Mục lục
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cùng lúc đó, một luồng sáng bao quanh người Lục Hoài Viễn.

Vết thương lúc nãy của ông ta nhanh chóng lành lại với tốc độ mắt thường có thể thấy, thậm chí ngay cả cánh tay bị gãy xương cũng hồi phục như thường.

Lục Hoài Viễn giơ tay lau vết máu trên khóe miệng, sau đó chậm rãi xoay người lại cười khẩy nhìn Tiêu Chính Văn.

“Những người như chúng ta không bao giờ có thể làm trái mong muốn của cường giả cảnh giới Thiên Thần”.

Lục Hoài Viễn lại chế nhạo.

Lúc này ông ta đã có sự trợ sức lớn mạnh từ bên ngoài.

Tiêu Chính Văn có phong thái hơn người thì thế nào?

Tiêu Chính Văn đánh bại ông ta chỉ với ba đòn tấn công thì đã sao?

Ngược lại nếu chuyện hôm nay truyền ra ngoài, thanh danh của ông ta sẽ càng tốt hơn.

Vì phía sau ông ta còn một cường giả cảnh giới Thiên Thần.

“Tôi chỉ có thể thua, không thể thắng ư?”

Tiêu Chính Văn lạnh nhạt nhìn Vũ Thiên Tôn.

Cả người anh vì chống đỡ lại uy lực Thiên Thần của Vũ Thiên Tôn mà run lẩy bẩy.

“Tôi không thương lượng với cậu, chỉ là đang nói cho cậu biết kết cục mà thôi”.

Giọng Vũ Thiên Tôn ẩn chứa sự lạnh nhạt và uy nghiêm.

Hệt như… thần đang ra lệnh cho con người.

“Tiêu Chính Văn, cậu quả thật khiến tôi vô cùng ngạc nhiên, nhưng số mệnh không phải là thứ cậu có thể khống chế, sức mạnh của phái Quang Minh không phải là thứ cậu có thể đoán. Tất cả những ai chống lại phái Quang Minh chỉ có một kết cục, đó chính là… chết”.

“Trước khi chết, tôi cho cậu một cơ hội cuối cùng, giao Thiên Sơn Thư Lục ra đây, nếu không cậu sẽ bị giày vò đến chết”.

Hai mắt Lục Hoài Viễn lóe lên tia sáng, quanh người dường như đã khôi phục lại uy nghiêm lúc trước.

“Hừ! Tôi đã nói với cậu rồi, nơi này không phải Hoa Quốc, bất cứ việc gì cũng phải khiêm tốn, thế nhưng cậu đã làm gì? Cậu nghĩ điện Thần Long của cậu to bằng trời à? Tôi nói cho cậu biết ông đây sống ở đây hai mươi năm không phải không có lý do”.

Đúng lúc này một giọng nói Tiêu Chính Văn cực kỳ quen thuộc vang lên.

Chính là La Quốc Hoa!

Chỉ thấy La Quốc Hoa chen ra khỏi đám đông, chỉ vào Tiêu Chính Văn lớn giọng nói.

Đi theo đằng sau ông ta là một người đàn ông nước Lý.

“Họ Tiêu kia, anh giết ông tổ nhà chúng tôi, hôm nay chính là báo ứng của anh”.

Chắt trai của Dupand là Carke tức giận lớn tiếng hét.

Cùng lúc đó, quân đội xung quanh Carlo cũng tiến vào thành phố.

Bao vây kín kẽ mấy chục kilomet quanh quảng trường Thái Dương.

“Nhìn thấy rồi chứ, ở đây có đến mười nghìn quân chính quy. Tiêu Chính Văn, dù hôm nay anh có mọc thêm cánh cũng đừng hòng chạy thoát”.

Carke nhìn máy bay trực thăng vũ trang đang bay đến từ đằng xa đắc ý nói.

“Anh Tiêu… chúng… chúng ta phải làm sao đây?”

Jason cũng chen ra khỏi đám đông.

Nhưng hắn không phải chế giễu Tiêu Chính Văn mà đến để hỏi Tiêu Chính Văn bước tiếp theo nên làm gì.

Lúc này hắn và Tiêu Chính Văn đã trở thành đồng minh, có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu.

Nhưng hắn chỉ là một người bình thường, bị mười nghìn quân bao vây cũng khiến hắn hoảng sợ.

“Ha ha ha!”

Lục Hoài Viễn ngửa mặt lên trời bật cười, chỉ vào Tiêu Chính Văn nói: “Nếu tôi là cậu thì sẽ đứng đó để mặc cho tôi chém giết, tuyệt đối không đánh trả. Dù thực lực cậu có mạnh đi chăng nữa thì cũng chỉ là một Thiên Vương mà thôi. Mọi cử động của cậu đều trở nên ngu ngốc trước cường giả cảnh giới Thiên Thần”.

Tiêu Chính Văn cười khẩy, lạnh lùng nói: “Đầu ông bị úng nước à? Đứng yên đây cho ông giết ư? E là ông vẫn chưa tỉnh ngủ đấy!”

“Tiêu Chính Văn, lẽ nào cậu vẫn còn muốn phản kháng sao? Vũ Thiên Tôn ở đây, cậu dám động một ngón tay thì cậu sẽ chẳng còn một mảnh xương vụn nào đâu”.

“Cho dù cậu có giỏi, thiên phú có mạnh đến đâu nhưng đứng trước mặt cậu không chỉ có tôi, vì đằng sau tôi là cả một phái Quang Minh”.

Lục Hoài Viễn lạnh lùng nhìn Tiêu Chính Văn, ánh mắt hiện lên vẻ giễu cợt.

Sau đó ông ta chắp tay sau lưng sải bước đi về phía Tiêu Chính Văn nói: “Lẽ nào cậu nghĩ thế giới thật sự công bằng sao? Đó chỉ có thể chứng tỏ cậu quá ngây thơ”.

“Từ xưa đến nay đều coi trọng thực lực”.

Lục Hoài Viễn lớn tiếng chế nhạo.

“Tiêu Chính Văn, thế nào? Thói ngông cuồng trước đây của cậu đâu rồi? Sao sự kiêu ngạo của cậu cũng mất luôn rồi vậy?”

Lúc này La Quốc Hoa cũng thừa cơ hội bước đến chỉ vào Tiêu Chính Văn lớn giọng trào phúng.

“Nếu hôm đó cậu giữ cho tôi một chút thể diện thì bây giờ ông đây cũng không đứng nhìn cậu bị họ chơi chết. Tiếc là cậu quá tự phụ”.

Từ sau khi bị Tiêu Chính Văn cướp mất hào quang ở khách sạn Deckla, La Quốc Hoa luôn ghim chuyện đó trong lòng.

Thậm chí sau đó mấy người Tiêu Chính Văn và Dương Linh Nhi đi Memphis cũng không gọi ông ta đi cùng càng khiến ông ta khó chịu hơn cả chết.

Bây giờ nhìn thấy Tiêu Chính Văn rơi vào đường cùng, La Quốc Hoa vui như mở cờ trong bụng.

“Thật ra tôi không ngờ cậu lại là cường giả cảnh giới Thiên Vương, nhưng cảnh giới Thiên Vương thì thế nào? Mặc dù cậu có thể chèn ép bọn tôi không ngẩng đầu lên nổi, nhưng còn ông Lục đấy?”

“Còn vị này nữa?”

“Cậu có thể so được với vị nào trong số bọn họ?”

“Đôi khi thực lực của bản thân chỉ là một phần của sức mạnh chung, làm người cần phải nhìn xa trông rộng một chút”.

La Quốc Hoa khoanh tay cười nhạo nói.

“Trong mắt tôi, ông hoàn toàn không có tư cách nói chuyện với tôi”.

Tiêu Chính Văn hờ hững nói.

“Cái gì?”

La Quốc Hoa giận tái mặt, chỉ vào Tiêu Chính Văn nói: “Được, hay lắm! Vậy hôm nay tôi muốn xem xem cậu phơi thây ở đây thế nào”.

“Tiêu Chính Văn, nể tình Tiêu Long, nếu cậu buông tay chịu trói, hôm nay tôi có thể giữ mạng lại cho cậu”.

Vũ Thiên Tôn cúi đầu nhìn Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói.

“Ha ha, giữ mạng cho tôi ư? Cường giả cảnh giới Thiên Thần đúng là rất mạnh, nhưng có phải ông xem trọng mình quá rồi không? Tiêu Chính Văn tôi, thứ nhất không phải là đệ tử của ông, thứ hai không phải là môn đồ của ông, những lời ông nói chả có tí trọng lượng nào với tôi cả”.

Tiêu Chính Văn lạnh lùng đáp.

“Tiêu Chính Văn, cậu đúng là to gan! Cậu dám bất kính với cường giả cảnh giới Thiên Thần!”

Lục Hoài Viễn tức giận quát.

“Thiên Thần thì thế nào? Mạng của tôi là do tôi quyết định, không phải do trời”.

Tiêu Chính Văn vừa nói vừa lùi lại nửa bước.

“Do cậu chứ không phải do trời ư? Ha ha…”

Lục Hoài Viễn bật cười chỉ vào La Quốc Hoa nói: “Ông ta hẳn là người của Hắc Băng Đài ở Hoa Quốc nhỉ? Nếu tôi không nói sai thì lần này cậu phải kết hợp với Hắc Băng Đài cùng đến cứu tôi!”

“Tiếc là ngay cả người của Hắc Băng Đài cũng đã bỏ rơi cậu, cậu còn gì có thể nói nữa đây? Bị cô lập hoàn toàn cũng không đến nỗi đấy chứ”.

Nói xong, sắc mặt Lục Hoài Viễn trở nên dữ tợn.

Tiêu Chính Văn lạnh lùng nhìn Lục Hoài Viễn, lúc này anh thật sự đã rơi vào đường cùng.

Anh tính toán thế nào cũng không thể ngờ đằng sau Lục Hoài Viễn lại có Vũ Thiên Tôn – một trong Lục Tôn Hạo Thiên.

Càng không ngờ Vũ Thiên Tôn lại vô liêm sỉ mặt dày nhúng tay vào chuyện thế tục, còn muốn ép anh phải chết.

Dù sao anh cũng chỉ là cảnh giới Thiên Vương, bất kể là Thiên Vương mấy sao cũng không có tư cách đánh trả ở trước mặt Thiên Thần.

Mặc dù thế nhưng Tiêu Chính Văn vẫn chuẩn bị xong đòn tấn công cuối cùng.

Cho dù Vũ Thiên Tôn bỗng giết anh thì cũng phải kéo theo tên phản nước Lục Hoài Viễn này chết cùng.

Nhưng đột nhiên!

Ngay khi Tiêu Chính Văn cùng đường bí lối, trái tim rồng Kim Long trong người anh khẽ rung lên, một luồng ánh sáng vàng kim bao quanh Tiêu Chính Văn.

“Hả?”

Vũ Thiên Tôn không khỏi sửng sốt khi nhìn thấy ánh sáng vàng kim đó.

Đó không chỉ là một tia sáng, chỉ có người trên cảnh giới Thiên Thần mới có thể cảm nhận được thần uy phát ra từ người Tiêu Chính Văn.

Hay nói cách khác đó không phải là hơi thở của con người.

Mà là hơi thở của rồng.

Trái tim rồng Kim Long đang bảo vệ cậu ta ư?

Vũ Thiên Tôn hơi biến sắc.

Nhưng tim rồng là vật chết.

“Tiêu Chính Văn, đừng phản kháng nữa”.

Lúc này Vũ Thiên Tôn biến sắc đánh mắt ra hiệu cho Lục Hoài Viễn.

Lục Hoài Viễn nhận lệnh sải bước về phía Tiêu Chính Văn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK