“Thế nhưng…”
“Không có nhưng nhị gì hết, ông cũng nghe thấy rồi, hạn cho ông mời Tiêu Chính Văn đi trong vòng ba nhịp thở, nếu không thì nhà họ Đổng của ông sẽ không còn tồn tại nữa đâu!”, trong mắt của nho sĩ trung niên loé lên hai tia sáng sắc lạnh.
Đổng Thừa nghe vậy thì trống ngực đập liên hồi, đối diện với nho sĩ trung niên, ông ta cũng chỉ dám nổi giận chứ không dám nói!
Nếu như ông ta thật sự nhận tội với Tiêu Chính Văn thì sau này làm gì có ai coi ông ta ra gì nữa?
Gương mặt già nua này của ông ta còn biết giấu đi đâu?
Chuyện Bạch Ngọc Trinh dẫn Tiêu Chính Văn tới xin Đổng Thừa giúp đỡ khi trước nhất định ai ai cũng biết cả rồi, ban đầu người ta chủ động cầu khẩn, ông ta mặc kệ Tiêu Chính Văn đứng bên ngoài cửa, hiện giờ lại phải khép nép đi mời.
Quá nhục nhã.
Mấu chốt nhất là việc Đổng Thừa nhận tội với Tiêu Chính Văn không chỉ đại diện cho một mình ông ta mà còn là cả nhà họ Đổng!
Chuyện này chẳng khác gì cả nhà họ Đổng đều phải cúi đầu nhận thua trước Tiêu Chính Văn!
Đổng Thừa sao có thể nuốt trôi cục tức này?
“Tôi không nhận tội thì định làm gì tôi?”, trầm mặc hồi lâu, Đổng Thừa cuối cùng cũng không nhịn được mà lên tiếng.
“Vậy thì ông thử nghĩ xem Thiên Đạo Minh Ước đối đãi với Hạng Vũ như thế nào, khắp người từ trên xuống dưới bị chém sống bởi bảy vạn tám nghìn mũi dao, gần như mỗi một lỗ chân lông đều phải chịu đựng nỗi đau đớn tột cùng!”
“Nếu như ông tự nhận mình hơn Hạng Vũ, vậy thì có thể không cần bận tâm tới chuyện này!”
Nho sĩ trung niên cười lạnh lùng nhắc nhở.
Bảy vạn tám nghìn nhát dao?
Chỉ mới nghe tới con số này thôi đã khiến cho Đổng Thừa tê hết cả da đầu.
Thiên Đạo Minh Ước lập ra và chuyên dùng loại hình phạt này để với những kẻ mang tội lớn hoặc công khai đối đầu với Thiên Đạo Minh Ước.
Từ cổ chí kim, cũng chỉ có một mình Hạng Vũ là từng phải chịu đựng loại cực hình này!
Năm đó ông ta cũng có mặt quan sát, đừng nói là bảo ông ta chịu đựng cảm giác đau khổ đó, chỉ cần nghĩ thôi cũng sẽ cảm thấy khiếp sợ!
Ngoại trừ Hạng Vũ ra thì căn bản chẳng thể nào có người thứ hai dám chịu đựng loại đau đớn này!
Đổng Thừa ông ta cũng không có cái dũng khí đó!
“Được, giờ tôi sẽ đi nhận tội với Tiêu Chính Văn!”
Đổng Thừa nghiến răng, không còn cách nào khác, chỉ đành chắp tay bái lạy với Tiêu Chính Văn, nói: “Cậu Tiêu, không, vua Bắc Lương! Trước đây đều là Đổng Thừa tôi có mắt không thấy Thái Sơn, vẫn mong vua Bắc Lương đại nhân đại lượng!”
Giọng nói của Đổng Thừa vang vọng khắp khu vực phía đông, tất cả mọi người đều hết sức kinh ngạc, đó là Đổng Thừa đó, mặc dù cảnh giới của ông ta vẫn luôn giậm chân tại chỗ, thế nhưng ông ta là đại diện cho nhà họ Đổng!
Hơn nữa, ông ta còn là ân nhân cứu mạng của Lữ Bố, hiện tại ngay cả Đổng Thừa cũng phải cúi đầu nhận sai trước Tiêu Chính Văn?
Khoé miệng của Tiêu Chính Văn lại nhếch lên thành một nụ cười lạnh lùng, bình thản lên tiếng nói: “Nói to hơn một chút, tôi không nghe rõ!”
“Vua Bắc Lương, đều do Đổng Thừa tôi có mắt như mù, vẫn mong vua Bắc Lương đại nhân đại lượng, mau chóng rời khỏi vùng ngoài lãnh thổ!”
Lần này Đổng Thừa đã nói to hết cỡ, giọng nói khiến cho cả vùng ngoài lãnh thổ phải chấn động.
Không chỉ có khu vực phía đông, ngay cả khu vực phía tây và phía bắc cũng có không ít người quen biết Đổng Thừa, càng biết tới uy danh của ông ta!
Khoảnh khắc này, gần như quá nửa vùng ngoài lãnh thổ đều bị kinh động rồi, tất cả mọi người đều không dám tin vào tai của mình, Đổng Thừa lại nhận tội với Tiêu Chính Văn của thế tục sao?
Thế nhưng giọng nói ban nãy rõ ràng chính là của Đổng Thừa, hơn nữa ông ta quả thực cũng đang khép nép cầu xin Tiêu Chính Văn.
Đây tuyệt đối là lần đầu tiên trong lịch sử!
Dù là Hạng Vũ năm đó thì cũng chẳng thể khiến cho người của Thiên Đạo Minh Ước cúi đầu quy phục!
Lại còn mất luôn cả tính mạng của mình!
Mà lần này, bề ngoài là nhà họ Đổng cúi đầu trước Tiêu Chính Văn, mà phía sau lưng nhà họ Đổng lại chính là Thiên Đạo Minh Ước, chính là nhà họ Khổng!
Cũng có thể nói, ngay tới Thiên Đạo Minh Ước cũng đang nhận tội trước Tiêu Chính Văn?
“Tên Tiêu Chính Văn này rốt cuộc là thần thánh phương nào mà lại có thể khiến cho nhà họ Đổng cúi đầu nhận sai!”
“Cậu thanh niên trong truyền thuyết của thế tục khi trước chắc chính là cậu ta nhỉ?”
“Không ngờ ngay cả Thiên Đạo Minh Ước cũng bị cậu ta ép tới nước này!”
Lúc này, không ít người đều đang nhỏ giọng bàn tán về chuyện này.
Nếu như nói khi trước Tiêu Chính Văn chỉ mới nổi danh ở trong thế tục mà thôi, vậy thì hiện tại, uy danh của Tiêu Chính Văn đã hoàn toàn lan truyền khắp vùng ngoài lãnh thổ rồi!
Không chỉ là mấy thế gia bên phía Hoa Quốc đều biết tới sự lợi hại của Tiêu Chính Văn, ngay cả mấy gia tộc lâu đời bên phía Âu Lục và Mỹ Lục cũng không thể không nhìn nhận lại Tiêu Chính Văn!
Khi trước ở trong mắt bọn họ, Tiêu Chính Văn chẳng qua chỉ là một con đom đóm bé nhỏ mà thôi, chút ánh sáng đó căn bản không đủ để khiến cho bọn họ coi trọng.
Thế nhưng hiện tại, Tiêu Chính Văn đã giống như vầng trăng giữa khoảng không, khiến cho bọn họ căn bản chẳng thể với tới!
Thiên Đạo Minh Ước không chỉ là một thế lực rất mạnh ở Hoa Quốc mà ở vùng ngoài lãnh thổ, tay sai cũng được bố trí khắp nơi, người có thể khiến cho Thiên Đạo Minh Ước quy phục nào phải loại tầm thường?
“Lần này, Thiên Đạo Minh Ước cũng phải tự làm tự chịu thôi!”
Chương 2089: Giãy giụa
Lần này, trên một ngọn núi cao, một ông lão tóc trắng cao ngạo đứng đó, khắp người ông ta đều phát ra một cỗ khí tức kinh thiên!
Hơn nữa cỗ khí tức cường đại sắp sửa tiến vào Đế Cảnh căn bản chẳng thể che giấu!
Thế nhưng bất cứ người nào tới được cảnh giới giống như ông ta, có ai không phải là nhân vật lớn trấn giữ một phương?
Cũng có ai không phải anh hùng hào kiệt lưu danh sử sách?
Dù gì ngay cả loại người như Đổng Thừa cũng nổi danh ở vùng ngoài lãnh thổ, huống hồ là ông ta?
“Không ngờ Thiên Đạo Minh Ước lại bị một thằng ranh nhỏ tuổi làm cho phải đầu hàng khuất phục! Xem ra chúng ta đều già rồi!”
Bên trên một chòi nghỉ mát, một ông lão tóc trắng buông quân cờ trong tay xuống, ánh mắt ưu tư nhìn về phía xa.
“Tên này quả thực hơi vượt quá dự liệu của chúng ta rồi, thế nhưng quá cứng thì dễ gãy, càng là người cường thế như cậu ta thì sẽ càng chuốc lấy nhiều tai hoạ chết chóc!”
“Thiên Đạo Minh Ước nào có dễ ức hiếp như vậy? Ngay cả Hạng Vũ cũng chết thảm trong tay Thiên Đạo Minh Ước, ôi, cậu ta vẫn còn quá trẻ!”, một ông lão mặc áo dài màu đen bên cạnh lắc đầu thở dài.
“Bảo tôi rời khỏi vùng ngoài lãnh thổ, không phải là không thể, chỉ cần ông quỳ tiễn mười dặm, Tiêu Chính Văn tôi tuyệt đối không ở lại vùng ngoài lãnh thổ thêm một giây!”, Tiêu Chính Văn lại lên tiếng.
Cái gì?
Bảo Đổng Thừa quỳ tiễn mười dặm?
“Tiêu Chính Văn! Cậu đừng có ức hiếp người thái quá! Tôi…”
Không đợi Đổng Thừa nói hết câu, Tiêu Chính Văn đã lạnh lùng ngắt lời, nói: “Nếu như không lo lắng tới sự được mất của Hoa Quốc, ông cho rằng chuyện ngày hôm nay có thể bỏ qua như vậy hay sao?”
“Nhà họ Đổng ông không tầm thường, Tiêu Chính Văn tôi cũng không phải tuỳ tiện loại người nào cũng có thể ức hiếp được!”
Giọng nói của Tiêu Chính Văn lại vang lên, vang vọng khắp cả vùng ngoài lãnh thổ!
Thế nhưng không có ai cho rằng Tiêu Chính Văn đang nói quá!
Dù gì một khi khu vực chết chóc đáng sợ đó được hình thành, cả vùng ngoài lãnh thổ đều sẽ biến thành chỗ chết.
Lúc này, Đổng Thừa đã tức tới độ đầu ong ong, hai mắt cũng hoa cả lên.
Ông ta đã không quan tâm tới thể diện nhận tội với Tiêu Chính Văn, thế nhưng Tiêu Chính Văn thì hay rồi, anh được voi đòi tiên, còn muốn bắt ông ta đích thân quỳ tiễn mười dặm!
“Ông Khổng, ông cũng nghe thấy rồi, cậu ta bảo tôi quỳ xuống! Còn phải quỳ tiễn cậu ta mười dặm!”, sắc mặt Đổng Thừa âm trầm tới độ gần như muốn nhỏ ra máu!
“Đổng Thừa, đây vốn dĩ chính là chuyện do ông tự chuốc lấy, ý định của nhà họ Khổng là bảo ông kết giao lôi kéo, mà ông thì sao? Ông cảm thấy mọi hành vi của mình có thể qua được khỏi tai mắt của nhà họ Đổng và nhà họ Khổng hay sao?”
“Tôi đã không ngừng cảnh cáo ông, đối đãi với Tiêu Chính Văn phải khách khí một chút, ông không chịu nghe theo nên mới gây nên hoạ lớn như vậy, nếu cậu ta đã bảo ông quỳ, vậy thì ông quỳ đi!”
Nho sĩ trung niên bất lực lắc đầu.
Cậu ta bảo ông quỳ, vậy thì ông quỳ đi!
Đổng Thừa nghe thấy câu nói này thì gan mật như muốn nứt toác ra, tức sùi bọt mép!
Quỳ hoàn toàn khác với nhận tội, ông ta mà quỳ xuống, sau này còn biết ngẩng đầu lên làm người kiểu gì đây?
Thế nhưng đối diện với ánh mắt của nho sĩ trung niên, Đổng Thừa nào dám phản kháng?
Chỉ thấy hai đầu gối của ông ta khom lại, rầm một tiếng quỳ luôn xuống.
“Cậu Tiêu, xin cậu đại nhân đại lượng, đừng so đo với Đổng Thừa tôi làm gì!”
Đổng Thừa mếu máo, gương mặt già nua trở nên đỏ tía, nước mắt lâng lâng trong vành mắt.
“Sớm biết có ngày này, sao ban đầu lại làm thế?”
Mãi tới khoảnh khắc này, Tiêu Chính Văn mới thu hồi khí tức, tử khí vô biên đó từ từ lui đi, rất nhanh, cả vùng ngoài lãnh thổ lại bừng bừng sức sống.
Mà bên phía Hoa Quốc, lúc này đã đứng bên bờ vực sụp đổ từ lâu!
Gia tộc Buckingho chậm rãi hoá ra tại Long Kinh, bóng dáng của Cardi và Odessa cũng ngày càng trở nên rõ nét hơn.
Cả Hoa Quốc, núi sông chấn động, vô số thần quang xuyên qua tầng mây đen dày kịt rồi chiếu xuống mặt đất!
Một cỗ khí tức bức người trực tiếp bao trùm lên mỗi một tấc đất phía bên dưới, tất cả mọi người đều cảm nhận được cảm giác nghẹt thở!
Mà bên trên vùng mỏ ở phía Tây Bắc, Lý Uy đang bị người ta ép chặt bên trên mặt đất, Bill cười lạnh lùng nhìn Lý Uy đang giãy giụa bên dưới.
Lý Thi Thi cũng bị một vệ sĩ mặc đồ đen túm lấy tóc, đẩy về phía Locke đang đứng bên cạnh.
“Mấy người thả tôi ra!”, trong mắt Lý Thi Thi ngập tràn nỗi căm hận, giãy giụa hết sức, thà chết cũng không chịu khuất phục.
“Tôi khuyên cô đừng giãy giụa vô ích nữa, nếu không thì anh trai cô sẽ chỉ chết rất thảm mà thôi!”
Locke giơ chân lên rồi đạp thẳng xuống bụng của Lý Uy.
“Mấy người sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu, vua Bắc Lương nhất định sẽ lấy lại công bằng cho chúng tôi!”, Lý Uy phun ra một ngụm máu tươi, gồng mình gào lên.
“Ha ha, anh vẫn còn nhớ đến tên vua Bắc Lương kia à? Nói thật cho anh biết nhé, Tiêu Chính Văn vĩnh viễn không quay lại được nữa rồi!”
“Dù Tiêu Chính Văn vẫn còn ở Hoa Quốc thì hắn dám làm gì tôi? Tôi là tay sai của gia tộc Buckingho, Tiêu Chính Văn chỉ xứng đáng xách dép cho tôi mà thôi!”, Locke cười thâm độc nói.
Chương 2090: Bức ép Thiên Tử
Lời nói của Locke khiến Lý Uy vô cùng tuyệt vọng.
Lẽ nào vua Bắc Lương thật sự bị nhốt ở vùng ngoài lãnh thổ, không có ai đến cứu Hoa Quốc thật sao?
Nhưng nghĩ lại, cho dù Tiêu Chính Văn ở Hoa Quốc thì đã sao. Dù sao anh ta cũng chỉ là một người dân bình thường.
Vua Bắc Lương bận trăm công nghìn việc, sao có thể có thời gian quan tâm đến một người bình thường như anh ta?
Anh ta còn không thể chạm tới Bill và Locke. So về gia thế, bọn họ đều có thể đè bẹp anh ta như một con kiến.
Huống chi bây giờ vua Bắc lương cũng không ở trong giới thế tục.
“Anh cho rằng vua Bắc Lương là ai chứ? Hắn có thể lo hết chuyện trên thiên hạ này sao? Anh đề cao bản thân, đề cao Tiêu Chính Văn quá rồi đấy!”
Locke nhấc chân lên, giẫm lên đầu Lý Uy, bật ra một tiếng cười hung dữ.
Hắn nói không sai, bình thường, hàng ngày, những chuyện như thế này không biết xảy ra bao nhiêu lần.
Thậm chí mỗi ngóc ngách lúc nào cũng có người bị ức hiếp. Cho dù Tiêu Chính Văn có ba đầu sáu tay thì cũng không thể làm được gì.
Có câu người thiên hạ quản chuyện thiên hạ, nhưng một mình Tiêu Chính Văn sao có thể quản hết mọi chuyện được.
Mỗi ngày đều có hàng trăm nhân vật nhỏ bé như Lý Uy chết vì tai nạn giao thông, ai mà quan tâm đến sự sống chết của bọn họ?
Số phận của tầng lớp dưới đáy xã hội, giống như đám cỏ dại bên đường, có thể kết thúc một cách vô tình bất cứ lúc nào!
“Không!”
Lý Thi Thi đột nhiên hét lớn: “Vua Bắc Lương chắc chắn sẽ bảo vệ chúng tôi! Cho dù là đối mặt với năm đại danh sơn, vua Bắc lương cũng sẽ đứng về phía chúng tôi!”
“Ha ha ha!”
Bill và Locke cười lớn.
“Các người ngẩng đầu nhìn xem đó là cái gì!”
“Đó là gia tộc Buckingho vĩ đại, cho dù Tiêu Chính Văn ở đây thì hắn dám trở thành kẻ thù của gia tộc Buckingho sao? Năm đại danh sơn ở Hoa Quốc các người chẳng là gì trước mặt gia tộc Buckingho!”
“Lũ kiến như các người sẽ không bao giờ hiểu được gia tộc Buckingho vĩ đại đến cỡ nào đâu!”
“Đó không chỉ là người khai sáng ra võ đại Âu Lục, mà còn là người lập ra Âu Lục. Tiêu Chính Văn chỉ như hạt bụi trước mặt gia tộc Buckingho mà thôi!”
Locke nhìn về phía gia tộc Buckingho với vẻ kính trọng.
“Bất kể là ai, chỉ cần vua Bắc Lương biết được chuyện này thì nhất định sẽ đòi lại công bằng cho chúng tôi!”
Cô ấy tin Tiêu Chính Văn chắc chắn sẽ quay lại giúp đỡ bọn họ.
Vua Bắc Lương ở Hoa Quốc không chỉ là một danh hiệu, mà còn là niềm tin của tất cả người dân Hoa Quốc!
Chỉ cần người dân Hoa Quốc gặp nạn, Tiêu Chính Văn nhất định sẽ xuất hiện.
“Hừ, chắc cô còn chưa tỉnh ngủ nhỉ! Nếu vậy, để tôi giúp cô tỉnh táo lại!”
Nói xong, Locke đột nhiên giơ tay tát mạnh lên mặt Lý Thi Thi.
“Chẳng phải cô nói Tiêu Chính Văn sẽ đến giúp cô sao? Cô gọi hắn tới đi! Tôi muốn xem hắn dám làm gì tôi!”, Locke đột nhiên trở nên hung dữ.
“Chẳng phải cô nói Tiêu Chính Văn sẽ tới cứu cô sao? Được tôi, tôi sẽ cho cô thấy anh trai cô chết thảm trước mặt cô!”
Bill nói xong liền lấy một con dao găm sáng loáng từ vệ sĩ mặc áo đen bên cạnh, đi về phía Lý Uy.
Cùng lúc đó, gia tộc Buckingho đã hoàn toàn lộ diện. Cardi tiến lên một bước, bay thẳng lên bầu trời phía Long Kinh.
Sau lưng hắn, Odessa cũng bước ra, khí thế ngất trời, hai mắt như tia sét, xẹt qua bầu trời Long Kinh.
“Làm thế nào đây, Long Vương không ở đây thì ai có thể ngăn cản ông ta?”, Long Nguyệt cắn răng nói, tay nắm chặt thành quyền.
“Không lo nổi nhiều chuyện như vậy được nữa, chúng ta cùng lên!”.
Long Ngao nói xong, liền cùng Long Hình bay lên trời.
“Các vị, kẻ giết thế tử Âu Lục của các người nhà Tư Mã Tư, không liên quan gì đến Hoa Quốc chúng tôi! Oan có đầu, nợ có chủ, mong các vị đừng gây thêm rắc rối!”
Long Hình lạnh lùng nhìn hai người Cardi.
“Hừ, các người là cái thá gì mà dám lên tiếng trước mặt tôi?”
Cardi lạnh lùng nói.
Một luồng khí tức mạnh mẽ ập đến, ngay cả Long Hình và Long Ngao cũng không thể ngẩng đầu lên được!
Dù sao đối phương cũng cao hơn bọn một tầng cảnh giới, Khoảng cách giữa một tầng cảnh giới Nhân Vương vô cùng to lớn.
Cho dù Long Ngao và Long Hình có sức chiến đấu phi thường, nhưng bọn họ cũng suýt phun ra máu khi đối mặt với uy lực mạnh mẽ này.
Long Nguyệt ở bên cạnh đang định ra tay giúp đỡ, lại bị ánh mắt của Odessa khóa chặt tại chỗ, không thể động đậy.
“Các người còn chưa tới ba mươi tuổi, tư chất quả thực không tệ!”
Odessa nhìn đám người Long Ngao với ánh mắt rực lửa.
Lúc này, uy lực của hắn vô cùng mạnh mẽ, giống như một vị thần từ trên trời giáng xuống, vô cùng ngạo nghễ.
“Các người định tấn công Hoa Quốc sao?”, Long Hình bước lên, tức giận hỏi.
“Đâu chỉ là tấn công!”
Cardi kiêu ngạo liếc nhìn Long Hình, chế nhạo: “Thế tử Âu Lục của chúng tôi sao có thể chết oan được? Đó là lỗi của Hoa Quốc các người, cho nên cả đất nước sẽ phải chôn theo!”
Cái gì?
Đám người Long Hình vô cùng kinh ngạc.
“Đúng vậy, hôm nay, Thiên Tử Hoa Quốc nhất định phải quỳ xuống tạ lỗi với những vị thế tử Âu Lục đã chết!”
Giọng nói của Odessa lạnh như băng, vô cùng khí thế.
Hắn vừa nói xong, mặt đất Long Kinh nứt lìa, vô số tòa nhà cao tầng sụp đổ ngay lập tức.
Đối với bọn họ, hủy hoại thủ đô của Hoa Quốc chỉ là chuyện nhỏ.
“Tổng tư lệnh Tần, chúng ta có cần nổ súng với bọn họ không?”, vài sĩ quan của Hắc Băng Đài xông vào phòng làm việc của Tần Vũ.
Tần Vũ bất lực lắc đầu, nói với vẻ tuyệt vọng: “Nổ súng thì có thể làm gì? Ngay cả Long Ngao cũng bị ép không ngẩng đầu lên được!”
“Điều duy nhất chúng ta có thể làm bây giờ là chờ đợi!”
“Đợi?”, vài sĩ quan kinh ngạc nhìn Tần Vũ.
“Đúng vậy, đợi Tiêu Chính Văn! Tôi tin cậu ấy nhất định sẽ trở về!”, Tần Vũ nói một cách chắc chắn.
Nguy hiểm bao trùm toàn bộ Long Kinh, ở khu mỏ phía tây bắc cách đó hàng ngàn kilomet, Locke người nhìn thấy cảnh này thì nhìn anh em nhà họ Lý nói với vẻ chế nhạo: “Các người nhìn thấy rồi chứ!”
“Ngay cả Tiêu Chính Văn còn không dám ló mặt ra, đất nước của các người sẽ bị hủy diệt nhanh thôi!”
Lý Uy và Lý Thi Thi lạnh lùng nhìn Locke, giờ phút này, bọn họ dù có chết cũng không chịu cúi đầu trước hai tên da trắng này!
“Vua Bắc Lương! Xin hãy báo thù cho chúng tôi!”
“Đúng vậy! Hãy báo thù cho chúng tôi!”
Hai anh em đồng thanh hét lên.
Lúc này, Tiêu Chính Văn vừa bước vào con đường, mơ hồ nghe thấy tiếng hét của hai anh em bọn họ, liền nhíu mày.
Cùng lúc đó, Cardi đang đứng kiêu hãnh trên Long Kinh cũng lạnh lùng nhìn về hướng Long Các, nói: “Nếu Hoa Quốc các người không muốn biến thành núi xác biển máu thì mau bảo Thiên Tử cúi đầu bái lạy những vị thế tử đã chết của Âu Lục đi!”
“Để an ủi các vị thế tử trên thiên đàng của chúng tôi!”