Mục lục
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc này, ngay cả Đông Phương Tiếu cũng hoàn toàn sững sờ, kia là Đông Phương Ngạo Vũ thật sao?

Đó rõ ràng là một hành động khiến cho mọi người đều phải kinh ngạc!

Nhà họ Đông Phương có một nhân vật lợi hại như vậy từ lúc nào vậy chứ?

Bất luận hắn có phải vì nhà họ Đông Phương hay không, chỉ cần giết chết Tiêu Chính Văn thì chính là cống hiến lớn nhất cho nhà họ Đông Phương rồi!

Vậy nên làm gì có chuyện Đông Phương Tiếu nghe theo lời của Tần Vũ?

“Tiêu Chính Văn, bây giờ đã biết sự lợi hại của tôi rồi chứ! Nhìn thấy rồi đúng không, đây mới là thực lực thật sự của tôi, anh rất bất ngờ và kinh sợ đúng không?”

Đông Phương Ngạo Vũ hết sức kiêu ngạo, ánh mắt lạnh lùng nhìn Tiêu Chính Văn bên phía đối diện!

Đây mới là con át chủ bài cũng là sức mạnh lớn nhất của hắn!

Mấy trăm năm rồi Hoa Quốc chưa xuất hiện một người có sức mạnh kinh thiên động địa tới thế!

Thế nhưng Đông Phương Ngạo Vũ lại là ngoại lệ!

Cũng chính bởi như vậy, hắn mới là một trong số những đệ tử thế hệ mới mà Hoa Sơn coi trọng nhất.

Sau trận chiến này, tên tuổi của Đông Phương Ngạo Vũ hắn nhất định sẽ nổi như cồn, trở thành cường giả hàng đầu!

Gì mà Võ Thí Thiên, gì mà dược sư Hoàng, ở trong mắt hắn, đám người này chẳng qua chỉ là mấy ông già lớn hơn hắn vài tuổi mà thôi.

Những người này có tư cách gì mà so bì với hắn?

Tư chất tự nhiên của hắn gần như không một ai có thể vượt qua, đây là lời đánh giá mà chính miệng sư phụ hắn đã nói ra.

Chưa nói đến bên trong lãnh thổ Hoa Quốc, dù là cả thế giới này, ai có thể tạo dựng được thành tựu kinh thiên động địa như vậy khi mới chỉ hai mươi sáu tuổi cơ chứ?

Chỉ có Đông Phương Ngạo Vũ hắn mới có tư cách để được gọi là con trời của Hoa Quốc, cũng chỉ có Đông Phương Ngạo Vũ hắn mới xứng đáng leo lên vị trí ngai vàng của Hoa Quốc kia!

“Không ngờ Hoa Sơn của Hoa Quốc lại đáng sợ tới thế, chỉ một cậu thanh niên hai mươi sáu tuổi mà đã đạt tới mức độ này! Vượt xa so với tưởng tượng của chúng ta rồi!”

Thí Thần nhìn Đông Phương Ngạo Vũ bằng đôi mắt sáng rực.

Ít nhất trong trí nhớ của cụ ta, Vy Hào chưa từng xuất hiện một nhân vật xuất chúng như vậy!

Có thể vận dụng trận pháp tới mức độ này, ngay cả một cường giả cấp Thiên Thần tới từ Vy Hào, hơn nữa còn tinh thông âm dương thuật như Thí Thần cũng cảm thấy kinh ngạc.

Không phải Thí Thần không sánh bằng Đông Phương Ngạo Vũ, mà là ít nhất trước khi cụ ta đạt tới cảnh giới Thiên Thần thì sự lĩnh hội về trận pháp rõ ràng còn thua xa so với Đông Phương Ngạo Vũ!

Chả trách các nước Âu Lục đều lo lắng Quốc Vận của Hoa Quốc sẽ trỗi dậy!

Xem ra các nước Âu Lục sớm đã lĩnh giáo sự đáng sợ của Hoa Quốc rồi!

Lúc này, cả thế giới đều chịu sự khống chế của lời hứa hẹn đó, có thể nói chỉ cần cường giả ở cảnh giới Thiên Thần không xuất hiện, Đông Phương Ngạo Vũ có quyền khinh thường tất cả cường giả ở cảnh giới Thiên Vương!

Chả trách Đông Phương Ngạo Vũ lại luôn bừng bừng khí thế, ngập tràn tự tin như vậy!

Ngược lại Tiêu Chính Văn lúc này đã sử dụng hết mọi tuyệt kĩ, cậu ta còn có tư cách gì để chiến đấu với Đông Phương Ngạo Vũ nữa đây?

“Dù cho chúng ta không nhúng tay vào trận chiến này thì cũng chẳng có gì đáng lo!”

Thí Thần nói tới đây thì quay đầu nhìn sang Vũ Thiên Tôn.

Vũ Thiên Tôn khẽ lắc đầu nói: “Chỉ cần Tiêu Chính Văn chưa chết thì mọi chuyện chưa thể kết luận được gì! Hôm đó, khi tôi ở nước Lý cũng tin chắc rằng Tiêu Chính Văn nhất định sẽ chết, thế nhưng chuyện xảy ra sau đó ngay cả tôi cũng không muốn nhớ lại thêm nữa!”

Giọng nói của Vũ Thiên Tôn vô cùng trầm thấp, hai mắt chăm chăm quan sát những biến hoá xung quanh Tiêu Chính Văn.

Một người có trái tim rồng Kim Long sẽ không bỏ mạng dễ dàng như thế đâu.

Huống hồ trong cơ thể Tiêu Chính Văn lại có tới hai trái tim rồng!

Lúc này, Đông Phương Ngạo Vũ đứng trên đỉnh núi Bách Nhật nhìn về phía Tiêu Chính Văn với nụ cười chế nhạo.

Tới bây giờ, hắn lại càng thêm tự tin.

Chỉ dựa vào sự lĩnh ngộ đối với trận pháp của bản thân cũng đã đủ để đàn áp bất cứ cường giả nào ở dưới cảnh giới Thiên Thần.

Loại thực lực này, lẽ nào không phải là thứ mà Tiêu Chính Văn chỉ có thể ngước nhìn thôi hay sao?

“Tiêu Chính Văn, nếu như bây giờ anh đầu hàng, có lẽ tôi còn có thể tha cho anh một mạng, nếu như anh cứ một mực không chịu giác ngộ thì đừng trách tôi lật mặt vô tình”.

“Dù gì chúng ta cũng đều là người Hoa Quốc, tôi không muốn để người ngoài nhìn thấy máu anh nhuộm đỏ cả ngọn núi này!”

Đông Phương Ngạo Vũ vừa nói xong lời này, mấy người Tần Vũ đồng loạt rơi vào trầm mặc.

Đông Phương Tiếu không ra mặt can thiệp thì bất luận là Tần Vũ hay Tả Hàng Đồ cũng không có cách gì ngăn cản.

Ý định của Thiên Tử là chỉ khi hai người ở cảnh giới Thiên Thần ra tay thì đại quân mai phục xung quanh mới triển khai hành động!

Vấn đề là có lẽ chưa kịp đợi tới lúc cường giả ở cảnh giới Thiên Thần ra tay thì Tiêu Chính Văn đã rơi vào nguy hiểm rồi.

Phải làm sao đây?

Dù bây giờ trở về xin Thiên Tử quyết định thì cũng đã không còn kịp nữa!

Huống hồ Đông Phương Ngạo Vũ đã không còn là cường giả ở cảnh giới Thiên Vương long cấp năm sao thông thường nữa, hắn một tay khống chế trời đất, dù cho có là một số cường quốc thì e rằng cũng không có ai dám điều động quân đội để giao chiến với hắn!

Chỉ cần lật tay là có thể khiến cho sông núi đảo ngược, có thể khiến mặt đất chấn động, bầu trời ầm ầm sấm sét!

Lấy sức mạnh tự nhiên để phục vụ cho mình.

Đây rõ ràng giống như thủ đoạn của thần tiên!

Vũ khí của quân đội có nhiều, có tiên tiến tới mức nào đi nữa thì bọn họ cũng chỉ là con người, hơn nữa còn là người bình thường!

Với thành tựu hiện giờ của Đông Phương Ngạo Vũ, nếu như đột phá lên cảnh giới Thiên Thần thì sẽ là sự tồn tại có một không ai, thậm chí còn là cường giả siêu cấp có thể một mình đàn áp cả một quốc gia!

Loại người giống như hắn, dù có cho đội quân mấy trăm nghìn người mai phục xung quanh thì cũng có thể sẽ bị giết sạch, Tần Vũ cũng không dám hạ lệnh cho bọn họ xông lên!

Bởi vì loại người này đã chính là vũ khí hạng nặng của đất nước!

Chỉ cần đợi Quốc Vận của Hoa Quốc trỗi dậy, Đông Phương Ngạo Vũ sẽ có thể đột phá lên cảnh giới Thiên Thần, coi thường bốn phương!

“Chỉ cần giết anh thì tôi sẽ là cường giả Thiên Vương mạnh nhất, tôi sẽ có thể chứng minh với cả thế giới rằng Tiêu Chính Văn anh chỉ là một trò cười, người mà bọn họ nên ngưỡng mộ thật sự là tôi! Là Đông Phương Ngạo Vũ tôi!”

Đông Phương Ngạo Vũ ngửa cổ cười lớn giống như Tiêu Chính Văn chỉ có thể bó tay chờ chết.

“Ở trước mặt Đông Phương Ngạo Vũ tôi, Tiêu Chính Văn anh là cái thá gì? Anh còn kém xa lắm, thậm chí anh còn chẳng hiểu trận pháp là cái gì, trái tim rồng Kim Long ở chỗ anh rõ ràng là lãng phí của trời!”

“Trái tim rồng Kim Long chỉ nên thuộc về tôi!”

Nói xong, Đông Phương Ngạo Vũ lại ra tay, quang đao sáng chói trong tay chém thẳng xuống đỉnh đầu Tiêu Chính Văn.

Ánh sáng vô biên từ lưỡi dao thậm chí còn chói tới độ khiến cho những người ở trong phạm vi mấy cây số xung quanh đều không thể mở to mắt, tất cả đều quay đầu lại né tránh nguồn sáng mạnh mẽ đó.

Mà Tiêu Chính Văn lúc này lại nở một nụ cười nhạt.

Nụ cười đó khiến Vũ Thiên Tôn cảm thấy vô cùng quen thuộc.

Ngày hôm đó Tiêu Chính Văn cũng như vậy, chỉ nở một nụ cười y hệt, sau đó từ trên người anh đột nhiên bạo phát ra một loại khí thế kinh người.

Chỉ thấy Tiêu Chính Văn giơ tay lên, con dao quân đội năm cạnh bay thẳng lên trời, đón lấy ánh sáng vô cùng chói mắt từ đao quang kia!

“Tiêu Chính Văn, đã tới nước này rồi, sự phản kháng của anh hoàn toàn chỉ là vô ích!”

Nói xong, Đông Phương Ngạo Vũ lại tăng thêm mấy phần sức lực!

Mọi người xung quanh thậm chí có thể nhìn thấy hai bên quang đao, một làn sóng khí giống như sương trắng không ngừng loé lên!

Điều này chứng tỏ, quang đao của hắn không chỉ có tốc độ cực nhanh mà sức lực thậm chí còn mạnh như thiên thạch từ trên trời rơi xuống!

“Keng!”

Đột nhiên, giữa không trung truyền đến âm thanh va chạm của kim loại.

Con dao quân đội năm cạnh của Tiêu Chính Văn không giống như tưởng tượng của mọi người bị Đông Phương Ngạo Vũ đánh rớt xuống đất mà ngược lại nó còn đột nhiên bừng bừng ánh sáng!

Lúc này, vào đúng chính ngọ, ánh sáng mặt trời trên bầu trời vô cùng chói mắt, thế nhưng mọi người lại nhìn thấy sao sáng dày đặc trên nền trời!

“Trời đất ơi, tôi không nhìn nhầm đấy chứ! Bây giờ… bây giờ đang là ban ngày mà!”

“Không phải chứ! Lẽ nào đây là…”

Đúng vào lúc này, một tiếng “rắc” rất lớn vang lên, quang đao trong tay Đông Phương Ngạo Vũ đột nhiên vỡ vụn ra giống như thuỷ tinh!

“Chuyện này… chuyện này sao có thể! Không đúng, chuyện này tuyệt đối không thể nào!”

Chỉ trong nháy mắt, con dao quân đội năm cạnh đã ném về phía Đông Phương Ngạo Vũ thêm lần nữa với một góc độ rất hiểm hóc!

Đông Phương Ngạo Vũ vội vàng nghiêng mình tránh né, thế nhưng lúc này Tiêu Chính Văn đã tới ngay trước mặt Đông Phương Ngạo Vũ.

“Bốp!”

Tiêu Chính Văn tung ra một cú đấm đánh thẳng vào ngực của Đông Phương Ngạo Vũ.

Cú đấm này thoạt nhìn bình thường không có gì kỳ lạ, thế nhưng sau khi Đông Phương Ngạo Vũ bị đánh trúng, vẫn còn chưa kịp hoàn hồn lại thì đã giống như một viên đạn bắn lên trên mặt đất.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK