Vua Bắc Lương - Tiêu Chính Văn đã từng giết vô số người, biết bao cao thủ ngoài lãnh thổ chết trong tay Tiêu Chính Văn?
“Phương Vạn Vũ, ông nghĩ dựa vào khả năng của điện Thần Long có thể bảo vệ được Nguyệt Hoa Các không?”
Tiêu Chính Văn thậm chí không quay đầu lại, chỉ đi thẳng về phía Tần Lương Ngọc.
Tất nhiên điện Thần Long có khả năng này.
Không chỉ có thể bảo vệ được Nguyệt Hoa Các mà còn có thể bảo vệ được thành Đại Phong.
Bây giờ họ đã biết được tình hình bên núi Thái Thương, chỉ riêng mấy người Thượng Quan Uyển Nhi và Lý Bạch thì có thể bao vây đội quân của nhà họ Khổng và nhà họ Tư Mã.
Mà lúc này sức chiến đấu hàng đầu thật sự của điện Thần Long đều đang ở đây.
Viên Thiên Canh hay Trần Huy Tổ, thậm chí ngay cả bản thân Tiêu Chính Văn cũng không phải là người mà một hai cao thủ Đế Cảnh cấp một có thể so sánh.
“Viên Thiên Canh, giết chúng để tế cờ”, Tiêu Chính Văn bình thản nói.
Tính mạng của đám người Phương Vạn Vũ khi qua đến miệng anh lại không hề đáng nhắc đến.
Tiêu Chính Văn vừa dứt lời, cả Nguyệt Hoa Các lập tức bị một luồng khí tức đáng sợ bao vây.
Ngay lập tức một màn sương xám xịt che mất bầu trời để lộ ra một hình Bát Quái cực lớn trên bầu trời.
Trong trận pháp bí mật của đạo môn chỉ có càn khôn bát quái mới được xem là một cực.
Trước đây Viên Thiên Canh vẫn luôn không thể đột phá nút thắt, càng không thể sử dụng bức tranh thần Bát Quái, mà lúc này thực lực đã so được với cường giả cảnh giới Đế Cảnh cấp ba, Viên Thiên Canh sớm đã sử dụng hình Bát Quái thuần thục rồi.
Nhìn thấy bức tranh thần Bát Quái trên bầu trời, đám người Phương Vạn Vũ không khỏi thay đổi sắc mặt.
Viên Thiên Canh là Đạo Thuật Chí Tôn thành danh đã lâu, người này khi ra tay thì ngay cả thần ma cũng không đoán được, đừng nói là năm người họ, dù gọi thêm năm người cùng cảnh giới nữa cũng chưa chắc là đối thủ của ông ta.
Đây chính là sự đáng sợ của đạo môn.
Huống gì sức chiến đấu của Viên Thiên Canh vượt xa bọn họ, còn có một Trần Huy Tổ cầm giáo đứng bên cạnh.
“Ầm!”
Bức tranh thần Bát Quái bỗng khởi động, tám tám sáu mươi bốn luồng sáng màu đen chiếu rọi xuống từ trên trời cao.
“Đánh!”
Viên Thiên Canh chỉ vào Phương Vạn Vũ, tám luồng sáng đen đồng loạt bắn về phía ngực Phương Vạn Vũ.
Gần như cùng một lúc Phương Vạn Vũ không hề do dự bay ra khỏi đại điện, đồng thời tránh được sự tấn công của sáu luồng sáng đen.
“Phụt!”
Ngay lúc chân Phương Vạn Vũ vừa chạm đất, một luồng sáng đen bỗng nổ tung trên đầu vai ông ta, đồng thời máu bắn ra tung tóe.
“A!”
Phương Vạn Vũ kêu lên thảm thiết, lăn trên mặt đất, tránh được một đòn tấn công nữa.
Ai ngờ đường đường là Viên Thiên Canh – cao thủ có sức chiến đấu cảnh giới Đế Cảnh cấp ba lại cam lòng nghe theo lệnh của một người vai vế dưới là Tiêu Chính Văn.
Nhất là lúc nãy Viên Thiên Canh gần như không phát ra tiếng động mà tấn công, nếu không nhờ Phương Vạn Vũ có cảnh giác thì tám luồng sáng đen đó đủ để khiến ông ta tan xác.
Thấy năm mươi sáu luồng sáng đen còn lại lần lượt đánh về phía bốn người khác, đại trưởng lão Nguyệt Hoa Các cũng không khỏi cảm thấy phấn khởi.
“Các đệ tử nghe lệnh, theo tôi giết người nhà họ Phương”.
“Giết!”
Không chỉ mọi người ở Nguyệt Hoa Các lập tức tấn công mà Thần Toán Tử cũng không che giấu thực lực thật của mình nữa, cũng lập tức tấn công đám người Azig.
Cả thành Đại Phong khắp nơi đều trong khói lửa.
Từng luồng sáng đen từ trên trời ập xuống như thể Thượng đế đang giáng đòn trừng phạt xuống.
Vô số đao quang, kiếm ảnh bao phủ khắp trời.
Ngay cả trời đất cũng không thể chịu được sát khí đáng sợ này, một lúc sau đã xuất hiện hàng chục khe sâu dài hàng trăm mét.
Đây gần như chỉ vừa bắt đầu đã bước ra giai đoạn dữ dội.
Mà tất cả đều bị một vùng trời ánh sáng vàng phía sau Tiêu Chính Văn bao vây chặt chẽ, Tần Lương Ngọc đưa mắt nhìn sang, chỉ có bóng dáng Tiêu Chính Văn đang đi về phía mình.
Sát khí lập tức nhuộm đỏ cả bầu trời, Từ Huy Tổ cũng không đứng ngoài nhìn nữa mà cầm thanh giáo bạc lên gia nhập vào cuộc chiến.
Viên Thiên Canh ở bên cạnh cũng ra sức sử dụng bức tranh thần Bát Quái, vô số ánh sáng đen đánh về phía đám người Phương Vạn Vũ như thể cung tên sắc nhọn.
Từ Huy Tổ và Viên Thiên Canh phối hợp cực kỳ ăn ý.
Đám người Azig vừa tránh được thanh giáo bạc chí mạng, chùm sáng trên bầu trời lại đánh xuống khiến họ không kịp phòng bị.
Lúc này mặc dù Viên Thiên Canh người còn đang ở trước cổng Nguyệt Hoa Các nhưng lại nhìn thấy rõ sự thay đổi nhỏ nhất trong chiến trường.
Mặc dù đám người Azig là đại tài Đế Cảnh, ai cũng có thực lực đáng sợ.
Nhưng khi đối diện với sự tấn công hợp lực của Từ Huy Tổ và Viên Thiên Canh vẫn chỉ có thể đỡ được chứ không còn sức đánh trả.
Có thể nói sự phối hợp này quá mức đáng sợ, thậm chí có thể chống lại cả một đội quân.
Ở một bên khác, Tiêu Chính Văn đã đến gần trước mặt Tần Lương Ngọc, lúc này bà ta chỉ còn lại chút hơi thở, không còn phong thái của Đại Đế nữa.
Nhưng cũng chính lúc này xung quanh bà ta như được một luồng sáng trắng bao quanh như thể có thể bay lên bất cứ lúc nào.
“Cảm ơn cậu!”
Tần Lương Ngọc yếu ớt nói.
Cho dù thế nào, bà ta cũng không ngờ trong lúc nguy hiểm người cứu Nguyệt Hoa Các lại là Tiêu Chính Văn.
Người được gọi là Long Vương đó cũng chính là chàng trai mà mình vẫn luôn xem trọng này.
Tiêu Chính Văn cúi đầu nhìn Tần Lương Ngọc sắp tận mạng, không khỏi nhíu mày.
“Đừng buồn vì tôi, bây giờ thọ nguyên tôi đã hết, đi làm hồn ma quay về thiên quốc”.
“Trừ khi được nuôi dưỡng bằng thiên châu, nếu không thọ nguyên của tôi không thể hồi phục”.
Tần Lương Ngọc thì thào nói.
Thiên châu?
Tiêu Chính Văn nhìn Tần Lương Ngọc.
“Có thể gặp gỡ cậu cũng xem như là duyên phận giữa tôi và cậu, nhưng tiếc là tôi không thể đi cùng cậu nữa rồi, Đông Vực đáng sợ hơn những gì cậu nghĩ”.
“Nhà họ Khổng, nhà họ Phương, Đế Vương Các không hề đơn giản”.
“Sau này cậu nhất định phải cẩn thận hơn, nhà họ Khổng cũng có kết cấu với các thế lực ngoài vũ trụ, không thể khinh địch”.
Lúc này Tần Lương Ngọc rất muốn nói rõ hết mọi chuyện mà mình biết cho Tiêu Chính Văn.
Nhưng làm sao được, thọ nguyên của bà ta đã gần hết, đã không còn nhiều thời gian nữa.
Tiêu Chính Văn khẽ gật đầu nói: “Yên tâm đi, chị sẽ không chết đâu, tôi không cho phép chị chết trước mặt tôi”.
Nói rồi Tiêu Chính Văn lấy gương Bát Quái ra.
Sau đó sử dụng trận pháp thời không trong gương Bát Quái.
Vầng sáng màu xanh chiếu lên người Tần Lương Ngọc, lúc này thời gian như dừng lại hoàn toàn trên người bà ta.
Cũng chính lúc này lại có một luồng cực quang bí ẩn khác bay lên, một cao thủ Đế Cảnh chết ngay tại chỗ.
Luồng sáng đen này lại khiến đám người Khổng Thế Phương cảm thấy sợ hãi, hướng đó vẫn là thành Đại Phong.
Mọi người không khỏi thầm suy đoán, lúc này thành Đại Phong đang trải qua trận chiến lớn thế nào.
“Khí tức này tuyệt đối không sai đâu, đó là sát khí do Viên Thiên Canh và Từ Huy Tổ phóng ra, nói cách khác bây giờ Tiêu Chính Văn đang dẫn hai người họ đánh vào thành Đại Phong”, Tư Mã Huy nghiến răng nói.