Mục lục
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lãnh Hàn Vũ là cậu chủ nhà giàu, nhưng bố anh ta đã rời khỏi nhà họ Lãnh từ lâu, vẫn luôn phát triển ở nước ngoài, bình thường rất ít khi về nước.

Thế nên từ nhỏ Lãnh Kế Hồng đã dạy bảo anh ta, bình thường Lãnh Kế Hồng là một người cực kỳ cẩn trọng, dù sao nửa năm trước nhà họ Lãnh chỉ có thể được xem là gia tộc bình thường ở Giang Trung.

Nên ông ta rất nghiêm khắc yêu cầu với Lãnh Hàn Vũ, đừng nói là làm chuyện xấu xa gì, ngay cả hành động hơi khác người cũng không dám có.

Có thể nói ngoài gia thế hơn người khác một chút, Lãnh Hàn Vũ không khác gì đứa con trai lớn lên trong gia đình bình thường, thậm chí có thể nói là khiêm tốn, lễ phép.

Anh ta và Đỗ Tiểu Linh yêu mến nhau từ khi còn là tân sinh viên đại học.

Cho đến khi hơn một năm sau tốt nghiệp đại học, Lãnh Hàn Vũ dựa vào khả năng của mình để làm đến vị trí giám đốc trong công ty nhà họ Lãnh mới bước vào lễ đường với cô ấy.

Có thể nói anh ta chưa từng làm ra chuyện gì khác thường trong cuộc đời hai mươi mấy năm của mình.

Đâu ra chuyện láo xược làm chuyện bậy bạ chứ?

Chỉ là Lãnh Hàn Vũ vừa dứt lời, Trương Hồng Học đã giơ tay lên tát vào mặt anh ta một bạt tai, lạnh lùng nói: “Chuyện đã đến nước này, cậu còn dám chối cãi?”

Thấy cháu mình bị đánh trước tất cả mọi người, Lãnh Kế Hồng bước đến chắn trước mặt Lãnh Hàn Vũ nói: “Dù sao cũng phải biết nói chữ lý chứ, tôi muốn hỏi xem cháu tôi đã làm sai chỗ nào?”

“Nếu nó có lỗi thật, tôi tuyệt đối không dung thứ, nhưng nếu nó không có gì sai, người nhà họ Lãnh tôi cũng không phải là người mà ai cũng có thể tùy tiện bắt nạt”.

Trương Hồng Học híp mắt lạnh lùng nhìn Lãnh Kế Hồng, sau đó quay đầu nói với Lưu Tiểu Phong: “Nói cho cậu ta biết, cậu ta sai ở đâu đi”.

Lưu Tiểu Phong vội gật đầu rồi bước ra khỏi đám người, nói với Đỗ Tiểu Linh: “Tiểu Linh, trước đây nhà họ Lãnh ỷ vào việc mình có tiền đã ép buộc cướp em đi, bây giờ thì tốt rồi, đã có viện phó học viện kiếm thuật Thiên Sơn làm chủ cho chúng ta rồi”.

“Đừng nói là họ có tiền có thế, dù có quan hệ với bên chính trị cũng không ngăn cản được chúng ta ở bên nhau”.

“Cướp? Bên cạnh anh ư? Anh đang nói cái quái gì thế? Còn nữa, hình như tôi không quen anh”.

Một tay Đỗ Tiểu Linh đỡ Lãnh Hàn Vũ, vừa lạnh lùng hỏi.

Thật ra đến giờ Đỗ Tiểu Linh vẫn không biết tên của Lưu Tiểu Phong, từ đầu đến cuối cô ấy chưa từng nói với Lưu Tiểu Phong một câu.

Chỉ biết tên đáng ghét này cứ quấn lấy cô ấy cả ngày.

Thậm chí có khi còn chạy đến dưới tầng ký túc xá của mình rồi bày tỏ tình cảm với cô ấy bằng nhiều cách khiến người ta khó nói nên lời.

Có một lần Lưu Tiểu Phong còn cắt cổ tay trước mặt người của cả ký túc xá.

Trong mấy năm đại học, Đỗ Tiểu Linh bị Lưu Tiểu Phong quấn cả ngày đến nỗi đau đầu, nhưng cô ấy chưa từng để ý đến hắn.

“Cái gì? Sao em lại nói ra mấy lời tuyệt tình như thế được? Khi còn học đại học, rõ ràng chúng ta đã yêu nhau bốn năm mà”.

Lưu Tiểu Phong mặt dày không biết xấu hổ nói.

Sau đó hắn lại xắn tay áo mình lên nói: “Mọi người nhìn đi, đây là chứng cứ vì mất đi Tiểu Linh, tôi đau lòng đến mức tuyệt vọng nên mới cắt cổ tay tự sát”.

Hắn vừa nói thế, Đỗ Tiểu Linh tức giận đến độ môi tím cả lại.

Lúc đầu để tránh khỏi tên biến thái này mà cô ấy thậm chí còn không dám ở lại ký túc xá, cố ý thuê một căn phòng ở gần đó khiến cuộc sống vốn đã không khá giả gì càng thêm túng thiếu.

Phải biết phòng ở Long Kinh toàn là giá trên trời.

Đỗ Tiểu Linh lại là người rất hiểu chuyện, ít khi xin tiền bố mẹ, bốn năm đại học đều dựa vào tiền làm thêm để nuôi bản thân.

Thế nên từ sau khi tốt nghiệp, Đỗ Tiểu Linh không dám quay về trường, sợ là sẽ gặp lại tên biến thái này.

Nhưng Lưu Tiểu Phong lại mặt dày nói hai người có quan hệ người yêu với tất cả mọi người.

“Anh… anh nói bậy! Tôi không hề quen biết anh! Từ năm nhất tôi đã luôn là bạn gái của Hàn Vũ, cả lớp chúng tôi đều có thể làm chứng”.

Đỗ Tiểu Linh quả thật không thể nhịn được nữa, lớn giọng giải thích.

“Đỗ Tiểu Linh, lẽ… lẽ nào em đã quên rồi sao? Lần đầu tiên chúng ta thuê phòng chính là bên cạnh trường…”

“Anh câm miệng!”

Đỗ Tiểu Linh tức đến độ mặt mày trắng bệch.

Thuê phòng? Cô ấy mà lại thuê phòng với cái tên xấu xí, còn biến thái này á?

Thấy tình hình như thế, Trường Hồng Học khoát tay ngắt lời Lưu Tiểu Phong, xoay người nói với Đỗ Tiểu Linh: “Cô chỉ cần nói cho tôi biết, cô có quen cậu ta hay không?”

Đỗ Tiểu Linh do dự một chốc, gật đầu nói: “Quen, nhưng anh ta chỉ là…”

“Được rồi, mọi chuyện đã rõ, không cần nói gì nữa”.

Trương Hồng Học ngắt lời Đỗ Tiểu Linh định nói.

Không cần nói nữa?

Tất cả khách mời đều nhíu mày, mặt hiện lên vẻ bất mãn với Trương Hồng Học.

“Chú, cháu thật sự không biết anh ta, người này cứ quấn lấy cháu từ khi bắt đầu đi học, còn đến trước ký túc xá nữ bọn cháu cắt cổ tay, ép cháu phải làm bạn gái anh ta nhưng cháu chưa từng để ý đến anh ta”.

Đỗ Tiểu Linh vội giải thích với Lãnh Kế Hồng.

Không để Lãnh Kế Hồng lên tiếng, Trương Hồng Học mất kiên nhẫn nói: “Được rồi, mọi chuyện đã quá rõ, cô chính là vợ chưa cưới của cậu ta, bây giờ đám cưới của cô và Lãnh Hàn Vũ cũng nên kết thúc rồi”.

“Lập tức đi theo chúng tôi, về Thiên Sơn kết hôn với Tiểu Phong, tối nay là đêm tân hôn”.

“Cái gì? Tại sao tôi phải gả cho anh ta? Hơn nữa tôi cũng không phải là bạn gái anh ta, bốn năm đại học tôi chưa từng nói một câu nào với anh ta cả, tại sao tôi phải động phòng với anh ta chứ?”

“Thiên Sơn thì đã sao? Thiên Sơn có thể cưỡng ép dân lành à? Dù tôi có chết cũng sẽ không để tên xấu xí, biến thái này động vào tôi”.

Đỗ Tiểu Linh tức đến mức chảy nước mắt.

Nghe thế, Lưu Tiểu Phong dữ tợn rống lên: “Đỗ Tiểu Linh! Con đàn bà đê tiện! Ông đây vì cô mà bán cả xe để mua hoa tặng cho cô”.

“Ông đây đã tiêu tốn bao nhiêu tiền vì cô? Chỉ vì hắn đẹp trai hơn tôi, giàu hơn tôi mà cô không nhận hoa cũng không chịu nói chuyện với tôi một câu!”

Vãi chưởng!

Trương Hồng Học không hỏi trừng mắt nhìn Lưu Tiểu Phong.

Mọi người xung quanh lập tức hiểu ra chân tướng sự việc.

Từ đầu đến cuối, Lưu Tiểu Phong là một con cóc ghẻ, Đỗ Tiểu Linh chưa từng để ý đến hắn.

“Tôi nghĩ ông cũng nghe hiểu rồi chứ, cháu dâu tôi chưa từng nói chuyện với cậu ta, sao có thể là bạn gái của cậu ta được chứ?”

Lãnh Kế Hồng lạnh lùng hỏi.

“Láo xược! Ông dám cãi lại tôi à? Lẽ nào ông không sợ chết sao?”

Trương Hồng Học lạnh lùng nhìn Lãnh Kế Hồng.

“Nói cách khác, người làm xằng làm bậy phải là ông chứ nhỉ? Lẽ nào ông nghĩ nhà họ Lãnh chúng tôi dễ bắt nạt vậy sao?”

Lãnh Kế Hồng sa sầm mặt mày.

Đừng nói là bây giờ Lãnh Kế Hồng có địa vị cao trong giới kinh doanh ở Giang Trung, dù là một người bình thường khi bị ức hiếp như thế cũng sẽ không nuốt trôi cơn giận này.

“Ức hiếp cậu thì thế nào?”

Vừa dứt lời, Trương Hồng Học giơ tay lên tát một bạt tai.

Bốp!

Một tiếng rõ to vang lên, Lãnh Kế Hồng bị đánh văng ra xa hơn mười mét, người đập mạnh xuống đất.

“Thiên Sơn tôi đứng đầu năm đại danh sơn, đừng nói là cướp cháu dâu của ông, dù tôi diệt cả gia tộc ông thì ông có thể làm được gì? Ông dám làm gì?”

“Tôi đích thân đến nhà họ Lãnh ông đã là nể mặt nhà họ Lãnh ông rồi. Rượu mừng không uống lại muốn uống rượu phạt thì nhà họ Lãnh đáng chết”.

Giọng Trương Hồng Học cực lớn, không chỉ là người ở quảng trường Giang Tâm có thể nghe rõ mồn một, ngay cả người đi đường cũng tụ tập đứng nhìn từ đằng xa.

“Chú!”

Lãnh Hàn Vũ và Đỗ Tiểu Linh vội vàng lao đến đỡ Lãnh Kế Hồng dậy.

“Ông nói thế tức là hôm nay ông muốn dùng thân phận võ tông để bắt nạt dân thường chúng tôi à? Nhưng ông đừng quên Hoa Quốc cũng có luật pháp”.

“Dù có là võ tông cũng không được tùy tiện bắt nạt dân thường. Huống hồ vua Bắc Lương từng nói, người võ tông dám ức hiếp dân thường thì đều quy vào tội chết”.

Lãnh Kế Hồng vừa dứt lời, Trương Hồng Học ngửa đầu lên trời cười nói: “Ha ha, pháp luật? Thiên Tử cũng phải nể mặt ông đây mấy phần, dù ức hiếp nhà họ Lãnh ông thì thế nào?”

“Đừng nói Tiêu Chính Văn không có ở đây, dù tôi giết cả nhà ông ngay trước mặt Tiêu Chính Văn, cậu ta cũng phải nể mặt tôi”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK