Buổi tiệc được tổ chức tại khách sạn Kim Long Ngư, thật ra đây là một buổi giao lưu ngành nghề, không chỉ có lãnh đạo cấp cao trong nội bộ tập đoàn Vy Nhan mà còn mời đến rất nhiều doanh nhân có tiếng của Giang Trung và một số ông chủ bên ngoài thành phố.
Khương Vy Nhan và Tiêu Chính Văn đến rất sớm, lúc tới cửa khách sạn thì gặp phải hội trưởng Lý của hiệp hội y dược.
Ông ta dẫn theo một người phụ nữ, nở nụ cười lạnh lùng, nhìn thấy Khương Vy Nhan cùng với Tiêu Chính Văn bước xuống xe thì lao đến đầy vẻ hống hách.
“Mấy người vẫn còn dám đến cơ à?”
Khương Vy Nhan quay lại nhìn thì thấy vẻ mặt khiến cho người ta vô cùng căm ghét của hội trưởng Lý, lạnh lùng liếc nhìn ông ta, không buồn để ý tới nữa.
Tiêu Chính Văn nhìn theo bóng lưng rời đi của Khương Vy Nhan rồi lại nhìn sang hội trưởng Lý, vỗ vào bả vai ông ta, doạ ông ta sợ hãi vội vàng né tránh, nhìn anh với ánh mắt sợ sệt, hỏi: “Cậu, cậu… muốn làm gì?”
Tiêu Chính Văn nhún vai, nhắc nhở: “Hội trưởng Lý, tôi khuyên ông vẫn nên khiêm tốn mà làm người. Chắc hẳn ông cũng biết rất rõ tôi là ai rồi! Lần cảnh cáo trước đây không phải là đùa đâu”.
“Tôi biết cậu là vua Bắc Lương! Nhưng hiệp hội y dược của chúng tôi cũng không tầm thường!
Hiện giờ, sau lưng chúng tôi chính là Dược Vương Cốc! Dù cho cậu có lợi hại ra sao thì tối nay cũng phải chịu nhục ở nơi này thôi! Nói thật cho cậu biết, tối nay sẽ xuất hiện một nhân vật lớn mà cậu không động tới được!”
Trong lòng hội trưởng Lý bừng bừng lửa giận, đặc biệt khi nghĩ tới chuyện tối qua thì càng điên máu hơn!
Hơn nữa, hôm nay có nhiều người như vậy, ông ta không tin Tiêu Chính Văn dám làm gì mình trước mặt đám đông.
Tiêu Chính Văn cau mày, lạnh lùng nói: “Ông lấy đâu ra dũng khí mà dám ăn nói với tôi như vậy? Muốn chết hả?”
Vừa nghe thấy lời này, hội trưởng Lý đó vô thức lùi ra sau mấy bước, mắng chửi vài câu, đại loại như “Cậu cứ đợi đấy, tôi nhất định sẽ không để cho cậu được sống yên ổn” sau đó dẫn theo người phụ nữ đi cùng tiến vào đại sảnh khách sạn.
Tiêu Chính Văn nhìn theo bóng lưng hốt hoảng chuồn đi của hội trưởng Lý, bất lực lắc đầu thở dài rồi mới xoay người tiến vào đại sảnh khách sạn.
… Buổi tiệc đã chính thức bắt đầu, đều là những phân đoạn khô khan vô vị, Tiêu Chính Văn vẫn luôn theo sát bên cạnh Khương Vy Nhan.
Có mặt ở đây hôm nay đều là các nhân vật đại diện của ngành y dược, những chuyên gia hàng đầu trên mọi phương diện trong ngành y dược của Giang Trung và cả các tỉnh thành khác, số tài sản của tất cả mọi người gộp lại với nhau có thể làm rung chuyển GDP thị thường y dược của cả Giang Trung!
Tiêu Chính Văn và Khương Vy Nhan đứng trong góc, nhỏ tiếng bàn luận gì đó, điều này đương nhiên lọt vào mắt của hội trưởng Lý lúc này đang cười nói cùng với những người khác.
Ông ta lạnh lùng trừng mắt nhìn Tiêu Chính Văn, lửa giận ngùn ngụt trong lòng, cảnh tượng trước cửa khách sạn ban nãy vẫn khiến ông ta khó chịu đến tận bây giờ!
Tiêu Chính Văn đáng chết, sớm muộn gì cũng có ngày tao chà đạp mày dưới gót chân mình.
Chỉ là vua Bắc Lương mà thôi!
Bây giờ, có Dược Vương Cốc chống lưng, tao chẳng có gì phải sợ mày hết!
Đúng vào lúc này, đoàn người do một thanh niên phong độ dẫn đầu tiến vào bên trong, bọn họ vừa bước vào đã ngay lập tức thu hút ánh mắt của số đông mọi người!
Hội trưởng Lý vội vàng đặt ly rượu xuống rồi bước lại, cười đon đả nói: “Cậu ba nhà họ Hoàng, cuối cùng cậu cũng tới rồi”.
Hội trưởng Lý cung kính tiến tới chào đón, đường đường là hội trưởng của hiệp hội y dược Giang Trung vậy mà lại đối xử nhiệt tình với một cậu thanh niên như vậy, chuyện này mà lọt vào mắt người ngoài thì chắc sẽ kinh ngạc không thôi!
Cậu thanh niên dẫn đầu khoảng chừng hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, lông mày lưỡi mác, ánh mắt sáng như sao, mặc một bộ vest màu tím lượt là thẳng thớm, vừa nhìn đã biết giá không hề rẻ, đeo cặp kính màu vàng, cả người từ trên xuống dưới đều toát lên vẻ khiêm nhường phóng khoáng, hơn nữa còn rất phong độ!
Người đến không ai khác chính là Hoàng Khắc Long – cậu chủ thứ ba do Dược Vương Cốc cử đến Giang Trung!
Hoàng Khắc Long là một người có tài năng y thuật bẩm sinh trong số những người thuộc lớp trẻ của Dược Vương Cốc, cũng là người nhỏ tuổi nhất trong năm đời nhà họ Hoàng được dược sư Hoàng hết mực yêu thương.
Cử hắn tới Giang Trung, có thể thấy sự xem trọng của Dược Vương Cốc đối với hiệp hội y dược Giang Trung ra sao.
Hoặc có thể nói, là sự xem trọng và bất mãn đối với Tiêu Chính Văn!
Còn về ông Nguỵ, hiện giờ vẫn đang nằm trong bệnh viện trị thương và tĩnh dưỡng.
“Hội trưởng Lý, rất vui được gặp ông”.
Hoàng Khắc Long nở nụ cười phóng khoáng, chính là kiểu miệng cười nhưng trong lòng thì không, khiến cho người ta có cảm giác thâm sâu khó lường.
Đồng thời, hắn cũng nhận lấy ly rượu đế cao mà hội trưởng Lý đưa đến, siết chặt nó trong tay, khẽ lắc rượu vang bên trong ly, cười hỏi: “Ông nói tối nay sẽ cho tôi gặp một người, không biết người đó đã tới chưa?”
“Cậu chủ Hoàng, đến rồi ạ, cậu xem”.
Hội trưởng Lý mừng thầm trong lòng, nhìn về phía Tiêu Chính Văn và Khương Vy Nhan, nói: “Cậu chủ Hoàng, cậu xem, chính là hắn! Hắn là tên đầu sỏ đánh ông Nguỵ và tiêu diệt Linh Khê Tông! Hắn tên là Tiêu Chính Văn, cũng chính là vua Bắc Lương đương nhiệm!”
Hoàng Khắc Long nhìn về vị trí mà hội trưởng Lý chỉ tay, người đầu tiên lọt vào tầm mắt hắn không phải Tiêu Chính Văn mà là Khương Vy Nhan đang đứng bên cạnh Tiêu Chính Văn, đẹp, đẹp như tiên nữ!
Hắn chưa từng thấy người phụ nữ nào xinh đẹp động lòng người đến thế, cho dù là bốn đoá hoa vàng trong Dược Vương Cốc cũng chỉ đến thế mà thôi.
Không ngờ ở thành phố Giang Trung bé nhỏ này lại có một người phụ nữ cao quý đến vậy.
“Cậu chủ Hoàng, hắn là Tiêu Chính Văn, chính hắn đã đánh ông Nguỵ vào ngày hôm qua, hôm nay vừa hay hắn cũng đến tham gia bữa tiệc, cậu xem có nên tìm vài người tới dạy dỗ hắn ta một trận hay không?”
Hội trưởng Lý đổ thêm dầu vào lửa, vẻ hận thù trong ánh mắt khi nhìn Tiêu Chính Văn sớm đã không thể che giấu.
Có cậu ba của Dược Vương Cốc ở đây, là lý do khiến hôm nay hội trưởng Lý tỏ ra hống hách như thế!
Hoàng Khắc Long này là một nhân tài trong thế hệ trẻ của Dược Vương Cốc.
Thân phận, địa vị ở Dược Vương Cốc rất cao!
Hoàng Khắc Long khẽ gật đầu, đã chuyển ánh mắt từ bóng lưng kiều diễm của Khương Vy Nhan sang người đang cười ha ha bên cạnh – Tiêu Chính Văn.
Là người đàn ông này sao?
Tiêu diệt Linh Khê Tông, còn ra tay đánh ông Nguỵ, khiến cho nội bộ Dược Vương Cốc tranh luận rất nhiều.
Vua Bắc Lương, ha ha, tốt lắm!
Vừa hay, để xem vua Bắc Lương đương nhiệm của Hoa Quốc là người như thế nào.
Không ai biết trong lòng Hoàng Khắc Long đang nghĩ gì, người ngoài nhìn vào chỉ thấy gương mặt vẫn luôn trầm ổn điềm nhiên của Hoàng Khắc Long chợt loé lên sát khí lạnh lùng.
Người phụ nữ bên cạnh hội trưởng Lý không ngừng đưa mắt quan sát Hoàng Khắc Long, trong mắt lộ ra vẻ say mê, giống như với cô ta thì đây mới là người đàn ông mà cô ta mong muốn có được!
Cô ta lại liếc nhìn hội trưởng Lý bên cạnh, quá ư tầm thường!
Vậy nên lúc này, người phụ nữ đó tiến lên trước bám lấy cánh tay của Hoàng Khắc Long, cọ bộ ngực mềm mại căng tròn của mình lên khuỷu tay hắn, thỏ thẻ nói: “Anh Hoàng, anh phải xử lý tên ranh thối tha đó! Hắn rất ngạo mạn, ban đầu hoàn toàn không coi ông Nguỵ và Dược Vương Cốc ra gì, còn nói sẽ cho ba trăm nghìn kỵ binh Bắc Lương san bằng Dược Vương Cốc!”
“Cái gì?”
Hoàng Khắc Long cau mày, toát ra sát khí sắc lạnh.
“Hắn nói chỉ cần người của Dược Vương Cốc dám đặt chân tới Giang Trung thì hắn sẽ đánh gãy… đánh gãy chân bọn họ…”
Người phụ nữ mà hội trưởng Lý dẫn đến quả nhiên tâm địa thâm sâu, thủ đoạn cũng được che giấu hết sức tinh vi.