Cổng câu lạc bộ Đế Hoàng nhanh chóng có mấy chục chiếc xe jeep và mấy chục chiếc xe van màu đen được tập hợp.
Cả bãi đỗ xe ở cổng câu lạc bộ đứng đầy đám đàn em mặc vest đen, ai nấy đều mang theo dao găm.
Phóng mắt nhìn ra, cả bãi đỗ xe dày đặc bóng người.
Ở nơi này, một luồng khí lạnh lẽo chết chóc tỏa ra bốn phía.
Lúc này, Lâu Hán Long bước từ trong câu lạc bộ ra, đứng phía trước ba nghìn tên đàn em, nhìn quanh một lượt, sau đó lớn tiếng gầm lên: “Hôm nay, có kẻ dám bắt nạt nhà họ Lâu ta, chúng ta phải làm thế nào?”
“Giết! Giết! Giết!”
Ba nghìn tên đàn em kia đồng thanh gầm lên giận dữ, vang thấu trời xanh, chấn động bốn phía.
“Tốt! Tốt lắm! Vậy thì chúng ta đi giết hắn thôi! Bất kể là ai, chỉ cần dám ngăn cản nhà họ Lâu ta thì phải chết!”
Lâu Hán Long gầm lên giận dữ, mạch máu toàn thân như muốn phun trào, quát: “Xuất phát!”
Ông ta hạ lệnh, ba nghìn tên đàn em lập tức chui vào trong xe.
Sau đó, đội xe gần trăm chiếc ùn ùn xuất phát từ câu lạc bộ Đế Hoàng, đi trên đường của Vân Hải, tiến về phía Tu Hà.
Lúc này, cả Vân Hải chấn động!
Nhà họ Lâu ra tay rồi!
Lần này lại là kẻ có mắt không tròng nào dám đắc tội nhà họ Lâu đây?
Tứ Gia – Lâu Hán Long của nhà họ Lâu là hội trưởng của Hội Hán Long – thế lực ngầm lớn nhất Vân Hải.
Dưới tay ông ta có một nghìn đàn em, thế lực trải khắp mười ba thành phố của Vân Hải, là người đứng đầu thế giới ngầm nơi đây.
Cho dù là những quan chức doanh nhân ở ngoài sáng của Vân Hải mà gặp Lâu Hán Long thì cũng phải cung kính bắt tay.
Càng không cần nói đến nhà họ Lâu này còn là một trong ba tập đoàn lớn đã niêm yết thị trường chứng khoán, nắm giữ một phần ba nền kinh tế của Vân Hải.
Cùng lúc đó, bên phía Tiêu Chính Văn đã nhận được tin điện Thần Long truyền tới.
“Long Vương, theo báo cáo của thám tử Vân Hải, Tứ Gia – Lâu Hán Long của nhà họ Lâu dẫn theo ba nghìn đàn em đang đến Tu Hà, tiếp theo chúng ta sẽ làm gì ạ?”
Một người đang quỳ một gối trước mặt Tiêu Chính Văn.
Lúc này, Tiêu Chính Văn đang đút hai tay trong túi quần, ngẩng đầu ngắm sao trên trời, khóe miệng nở nụ cười lạnh lùng, nói: “Quả nhiên nhà họ Lâu không khiến tôi thất vọng, thông báo với sở chỉ huy quân đội, điều động mười nghìn binh lính, tất cả vũ trang đầy đủ, trấn thủ bốn cổng, cảnh cáo Lâu Hán Long, nếu bọn họ không nghe cảnh cáo thì bắt ngay tại chỗ! Nếu phản kháng thì bắn chết tại chỗ!”
“Rõ!”
Người kia nhanh chóng rời đi, truyền lệnh tới Sở chỉ huy quân đội Tu Hà.
Sở chỉ huy quân đội Tu Hà nhanh chóng điều mười nghìn binh lính.
Các loại xe thiết giáp, xe chống cháy nổ, xe tăng, và cả mười nghìn binh lính vũ trang đầy đủ, đi đều bước tới đầu đường, trấn thủ bốn cổng dẫn vào thành phố Tu Hà.
Đêm nay, đường phố Tu Hà vẫn nhộn nhịp như thường.
Tất cả mọi người đều không chú ý thấy, gần bốn cổng thành phố đã có mười nghìn binh lính đang trấn thủ.
Ba tiếng sau, Lâu Hán Long dẫn theo ba nghìn tên đàn em, dừng xe ở nơi cách cổng Đông Tu Hà năm dặm.
Trước tiên, Lâu Hán Long cử người vào thành phố nghe ngóng tin tức, nhưng không ngờ, người của mình chưa về, đã có một chiếc xe jeep quân dụng lái tới.
Lúc nhìn thấy chiếc xe jeep quân dụng, Lâu Hán Long cũng hết hồn, sắc mặt u ám.
Bốn binh lính mang súng bước xuống xe, lạnh lùng hỏi: “Ai là Lâu Hán Long?”
Lâu Hán Long bước ra khỏi đám người, vẻ mặt nghiêm trọng, đáp: “Là tôi đây, mấy anh sĩ quan đang làm gì vậy?”
Đối phương nhìn Lâu Hán Long, cảnh cáo luôn: “Các ông đã xông vào khu vực cấm quân sự của chúng tôi, tôi ra lệnh trong vòng mười phút phải rút đi! Nếu không, chúng tôi có quyền bắt giữ các ông lại!”
Lâu Hán Long nghe thấy thế thì sắc mặt trở nên rất khó coi.
Ra quân bất lợi quá!
Ông ta nhìn gần ba nghìn tên đàn em sau lưng mình, nói với bốn binh lính kia: “Mấy vị sĩ quan, tôi là Tứ Gia – Lâu Hán Long của nhà họ Lâu ở Vân Hải, lần này chúng tôi đến chỉ muốn dẫn một người đi, mong các anh châm chước”.
“Hỗn xược! Đây là vùng quan trọng quân sự, lập tức rời đi!”
Viên thượng úy dẫn đầu chĩa luôn súng vào Lâu Hán Long.
Lâu Hán Long thấy thế, đôi mắt lóe lên vẻ u ám, nói: “Không châm chước thật sao?”
Viên thượng úy kia mở chốt súng, nói: “Rời đi ngay và luôn! Nếu không tôi bắt!”
Lâu Hán Long nheo mắt lại, khuôn mặt lóe lên vẻ dữ tợn, lùi lại nửa bước, vung tay lên, quát: “Bắt lấy!”
Lập tức có mấy tên đàn em xông lên, ấn bốn binh lính xuống đất, cướp súng của bọn họ đi.
“Ông… các ông dám ra tay với chúng tôi? Đây là khu vực cấm quân sự, tôi cảnh cáo lần nữa, lập tức bỏ tay ra, rời khỏi đây ngay lập tức!”
Lúc này, viên thượng úy bị ấn xuống đất đang giãy giụa la hét.
Nhưng Lâu Hán Long bước lên, đá một phát vào miệng thượng úy kia, khiến anh ta gãy mất mấy chiếc răng, cười khẩy nói: “Xin lỗi nhé, tạm thời khiến bốn người chịu uất ức rồi”.
Dứt lời, đôi mắt Lâu Hán Long sáng ngời, nhìn Tu Hà như một viên ngọc quý trước mắt, quát: “Tất cả mọi người chuẩn bị vào thành phố!”
Ngay sau đó, ba nghìn tên đàn em ồ ạt xông về phía Tu Hà.
Nhưng đúng lúc này, ở cổng Đông, Tiêu Chính Văn đứng trên tường thành, sau lưng là thành phố Tu Hà nhộn nhịp rực rỡ, trước mặt là bóng tối vô tận, và mấy con đường dẫn vào thành phố.
Trên mấy con đường quốc lộ nhanh chóng xuất hiện từng chiếc xe jeep và xe van, đang xông tới với tốc độ cực nhanh.
“Long Vương, đội xe đang cách chúng ta một nghìn mét!”
Tiêu Chính Văn nhíu mày, vung tay lên, quát: “Bật đèn!”
Tạch tạch tạch!
Trong nháy mắt, bên ngoài thành phố, mười mấy chiếc đèn rọi to lớn soi con đường quốc lộ dẫn vào thành phố sáng như ban ngày.
Gần trăm chiếc xe xuất hiện toàn bộ trong ánh mắt của mọi người.
Đồng thời, hai bên đường đã có mấy chục chiếc xe thiết giáp, xe chống cháy nổ và xe tăng đã xếp hàng sẵn.
Trên xe và hai bên đường đều là các binh lính vũ trang đầy đủ, tất cả đều đang giơ súng, chĩa vào từng chiếc xe jeep và xe van trên đường.
Lúc này, trong đoàn xe, Lâu Hán Long đang ngồi trong chiếc Bentley đi đầu, lập tức bị đèn rọi ở bên ngoài chiếu cho không mở nổi mắt.
Ông ta giơ tay lên che ánh sáng, chiếc xe cũng phanh gấp.
Sau khi đoàn xe dừng lại, Lâu Hán Long vẫn chưa kịp có phản ứng, thì cửa xe đã bị giật mạnh ra, sau đó ông ta bị mấy binh lính mang theo súng lôi xuống xe, ấn thẳng xuống đất.
Khoảnh khắc đó, Lâu Hán Long sững sờ, ông ta ngẩng lên nhìn, xung quanh đều là các binh lính vũ trang đầy đủ, còn có xe thiết giáp và xe tăng.
Lúc này, các đàn em của ông ta cũng bị lôi xuống xe, ấn xuống đất.
Đến khi Lâu Hán Long phản ứng lại, thì ông ta mới phát hiện, ba nghìn đàn em ông ta dẫn theo đều đã bị bắt.
Trước mặt ông ta, một bóng dáng giẫm lên ánh sáng của đèn rọi, bước từng bước đến trước mặt ông ta, khiến bụi bay lên. Cái chân đó đi giày da, nhấc lên giẫm vào đầu ông ta, hỏi đầy ngạo mạn: “Ông là Lâu Hán Long à?”
Cả cái đầu của Lâu Hán Long bị đối phương giẫm xuống đất không thể nhúc nhích, khuôn mặt lún xuống, cả miệng đầy đất.
Ông ta gào lên: “Mẹ kiếp! Mày là thằng chó nào? Tao là Lâu Hán Long, là Tứ Gia của nhà họ Lâu ở Vân Hải, tao cảnh cáo mày, thả tao và các đàn em của tao ra ngay, nếu không tao giết chúng mày!”
Một tiếng hừ lạnh lùng vang lên.
Tiêu Chính Văn nhìn Lâu Hán Long bị mình giẫm dưới chân, nói: “Tôi chính là Tiêu Chính Văn ông cần tìm đây! Lâu Hán Long, bây giờ tôi chính thức báo cho ông biết, ông bị tình nghi xông vào khu vực cấm quân sự, đánh sĩ quan bị thương, còn tham gia vào thế lực ngầm. Với tư cách là chỉ huy của Sở chỉ huy quân đội Tu Hà, bây giờ tôi chính thức bắt ông, ông có gì phải oán thán nữa không?”