Trương Cảnh Nhạc nghĩ đệ tử của ông ta bất kể xét về các mối quan hệ hay tài nguyên đều vượt xa Tiêu Chính Văn mấy mươi con phố.
Hơn nữa bây giờ Tiêu Chính Văn cũng chỉ mới là cảnh giới Nhân Vương cấp năm mà thôi, Lữ Đồng Quang lại là cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng, giữa hai người hoàn toàn không thể so sánh.
Trương Cảnh Nhạc không tin Tiêu Chính Văn giết chết Tư Mã Lôi và đánh bại mấy người Khổng Tề Thiên.
Ở ngoài lãnh thổ, chuyện này quá nhiều, nhưng cuối cùng khi truy ra có người nào không mượn tay đại tài nào đó mới có thể làm người khác kinh ngạc đến thế đâu?
Hơn nữa quan hệ giữa Tiêu Chính Văn và nhà họ Võ cực kỳ thân thiết, ai dám đảm bảo không phải đại tài nhà họ Võ nhân lúc Tiêu Chính Văn đánh nhau với Tư Mã Lôi để ra tay giết Tư Mã Lôi, chèn ép nhà họ Tư Mã chứ?
Không phải Trương Cảnh Nhạc xem thường Tiêu Chính Văn mà là Tiêu Chính Văn còn quá trẻ, nếu tính ra vẫn chưa đến ba mươi tuổi, mà mấy người Khổng Tề Thiên ai cũng đã có thêm một con số không phía sau, lớn hơn Tiêu Chính Văn mấy chục tuổi.
Con đường võ thuật này chung quy lại vẫn phải cần thời gian tích lũy, một người chưa đến ba mươi tuổi không thể nào có chiến tích đáng sợ đến thế.
Lời giải thích hợp lý duy nhất chỉ có thể là vài thế lực lớn nào đó đang làm quá lên.
Tiêu Chính Văn chẳng qua chỉ may mắn được các thế lực lớn này nhìn trúng.
“Nói hay lắm”.
Vừa dứt lời, một người đàn ông nho nhã mặc áo dài màu xanh sải bước đi đến.
“Với tư chất của cháu, so với Tiêu Chính Văn đó quả đúng là đang tự hạ mình xuống, thật ra lần tranh đoạt Thánh Huyết Đế Tuấn này, sở dĩ bị Tiêu Chính Văn chiếm hời chẳng qua là mấy người Tề Thiên chưa từng xem trọng Tiêu Chính Văn thôi”.
“Hơn nữa nhà họ Võ cũng làm không ít thủ đoạn ở đằng sau, nếu không sao có thể đến lượt Tiêu Chính Văn lộ diện?”
Nghe thế Lữ Chính Quang quay sang nhìn người đàn ông áo xanh, sau đó chắp tay nói: “Bác ạ, nói không sai”.
Người này họ Khổng, tên là Khổng Hữu Đạo.
Chính là một trong bốn hộ vệ lớn của nhà họ Khổng.
Nhưng lúc này Khổng Hữu Đạo bị thương nặng, khí tức không ổn định.
“Ừ, với bản lĩnh của cháu trai, cháu phải giành được vị trí đứng đầu trong cuộc thi Vinh Thành này”.
“Đạo y dược hơn hẳn võ thuật của cháu, chỉ cần sau này cháu chuyên tâm tu luyện, Bạch Thế Huân hay Khổng Tề Thiên cũng không so bì được với cháu”.
“Thực tế, cảnh giới Nhân Hoàng hay Đế Cảnh không phải dựa vào mấy lần luân hồi, cũng không phải phân cao thấp về cảnh giới mà là tính giác ngộ”.
“Ai có thể lĩnh hội được Quy Chân trước thì người đó mạnh hơn”.
“Nhưng người hành y, bẩm sinh đã có tính lĩnh hội cao hơn người bình thường, thế nên với tuổi tác của cháu có thể có được thành tựu như ngày hôm nay đã không dễ dàng gì, chỉ cần cháu trai can đảm tiến bước, sau này chắc chắn sẽ đạt được Đế Cảnh”.
Những lời công nhận của Khổng Hữu Đạo khiến Lữ Đồng Quang cảm thấy phấn khích.
Dù sao đó cũng là một trong bốn hộ vệ của nhà họ Khổng, người xuất chúng cảnh giới Nhân Hoàng cấp năm.
Có thể được ông ta công nhận khiến Lữ Đồng Quang càng thêm tự tin.
Thật ra trước đó ông ta từng hỏi Tư Mã Tư, nếu bốn người họ kết hợp lại với nhau, có thể giết được Tiêu Chính Văn không.
Kết quả Tư Mã Tư chỉ khinh bỉ bật cười, nói thẳng Lữ Đồng Quang chẳng qua chỉ mới ở cảnh giới Nhân Hoàng cấp một mà thôi, chọn bừa một người trong số những người có mặt ngày hôm đó cũng có thể dễ dàng giết Nhân Hoàng cấp một.
Những lời của Tư Mã Tư khiến lòng tự trọng của Lữ Đồng Quang bị tổn thương sâu sắc, thậm chí cũng có thành kiến không nhỏ với chính Tư Mã Tư.
Dù sao trong những năm này, cho dù Lữ Đồng Quang đi đến đâu cũng đều được khen ngợi, bên cạnh càng không thiếu lời nịnh bợ của thế hệ trẻ.
Nhưng Tư Mã Tư nói như thế khiến hắn có cảm giác hắn không bằng một con chó.
Hắn nghĩ Tiêu Chính Văn chẳng qua chỉ may mắn, nhưng may mắn là thứ không đáng tin nhất, nói không chừng bản thân mình cũng có thể tạo ra kỳ tích, giết được Tiêu Chính Văn trước mặt mọi người, sau đó danh tiếng sẽ lan rộng khắp khu vực phía Đông.
Hơn nữa người mà nhà họ Bạch nên mời có lẽ là Lữ Đồng Quang hắn chứ không phải là Tiêu Chính Văn.
Càng khiến hắn không thể nhịn được là Bạch Ngọc Trịnh lại đích thân mời Tiêu Chính Văn chứ không hỏi han gì đến hắn.
Chương 2050: Tuyết Liên ngàn năm
“Cháu yên tâm, đến lúc đó bác cũng sẽ đến đó vì cháu, để đảm bảo cháu có thể giành được vị trí đứng đầu trong cuộc thi lần này”, Khổng Hữu Đạo vỗ vai Lữ Đồng Quang nói.
Sở dĩ ông ta nói như thế không phải là nhìn thật sự xem trọng Lữ Đồng Quang, mà là nội thương của ông ta quá nặng, phải lấy được viên Tuyết Liên ngàn năm đó mới có thể khôi phục lại như ban đầu.
“Anh Khổng, bây giờ vết thương của anh quá nặng, đừng nên nổi giận, càng không thể đánh nhau với người khác, tôi nghĩ vẫn nên ở lại Y Thánh Hiên dưỡng bệnh thì tốt hơn”.
“Nếu không cực kỳ bất lợi với vết thương của anh”.
Trương Cảnh Nhạc hơi nhíu mày khuyên bảo.
“Không sao, chẳng qua chỉ là một đám oắt con, gặp tôi chúng cũng phải nể mặt mấy phần”, Khổng Hữu Đạo kiêu ngạo nói.
Cả Vinh Thành này ai dám không nể mặt Khổng Hữu Đạo? Không nói về thực lực, chỉ xét về vai vế đã có thể nghiền chết mấy gia tộc lớn ở Vinh Thành rồi.
Lúc này người nhà họ Võ ai nấy cũng đều sầu muộn ra mặt.
Hiện giờ những lời bàn tán về Tiêu Chính Văn thật giả đã truyền đến tai người nhà họ Võ, rõ ràng kế hoạch để Tiêu Thiên Sách giả mạo Tiêu Chính Văn đã hỏng.
Không có sự uy hiếp của Tiêu Chính Văn thì sau đó điều chờ đợi nhà họ Võ chỉ có thể là sự báo thù điên cuồng của các thế lực.
Nhất là Bích Hà Cung sẽ không dễ dàng bỏ qua cơ hội này, phải lấy đó làm cớ để sử dụng thủ đoạn với nhà họ Võ.
Lúc này trong một thị trấn nhỏ cổ kính và yên tĩnh dưới núi Vân Hà ở tây bắc Vinh Thành, ở đâu cũng có thể thấy quán trà.
Mấy ngày gần đây, đường phố vốn dĩ vắng lặng lại người qua kẻ lại tấp nập, dường như thanh niên tuấn tú khắp nơi ở Vinh Thành đều tụ họp lại đây.
Tiêu Chính Văn và Võ Học Tư ngồi đối diện nhau trong một quán trà nho nhã, Võ Học Tư vừa nhìn đường phố bên dưới chỉ vào thanh niên ai nấy cũng có khí tức dồi dào trên đường nói: “Không mấy ngày nữa, giới trẻ Vinh Thành đều sẽ tụ tập lại đây”.
Bây giờ nhà nghỉ ở cả thị trấn nhỏ này đã không còn phòng, vẫn có không ít thanh niên khắp nơi ở Vinh Thành đang đến thị trấn nhỏ này.
“Nhiều người đến tham gia cuộc thi lần này như thế, lẽ nào cuộc thi của Vinh Thành lần này có giải thưởng gì lớn lắm sao?”, Tiêu Chính Văn khẽ cau mày nói.
Nhìn xuyên qua cửa sổ, mặc dù những thanh niên này ai nấy cũng đều có khí tức dồi dào, nhưng cảnh giới lại không đồng đều.
Có người đã là Nhân Vương cấp hai, thậm chí là cấp ba, nhưng có người vẫn chưa phải là Bán Bộ Nhân Vương.
Theo lý cuộc thi bình thường thế này không thể thu hút nhiều người đến thế, nhất là những người có cảnh giới tương đối thấp này càng không thể vô duyên vô cớ tham gia cuộc thi.
“Thật ra cuộc thi lần này không chỉ là người nhà họ Tư Mã đến xem, mà nhà họ Bạch cũng sẽ cử người đến, còn có Đế Vương Các và Thiên Đạo Minh Ước cũng sẽ phái người đến xem”.
“Chỉ cần trong cùng cảnh giới có tài năng một chút thì có thể được các thế lực lớn này thu nhận, đến lúc đó có thể một bước lên trời”.
Võ Học Tư kiên nhẫn giải thích.
Nhưng đây cũng chỉ là một trong số những nguyên nhân mà thôi.
Nhưng dù sao Vinh Thành cũng rộng lớn, hơn nữa giữa các gia tộc cũng có sự tranh đấu ngầm với nhau, chỉ có những người có thế lực lớn chống đỡ sau lưng mới có thể tốt hơn, sống lâu hơn.
Thế nên bất kể là cuộc thi nào cũng sẽ thu hút sự chú ý từ các gia tộc ở khắp Vinh Thành.
“Vinh Thành chúng tôi hoàn toàn không có gia tộc lớn như thế, muốn sinh tồn chỉ có thể nghĩ cách gia nhập vào các thế lực lớn này, dù làm đệ tử ngoại môn cũng đồng nghĩa với việc đảm bảo được mạng sống”.
“Ban đầu nhà họ Võ chúng tôi định bộc lộ tài năng ở Vinh Thành trong cuộc thi lần này, nhưng xem ra cơ hội đã vô cùng mong manh rồi”.
Võ Học Tư lắc đầu, thở dài.
Chỉ riêng mấy bàn bên cạnh thôi đã có không dưới mười người có khí tức mạnh hơn Võ Học Tư rất nhiều.
Còn Võ Tịnh Nhi cũng thua kém không chỉ một sao so với những người này.
“Hơn nữa, cuộc thi lần này nhà họ Bạch đích thân tặng một viên Tuyết Liên ngàn năm, nói là phần thưởng cho người đứng đầu. Ở ngoài lãnh thổ, Tuyết Liên ngàn năm không phải là vật gì quý hiếm”.
“Nhưng ở Vinh Thành lại là bảo vật khó kiếm, thế nên dù là vì Tuyết Liên ngàn năm thì các gia tộc ở Vinh Thành cũng sẽ tham gia”.
“Tuyết Liên ngàn năm?”, Tiêu Chính Văn nhíu mày, món đồ này gần như đã biến mất ở thế tục rồi.
Theo ghi chép trong Thiên Sơn Thư Lục, Tuyết Liên ngàn năm là thánh dược chữa trị vết thương, hơn nữa có thể cấp tốc nâng cao cảnh giới và thực lực của tất cả võ giả dưới cảnh giới Nhân Hoàng.
Tuyết Liên ngàn năm không chỉ đơn giản là vật bổ dưỡng với võ giả.
“Đúng thế, rất nhiều gia tộc đều muốn lấy Tuyết Liên ngàn năm để nhanh chóng đào tạo ra một nhóm cao thủ trong gia tộc, thế nên sự cạnh tranh trong cuộc thi lần này càng thêm khốc liệt”.
Nói đến đây, Võ Học Tư hít sâu một hơi, ánh mắt hiện lên vẻ không cam lòng.
“Một viên Tuyết Liên ngàn năm thôi mà, nếu muốn có thì dễ như trở bàn tay”, Tiêu Chính Văn bình tĩnh nói.
Chương 2051: Nể mặt
Dễ như trở bàn tay?
Nghe vậy, Võ Học Tư sững sờ.
Lời này của Tiêu Chính Văn thật khoa trương, ngay cả những cường giả mạnh nhất ở mấy bàn xung quanh cũng không dám nói những lời như vậy.
Đặc biệt là những người có mặt ở đây đều là cao thủ, mặc dù giọng nói của Tiêu Chính Văn không quá lớn, nhưng cũng đủ lọt vào tai mọi người rõ ràng.
Cùng lúc đó, người ở mấy bàn bên cạnh đều đồng loạt nhìn về phía Tiêu Chính Văn.
Một người đàn ông trẻ mặc áo choàng đạo sĩ trong số đó nhíu mày, nhìn Tiêu Chính Văn với ánh mắt không mấy thiện cảm.
“Dễ như trở bàn tay? Anh cho rằng Tuyết Liên ngàn năm là cây cỏ ven đường sao? Mà tới đâu có thể hái tới đó?”
Nghe vậy, mọi người xung quanh lập tức cười lớn.
“Nào, để tôi xem thử đây là vị nào?”
Nói xong, một người bên cạnh người đàn ông mặc áo choàng đạo sĩ cũng đứng dậy, nhìn đánh giá Võ Học Tư, chế nhạo: “Không ngờ nhà họ Võ lại có gan phái người đến tham gia cuộc thi!”
“Nhà họ Võ các người chẳng phải có Tiêu Chính Văn bảo vệ à? Sao không bảo Tiêu Chính Văn lấy luôn Tuyết Liên ngàn năm đi, sao phải thi đấu nữa?”
Rõ ràng là tên kia đang giễu cợt Võ Học Tư. Hiện tại, gần như cả Vinh Thành đều đã biết nhà họ Võ loan tin giả rằng Tiêu Chính Văn bảo vệ nhà họ Võ, hơn nữa còn cầu hôn Võ Tinh Nhi.
“Anh Hứa, đã lâu không gặp!”
Võ Học Tư đứng dậy, chắp tay chào người đàn ông trẻ.
“Nhà họ Võ các người coi thường nhà họ Trần chúng tôi sao?”, một người khác mặc áo choàng trắng bên cạnh vung quạt trong tay, giễu cợt nói.
“Chào anh Trần!”, nói xong, Võ Học Tư cố nén cơn giận, chắp tay chào người mặc áo choàng trắng bên cạnh.
Võ Học Tư lần lượt cúi chào đám người, nhanh chóng thu hút sự chú ý của một số bàn khác.
“Hừ! Nhà họ Võ thật to gan, ngay cả chúng tôi cũng không coi ra gì à!”
Lúc Võ Học Tư đang chuẩn bị ngồi xuống, một giọng nói cực kỳ khó chịu của một cô gái đột nhiên vang lên từ trong góc phòng.
Võ Học Tư quay lại nhìn cô gái, nhìn hồi lâu cũng không nhận ra đối phương là ai!
“Xin hỏi cô là…”
“Lãnh Hàn Sương, Thiên Nguyệt Các!”
Cô gái trẻ chế nhạo.
“Thì ra là cô Lãnh, tôi thất lễ rồi!”
Võ Học Tư vừa nói vừa chắp tay chào Lãnh Hàn Sương.
Tiêu Chính Văn thấy Võ Học Tư khiêm tốn trước mặt mọi người, như thể thấp kém hơn đám người này, anh liền cau mày nói: “Học Tư, anh sợ bọn họ sao?”
“À… chuyện này…”
Võ Học Tư cắn môi, nói nhỏ vào tai Tiêu Chính Văn: “Anh Tiêu, đám người này đều là anh hùng trẻ tuổi nổi tiếng ở Vinh Thành, hơn nữa đều là thiên tài hiếm có, cho nên…”
“Cái gì?”, Tiêu Chính Văn liếc nhìn đám người Lãnh Hàn Sương, càng nhíu mày chặt hơn.
“Vinh Thành là nơi lấy võ làm tôn nghiêm, giun dế thì chỉ có thể khom lưng uốn gối! Chưa bảo hắn quỳ xuống bái lạy đã là nể mặt nhà họ Võ lắm rồi!”
Người đàn ông họ Hứa cười mỉa mai.
Đám người này đều có thực lực cảnh giới Nhân Vương, đặc biệt Lãnh Hàn Sương là cao thủ cảnh giới Nhân Vương cấp hai. So với đám người này, Võ Học Tư quả thực chỉ là loại giun dế.
“Ồ? Nói cách khác, người nào có nắm đấm cứng hơn thì người đó được tôn trọng hơn sao? Nếu như vậy thật thì các người quỳ xuống hết đi!”
Nghe Tiêu Chính Văn nói vậy, tất cả mọi người đều nhìn Tiêu Chính Văn với vẻ mặt tràn ngập sát khí.
“Hỗn láo!”
Lãnh Hàn Sương đập bàn, ánh mắt sắc bén như dao bắn về phía Tiêu Chính Văn.
Thấy đám người Lãnh Hàn Sương nổi giận, Võ Học Tư hơi sợ hãi.
Mặc dù Tiêu Chính Văn nói rất nhẹ nhàng, nhưng lại mang đến tai họa lớn.
Bất kỳ ai trong số đám người này đều có thể dễ dàng giết chết Võ Học Tư một cách dễ dàng, chứ đừng nói đến một người bình thường như Tiêu Chính Văn.
Võ Học Tư lau mồ hôi trên trán, vội vàng cúi người nói: “Thực sự xin lỗi mọi người, người bạn này của tôi vừa từ giới thế tục đến đây, cho nên không hiểu quy tắc ở vùng ngoài lãnh thổ chúng ta!”
“Mong mọi người nể mặt nhà họ Võ, đừng để bụng việc này!”
“Cái gì? Nể mặt nhà họ Võ? Nhà họ Võ các người có mặt mũi gì chứ!”
Một tên bên cạnh khinh thường nói.
“Người dám bảo chúng tôi quỳ xuống e rằng còn chưa ra đời!”
Một tên khác đập bàn, từ từ chĩa thanh kiếm về phía bàn bên cạnh.
Chương 2052: Sỉ nhục
“Bảo các người quỳ xuống là cho các người một con đường sống, quỳ còn hơn là chết!”
Tiêu Chính Văn vẫn bình tĩnh nói.
“Anh Tiêu!”
Võ Học Tư nghe vậy, sắc mặt tái nhợt vì sợ hãi, quần áo ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Đây là nơi nào chứ!
Vùng ngoài lãnh thổ không có thành viên đội chấp pháp quản lý giống giới thế tục.
Ở vùng ngoài lãnh thổ, bất đồng cũng có thể đánh nhau, thậm chí là giết người ngoài đường cũng không có ai quản lý, cũng không có ai đứng ra bảo vệ công lý.
Tiêu Chính Văn vừa nói xong, không khí trong toàn bộ quán trà đột nhiên trở nên căng thẳng.
Quỳ còn hơn chết?
Bọn họ đều là cao thủ cảnh giới Nhân Vương, còn Tiêu Chính Văn chỉ là một người bình thường. Trong mắt bọn họ, Tiêu Chính Văn còn không bằng một con kiến, chỉ cần dùng một ánh mắt cũng có thể biến Tiêu Chính Văn thành cặn bã.
“Hừ! Tên nhãi này, mày không biết chữ chết viết thế nào sao?”
Một người trong số họ chậm rãi đứng lên, trong mắt hiện lên sát ý.
“Mày cho rằng nhà họ Võ có thể bảo vệ cái mạng chó của mày à?”
“Thiên Nguyệt Các không hề thua kém Bích Hà Cung, Lãnh Hàn Sương còn là người của Cửu Thiên Huyền, là em họ của Hàn Hương Nhi! Chỉ cần một câu nói, nhà họ Võ sẽ bị xóa sổ trong nháy mắt!”
Một tên đập bàn, lạnh lùng cười nói.
“Anh Tiêu, những gì họ nói đều là sự thật, chúng tôi chỉ là một nhánh nhỏ của nhà họ Võ, quả thực…”
“Ai chứ? Hàn Hương Nhi? Đừng nói là em họ của cô ta, cho dù cô ta ở đây thì cũng phải ngoan ngoãn quỳ xuống!”, Tiêu Chính Văn cắt ngang lời của Võ Học Tư.
“Cái gì!”
“Có bản lĩnh thì anh nói lại lần nữa xem!”
Đôi lông mày lá liễu của Lãnh Hàn Sương dựng thẳng, đôi mắt lạnh lùng tràn đầy sát khí.
“Nói lại mười lần thì đã sao? Cho dù Hàn Hương Nhi ở đây, bản soái bảo cô ta quỳ, cô ta cũng không dám nói nửa chữ!”, Tiêu Chính Văn bình tĩnh nói.
Vãi!
Mọi người đều không ngờ, người bên cạnh Võ Học Tư thật sự không sợ chết!
Người đàn ông họ Hứa liếc nhìn Tiêu Chính Văn, đột nhiên cười nói: “Chắc mày chính là tên nhãi do nhà họ Võ mời đến đóng giả Tiêu Chính Văn nhỉ? Một tên giả mạo mà lại thật sự cho rằng mình là vua Bắc Lương sao?
Nghe vậy, những người khác lập tức đoán ra được thân phận của Tiêu Chính Văn.
“Thằng nhãi, vở kịch này không phải ai cũng đóng được đâu!”
“Mày nghĩ bọn tao vẫn bị lừa sao? Nói thật cho này biết, những lời bịa đặt của nhà họ Võ đã bị vạch trần từ lâu rồi!”
Đám người xung quanh cũng lộ ra vẻ giễu cợt.
Nhưng Tiêu Chính Văn không hề để ý đến bọn họ, mà chỉ vào chiếc ghế đối diện, nói với Võ Học Tư: “Ngồi xuống đi! Dù nhà họ Võ có tệ hại đến đâu thì cũng là hoàng tộc!”
“Sao có thể cúi người trước lũ kiến này chứ! Ngay cả Khổng Tề Thiên và Quảng Lăng Tử cũng không dám coi thường hoàng tộc! Hơn nữa, tôi thật sự không thấy bọn họ có gì đặc biệt, bọn họ chỉ có cái hư danh mà thôi!”
Keng!
Nghe Tiêu Chính Văn nói vậy, một tên bên cạnh lập tức bóp nát tách trà trong tay.
“Thằng nhãi, diễn xuất của mày cũng giỏi quá nhỉ! Ngay cả Tiêu Chính Văn thật cũng không dám nói những lời huênh hoang như vậy đâu!”
Tên mặc áo choàng đạo sĩ cười khinh nói.
Mặc dù nói đám người Khổng Tề Thiên đều bị đánh bại dưới tay Tiêu Chính Văn, nhưng Khổng Tề Thiên, Quảng Lăng Tử, Tư Mã Tư đều là thiên tài phi thường.
Ai mà không phải nhân tài xuất chúng chứ?
Ba người họ đều giống như mặt trời trên cao, khiến đám người ở đây không thể sánh bằng.
Vậy mà lúc này lại bị Tiêu Chính Văn sỉ nhục như vậy.
Điều đó chỉ chứng tỏ người nói quá thiếu hiểu biết, vì vậy cũng cho thấy Tiêu Chính Văn chỉ là một người bình thường, không hề hiểu tên của người này đại diện cho cái gì!
“Nếu không phải anh chỉ là một người bình thường, giết anh bẩn tay chúng tôi thì anh đã chết từ lâu rồi! Tôi khuyên anh một câu, tai họa từ miệng mà ra đấy!”
Lãnh Hàn Sương cười khẩy, quay đầu đi, không thèm nhìn Tiêu Chính Văn nữa.