng quản lý. Cậu xuất hiện ở đây có vẻ như không hợp quy tắc!”

Lúc này, giọng nói của Khổng Hồng Nho hơi run rẩy, dù sao uy danh của Tiêu Chính Văn đã lọt vào tai ông ta từ lâu.

Mặc dù ông ta chưa được tận mắt nhìn thấy Tiêu Chính Văn, nhưng đã nghe rất nhiều về chuyện Tiêu Chính Văn giết chết Lục Tiểu Thiến, ép chết Tư Mã Minh Húc, chém chết Thiên Minh Tử.

Lúc nãy, bá tước Huyết Vực còn huênh hoang ngạo mạn, giờ đây cũng ngây người tại chỗ, ngay cả một ngón tay cũng không dám nhúc nhích.

“Hừ, ông nói đúng, quả thực là không hợp quy tắc!”, Tiêu Chính Văn nhếch mép nói.

Sau đó chỉ vào một cái xác trong phòng, lạnh lùng nói: “Nếu tôi nói không nhầm, theo như thỏa thuận, đây hẳn là chuyện của nhà họ Khổng các người nhỉ?”

“Ừ... chuyện này...”, Khổng Hồng Nho sững sờ trước câu hỏi của Tiêu Chính Văn.

“Đừng lo lắng, nhà họ Khổng các người sẽ có cơ hội đứng lên chứng minh cho bản thân, chỉ là bây giờ, ông cút sang một bên cho tôi!”

Tiêu Chính Văn nói xong, nhìn cậu bé có vết máu trên khóe miệng nói: “Bây giờ tôi định nấu một nồi canh thịt cho bá tước huyết tộc nếm thử!”

Giọng nói của Tiêu Chính Văn không lớn, nhưng ánh mắt lại ẩn chứa tầng tầng sát khí.

“Cậu Tiêu, giữa huyết tộc chúng tôi và các cậu, nước sông không phạm nước giếng!”, bá tước Huyết Vực nói với vẻ mặt hoảng sợ.

Trước mặt Tiêu Chính Văn, ông ta không dám cao giọng, dù sao Tiêu Chính Văn cũng là nhân vật tàn nhẫn, ngay cả Lục Tiểu Thiến còn dám giết, chứ nói gì đến ông ta!

Trước đây, khi Tiêu Chính Văn chém đầu hai hầu tước huyết tộc, ông ta đã tận mắt chứng kiến thần sắc uy nghiêm của Tiêu Chính Văn.

“Ồ? Cái này gọi là nước sống không phạm nước giếng sao?”, Tiêu Chính Văn chế nhạo, chỉ tay vào thi thể trên mặt đất, lạnh lùng hỏi.

“Cậu Tiêu, người này không thể động vào, cậu ta là người của huyết tộc…”

“Bộp!”

Khổng Hồng Nho còn chưa kịp nói xong, Tiêu Chính Văn đã giáng một cái tát vang dội vào mặt Khổng Hồng Nho.

Cơ thể Khổng Hồng Nho nghiêng sang một bên, bay một đường chéo, mặt quét xuống đất, trượt xa hơn hai mươi mét đến thẳng cửa thang máy mới dừng lại.

Nhìn thấy cảnh này, tim bá tước Huyết Vực chùng xuống, e rằng chuyện ngày hôm nay khó mà giải quyết.

Trong lòng ông ta thầm nghĩ sẽ ra tay giết gần hết đám người rồi dẫn con trai mình chạy trốn.

Chỉ là ông ta đã quá đề cao bản thân. Dù sao thực lực của Tiêu Chính Văn rất mạnh, ngay cả người được mệnh danh là số một trong thế hệ trẻ như Tư Mã Minh Húc còn không có sức chống trả, chứ huống chi là ông ta?

Lúc bá tước Huyết Vực vừa ra tay, bàn tay to lớn của Tiêu Chính Văn đã bóp chặt cổ ông ta.

“Rắc!”

Tiêu Chính Văn nâng chân, đá thẳng vào chân bá tước Huyết Vực, máu lập tức phun ra.

Bá tước Huyết Vực không chỉ bị đánh tàn phế hai chân mà còn bị Tiêu Chính Văn ép quỳ xuống đất.

“Tiêu Chính Văn!”

Ông ta còn chưa kịp nói gì, Tiêu Chính Văn đã xung tay phóng ra một tia lạnh lẽo, tia sáng xuyên thẳng qua giữa lông mày của bá tước Huyết Vực.

Bịch! Một cái xác đổ xuống đất.

Bá tước Huyết Vực còn không có cơ hội phản kháng, đã chết ngay tại chỗ!

“Long Hình, kéo nó xuống, nấu một nồi canh lớn, giao cho đám hầu tước huyết tộc ở Hoa Quốc nếm thử!”

Tiêu Chính Văn vừa nói vừa chỉ vào cậu bé với ánh mắt hung dữ.

Nghe vậy, Khổng Hồng Nho bên cạnh sợ tới mức toát mồ hôi lạnh, sắc mặt tái nhợt, ngã nhào xuống đất.

Đến lúc này, chuyện đã vượt xa ngoài tầm kiểm soát.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK