Mục lục
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2810: Thế cục đã định

Khổng Tề Thiên bên cạnh bất lực thở dài, thật ra trước khi Tiêu Chính Văn xuất thế, phân thân của ông ta quay về vùng ngoài lãnh thổ, mục đích cần đạt được chính là bá đạo chinh phục cả vùng ngoài lãnh thổ giống những gì Tiêu Chính Văn làm hôm nay.

Nhưng sự xuất thế của Tiêu Chính Văn đã làm loạn hoàn toàn kế hoạch của ông ta, thậm chí có một lần Tiêu Chính Văn suýt nữa trở thành nhân vật trung tâm của cả vùng ngoài lãnh thổ.

Nếu không nhờ Chư Thiên Thần Giới bỗng đánh vào vùng ngoài lãnh thổ, e là bây giờ vùng ngoài lãnh thổ đã trở thành thế giới của Tiêu Chính Văn rồi.

Ngay cả Tử Cống và Tử Dư cũng rất kiêng dè Tiêu Chính Văn.

Lúc trước ngay cả những người lớn tuổi sống hàng ngàn năm như họ đều phải chịu thiệt trong tay Tiêu Chính Văn, người như vậy quá mức đáng sợ.

Nếu Tiêu Chính Văn được sinh ra trong thời đại thần thoại của thần vương Đế Tuấn chắc chắn sẽ trở thành thần vương Đế Tuấn thứ hai.

Không chỉ Tử Cống đánh giá Tiêu Chính Văn như thế.

Nếu chỉ có một mình Tử Cống nghĩ Tiêu Chính Văn như thế thì vẫn không thể chứng minh điều gì, nhưng mấy người Tử Dư, Tử Huyên cũng gần như có suy nghĩ giống Tử Cống, điều này đã có thể chứng minh vấn đề rồi.

“Chỉ tiếc là cậu ta sinh ra ở thời kỳ mạt thế, nếu không sau khi thần vương Đế Tuấn chết, cả thế giới đều sẽ là của cậu ta”, Tử Dư thở dài nói.

Dù sao đến giờ Tiêu Chính Văn vẫn chưa đến ba mươi tuổi, chỉ mấy năm mà đã có được thành tựu như ngày hôm nay, đúng là có một không hai từ trước tới giờ.

Hơn nữa sự xuất hiện của Tiêu Chính Văn hệt như con cưng của trời mà cả thế giới này đều muốn tạo ra.

“Cho dù cậu ta là ai cũng không thể ngăn được bước chân của chúng ta. Bên Chư Thiên Thần Giới đã bảo người đến thông báo với chúng ta, ngày mai chính thức bàn xem làm sao để phân chia Đế Khư”.

Tử Cống trầm giọng nói.

Đế Khư trước giờ luôn là thánh địa bí ẩn nhất trong Đông Vực.

Hơn nữa cũng là thánh địa mà các thế lực đều dòm ngó.

Nghe nói Đế Tuấn đã chết ở Đế Khư, còn núi Côn Luân trong thế tục chẳng qua chỉ là mộ chôn quần áo và di vật.

Nếu Đế Tuấn được chôn ở nơi này thật thì Đế Khư chắc chắn sẽ trở thành một nơi chói mắt nhất trong tất cả các thánh địa.

Dù sao đó cũng là thần vương, thực lực của thần vương cường đại chưa từng có, hơn nữa không chừng còn để lại rất nhiều công pháp và truyền thừa của thời kỳ thần thoại xa xưa.

Thế nên chỉ cần có thể giành được Đế Khư chắc chắn sẽ được hưởng rất nhiều lợi.

Thật ra phân chia Đế Khư cũng chỉ là đang tuyên bố với tất cả mọi người bước tiếp theo của họ sẽ tấn công vào Hoa Quốc ở thế tục.

Nơi đó mới là quê hương của những người ở vùng ngoài lãnh thổ.

Hoa Quốc có lịch sử lâu đời hàng ngàn năm, không chỉ là tổ tiên của nền văn mình mà cũng là tổ tiên của loài người.

Hoa Quốc cũng là nơi dừng chân của Long tộc, đến nay nơi đó còn ẩn giấu bí mật về Long tộc.

Chư Thiên Thần Giới và đám người Tử Cống đang âm thầm tính kế, mặc dù cho rằng tin tức đã hoàn toàn bị phong tỏa nhưng vẫn là truyền đến Đế Khư.

Sau khi nghe được tin tức này Tần Lương Ngọc sửng sốt.

“Ông nói gì cơ? Chúng muốn đuổi điện Thần Long ra khỏi Đế Khư ư?”

Mặc dù khoảng thời gian này, hành động của Chư Thiên Thần Giới quá rõ ràng nhưng lại chưa từng xâm chiếm điện Thần Long, càng chưa từng có động thái tấn công Đế Khư.

Thế nên lúc nghe được tin tức này, Tần Lương Ngọc cũng kinh ngạc.

Hơn nữa ngay sau đó bà ta nghĩ đến đối phương không chỉ đến vì Đế Khư, mục đích chính của chúng chắc chắn là thế tục, chắc chắn là Hoa Quốc.

Phân chia Đế Khư chỉ là vì muốn che giấu hành động tiếp theo của chúng thôi.

“Phải nói là người của Chư Thiên Thần Giới ẩn mình rất sâu, chỉ cần đám người đó tiến vào Đế Khư thì chúng chỉ có thể ngoan ngoãn dẫn đám người Chư Thiên Thần Giới xâm nhập vào thế tục”.

Tần Lương Ngọc hít sâu một hơi trầm giọng nói.

Phân chia Đế Khư chỉ là vì đế các thế lực vùng ngoài lãnh thổ cắt đứt liên hệ với Tiêu Chính Văn, chính thức trở thành phe đối lập của Tiêu Chính Văn.

Chỉ cần họ không muốn lúc Tiêu Chính Văn quay về, bị Tiêu Chính Văn thanh trừ thì chỉ có thể cố chấp giúp Chư Thiên Thần Giới tiêu diệt thế tục, tìm ra di tích Long tộc.

Thủ đoạn này có thể nói là cực kỳ thâm độc.

Quan trọng nhất là dù sao Đế Khư cũng là thánh địa bí ẩn nhất ở Đông Vực, thế nên rất có sức hấp dẫn với các thế lực ở vùng ngoài lãnh thổ.

Trước đó nhà họ Khổng và Thiên Vương Các đã tranh giành hàng ngàn năm chỉ vì giành lấy quyền nắm giữ Đế Khư.

Hơn nữa các thế lực vùng ngoài lãnh thổ vốn dĩ đến từ thế tục, giống như Thánh Giáo Đình trước giờ thống trị Âu Lục, gia tộc Zesis vẫn luôn nắm quyền ở Phi Lục.

Những người này quay về thế tục một lần nữa nắm giữ quyền lực cũng là điều không gì đáng trách.

Bây giờ chỉ thông báo cho Tần Lương Ngọc nhường Đế Khư lại, hơn nữa còn sẽ tấn công đến đã là nể mặt Tiêu Chính Văn rồi.

Lúc này các thế lực vùng ngoài lãnh thổ tập trung đại quân đánh tới, điện Thần Long không có sức đánh trả.

“Tôi còn nghe nói chúng định phân chia Đế Khư xong sẽ đánh về thế tục, giành lại quyền lợi vốn dĩ thuộc về chúng. Cậu Tiêu không có ở đây, chúng ta cũng không tiện nhúng tay vào chuyện này”, Từ Huy Tổ nhíu mày nói.

“Haizz! Dù có cậu Tiêu ở đây thì có thể làm sao? Nơi đó vốn dĩ là đất tổ của người ta, người ta đòi lại, ai có thể nói chữ không?”

“Tất cả thế lực ở thế tục có ai mà không mong cường giả bên mình quay về? Ngay cả năm đại danh sơn cũng đang ồn ào bảo cường giả của họ nhanh chóng quay về năm đại danh sơn, xây dựng lại tông môn rồi”.

Nói đến đây, Tần Lương Ngọc cũng cảm thấy hơi bất lực.

Dù là Hằng Sơn hay Hoa Sơn, bây giờ trong thế tục đã không còn sức ảnh hưởng nữa, thậm chí còn không bằng nhà họ Trương ở Thiên Sơn.

Nếu cao thủ của năm đại danh sơn ở vùng ngoài lãnh thổ quay về, không chỉ có thể khiến năm đại danh sơn hưng thịnh trở lại, đồng thời còn có thể phá vỡ rất nhiều quy tắc mà Tiêu Chính Văn lập ra, để họ quay lại thời kỳ đỉnh cao ngày xưa một lần nữa.

Ai lại có thể từ chối chuyện thế này?

“Haizz, nếu để chúng quay lại thế tục thế chẳng phải Chư Thiên Thần Giới gián tiếp khống chế vùng ngoài lãnh thổ và thế tục sao?”, Từ Huy Tổ cau mày, lo lắng nói.

Tần Lương Ngọc gật đầu, đây cũng chính là sự thông minh của Chư Thiên Thần Giới.

Không lộ mặt nhưng có thể dễ dàng chiếm được vùng ngoài lãnh thổ và thế tục.

Lúc này ngay cả Tần Lương Ngọc cũng không nghĩ ra cách đối phó.

“Mọi người đi theo tôi đến thành Thiên Khu”.

Sau khi trầm tư suy nghĩ một lúc, cuối cùng Tần Lương Ngọc vẫn quyết định tự mình đến thành Thiên Khu xem thế nào.

Lúc này thành Thiên Khu đã trở thành thiên hạ của Chư Thiên Thần Giới, tất cả thế lực đầu hàng Chư Thiên Thần Giới đều dời trụ sở đến thành Thiên Khu.

Thế nên chỉ cần đến thành Thiên Khu thì có thể thăm dò được vài tin tức quan trọng.

Tần Lương Ngọc vừa dẫn mọi người đến trước cổng Đế Khư, xe ngựa của Hắc Bá cũng vừa lúc dừng lại.

Ông ta không chỉ là quản gia của nhà họ Doanh mà còn là quản lý cấp cao việc chính ở vùng ngoài lãnh thổ, nhưng ông ta lại không có tư cách tham dự vào chuyện phân chia Đế Khư hôm nay.

Người chủ đạo của mọi chuyện là Khổng Cập của nhà họ Khổng.

Đại đế Hắc Ám lánh đời hàng ngàn năm của gia tộc Zesis và Thánh Kiếm Sĩ bên Thánh Giáo Đình cũng đã đến.

Có thể nói những người này đã loại bỏ hoàng tộc ra ngoài.

“Thành chủ Tần”.

Vừa bước xuống xe ngựa, Hắc Bá chắp tay chào mấy người Tần Lương Ngọc.

“Hắc Bá? Sao ông lại đến đây?”, Tần Lương Ngọc cũng chào lại.

“Haizz, tôi nghĩ chắc thành chủ Tần đã nghe nói rồi, các thế lực đều chuẩn bị phân chia Đế Khư, nhưng dù có chuyện này thật, thành chủ Tần cũng đừng kích động nếu không một khi gây họa, điện Thần Long không được bảo vệ, thế tục sẽ gặp nguy”.

Hắc Bá lo lắng nói.

“Hắc Bá, chúng ta vừa đi vừa nói, tôi muốn xem thử rốt cuộc là ai mà cứ dòm ngó căn cứ của điện Thần Long”.

Nói rồi Tần Lương Ngọc mời Hắc Bá lên xe ngựa của mình, mấy người Từ Huy Tổ đi theo Tần Lương Ngọc và Hắc Bá, không lâu sau đã đến trên bầu trời thành Thiên Khu.

Vì quan hệ của Tiêu Chính Văn mà điện Thần Long nhận được sự cung kính nghênh đón ở vùng ngoài lãnh thổ, dù là hộ vệ ở thành Thiên Khu cũng không dám ngăn cản xe ngựa của mấy người Tần Lương Ngọc.

Đến khi đi vào thành Thiên Khu, Tần Lương Ngọc mới nhận ra hiện giờ thành Thiên Khu đã cực kỳ đông người, phồn hoa hơn lúc trước rất nhiều.

Hơn nữa có không ít các thế lực xưa cũ chuyển vào thành Thiên Khu.

Thậm chí bà ta còn nhìn thấy bóng dáng Điền Khải trong đám đông.

Dù hắn là Thái Tử của nước Tề, lúc này thân phận vẫn kém hơn mấy ông lớn kia rất nhiều.

Thậm chí còn không có ghế ngồi, chỉ có thể đứng trong đám đông nhìn về phía quảng trường trung tâm.

Trên quảng trường trung tâm thành Thiên Khu, lúc này đã dựng một bục cao, có vài người đã ngồi vào trên bục cao.

Tần Lương Ngọc liếc mắt đã nhận ra Khổng Cập.

Lúc này Khổng Cập đang vừa thưởng thức trà vừa liếc nhìn những người ở bên dưới bục cao, trong lòng như đang thầm tính toán gì đó.

Bên cạnh ông ta là đại đế Hắc Ám của gia tộc Zesis, khí tức của người này không tầm thường, nhìn xa lại khiến người ta có cảm giác ép bức rất mạnh, e rằng thực lực đã đột phá Ngụy Tiên đỉnh cao.

Đại diện của Thánh Giáo Đình là một người mặc áo giáp kỵ sĩ, vô cùng nghiêm uy ngồi bên cạnh đại đế Hắc Ám, hai tay chống lên một thanh kiếm kỵ sĩ, lạnh lùng nhìn đám người bên dưới bục.

Nhìn tiếp sang bên cạnh, Đông Hải Ngao Lai và các thế lực xưa cũ của Hoa Quốc cũng đều phái đại diện đến.

Hầu hết những sức chiến đấu đỉnh cấp trong các thế lực đều đến đông đủ.

Xe ngựa của điện Thần Long đến trên bầu trời thành Thiên Khu cũng có nghĩa điện Thần Long cũng chính thức tham gia vào chuyện này.

“Thành chủ Tần, nghe danh đã lâu”.

Lúc này một cao thủ Thiên Cảnh trong đám người nhà họ khổng chắp tay về phía xe ngựa trên không trung.

Người này tên là Khổng Hồng Triết, vài tháng trước, hắn ta còn là một Đế Quân sơ cấp của Đế Cảnh cấp tám, chỉ trong vài tháng ngắn ngủi đã đột phá lên Thiên Cảnh cấp hai.

“Cậu Khổng khách sáo rồi”, Tần Lương Ngọc bình thản đáp lại, đồng thời đẩy cửa xe ra, bước xuống xe.

“Nếu thành chủ Tàn đã đến, vừa lúc có thể bớt không ít phiền phức, mời ngồi”.

Khổng Hồng Triết làm động tác mời với Tần Lương Ngọc.

“Ngồi? E là hôm nay không có chỗ cho tôi nhỉ”, Tần Lương Ngọc lạnh lùng nói.

Hôm nay rõ là muốn bàn về việc nắm giữ Đế Khư, đối phương ngược lại muốn mời Tần Lương Ngọc cùng ngồi vào bàn luận, làm thế chẳng khác nào không xem điện Thần Long ra gì.

“Thành chủ Tần, thật ra cục diện đã được định đoạt sẵn rồi, bà đến nghe một chút cũng có lợi cho điện Thần Long, để đến lúc đó mọi người không xảy ra chuyện gì bất hòa”, Khổng Hồng Triết nói.


Đang tải...
Chương 2812: Ngoan ngoãn

Không phải cái chết của Khổng Hồng Triết gây chấn động mà là từ đầu đến cuối, thậm chí mọi người không nhìn rõ rốt cuộc Tiêu Chính Văn ra tay lúc nào.

Như thể khoảnh khắc Tiêu Chính Văn quay đầu lại, Khổng Hồng Triết đã bị cả thế giới ruồng bỏ, biến thành một đống thịt nát.

Thậm chí Tiêu Chính Văn còn không thèm quay lại nhìn đống thịt nát đó, nói với những người trên bục cao: “Kẻ nào ngăn cản tôi thì sẽ chết, trước giờ đây không phải là câu nói đùa, dù là nhà họ Khổng cũng không ngoại lệ”.

Nghe anh nói thế, mọi người đều cảm thấy da đầu tê dại.

Đó là nhà họ Khổng đấy, hơn nữa cụ tổ nhà họ Khổng còn đang ở đây.

“Tiêu Chính Văn!”

Đúng lúc này Điền Khải trong đám đông siết chặt nắm đấm nhìn chằm chằm bóng lưng Tiêu Chính Văn.

Quảng trường vốn dĩ đang rất tĩnh lặng, tất nhiên Tiêu Chính Văn nghe rất rõ tiếng gào đầy tức giận này của Điền Khải.

Mặc dù Tiêu Chính Văn chỉ liếc mắt nhìn, không hề có sát ý cũng không có bất kỳ khí tức nào, chỉ là liếc mắt nhìn thôi.

Nhưng khi Điền Khải và Tiêu Chính Văn bốn mắt nhìn nhau, hắn lại có cảm giác sợ hãi từ tận sâu trong lòng.

Nụ cười này của Tiêu Chính Văn có vẻ rất tự nhiên, lại vô hại.

Nhưng Điền Khải nghĩ nụ cười này như thể đang mở ra một cánh cửa đi đến địa ngục cho hắn.

Trước kia sau khi thực lực của Điền Khải tăng lên, hắn nhiều lần tưởng tượng lần sau gặp lại Tiêu Chính Văn sẽ là cảnh tượng gì.

Thậm chí còn từng nhiều lần tính toán xem lúc gặp lại Tiêu Chính Văn nên sỉ nhục anh thế nào, giết chết Tiêu Chính Văn ra sao.

Nhưng bây giờ đứng trước mặt Tiêu Chính Văn, tất cả hoang tưởng trước kia đều bị hắn vứt ra sau đầu, ngoài nỗi sợ từ tận đáy lòng, trong đầu hắn hoàn toàn trống rỗng.

Trực giác nói cho hắn biết dù hắn động một ngón tay thì ngay sau đó hắn cũng sẽ chết thảm giống Khổng Hồng Triết.

“Đã nói lâu ngày không gặp thì nên đối đãi khác với nhau chứ, anh được đấy”, Tiêu Chính Văn mỉm cười gật đầu.

Mặc dù giọng nói của Tiêu Chính Văn rất bình thường nhưng Điền Khải lại khiếp sợ đến mức run rẩy.

Điền Khải nghe giọng của Tiêu Chính Văn hệt như lời hỏi thăm đến từ địa ngục Cửu U, vang lên tiếng nổ bên tai hắn.

Thậm chí Tiêu Chính Văn không thèm nhìn hắn nhiều đã sải bước đi lên bục cao.

Cho đến khi Tiêu Chính Văn xoay người lại, thần kinh căng chặt của Điền Khải mới từ từ thả lỏng.

Áo của hắn đã ướt đẫm mồ hôi.

Áp lực tinh thần mà Tiêu Chính Văn mang đến cho hắn quả thật quá lớn, thậm chí khiến hắn có cảm giác không thở nổi.

Đây đã không chỉ là đang sỉ nhục hắn mà là đang đánh bại sự tự tin của hắn, cả đời này hắn đều không thể đánh lại Tiêu Chính Văn.

Ngay sau đó tinh thần của Điền Khải bị suy sụp hoàn toàn, bật cười chạy loạn hệt như người điên, thoáng chốc đã biến mất không còn tăm tích.

Hắn không hiểu rõ ràng là thực lực của mình đã cao hơn rất nhiều, tại sao vẫn không bằng Tiêu Chính Văn.

Hơn nữa hắn đã đầu hàng Chư Thiên Thần Giới, tại sao khi đối mặt với Tiêu Chính Văn vẫn còn nỗi sợ hãi từ tận đáy lòng.

Thậm chí hắn còn không có can đảm nhìn thẳng vào Tiêu Chính Văn.

Hắn là một trong các cậu chủ của thời kỳ Chiến Quốc, còn Tiêu Chính Văn thì sao?

Chỉ là một hậu bối thôi, thậm chí không có xuất thân gì quá lớn, càng không có chống lưng mạnh, nhưng một Tiêu Chính Văn trông có vẻ bình thường lại khiến hắn – một cậu chủ Chiến Quốc sợ hãi đến thế.

Tiêu Chính Văn không quan tâm đến Điền Khải đang phát điên mà chậm rãi bước lên bục cao.

Trên bục cao chỉ có bốn chỗ ngồi, người ngồi ở giữa là đại diện của gia tộc Zesis.

Tính ra trong số những người này, ông ta có thân phận bí ẩn nhất, nghe nói ông ta từng theo đuôi Đại Đế của gia tộc Nắng Hạ, tấn công Ôn Huyền Quan.

Hơn nữa trận chiến đó không giống như trong sách sử, người Nắng Hạ trở về vì sùng bái mà sự thật hoàn toàn ngược lại, Nắng Hạ không chỉ đánh bại nước Macedy, còn thu toàn bộ Macedy làm nước chư hầu.

Thế nên trong đám người Khổng Cập ông ta mới có danh tiếng cao đến thế, thậm chí có tư cách ngồi trên bục cao.

Tiêu Chính Văn đến gần người này, lạnh lùng lướt nhìn ông ta trầm giọng nói: “Cút!”

Tiêu Chính Văn nói từ này rất nhẹ nhàng nhưng lại có sự uy nghiêm.

Sau khi anh nói thế, ánh mắt đại diện gia tộc Zesis lóe lên tia lạnh lùng, ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Chính Văn.

Tiêu Chính Văn không thèm nhìn ông ta lấy một cái, lạnh lùng nói: “Một là cút, hai là chết”.

Tiêu Chính Văn truyền chân âm vào khi nói mấy chữ này, không chỉ người ở đó nghe rất rõ mà ngay cả ngoài lãnh thổ và thế tục cũng đều nghe rõ mồn một.

Bá đạo!

Tiêu Chính Văn vẫn bá đạo như trước.

Từ lúc anh xuất hiện, đầu tiên là giết Khổng Hồng Triết, tiếp theo lại đuổi Điền Khải chạy trốn bằng ánh mắt.

Bây giờ lại bảo đại diện gia tộc Zesis cút đi.

Cả vùng ngoài lãnh thổ ngoài Tiêu Chính Văn ra, cũng không tìm được người thứ hai có kiểu bá đạo và khí phách này.

Tất nhiên đại diện gia tộc Zesis không chịu thua, khí tức lại dâng lên, thậm chí cảm nhận được khí tức Chân Tiên.

Lúc này dù ông ta nói thêm một từ nữa, làm bất kỳ hành động gì cũng đều có nghĩa là toàn bộ gia tộc Zesis đã đầu hàng Tiêu Chính Văn.

Nhưng hai bên vừa đứng nhìn nhau chưa đến mười giây, khí tức mang theo chết chóc áp chế ông ta, thoáng chốc đã khiến ông ta không thở nổi, như thể Tiêu Chính Văn chỉ cần giơ tay lên là có thể đánh ông ta thành vũng máu.

Cuối cùng ông ta vẫn ngoan ngoãn nhường chỗ, đứng vào chỗ trống bên cạnh.

Điều khiến ông ta không ngờ là ông ta vừa đứng lên, cảm giác có thể bị đánh thành vũng máu bất cứ lúc nào đó bỗng biến mất, cả người thoải mái hơn rất nhiều.
Chương 2813: Ông là cái thá gì

Tiêu Chính Văn ngồi trên ghế, không cảm xúc nhìn ba người còn lại.

Trước kia họ từng nghĩ đến vô số kết cục và quá trình nhưng mọi thứ họ nghĩ trước kia đều bỗng chốc biến mất hết.

Họ nghĩ với thực lực của mấy người họ muốn giết Tiêu Chính Văn chẳng qua chỉ là chuyện trong một giây, nhưng khi thật sự đối mặt với Tiêu Chính Văn, ngay cả đám người Khổng Cập cũng gần như không có tự tin đó nữa.

Tiêu Chính Văn quả thật quá bí ẩn, cho dù nhìn từ góc độ nào, Tiêu Chính Văn cũng chỉ là một người bình thường.

Thậm chí còn khiến họ có cảm giác dù chỉ là hậu bối cảnh giới Binh Vương cũng có thể đánh chết Tiêu Chính Văn chỉ một cú.

Nhưng với thành tích chiến đấu trước kia của Tiêu Chính Văn, điều này chắc chắn là ảo giác, hơn nữa còn ảo đến mức vô lý.

Sự bình thản tự nhiên của Tiêu Chính Văn càng khiến họ không chắc có thể hạ gục được Tiêu Chính Văn trong tích tắc, ngược lại Tiêu Chính Văn càng bình tĩnh, áp lực trong lòng họ càng lớn.

“Bây giờ Tiêu Chính Văn lại lên cao thêm vài cấp bậc, thậm chí tôi có cảm giác ngay cả Khổng Cập trên bục cao cũng không phải là đối thủ của Tiêu Chính Văn”.

“Tôi nghe nói chẳng phải cậu ta đến âm phủ sao? Lẽ nào âm phủ giúp cậu ta nâng cao tu vi?”

“Chưa chắc, có lẽ cậu ta đang phô trương thanh thế thì sao?”

Lúc này người bên dưới bục cao cũng bàn luận.

Nhưng cho dù họ nói thế nào thì Tiêu Chính Văn cũng đã chiếm ưu thế về khí thế.

“Cậu Tiêu, nếu cậu đã đến, vậy bọn tôi không ngại nói thẳng vào vấn đề”.

Mặc dù Khổng Cập vẫn có thể cảm nhận được sự áp bức vô hình nhưng vẫn phá vỡ sự tĩnh lặng.

Dù sao ông ta cũng là cụ tổ nhà họ Khổng, là người đại diện trong cường giả lớn tuổi, có trận thế nào mà ông ta chưa thấy đâu?

Nếu bị một hậu bối áp chế khí thế, sau này còn có ai phục nhà họ Khổng nữa?

Mặc dù lúc đầu để Tiêu Chính Văn chiếm ưu thế nhưng đó không thể chứng tỏ điều gì.

Nếu ra tay đánh nhau thật vẫn phải nói chuyện bằng thực lực.

Huống gì phía sau ông ta còn có mười vị thiên tài của Chư Thiên Thần Giới, Tiêu Chính Văn chỉ có một mình thôi, dù cả người cậu ta là sắt thì có thể nghiền ép được mấy cái đinh?

“Ông có tư cách nói chuyện sao?”, Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói.

Sau khi anh nói thế, bầu không khí bỗng trở nên căng thẳng.

Mọi người đều ngạc nhiên đến mức há hốc miệng, ông ta là Khổng Cập đấy, cụ tổ nhà họ Khổng, cao thủ tuyệt thế cảnh giới Ngụy Tiên đỉnh cao, hơn nữa bây giờ thực lực của ông ta có thể đã đạt đến cảnh giới Chân Tiên.

Tiêu Chính Văn lại mở miệng ra uy với đối phương?

Sắc mặt Khổng Cập cũng cực kỳ khó coi, ông ta đường đường là cao thủ cảnh giới Chân Tiên, Tiêu Chính Văn thế mà lại khiến ông ta cảm thấy khó xử trước mặt nhiều người như thế?

Nhất là mọi chuyện ở đây đều được trận pháp Thiên Kính truyền đến khắp nơi trên thế giới, không chỉ người ngoài lãnh thổ đều nhìn thấy mà ngay cả thế tục cũng thấy.

Tiêu Chính Văn lại khiến ông ta mất mặt?

Lúc này cũng chỉ có người dân thường Hoa Quốc đều đồng loạt giơ ngón tay lên với Tiêu Chính Văn.

“Ừ! Đây mới giống vua Bắc Lương của Hoa Quốc chúng ta, dù đi đến đâu cũng bá đạo như vậy”.

“Vẫn là cậu Tiêu khí phách”.

“Làm người thì nên không chịu cúi đầu, như vua Bắc Lương”.

Lúc này những người võ tông từng bị Tiêu Chính Văn chèn ép đó lại cười mỉa.

Khổng Cập không phải là người của năm đại danh sơn, đó là nhân vật cấp cao của nhà họ Khổng, Tiêu Chính Văn dám không nể mặt nhà họ Khổng e là sắp có đại nạn ập lên đầu.

Thế nên không ít người đang đợi xem trò cười của Tiêu Chính Văn.

Trong thành Thiên Khu cũng rơi vào tĩnh lặng vì câu nói vừa rồi của Tiêu Chính Văn.

Tiêu Chính Văn không lên tiếng, những người khác nào dám nói gì.

Qua mười mấy phút sau, Tiêu Chính Văn mới nhấp một hớp trà, trầm giọng hỏi: “Tôi nghe nói các ông định quay về thế tục? Còn muốn lấy lại địa vị của võ tông?”

Nghe Tiêu Chính Văn nói, Khổng Cập mới lạnh lùng đáp: “Đúng thế, Tiêu Chính Văn, bọn tôi đã nói rõ rồi, tôi…”

“Ông là cái thá gì, tôi cho ông nói rồi sao?”

Tiêu Chính Văn nói thẳng một câu đáp lại Khổng Cập.

Liên tiếp mấy lần bị Tiêu Chính Văn ngắt lời không nói, còn bị anh xem thường, Khổng Cập đã tức đến mức run rẩy.

Nếu không phải thế giới có mấy chục tỷ con người đang nhìn về phía đó thì lúc này ông ta đã ra tay với anh rồi.

Dù sao ông ta cũng là cao thủ Thiên Cảnh cấp tám, cảnh giới Chân Tiên thật.

Chưa kế mấy ngàn năm trước, dù là hôm nay cũng đủ để nổi bật giữa đám đông.

Nhưng lại bị một tên nhóc hết lần này đến lần khác chế nhạo, sao ông ta có thể nuốt trôi cơn giận này?

Không đợi Khổng Cập phản ứng, kiếm sĩ Hoàng Kim của Thánh Giáo Đình bên cạnh lạnh lùng nói: “Tiêu Chính Văn, bọn tôi không quan tâm đến Hoa Quốc cậu thế nào, nhưng cả Âu Lục vốn dĩ là địa bàn của Thánh Giáo Đình”.

“Thì thế nào?”, Tiêu Chính Văn nói thế khiến kiếm sĩ Hoàng Kim nổi giận.

Tiêu Chính Văn lại xem vẻ tức giận của đám người kia như không khí, bình tĩnh nói: “Các ông định phản nước đứng về phía Chư Thiên Thần Giới sao?”
Chương 2814: Lấy trứng chọi đá

“Anh Tiêu, chúng tôi phản bội đất nước đi theo quân địch lúc nào? Lẽ nào anh dám phản kháng lại Chư Thiên Thần Giới sao?”

Tiêu Chính Văn vừa nói dứt lời, đám con cháu nhà họ Khổng phía bên dưới đã lên tiếng mỉa mai.

Từ sau khi quy thuận Chư Thiên Thần Giới, đặc biệt là đám con cháu nhà họ Khổng, thực lực và cảnh giới đều có sự nâng cao cực lớn.

Mặc dù ban nãy Khổng Hồng Triết đã chết trong tay Tiêu Chính Văn, thế nhưng dẫu sao Tiêu Chính Văn cũng chỉ có một mình, còn có thể giết sạch hết tất cả mọi người đang có mặt hay sao?

Huống hồ có một số chuyện không phải dựa vào cường quyền là có thể giải quyết được.

“Thật ra chúng tôi cũng không muốn quy hàng, thế nhưng vấn đề là Chư Thiên Thần Giới có thực lực hùng mạnh, dựa vào chúng tôi mà muốn ngăn cản Chư Thiên Thần Giới chẳng khác gì lấy trứng chọi đá! Cái gì gọi là kẻ thức thời mới là trang hào kiệt, mọi người làm như vậy cũng là để bảo tồn thực lực!”

Khổng Tân Vũ chắp một tay sau lưng, nói với giọng điệu đương nhiên phải vậy.

“Lời nói của vị tiền bối nhà họ Khổng này rất có lý, không phải chúng tôi không muốn phản kháng, cũng không phải chúng tôi không có khí tiết mà là bên phía chiến trường vùng ngoài vũ trụ đã thất bại rồi, chúng tôi biết lấy cái gì ra để mà đối kháng đây?”

“Huống hồ, sau khi người của Chư Thiên Thần Giới tới vùng ngoài lãnh thổ, ngoại trừ giúp đỡ chúng tôi nâng cao thực lực ra thì đều không có bất cứ điểm nào không thoả đáng, hơn nữa, vùng ngoài lãnh thổ đã có người nào bị lăng nhục, đã có tông môn nào bị bọn họ tiêu diệt chưa?”

“Ngược lại có không ít người đều hưởng lợi, không chỉ có thọ nguyên được kéo dài mà ngay cả thực lực và cảnh giới cũng được nâng cao lên những trình độ không giống nhau, những điều này mọi người đều được chứng kiến cả!”

“Nếu như người ta đã muốn chung sống hoà bình với chúng ta thì tại sao chúng ta phải gây chuyện cơ chứ?”

Một ông lão tóc trắng phía bên dưới cũng bước ra khỏi đám người, hùa theo Khổng Tân Vũ.

“Ôi! Thật ra ngay từ lúc bắt đầu Chư Thiên Thần Giới đã không hề có ý định đối địch với chúng ta rồi, lại còn giúp đỡ chúng ta đánh lui sự tiến công của âm phủ, đây đều là sự thật không thể tranh cãi!”

“Mặc dù chúng tôi đều lấy lợi ích từ Chư Thiên Thần Giới, thế nhưng nói đúng ra thì người của Chư Thiên Thần Giới vốn dĩ không hề có ác ý đối với chúng tôi, chúng tôi việc gì phải chiến đấu tới cùng với bọn họ cơ chứ?”

Khổng Cập nói ra lời này, tất cả mọi người xung quanh đều gật đầu tán đồng.

Có thể nói, sự xuất hiện của Chư Thiên Thần Giới đã khiến cho không ít người trong số bọn họ nhìn thấy lại tia hy vọng, thậm chí rất nhiều người đều vì có sự giúp đỡ của Chư Thiên Thần Giới mà liên tiếp đột phá cảnh giới.

Từ tận sâu đáy lòng, sự cảm kích của bọn họ dành cho Chư Thiên Thần Giới đã vượt xa ý chí đối kháng của bọn họ rồi.

Nếu từ phương diện tình cảm mà nói thì bọn họ đương nhiên không nên nói đỡ cho người của Chư Thiên Thần Giới, thế nhưng đối diện với ân tình của Chư Thiên Thần Giới, bọn họ lại chẳng thể đưa ra lựa chọn!

Tiêu Chính Văn nghe xong thì khẽ mỉm cười, nhấp một ngụm trà thơm, sau đó nhìn về phía mọi người xung quanh.

Thấy mọi người đều đồng loạt cúi đầu không nói, anh cũng hiểu rõ luôn cõi lòng của bọn họ!

Lúc này, không chỉ có bên phía vùng ngoài lãnh thổ đang quan sát nhất cử nhất động của Tiêu Chính Văn, bên phía thế tục cũng có không ít người đang nhìn Tiêu Chính Văn!

Từ sau khi Tiêu Chính Văn dùng một nhát kiếm chém đứt kế truyền của Vy Hào, những cường quốc ngày trước như bọn họ đã trở thành nước lệ thuộc vào Hoa Quốc, thế nhưng mấy trăm năm trở lại đây, bọn họ vẫn luôn là bá chủ thế giới, đã có lúc nào phải nhìn sắc mặt người khác cơ chứ?

Lúc này, những người bên phía Âu Lục càng hy vọng cường giả bên phía Thánh Giáo Đình mau chóng trở về, chỉ cần có những cường giả này trấn giữ, bọn họ sẽ có thể khôi phục lại vinh quang lúc trước, không cần phải nhìn sắc mặt của Hoa Quốc để hành sự nữa!

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, mãi cho tới nửa tiếng đồng hồ sau, Tiêu Chính Văn mới phá vỡ sự trầm mặc, nói: “Nếu như mọi người đã đưa ra lựa chọn rồi thì Tiêu Chính Văn tôi cũng không gây khó dễ!”

“Thế nhưng, tôi vẫn muốn cho các vị cơ hội cuối cùng, nghĩ cho kỹ xem mình có thật sự muốn đứng về phía Chư Thiên Thần Giới hay không!”

Giọng nói của Tiêu Chính Văn lập tức truyền ra khắp vùng ngoài lãnh thổ!

“Bắc Vực không muốn dấy lên chiến tranh nữa!”

“Tây Vực mong muốn được hưởng thái bình!”

Ngay tức thì, tiếng hô không ngừng vang vọng khắp vùng ngoài lãnh thổ.

Ngay cả nước Tề và nước Triệu cũng có không ít người phát ra tiếng hô y như vậy, thật ra nước Tề đã vì quan hệ của Điền Khải mà trở thành tay sai của Chư Thiên Thần Giới từ lâu, đương nhiên không cần phải nói nhiều!

“Đông Vực có hậu nhân Khổng Thánh bảo vệ, chúng tôi không muốn dấy lên chiến tranh!”

Thế lực các phương trong Đông Vực chuyển đến nhà họ Khổng, điều này cũng khiến cho Khổng Cập tỏ ra vô cùng đắc ý!

Dẫu sao điều này cũng đủ để chứng minh cho dù là khi nào hay ở đâu thì nhà họ Khổng vẫn có chỗ đứng ở vùng ngoài lãnh thổ!

Chỉ có thành Đại Phong khi trước và số ít các thế lực có mối quan hệ tốt với điện Thần Long thì vẫn kiên quyết đối kháng, có điều bọn họ cũng chỉ là số ít trong số ít mà thôi, tiếng hô của họ rất nhanh đã bị nhấn chìm bên trong tiếng hô lớn của mọi người!

Bên phía nước Nguỵ, hàng trăm nghìn quân binh đã dàn trận chờ sẵn, cờ chiến tung bay theo gió, vô số đao kiếm phản chiếu ánh mặt trời, loé lên những tia sáng sắc lạnh!

Nguỵ Vinh Kỳ mặc chiến giáp màu tím, đầu đội kim quan, tay cầm kiếm dài, sát khí bộc phát ngàn dặm!

“Nước Nguỵ tôi tuyệt đối không đầu hàng bất cứ kẻ nào, hôm nay Nguỵ Vinh Kỳ tôi tuyên bố cho thiên hạ biết, nếu như người của Chư Thiên Thần Giới đặt chân vào nước Nguỵ của tôi nửa bước thì tôi sẽ giết không tha!”

Khi hắn vừa nói dứt lời, một thanh thiên đao cũng xuất hiện ngay giữa đất trời, phân tách riêng biệt khí tức giữa nước Nguỵ và Đông Vực.

Tất cả mọi người đang có mặt đều không thể ngờ Nguỵ Vinh Kỳ vẫn luôn tôn sùng thực lực lại vạch rõ ranh giới với Chư Thiên Thần Giới!

Mặc dù hắn không nói rõ muốn khai chiến với Chư Thiên Thần Giới, thế nhưng loại thế trận này thì đã chẳng cần phải nhiều lời nữa rồi!

Tiêu Chính Văn không khỏi liếc nhìn về phía Nguỵ Vinh Kỳ, biểu hiện của Nguỵ Vinh Kỳ quả thực khiến cho Tiêu Chính Văn hơi bất ngờ!
Chương 2815: Không khoan nhượng

Trong số bốn cậu chủ của Chiến Quốc, Nguỵ Vinh Kỳ là người có khí phách nhất!

Có thể thấy, năm đó khi nước Tần tiêu diệt sáu nước, truyền thuyết Nguỵ Vinh Kỳ huyết chiến tới cùng có lẽ không phải là giả!

Mà bên phía thế tục, ngoại trừ Hoa Quốc ra, gần như tất cả mọi người đều hy vọng cao thủ phía mình mau chóng trở về thế tục.

“Chắc hẳn cậu Tiêu cũng nhìn thấy và nghe thấy rồi, không chỉ có vùng ngoài lãnh thổ chúng tôi mà ngay cả thế tục cũng không muốn đối địch với Chư Thiên Thần Giới, hơn nữa, bọn họ cũng rất hy vọng cao thủ của vùng ngoài lãnh thổ quay trở về!”

“Đều nói ai lấy được lòng dân thì sẽ lấy được thiên hạ, chắc hẳn cậu Tiêu cũng sẽ không có thêm ý kiến gì khác đâu nhỉ?”, Khổng Cập lạnh lùng nhìn về phía Tiêu Chính Văn.

Tiêu Chính Văn chỉ bình thản nhấp một ngụm trà, sau đó lại đưa ánh mắt về phía nhà họ Khổng và mấy người của Đông Hải Ngao Lai.

“Cậu Tiêu, tôi nghĩ nhà họ Khổng chúng tôi cũng có thể đại diện Hoa…”

“Hỗn xược! Hoa Quốc có liên quan gì với Nho gia? Là Nho gia mấy người mấy nghìn năm nay tu quá nhiều nên đã quên mất bản thân có thân phận gì rồi sao?”

“Có bản vương ở đây, cái lũ giống như đám chó má mấy người còn dám nhắc tới hai chữ Hoa Quốc thì ngay cả phần mộ tổ tiên và tông miếu của nhà họ Khổng mấy người sẽ cùng bị xoá sổ luôn!”

Tiêu Chính Văn vừa thốt ra lời này, sắc mặt của Khổng Cập lập tức tái xanh!

Nhà họ Khổng bán nước là thật, thế nhưng Tiêu Chính Văn công khai nói ra những lời này một cách trắng trợn như thế thì Tiêu Chính Văn cũng không đúng!

Hơn nữa, anh càng không nên vạch trần cả bản sắc học giả trong suốt cả trăm nghìn năm qua như thế!

Đây không còn là sỉ nhục nhà họ Khổng và học giả nữa mà là muốn chặt đứt pháp chế kế truyền của nhà họ Khổng ở bên trong thế tục!

Ở một bên khác, mấy người Hồng Ấn cũng đang quan tâm nhất cử nhất động bên phía thành Thiên Khu!

Thậm chí ngay cả mười thiên tài tới từ Chư Thiên Thần Giới cũng đang rất quan tâm tới kết quả của việc này!

“Tiêu Chính Văn hôm nay rốt cuộc tới để làm gì?”, Hồng Ấn không khỏi nhíu mày nói.

Theo như tính khí của Tiêu Chính Văn thì sao có thể chẳng quan tâm gì tới đám người trở giáo phản bội kia cơ chứ?

“Theo tôi thấy, đối diện với thế lực lớn thì Tiêu Chính Văn cũng chỉ có thể buông xuôi mà thôi!”, Dạ Ma Thiên cười lạnh lùng nói.

“Đổi lại là ai, đối diện với cục diện trước mắt cũng chỉ có thể khoanh tay bất lực, dẫu sao cả vùng ngoài lãnh thổ, ngoại trừ thành Thiên Đô còn có vài tông môn đang đối kháng ra, thế lực các phương ở vùng ngoài lãnh thổ đều đứng về phía chúng tôi rồi!”

“Tiêu Chính Văn hắn thật sự có thể một tay che trời hay sao? Lúc này, điều mà Tiêu Chính Văn hắn có thể làm đã cực kỳ bé nhỏ rồi!”

Tuyệt Thiên đắc ý lên tiếng.

Thật ra ở trong mắt hắn, việc Tiêu Chính Văn có trở về hay không đã không còn quan trọng nữa, căn bản chẳng thể thay đổi mọi thứ trước mắt.

Cho dù Tiêu Chính Văn có thủ đoạn thông thiên thì cũng có thể giết sạch hết người của cả vùng ngoài lãnh thổ hay sao?

Nếu như anh thật sự làm như vậy, Tuyệt Thiên ngược lại còn phải nói một tiếng cảm ơn với Tiêu Chính Văn!

Cục diện trước mắt rất giống với Nhạc Phi bắc phạt năm xưa!

Cho dù Nhạc Phi có tâm cũng có năng lực lấy lại lãnh thổ bị mất, đón Nhị Thánh về, thế nhưng toàn bộ văn võ trong triều, ngay cả bản thân Triệu Cấu cũng không muốn đánh tiếp nữa.

Kết quả cuối cùng là Nhạc Phi chết thảm, Tống Kim đàm phán hoà bình!

Tiêu Chính Văn giờ giống y như Nhạc Phi năm xưa, cao siêu quá ít người hiểu, kết cục chắc chắn cũng vô cùng thảm thương!

“Nếu như cậu ta trở về trước khi chúng ta đạt được mục đích thì có lẽ còn có thể xoay chuyển tình thế, sự việc đi tới nước này, tất cả đều đã quá muộn rồi! Nhưng không thể không nói, nhà họ Khổng đúng là một con chó trung thành mà!”

Dạ Ma Thiên nở một nụ cười lạnh lùng.

“Chỉ là một con chó ăn cây táo rào cây sung mà thôi! Lúc chúng ta lấy được bí mật của di tích Long tộc cũng chính là ngày tiêu diệt nhà họ Khổng bọn chúng! Loại chó luôn có suy nghĩ phản bội này, Chư Thiên Thần Giới chúng ta cũng sẽ không nuôi!”

Thiên Tuyệt nói xong thì ngửa mặt cười lớn.

Mà ở một bên khác, không để cho Khổng Cập lên tiếng thêm lần nữa, Tiêu Chính Văn đã đứng dậy liếc nhìn đại diện bên phía Thánh Giáo Đình, nói: “Quy thuận Chư Thiên Thần Giới là lựa chọn của mấy người, thế nhưng tuyệt đối không đại diện cho Hoa Quốc!”

“Tiêu Chính Văn tôi dùng thân phận vua Bắc Lương Hoa Quốc, chính thức tuyên chiến với Chư Thiên Thần Giới!”

Nói xong, Tiêu Chính Văn phất ống tay áo, dẫn theo mấy người Tần Lương Ngọc bước ra khỏi quảng trường trung tâm!

Lúc này, cho dù là mọi người bên dưới bục hay Khổng Cập ở trên bục cao đều nhìn theo bóng lưng Tiêu Chính Văn với vẻ mặt kinh ngạc!

Cậu ta dám đại diện Hoa Quốc tuyên chiến?

“Hoa Quốc vạn cổ của tôi, làm gì có chuyện một mình cậu ta là có thể đại diện!”

Khổng Cập nghiến răng nói.

Không chỉ có người của nhà họ Khổng không ngờ được Tiêu Chính Văn lại đưa ra quyết định như vậy, ngay cả đám người trong thế tục cũng hết sức kinh ngạc!

Duy chỉ có Thiên Tử Hoa Quốc và muôn dân Hoa Quốc là không bất ngờ, việc Tiêu Chính Văn đưa ra quyết định như vậy đã nằm trong dự liệu của bọn họ rồi!

“Tần Vũ, thông báo với các chiến khu lớn chuẩn bị chiến đấu toàn diện! Hắc Băng Đài chờ lệnh 24/24, từ giờ phút này trở đi, Hoa Quốc tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến tranh cấp một!”

Sau khi Tiêu Chính Văn nói ra những lời này, Thiên Tử lập tức hạ lệnh.

“Mạt tướng tuân lệnh!”

Tần Vũ đứng nghiêm người, sau đó quay người đi ra khỏi Thiên Tử Các!

“Thiên Tử, lẽ nào thật sự phải khai chiến với Chư Thiên Thần Giới sao?”

Ba các lão Long Các và mấy trưởng lão võ tông đồng loạt nhìn về phía Thiên Tử.

“Chiến! Hoa Quốc vạn cổ của tôi sao có thể để mặc cho đám học giả bán nước cầu vinh kia tuỳ tiện bán đứng! Thứ mà Chư Thiên Thần Giới muốn không phải vùng ngoài lãnh thổ, cũng không phải là thế tục mà là nền móng của Hoa Quốc chúng ta, Quốc Vận khí mạch của Hoa Quốc chúng ta! Càng là di tích Long tộc!”

“Vy Hào có thể đầu hàng, Âu Lục có thể đầu hàng, thế nhưng con cháu của Hoa Quốc chúng ta sao có thể ngồi nhìn quân địch đào xới phần mộ tổ tiên Hoa Quốc, chà đạp lên núi sông Hoa Quốc cơ chứ!”

“Khổng Khưu ông ta có thể phản bội lại tổ tiên, thế nhưng con cháu Hoa Quốc chúng ta dù là một ngày cũng tuyệt đối không thể quên đi ý chí của Thuỷ Hoàng, mọi người đồng lòng, vượt qua quốc nạn, máu không chảy cạn, thề không ngưng chiến!”

“Truyền chỉ, nếu như có một người nào trong võ tông dám nói chuyện đầu hàng thì chu di cửu tộc, tuyệt đối không khoan nhượng!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK