Mục lục
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2029: Cây đổ bầy khỉ tan

Ở một diễn biến khác, quản gia của phủ Võ vừa dẫn Tiêu Chính Văn đi về phía sân sau vừa không ngừng thở dài.

“Ông cụ, tại sao cứ không ngừng thở dài thế?”, Tiêu Chính Văn nhíu mày hỏi.

“Haizz! Chàng trai à, cậu không biết đó thôi, bây giờ nhà họ Võ đang gặp phải rắc rối lớn! Nếu như không phải nhà họ Võ đang phải lo toan nhiều việc thì nhất định sẽ tổ chức tiệc lớn tiếp đãi cậu, tuyệt đối sẽ không tiếp đón sơ sài như thế này!”

Quản gia vừa nói vừa chắp tay bái Tiêu Chính Văn, coi như thay chủ đền tội với Tiêu Chính Văn.

“Ồ? Nhà họ Võ gặp phải rắc rối ư?”, Tiêu Chính Văn nhìn về phía quản gia với vẻ khó hiểu.

“Không sai, chỉ là chuyện này nói ra rất dài, chàng trai, mời đi bên này!”

Quản gia vừa nói vừa dẫn Tiêu Chính Văn đi vào trong một nhà ngang.

“Dù nhà họ Võ có gặp phải trở ngại gì, Võ Anh Hào cũng sẽ không thờ ơ đứng nhìn chứ?”, Tiêu Chính Văn điềm nhiên nói.

Nghe thấy ba chữ Võ Anh Hào, quản gia già thoạt tiên hơi ngẩn ra, sau đó cười khổ, nói: “Ôi! Chắc là cậu vừa mới tới vùng ngoài lãnh thổ chưa lâu nhỉ? Vẫn còn chưa hiểu về vùng ngoài lãnh thổ nhiều lắm!”

“Mặc dù chúng tôi cũng mang họ Võ, thế nhưng cậu có biết Võ Tam Tư có bao nhiêu con cháu hay không? Chỉ riêng chi mạch đã không dưới con số ba, chúng tôi chỉ là một trong số đó, hơn nữa là còn là phân nhánh thấp kém nhất!”

“Chi hệ hoàng tộc rộng lớn, dù một hai chi mạch diệt vong thì căn bản cũng chẳng đáng để bận tâm!”

“Huống hồ nhiều lúc những chi mạch này còn dùng để hy sinh để giúp gia chủ đổi lấy lợi ích lớn hơn! Đây chính là hoàng tộc đó!”

Quản gia già nói tới đây thì không khỏi lắc đầu ngao ngán.

“Ồ? Thế nhưng theo tôi được biết, Võ Anh Hào có vẻ rất xem trọng phân chi mấy người, sẽ không ngồi nhìn mấy người tiêu vong đâu nhỉ?”, Tiêu Chính Văn nhíu mày nói.

Trước lúc này, Tiêu Chính Văn thật sự chưa từng nghĩ tới chuyện thế gia ở vùng ngoài lãnh thổ lại máu lạnh tới thế, có thể nhìn gia tộc của mình chết mà không cứu!

“Ôi, xem trọng ư? Có xem trọng hay không, hoàn toàn nhìn vào thực lực để nói chuyện, trước đây phân chi chúng tôi quả thực có người sắp sửa đột phá lên cảnh giới Nhân Vương, thế nhưng đáng tiếc là trước đó bị thương một chút, cụ thể lúc nào mới có thể đột phá đã là một dấu hỏi chấm rồi!”

“Dưới tình hình như vậy, đối với gia chủ mà nói thì phân chi này của chúng tôi đã mất đi giá trị rồi!”

“Hơn nữa, chưa nói là gia chủ của chúng tôi, dù là mấy môn khách mà chúng tôi thu nhận những năm gần đây, khi thấy nhà họ Võ lâm vào nguy khốn thì cũng đồng loạt quay lưng đi hết!”

Quản gia già nói, không kiềm được đưa tay lau nước mắt.

Đúng vào lúc này, một ông cụ dẫn theo một cô gái trẻ bước ra phía ngoài cửa.

Thực lực của ông cụ đó đại khái ở cảnh giới Thiên Thần địa cấp ba sao, còn cô gái trẻ kia lại có cảnh giới Thiên Thần một sao.

Thấy hai người đeo bọc đồ bước ra ngoài cửa, quản gia già vội vàng tiến lên trước một bước, nhíu mày nói: “Ông Tần, mấy người đây là…”

“Quản gia, trong nhà chúng tôi có chút việc cần xử lý, vậy nên không thể quấy rầy mọi người thêm nữa, gặp được gia chủ thì thay chúng tôi thông báo một tiếng, sau này sẽ còn gặp lại!”

Ông Tần chắp tay nói với quản gia, trên mặt không có chút hổ thẹn nào, ngược lại biểu cảm lại lạnh lùng dị thường.

“Ông Tần, ban đầu khi hai người đi tới bước đường cùng, gia chủ đã thu nhận hai người, bây giờ thậm chí ngay cả chào hỏi một tiếng cũng không chịu đã muốn rời khỏi nhà họ Võ rồi sao?”

Trong ánh mắt của quản gia đã ngùn ngụt lửa giận!

“Nếu như đã vĩnh viễn không gặp lại thì cần gì phải làm chuyện dư thừa cơ chứ?”, cô gái trẻ lạnh lùng nói.

Ngôn từ lạnh lùng của cô gái trẻ cũng thu hút sự chú ý của Tiêu Chính Văn.

Không cần đoán, Tiêu Chính Văn cũng có thể nhìn ra hai ông cháu này cũng vì biết được nhà họ Võ sắp gặp hoạ lớn nên mới thẳng thừng rũ bỏ nhà họ Võ!

Tiêu Chính Văn trước nay đều không có thiện cảm với loại người vong ân bội nghĩa, càng hết sức khinh thường loại người giống như vậy!

Quản gia già nghiến răng, cười lạnh lùng, nói: “Xem ra hai vị đã chắc chắn nhà họ Võ không còn cơ hội trở mình nữa rồi!”

“Quản gia, nói nhiều cũng vô ích, cây đổ thì bầy khỉ tan, đây chính là định luật thiên cổ bất biến! Con kiến còn phải sống cho qua ngày, huống hồ gì là con người cơ chứ?”

Ông cụ nói rồi kéo cô gái trẻ bước đi không thèm ngoảnh đầu lại nhìn.

“Haizz!”

Nhìn theo bóng lưng của ông cụ, quản gia già lắc đầu thở dài nói: “Mười năm trước, ông ta bị tông môn truy sát tới cùng đường, là gia chủ thương hại ông ta nên mới thu nhận ông ta về nhà họ Võ!”

“Nhờ có thân phận là môn khách của nhà họ Võ nên ông ta mới thoát được một kiếp nạn! Hơn nữa những năm gần đây, gia chủ cũng không bạc đãi ông ta, ngay tới một số bí trận không lưu truyền của nhà họ Võ cũng truyền lại cho ông ta!”

“Kết quả đổi lại chính là sự phản bội cầu vinh của ông ta!”

Nói tới đây, quản gia già lại đưa tay lau nước mắt, đối diện với cục diện bây giờ, ông ta thân là một kẻ bề tôi, đâu thể có sức mạnh để xoay chuyển trời đất?

Ông ta cũng chẳng có sức ngăn cản đám môn khách phản bội nhà họ Võ này!

“Nhà họ Võ rất thích thu nhận môn khách nhỉ?”, Tiêu Chính Văn tiện miệng hỏi một câu.

“Cũng không hẳn thế, dù gì chúng tôi cũng chỉ là chi thứ, không có tiền có thế giống như gia chủ! Môn khách mà nhà họ Võ thu nhận, đa số đều là một số kẻ đi tới bước đường cùng!”

“Nhiều năm trước, gia chủ cũng từng có một khoảng thời gian lưu vong, vậy nên cũng cảm thấy thương xót hơn với loại người này!”

“Vốn nghĩ cho bọn họ một con đường sống, sau này lúc nhà họ Võ gặp phải bất trắc, bọn họ nhất định sẽ niệm ân tình của nhà họ Võ mà ra tay tương trợ, thế nhưng bây giờ thì lại mỗi người một ngả!”

Trong giọng điệu của quản gia ngập tràn thương cảm, nhìn nhà họ Võ đã từng đông như trẩy hội mà giờ ngày càng lạnh lẽo, trong lòng có một nỗi khổ tâm nói không nên lời.

“Chàng trai, trong thế tục có nhiều loại người như vậy không?”, quản gia già vừa nói vừa nhìn theo bóng lưng của ông Tần.

Tiêu Chính Văn không nói gì, chỉ mỉm cười.

Dù đi tới đâu thì vĩnh viễn đều không thiếu loại người vong ân bội nghĩa!

Tới cuối cùng, Tiêu Chính Văn vẫn không nói ra đáp án trong lòng mình.

“Thưa cậu, xin mời!”

Quản gia già dẫn Tiêu Chính Văn đi lên một căn nhà gỗ hai tầng, nói: “Chàng trai, mặc dù môi trường của nơi này không bằng khách sạn hiện đại, thế nhưng cũng coi là một chốn thanh tịnh, không biết cậu có hài lòng không?”

Tiêu Chính Văn liếc nhìn bài trí xung quanh, quả thực mang ý vị cổ xưa, liền khẽ cười nói: “Đương nhiên hài lòng, ông cụ thật có lòng!”

“Cậu hài lòng là được rồi, giờ tôi sẽ lệnh cho người pha nước tắm cho cậu, lát nữa gia chủ sẽ đích thân tới chào hỏi cậu!”

Quản gia già nói rồi cung kính lùi ra bên ngoài.

Chẳng bao lâu sau, Võ Thiên Nghiệp đã đích thân tìm tới căn nhà gỗ ở nhà ngang, chắp tay nói với Tiêu Chính Văn: “Cậu Tiêu, tiếp đón không chu đáo, vẫn mong cậu bỏ qua cho!”

Bản thân Võ Thiên Nghiệp cũng là một cao thủ ở cảnh giới Thiên Thần thiên cấp bốn sao, còn Tiêu Chính Văn vì không muốn thu hút sự chú ý của mấy kẻ có ý đồ xấu nên đã cố tình che đậy tu vi của bản thân!

Ở trước mặt ông ta, Tiêu Chính Văn chỉ là một người bình thường mà thôi, mà Võ Thiên Nghiệp lại tỏ ra hết sức khách khí với Tiêu Chính Văn, chuyện này làm cho anh cảm thấy rất bất ngờ!

“Ông Võ khách khí rồi!”, Tiêu Chính Văn khẽ cười, gật đầu nói.

“Cậu Tiêu, tôi vẫn còn chút việc cần phải xử lý, muộn một chút nhất định sẽ mở tiệc thiết đãi cậu Tiêu!”, Võ Thiên Nghiệp nói rồi lại chắp tay vái lạy Tiêu Chính Văn.

Tiêu Chính Văn khẽ gật đầu, Võ Thiên Nghiệp lại nói thêm vài câu khách sáo với Tiêu Chính Văn rồi mới quay người rời đi.

Ra khỏi nhà ngang, Võ Học Tư đã đợi trước cửa từ lâu, vội vàng tiến lên nói với Võ Thiên Nghiệp: “Bố, Tề Kính Hào tới rồi!”

“Ồ? Ở đâu?”, trên mặt Võ Thiên Nghiệp lộ ra vẻ vui mừng.

“Ở trong phòng khách, có điều hình như ông ta không muốn ra tay giúp chúng ta đâu!”, Võ Học Tư nói với vẻ khó xử.

“Đi, đi xem xem!”

Võ Thiên Nghiệp nói xong thì dẫn theo Võ Học Tư bước nhanh về phía phòng khách.

“Chưởng môn Tề, vẫn mong ông nể tình nhà họ Võ chúng tôi và…”

“Ông Võ, dù gì Lương Cảnh Long cũng là thiếu cung chủ của Bích Hà Cung, hơn nữa còn là cao thủ ở cảnh giới Nhân Vương cấp năm, ông cảm thấy chỉ lời nói của một Nhân Vương cấp một bé nhỏ như tôi thì sẽ có được sức nặng bao nhiêu?”, Tề Kính Hào lạnh lùng lên tiếng.
Chương 2030: Khiêm tốn

Tề Kính Hào nói đến đây thì ngừng lại một chốc, sau đó mới nói tiếp: “Hơn nữa, con gái của ông gả cho Lương Cảnh Long cũng không chịu thiệt, Lương Cảnh Long là thiếu cung chủ của Bích Hà Cung”.

“Còn ông chỉ là một chi của nhà họ Võ, có thể bám víu vào hôn sự như thế hẳn là chuyện vui đáng chúc mừng với ông đấy chứ”.

Những lời Tề Kính Hào nói không hề kiêng dè chút nào, thậm chí không chừa cho Võ Thiên Nghiệp chút thể diện.

“Ông Tề, tôi nghĩ dù tôi không nói ông cũng nên biết, Lương Cảnh Long đó là loại người gì. Cả Vinh Thành đều biết cậu ta là một tên đào hoa”.

“Nếu Tinh Nhi gả cho cậu ta thì chẳng khác gì nhảy vào hố lửa?”

Võ Thiên Nghiệp không cam lòng nói.

“Thật ra xuất thân từ gia tộc lớn thì nên có giác ngộ này, không phải sao? Các cuộc hôn nhân sắp đặt giữa các gia tộc quá mức bình thường, để nhà họ Võ các ông hy sinh một chút lẽ nào không phải việc nó nên làm sao?”

“Hơn nữa nhà họ Võ các ông luôn bất hòa với nhà họ Tư Mã, nhất là chuyện Thánh Huyết Đế Tuấn gần đây đã chọc giận nhà họ Tư Mã rồi, nếu không tổ chức hôn sự với Bích Hà Cung, e là sau này sẽ không có chỗ đứng cho nhà họ Võ ông ở Vinh Thành này đâu”.

“Dù các ông mời tôi đến thì thế nào? Với khả năng của tôi hoàn toàn không giúp được gì cho nhà họ Võ”, Tề Kinh Hào thậm chí còn nhắc đến mối ân oán của nhà họ Võ và nhà họ Tư Mã.

Xét cho cùng không ai muốn dây dưa với nhà họ Võ vào lúc này.

Trên thế giới này chỉ có khi gặp họa nạn mới biết được lòng người?

Mãi đến cuối cùng khi tiễn Tề Kính Hào đi, Võ Thiên Nghiệp mới thở dài.

Thật ra chuyện này đâu chỉ đơn giản là chuyện hôn nhân của con gái, Bích Hà Cung vốn dĩ là thế lực của nhà họ Khổng, nếu Võ Tinh Nhi kết hôn với Lương Cảnh Long, vậy thì Võ Thiên Nghiệp đã phản bội lại nhà họ Võ.

Đây là một chuyện lớn, tuyệt đối không thể sơ suất.

Một khi chuyện Võ Tinh Nhi kết hôn với Lương Cảnh Long truyền đến tai gia chủ, bên phía gia chủ chắc chắn sẽ bảo người đến trách tội, thậm chí có thể giết nhà họ Võ và Bích Hà Cung ngay trong ngày hôn lễ để chứng danh cho mình.

Mỗi khi nghĩ đến điều này, Võ Thiên Nghiệp lại cảm thấy khó chịu như bị một tảng đá lớn ngàn cân đè nén.

Tối hôm đó, Võ Thiên Nghiệp bày ra một bày thức ăn thịnh soạn theo như đã hẹn trước đó, còn đích thân đến nơi Tiêu Chính Văn ở mời anh.

“Cậu Tiêu, mời cậu đến vườn sau”.

Từ đầu đến cuối, Võ Thiên Nghiệp đều cung kính có thừa với Tiêu Chính Văn, hơn nữa còn cố ý để vị trí cao nhất cho Tiêu Chính Văn.

Từ đó có thể thấy Võ Thiên Nghiệp không hề đối đãi tệ với Tiêu Chính Văn.

Ngay cả hai chị em Võ Học Tư và Võ Tinh Nhi cũng gượng cười chào Tiêu Chính Văn.

“Tiếc là mình không có sức chiến đấu như Khổng Thiên Tường, nếu không chị cũng không cần phải chịu ấm ức gả cho tên khốn nạn Lương Cảnh Long đó”.

Võ Học Tư vừa ngồi xuống đã nghiến răng nghiến lợi thấp giọng nói.

“Học Tư, đã nói với con bao nhiêu lần rồi, là đàn ông con trai thì phải bình tĩnh, chín chắn, con nói gì đấy, như thế khiến cậu Tiêu phải cười rồi”.

Võ Thiên Nghiệp cau mày, tỏ ý xin lỗi chắp tay với Tiêu Chính Văn.

“Không đâu, tôi chỉ thắc mắc chẳng qua là chuyện hôn nhân giữa nam nữ sao lại phải khiến cả nhà họ Võ đều như gặp phải kẻ thù thế?”, cuối cùng Tiêu Chính Văn cũng hỏi thắc mắc trong lòng mình.

Ở thế tục, chuyện tương tự như vậy đôi khi cũng xảy ra, sắp xếp hôn nhân giữa nam nữ chẳng qua chỉ là quan hệ đến lợi ích của gia tộc mà thôi.

Thế nên cũng có lúc xảy ra chuyện như bỏ trốn khỏi hôn sự, nhưng không có ảnh hưởng gì lớn với gia tộc.

Nghe Tiêu Chính Văn hỏi, Võ Thiên Nghiệp thở dài nói: “Cậu Tiêu, cậu không biết đấy thôi, Bích Hà Cung là thế lực của nhà họ Khổng, mà nhà họ Võ và nhà họ Khổng đã có mối thù gia tộc”.

“Chuyện này không liên quan đến ân oán cá nhân mà là phải trái rõ ràng, nhà họ Võ không thể chấp nhận nhà họ Khổng”.

“Nếu Tinh Nhi kết hôn với Lương Cảnh Long thì chúng tôi đã phản bội nhà họ Võ, hơn nữa không ít hoàng tộc có thù cũ với nhà họ Võ cũng sẽ cười nhạo nhà họ Võ”.

“Thậm chí lấy đó để chèn ép nhà họ Võ, thế nên gia chủ sẽ vì thể diện của cả nhà họ Võ mà bảo người đến trách tội, thậm chí sẽ xóa bỏ chi này của chúng tôi”.

“Nhưng nếu không đồng ý với yêu cầu của Lương Cảnh Long, bên phía Bích Hà Cung có thể không làm gì cả nhà tôi sao? Đến lúc đó vẫn sẽ bị diệt môn”.

“Thế nên bây giờ nhà họ Võ tôi đã rơi vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan, không lâu nữa sẽ gặp tai họa, e là chúng ta cũng không thể chăm sóc cho cậu Tiêu được mấy ngày nữa”.

“Nếu cậu Tiêu vẫn còn bạn bè thân thiết ở Vinh Thành thì cậu Tiêu nên có dự định sớm đi”.

Nói rồi Võ Thiên Nghiệp giơ ly rượu lên mời Tiêu Chính Văn một ly.

“Haizz, thật không may, tôi lần đầu đến đây nên không có bạn bè đáng tin cậy nào khác cả, nếu nhà họ Võ ông có cần gì, chỉ cần nói với tôi có lẽ tôi có thể bảo vệ cả nhà ông an toàn”.

Tiêu Chính Văn vừa nói ghế, mọi người đều sửng sốt.

Cho dù là Võ Học Tư hay Võ Thiên Thành cũng ngây người trong chốc lát, nhìn Tiêu Chính Văn với ánh mắt ngờ vực.

Dù sao Tiêu Chính Văn cũng chỉ là một người bình thường vừa từ thế tục chạy trốn đến ngoài lãnh thổ, có thể nói ngoài nhà họ Võ Tiêu Chính Văn không có người quen nào khác ở cả ngoài lãnh thổ.

Càng đừng nói đến thế lực gì đó, với tình hình hiện tại của cậu ta sao có thể bảo vệ nhà họ Võ an toàn được chứ?

Nhưng người nhà họ Võ lại không ai cười cợt Tiêu Chính Văn không tự lượng sức mình, dù sao có được tâm ý như thế đã không dễ gì rồi, không biết đã mạnh hơn môn khách của nhà họ Võ đó gấp mấy lần.

“Cậu Tiêu có thể có tâm ý như vậy, nhà họ Võ tôi cũng biết ơn vô cùng.

Võ Thiên Thành chắp tay lại với Tiêu Chính Văn, cung kính nói.

Đúng lúc này, Tề Kính Hào cũng đi vào vườn sau, không đợi Võ Thiên Thành mời vào đã đi đến chỗ ngồi.

“Haizz, nhà họ Võ các ông mời đến toàn người gì không thế, lẽ nào không biết tự lượng sức mình sao?”

Tề Kính Hào vừa nhìn Tiêu Chính Văn vừa lạnh lùng nói.

Đây là nơi nào chứ?

Là Vinh Thành đấy.

Chuyện liên quan đến hai thế lực lớn nhà họ Võ và Bích Hà Cung mà một thanh niên vừa đến ngoài lãnh thổ dám huênh hoang lớn lối nói muốn bảo vệ an nguy của nhà họ Võ, đây là chuyện cười à?

Võ Thiên Thành và Võ Học Tư nghe thế cũng xấu hổ nhìn Tề Kính Hào.

Không để bọn lên tiếng, Tề Kính Hào nhìn Tiêu Chính Văn nói: “Chàng trai, có lúc nói chuyện phải cẩn thận một chút, có những trường hợp phải khiêm tốn mới được”.

Khiêm tốn?

Một người bình thường có gì đáng khiêm tốn?

Tề Kính Hào đang có ý nhắc nhở Tiêu Chính Văn, nói khoác cũng phải nhìn xem trường hợp thế nào.

“Chàng trai, e là cậu vẫn không biết Bích Hà Cung đáng sợ thế nào, Lương Cảnh Long có vô vàn mối quan hệ với nhà họ Khổng, chuyện này sao có thể để cho bất kỳ ai nhúng tay vào cũng được chứ?

“Hơn nữa, cậu có bạn cũ nào ở Vinh Thành không?”, Tề Kính Hào khiển trách.
Chương 2031: Tư cách

Thực ra Tề Kính Hào không có ý giễu cợt Tiêu Chính Văn trước mặt mọi người, nếu không, với thân phận của Tiêu Chính Văn, thậm chí còn không đủ tư cách nói chuyện với ông ta.

Trước đây, Tề Kính Hào cũng từng gặp rất nhiều thanh niên trẻ từ giới thế tục đến vùng ngoài lãnh thổ, nhưng phần lớn đều không để lại ấn tượng tốt cho Tề Kính Hào.

Rất nhiều thanh niên ở giới thế tục thích khoe khoang bản thân, chính vì vậy mà đã gặp tai họa.

Tề Kính Hào cũng là có ý tốt, dù sao lời này của Tiêu Chính Văn quả thực hơi nghiêm trọng, nếu lọt vào tai Bích Hà Cung thì e rằng Tiêu Chính Văn sẽ gặp phiền phức lớn.

Vì vậy, ông ta mới đến đây để khuyên bảo Tiêu Chính Văn.

“Hơn nữa, Lương Cảnh Long và Khổng Thiên Tường còn là bạn học của nhau, cho nên không phải ai cũng có thể xen vào chuyện của Bích Hà Cung”.

Nửa câu sau của Tề Kính Hào rõ ràng là nói cho Võ Thiên Nghiệp nghe.

Ngụ ý của ông ta là nhà họ Võ tốt nhất đừng ảo tưởng nữa, hiện tại ở Vinh Thành này, chỉ có nhà họ Tư Mã mới có thể giúp được bọn họ mà thôi.

Nhưng vì chuyện Thánh Huyết của Đế Tuấn mà mối quan hệ giữa nhà họ Võ và nhà họ Tư Mã đang vô cùng căng thẳng, nhà họ Tư Mã chắc chắn sẽ không ra tay cứu giúp nhà họ Võ vào lúc này.

Lúc này, không chỉ Võ Thiên Nghiệp, mà ngay cả Tiêu Chính Văn cũng nhìn ra được Tề Kính Hào đang cảnh cáo nhà họ Võ, hiển nhiên ông ta đứng về phía Bích Hà Cung.

“Bạn học của Khổng Thiên Tường thì tài giỏi lắm sao? Cho dù là Khổng Thiên Tường đến thì đã sao chứ?”

Tiêu Chính Văn thản nhiên nói.

Tiêu Chính Văn cũng có chút ấn tượng về người tên Khổng Thiên Tường.

Người này trong mắt Tề Kích Hào và nhà họ Võ là nhân vật lớn, nhưng trong mắt Tiêu Chính Văn lại chẳng bằng một con kiến.

“Chưa nói đến thực lực của nhà họ Khổng ở vùng ngoài lãnh thổ, chỉ riêng sức chiến đấu của Khổng Thiên Tường, không phải người bình thường như các người có thể hiểu được.

Tề Kính Hào nhíu mày, lạnh lùng nói.

“Khổng Thiên Tường ở trước mặt tôi cũng không dám nói những lời huênh hoang như vậy!”, Tiêu Chính Văn bình tĩnh nói.

Những gì Tiêu Chính Văn nói là sự thật!

Đừng nói là Khổng Thiên Tường, cho dù Khổng Tề Thiên tới thì cũng không dám nói la lối trước mặt Tiêu Chính Văn.

Nghe Tiêu Chính Văn nói vậy, Võ Thiên Nghiệp không khỏi nhíu mày.

Mặc dù Tiêu Chính Văn đang nói giúp cho nhà họ Võ, nhưng lời này của anh quả thực hơi quá đáng.

Cho dù Khổng Thiên Tường có tệ hại đến đâu thì cũng là cường giả cảnh giới Nhân Vương, nhưng Tiêu Chính Văn lại chỉ là một người bình thường.

Điều này giống như một đứa trẻ lên ba chỉ tay vào một thanh niên trai tráng tầm hai mươi ba mươi tuổi và nói rằng đối phương chẳng là cái thá gì!”

“Cậu Tiêu, Khổng Thiên Tường là cao thủ cảnh giới Nhân Vương đấy!”

Võ Thiên Nghiệp sợ Tiêu Chính Văn lại nói lung tung nên vội vàng nhắc nhở.

“”Chắc anh bạn này vừa đến vùng ngoài lãnh thổ nên còn nhiều điều chưa biết, thế lực của nhà họ Khổng ở vùng ngoài lãnh thổ lớn đến mức có thể lật đổ cả một quốc gia!"

“Còn Khổng Thiên Tường mà cậu nói tới cũng không phải là một kẻ ăn chơi. Con cháu thế gia ở vùng ngoài lãnh thổ rất khác so với người trong giới thế tục!”

Nói xong, Tề Kính Hào vung tay, phóng một luồng gió đánh tan hòn non bộ trong hoa viên.

“Rầm!”

Hòn non bộ cao mười mét biến thành một đống gạch vụn trong chốc lát!

“Nếu Lương Cảnh Long ra tay với tôi, thì kết cục của tôi sẽ như hòn non bộ này!”, Tề Kính Hào lạnh lùng nói.

Thực ra đây cũng là lời cảnh cáo với mọi người trong nhà họ Võ, tuyệt đối đừng có bất kỳ ảo tưởng nào, ngay cả ông ta cũng không là gì trước mặt Lương Cảnh Long, huống chi là nhà họ Võ!

Dù sao vị cường giả sắp đột phá cảnh giới Nhân Vương của nhà họ Võ vẫn chưa đột phá, lúc trước còn bị thương, trong thời gian ngắn nhà họ Võ không còn cao thủ cảnh giới Nhân Vương nào khác.

“Ông Tề, thực ra nhà họ Võ không phải là không có hy vọng. Chỉ cần Tinh Nhi hoặc Học Tư nằm trong top ba cuộc thi ở Vinh Thành thì chuyện này sẽ có chuyển biến tốt!”

Giọng điệu của Võ Thiên Nghiệp cũng trở nên lạnh lùng, đối mặt với uy quyền của Tề Kính Hào, ông ta phản ngược trở lại.

Cho dù bọn họ chỉ là nhánh nhỏ của nhà họ Võ, nhưng dù sao cũng là hoàng tộc, sao có thể bị mấy lời của Tề Kính Hào dọa sợ chứ!

“Cuộc thi lớn ở Vinh Thành, không chỉ có nhà họ Khổng, mà nhà họ Tư Mã cũng cử người tham gia, ông cho rằng với thực lực của Tinh Nhi và Học Tư, thì có hy vọng lọt vào top ba không?”

Tề Kính Hào liếc nhìn Võ Học Tư và Võ Tinh Nhi, lạnh lùng hỏi.

Võ Thiên Nghiệp nhìn Võ Tinh Nhi vẫn luôn ngồi im lặng, nói: “Ông Tề, hiện nay Tinh Nhi đã đạt cảnh giới Thiên Thần đại cấp ba sao rồi, tôi nghĩ…”

“Ông không cần nghĩ nữa, phía nhà họ Khổng và Bích Hà Cung có không dưới mười vị cao thủ cảnh giới bán bộ Nhân Vương, cộng thêm nhà họ Tư Mã nữa thì đâu phải chỉ có mười người?”

“Với năng lực hiện tại của bọn họ, muốn lọt vào top 20 đã là cả một kỳ tích. Top 3 đâu phải là điều mà nhà họ Võ các ông có thể mơ tưởng?”

“Chắc các ông vẫn chưa biết, lần này, ngay cả Thiên Cung Bắc Cực cũng phái người tham gia, ông cho rằng nhà họ Võ có cơ hội sao?”

“Lẽ nào ông cho rằng nhà họ Võ còn có thể mời cao thủ đến trấn thủ sao?”, Tề Kính Hạo nói xong liền quay đầu nhìn Tiêu Chính Văn.

Rõ ràng Tiêu Chính Văn không thể trở thành cao thủ bảo vệ nhà họ Võ!

Tiêu Chính Văn chỉ là một người bình thường, không kéo nhà họ Võ xuống đã là may mắn lắm rồi!

Nói đến đây, Tề Kính Hào dừng lại rồi cười khẩy nói: “Nếu vị này là Tiêu Chính Văn, vua Bắc Lương trong giới thế tục thì may ra còn có thể bảo vệ nhà họ Võ các người!”

“Nhưng đáng tiếc, vua Bắc Lương trong giới thế tục là nhân vật lớn thế nào chứ! Ngay cả những nhân vật lớn như Khổng Tề Thiên và Tư Mã Lôi đều phải kiêng nể vài phần, thì nhà họ Võ các người mời được sao?”

Tề Kính Hào khinh thường lắc đầu.

Nếu nhà họ Võ thật sự có thể mời Tiêu Chính Văn đến thì đừng nói Bích Hà Cung, mà ngay cả nhà họ Tư Mã và nhà họ Khổng đều không dám động đến nhà họ Võ!

Tin tức về cuộc chiến tranh giành Thánh Huyết Đế Tuấn đã truyền ra vùng ngoài lãnh thổ từ lâu. Tiêu Chính Văn đã một mình đánh bại đòn tấn công liên thủ giữa Tư Mã Lôi và Khổng Tề Thiên, hơn nữa còn tự tay giết Tư Mã Lôi.

Nếu người như vậy đến Vinh Thành thì chắc chắn sẽ là người mạnh nhất.

Chưa nói đến bảo vệ nhà họ Võ, mà còn có thể đưa nhà họ Võ lên đỉnh cao ở Vinh Thành.

Nhưng Võ Thiên Nghiệp chỉ là một nhánh phụ của nhà họ Võ, đừng nói là mời Tiêu Chính Văn, ngay cả tư cách nói chuyện với Tiêu Chính Văn, bọn họ cũng không có.

Vì vậy, cho dù lúc này Tiêu Chính Văn đang ở trong nhà họ Võ thì cũng không có người tin.

Lời này của Tề Kính Hào chính là đang chế giễu nhà họ Võ, diễn kịch vào lúc này cũng vô ích mà thôi!

Lúc nãy ở ngoài cửa, ông ta đã nghe được cuộc nói chuyện bên trong. Võ Thiên Nghiệp câu nào cũng cậu Tiêu, rõ ràng là đang cố gắng ổn định lòng người, để tất cả khách mời trong nhà đều tưởng rằng vua Bắc Lương trong giới thế tục đã đích thân đến nhà họ Võ.

Nhưng trên thực tế, Tiêu Chính Văn có thể đến nhà họ Võ sao?

Nhà họ Võ có tư cách gì chứ!

Cho dù Tiêu Chính Văn thật sự đến vùng ngoài lãnh thổ thì sao gia chủ nhà họ Võ có thể bỏ lỡ cơ hội kết giao này mà đến lượt Võ Thiên Nghiệp?

“Tôi vừa nghe ông Võ nói, vị này họ Tiêu?” Tề Kính Hào đột nhiên quay đầu nhìn Tiêu Chính Văn, nhếch mép hỏi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK