Thiên Tử mới chắp tay ra sau nhìn Tiêu Chính Văn nói: “Tôi muốn thu hồi lại chức Đại nguyên soái và chức vua Bắc Lương của cậu”.
Chỉ một câu nói đã thể hiện rõ ý của Thiên Tử mới.
Làm vậy là tước chức giành binh quyền.
Tiêu Chính Văn cau mày, lạnh lùng nhìn Thiên Tử mới.
Đồng thời anh cũng liên tục cảm nhận được động tĩnh bên ngoài.
Bên ngoài cánh cửa tầng này của Thiên Tử Các, các binh sĩ áo giáp đen được trang bị vũ khí đã lắp đạn lên nòng.
Bàn tay tướng quân dẫn đầu đó đã bắt đầu nắm chặt lại.
Chỉ đợi lệnh thì họ sẽ xông vào.
Thậm chí trong sảnh lớn có thể thấy được bóng người trên cánh cửa.
Tiêu Chính Văn bỗng mỉm cười nhìn tách trà đã nguội lạnh trên bàn, anh không hề do dự cầm lên uống hết.
Sau đó Tiêu Chính Văn đứng lên nói: “Nếu Thiên Tử mới muốn thu hồi thì tất nhiên tôi sẽ không miễn cưỡng giữ lại. Trà này lạnh rồi”.
Dứt lời, Tiêu Chính Văn xoay người định rời đi.
Thiên Tử mới nhìn bóng lưng Tiêu Chính Văn bỗng nói: “Chủ soái Tiêu, cậu nên biết nếu làm thế thì cậu sẽ không còn là Đại nguyên soái của Hoa Quốc, không còn là vua Bắc Lương nữa mà chỉ là một người dân bình thường thôi”.
Tiêu Chính Văn dừng bước, không quay đầu lại đáp: “Tôi cũng đã chán ngán cái cảnh đánh giết rồi, nếu Thiên Tử mới muốn vị trí chủ soái, binh quyền của tôi thì tôi giao cho anh là được. Kể từ hôm nay, tôi không còn là Đại nguyên soái Hoa Quốc, không còn là vua Bắc Lương nữa. Mong Thiên Tử có thể chuyên tâm xây dựng đất nước, dẫn dắt Hoa Quốc càng trở nên sáng chói hơn”.
Nói xong!
Tiêu Chính Văn lấy một thẻ bài màu vàng từ trong ngực ra nhìn một lúc, sau đó vung tay một cái, thẻ bài lập tức bay vào trong tay Thiên Tử mới.
Lệnh bài Đại nguyên soái!
Thiên Tử mới nhìn thẻ bài này, thầm thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng trước khi đi Tiêu Chính Văn bỗng nói: “Không biết Thiên Tử có thể nghe lời này của tôi không?”
“Chủ soái Tiêu cứ nói”, Thiên Tử mới mỉm cười nói.
Tiêu Chính Văn nói: “Bắc Lương là nơi quan trọng của Hoa Quốc, tôi bạo dạn đề cử một người cho Thiên Tử, đó là Liễu Thanh. Anh ta là người có tài đại tướng, chủ soái, mong Thiên Tử đừng chấp nhặt tôi và anh ta có quan hệ mà chôn vùi đi một nhân tài”.
Nghe anh nói thế, Thiên Tử cau mày bói: “Tôi sẽ suy xét”.
Tiêu Chính Văn gật đầu, sau đó xoay người cất bước rời đi.
Mở cánh cửa ra, trước mắt là một tốp binh sĩ áo giáp đen.
Tay của tướng quân dẫn đầu đoàn quân vẫn còn giữ nguyên ở trạng thái giơ lên giữa không trung.
Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng của Tiêu Chính Văn, anh ta hoảng sợ run rẩy, vội vàng lùi sang một bên.
Tiêu Chính Văn bật cười rồi rời khỏi Thiên Tử Các.
Thấy Tiêu Chính Văn đã đi khỏi, ông Lạc vui mừng ra mặt cúi người nói: “Chúc mừng Thiên Tử đã lấy lại được binh quyền. Cứ như thế chúng ta có thể nâng cao bản lĩnh rồi. Hoa Quốc chắc chắn có thể đứng vững trên đỉnh cao của thế giới dưới sự trị vì của Thiên Tử”.
Thiên Tử mới nhìn thẻ bài Đại nguyên soái trong tay cũng thở phào.
Còn tưởng sẽ có một trận chiến đẫm máu nữa.
Chỉ cần Tiêu Chính Văn dám ra tay trong Thiên Tử Các thì chính là muốn hại Thiên Tử, phản nước, tội danh này chỉ có chết.
Cũng may là không có gì xảy ra.
Thật ra Thiên Tử mới cũng không muốn làm vậy nhưng vì Hoa Quốc, vì để mình không bị cản trở trong thời gian nắm quyền nên hắn chỉ có thể làm vậy.
Người không vì mình, trời tru đất diệt!
Thiên Tử không thâm độc, đất nước không bền vững!
“Âm thầm thông báo Tiêu Chính Văn đã từ chức”, Thiên Tử mới nói.
“Vâng”.
Ông Lạc đáp.
Bên này sau khi Tiêu Chính Văn rời khỏi Thiên Tử Các, tứ lão Long Các và thập lão chiến bộ ở ngoài cổng Thiên Tử Các đợi anh.
Từ xa đã thấy Tiêu Chính Văn bước ra, mấy người Giang Vạn Long lập tức bước đến hỏi: “Thiên Tử mới tìm cậu làm gì thế? Có làm khó gì cậu không?”
Tiêu Chính Văn lắc đầu, thờ ơ nói: “Không có gì, chỉ là bảo tôi giao vị trí Đại nguyên soái và vua Bắc Lương ra thôi”.
Nghe thế mấy người Giang Vạn Long hít sâu một hơi.
“Cái gì? Thiên Tử mới cách chức cậu ư?”
Ông Tần lập tức nổi giận gào to: “Không được! Thiên Tử mới này muốn làm gì thế? Lẽ nào cậu ta không biết Bắc Lương là vùng đất quan trọng của Hoa Quốc à? Không ai có thể uy hiếp, chèn ép các nước lân cận như cậu. Nếu cách chức cậu thì chắc chắn các nước biên giới sẽ nổi lên tâm tư thèm muốn Bắc Lương. Bây giờ tôi vào đó tìm Thiên Tử mới nói chuyện”.
Tần Hán Quốc là người khá nóng nảy.
Tiêu Chính Văn vội vàng ngăn Tần Hán Quốc lại: “Ông Tần, không cần đâu. Chuyện đã đến nước này không cần phải nhiều lời”.
“Nhưng…”, Tần Hán Quốc vô cùng tức giận.
Giang Vạn Long cũng thở dài, nhìn Thiên Tử Các nói: “Thôi bỏ đi ông Tần, Thiên Tử mới kế vị thanh lọc đám quan chức cũ cũng là chuyện bình thường. Dù sao cậu ta cũng muốn nắm chặt quyền lợi trong tay mới được. Chuyện đã thế thì chúng ta cũng chỉ có thể âm thầm quan sát thôi”.
Thủ trưởng quân đội ở một bên cũng hơi cau mày, gật đầu nói: “Ông Giang nói đúng đấy, trong thời điểm quan trọng này không cần phải thách thức với Thiên Tử mới. Dù sao cậu ta cũng là người mà Thiên Tử cũ và chúng ta cùng chọn, cách làm việc khá giống với Thiên Tử cũ năm đó”.
Mọi người đều rơi vào trầm tư nhìn Tiêu Chính Văn.
Tiêu Chính Văn cười nói: “Ông Giang, ông Tần, thật ra tôi cũng mệt rồi, vừa lúc nghỉ ngơi ở bên cạnh Vy Nhan và Na Na nhiều hơn. Còn tương lai của Hoa Quốc xin nhờ cậy vào các vị”.
Dứt lời, Tiêu Chính Văn chắp tay lại cúi người xuống.
Sau đó anh cất bước rời đi, bước lên chiếc xe mà Long Ngao đã đợi sẵn từ trước trên đó.
Sau khi lên xe, Tiêu Chính Văn nói: “Về Giang Trung”.
“Vâng, thưa Long Vương”.
Long Ngao đáp, sau đó đạp chân ga chạy ra khỏi quảng trường Thiên Tử Các.
Lúc này mấy người ông Giang nhìn Tiêu Chính Văn rời đi cũng đều thở dài.
Hoa Quốc đã không còn vua Bắc Lương nữa…