“Anh hỏi đi, tôi biết cái gì sẽ nói hết cho anh nghe”.
Đại Bàng do dự một lúc, căng cả da đầu, hắn không dám đánh cược, hắn không biết người đàn ông trước mặt này sẽ xử lý mình thế nào, thế nhưng, thời gian với hắn chính là tính mạng, hắn hi vọng đối phương sẽ nể tình mình thành thật mà giơ cao đánh khẽ.
Có điều, Đại Bàng nghĩ sai rồi, ngay từ đầu Tiêu Chính Văn đã không có ý định sẽ tha cho hắn.
“Các người là ai? Hoặc là nói, từ đâu đến?”, Tiêu Chính Văn nghĩ một lát, hỏi câu đầu tiên.
“Chúng tôi đến từ Gai Độc, là một tổ chức sát thủ có quy mô lớn, trải rộng khắp cả nước”.
Đại Bàng có suy nghĩ cẩn trọng của riêng hắn, hắn nghĩ rất đơn giản, nhắc đến tên của tổ chức để đánh phủ đầu Tiêu Chính Văn, nhưng lại không ngờ rằng anh căn bản không có chút phản ứng nào, đến cả chút biểu cảm cũng chẳng có.
Đại Bàng tưởng rằng Tiêu Chính Văn không hiểu tổ chức sát thủ là thế nào, vì vậy liền khoa trương nói: “Tổ chức sát thủ và đám giang hồ du côn trên phố là hai khái niệm hoàn toàn khác biệt, một cái là trời, một cái là đất. So với tổ chức sát thủ của chúng tôi, mấy tay đánh đấm giang hồ kia chỉ là mưa bụi, tôi và Sói Bắc đều là cao thủ số một trong tổ chức Gai Độc, mà Gai Độc là tổ chức đứng thứ ba trong bảng xếp hạng các tổ chức sát thủ của cả Hoa Quốc! Cả đất nước này có hàng trăm sát thủ! Bất kể mục tiêu là ai, chỉ cần có lệnh giết thì chúng tôi sẽ truy lùng đến cùng!”
Thực tế, mấy lời lẽ khoa trương này của Đại Bàng chỉ có mục đích để Tiêu Chính Văn thấy khó mà lui, sau đó buông tha cho hắn! Dẫu sao đối đầu với tổ chức sát thủ xếp hạng thứ ba, chẳng khác nào bắc thang lên trời!
Nhưng điều duy nhất mà hắn không ngờ tới là khi Tiêu Chính Văn nghe những chuyện này, không hề sợ hãi mà còn bước lên phía trước, dùng một chân đạp lên đầu gối hắn!
Tiêu Chính Văn giẫm mạnh lên đầu gối hắn, cũng chính là bên đầu gối vừa bị đánh nát trước đó!
Đại Bàng hét lên theo bản năng, tiếng gào thảm thiết như xuyên thấu cả linh hồn!
Tiêu Chính Văn không chút thương xót, đạp mạnh hơn, lúc này xương cốt gãy đâm qua da thịt, lộ cả đoạn xương trắng ra ngoài, điều này khiến Đại Bàng cảm thấy như sống không bằng chết!
“Nói dối sẽ không có lợi cho mày đâu”.
Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói: “Nếu đám sát thủ bọn mày đều là cao thủ hàng đầu thì tổ chức của bọn mày thật sự quá kém cỏi, vậy mà còn đứng thứ ba trên bảng xếp hạng à, một mình tao cũng có thể lấy được hạng nhất đấy!”
Đại Bàng hoàn toàn không ngờ, người đàn ông trước mặt này, lại có giọng điệu kiêu ngạo đến thế.
Hắn ta vốn dĩ muốn lừa Tiêu Chính Văn, để anh biết khó mà lui, không ngờ đối phương căn bản không xem hắn ra gì, dường như sát thủ trong mắt Tiêu Chính Văn chỉ là chuyện lông gà vỏ tỏi.
“Anh… anh rốt cuộc là ai?”
Đại Bàng mơ hồ có dự cảm xấu, liệu người đàn ông này có phải cũng là thành viên của một tổ chức sát thủ nào đó hoặc là ông trùm của băng nhóm nào hay không?
Sở hữu thực lực như vậy thì không thể là một kẻ vô danh tiểu tốt được!
“Tao là ai không quan trọng, mày cũng không cần đoán già đoán non về thân phận của tao”.
Tiêu Chính Văn ngồi xổm xuống, lạnh lùng nhìn Đại Bàng, nói: “Nói hết những chuyện mà mày biết cho tao, không được giấu giếm bất cứ điều gì!”
“Tôi… tôi đến từ Gai Độc…”
Đại Bàng vô cùng hoảng sợ trước ánh mắt của Tiêu Chính Văn, nói năng cũng trở nên lắp bắp, không dám che giấu nữa!
Rõ ràng phản ứng của Tiêu Chính Văn đã phá vỡ mọi kế hoạch của hắn lúc trước!
Điều duy nhất hắc có thể làm lúc này là phải thành thật, có lẽ vẫn miễn cưỡng giữ được mạng sống.
“Câu này mày vừa nói rồi”
Sắc mặt Tiêu Chính Văn dần trở nên lạnh lùng nói: “Nếu mày lại nói nhảm nữa thì tao không ngại khiến mày có kết cục giống bạn của mày đâu!”
Đại Bàng không phải là kẻ liều mạng, tổ chức sát thủ không giống các băng nhóm khác, coi trọng đạo nghĩa giang hồ, trong mắt bọn họ chỉ có tiền và nhiệm vụ!
Lòng trung thành cuẩ bọn họ là thứ thấp nhất, bởi vì họ ngày ngày đều phải sống trên mũi dao họng súng.
Vì vậy, tính mạng là thứ quan trọng nhất đối với họ.
“Nhiệm vụ lần này, là so hai người làm à? Còn có người thứ ba nữa không?” Tiêu Chính Vắn hỏi.
“Chỉ có hai chúng tôi, vốn cho là hai người cùng ra tay sẽ tuyệt đối không có sơ sót”, Đại Bàng thành thật trả lời.
“Vậy mày có biết kẻ đứng sau là ai không? Chủ thuê là ai?”, Tiêu Chính Văn lạnh lùng hỏi.
“Xích Diệm Vương! Vừa nãy tên kia có nói, người phía sau là Xích Diệm Vương!”
Khương Vy Nhan đứng bên cạnh, bất chợt lên tiếng, chỉ vào Sói Bắc giờ đã là một cái xác.
Xích Diệm Vương?
Nghe thấy cái tên này, Tiêu Chính Văn nhíu mày, lửa giận trong lồng ngực như bùng cháy!
“Lại là ông ta, thật đáng chết!”
Hai đốm lửa đang nhen nhóm trong mắt Tiêu Chính Văn.
Cơn giận đang trào dâng này khiến Đại Bàng lập tức cảm nhận được hơi thở chết chóc cuồn cuộn như thủy triều toát ra từ trên người Tiêu Chính Văn!
Hơi thở chết chóc hệt như một con thú hoang, khiến hắn ta như lọt vào địa ngục!
Tiêu Chính Văn cười khẩy: “Xích Diệm Vương, tôi còn chưa đi tìm ông mà ông đã đánh đòn phủ đầu rồi!”
Nếu đối phương đã ra tay lần nữa, Tiêu Chính Văn không cần thiết phải trốn tránh nữa, anh nhất định sẽ dốc hết sức mình để bảo vệ Khương Vy Nhan!
Dù là đối đầu với tổ chức sát thủ, thì đã sao!
Ánh sáng trong mắt Tiêu Chính Văn từng chút từng chút một ngưng tụ lại, khiến người ta phải sợ hãi.
Anh siết chặt hai cánh tay, lạnh lùng nói: “Đại Bàng, tao nghĩ tổ chức của bọn mày không cần tồn tại nữa đâu, dám động đến vợ tao thì bọn mày hãy chuẩn bị cho kết cục bị tiêu diệt”.
Để diệt trừ hậu họa, Tiêu Chính Văn phải loại bỏ hoàn toàn tổ chức sát thủ này!
Khi nói những lời này, trên người Tiêu Chính Văn toát ra khí thế vương giả!
Mặc dù luồng khí thế này rất nhạt, nhưng nó thực sự ảnh hưởng đến tâm trạng của Đại Bàng.
Trong mắt Đại Bàng hiện lên một loại cảm giác kích động muốn đầu hàng!
Người này quá ngông cuồng, vừa mở miệng liền nói muốn tiêu diệt một tổ chức sát thủ, ai nghe thấy lời này cũng cảm thấy nực cười, thậm chí còn chế nhạo là không biết tự lượng sức mình!
Gai Độc tuy không kinh khủng như Đại Bàng nói, nhưng dù gì nó cũng là tổ chức sát thủ có tiếng trong nước, không phải ai cũng có thể tiêu diệt được!
Trừ khi người này thuộc ba tổ chức sát thủ xếp hạng đầu!
Đại Bàng bị khí thế mạnh mẽ của Tiêu Chính Văn dọa sợ chết khiếp, hắn thu hồi ánh mắt, nhìn Tiêu Chính Văn với vẻ mặt khó tin.
“Sao hả, mày không tin lời tao nói à?”, Tiêu Chính Văn lạnh lùng nhìn Đại Bàng Đại bàng lộ vẻ hoảng loạn, từ trong mắt Tiêu Chính Văn hắn thấy được sự đe dọa chết chóc, nên vội vàng cầu xin: “Xin hãy tha cho tôi, tôi đã nói hết mọi chuyện rồi, xin hãy cho tôi một con đường sống”.
Tiêu Chính Văn lắc đầu, ánh mắt u ám: “Lẽ nào mày không nghe rõ những lời tao nói lúc nãy sao?”
Đại Bàng nhất thời không kịp phản ứng, nhìn Tiêu Chính Văn, ấp úng hỏi: “Ban nãy anh… anh nói gì cơ?”
“Tao nói rằng tổ chức Gai Độc này không cần tồn tại tiếp nữa, mày không nhớ à?”
Câu trả lời thẳng thắn của Tiêu Chính Văn khiến Đại Bàng giật thót tim, sau đó cả người cũng run rẩy: “Anh định giết tôi sao? Không! Anh không thể giết tôi! Nếu anh làm như vậy, sẽ bị tổ chức của chúng tôi báo thù! Bị truy sát không ngừng!”
Tiêu Chính Văn khinh thường: “Báo thù? Tao thật sự muốn xem thử đấy”.
Khoảng chừng vài phút sau, Tiêu Chính Văn và Khương Vy Nhan bước ra khỏi căn phòng, bên trong chỉ còn lại hai cái xác.
Sau khi rời khỏi đó, Tiêu Chính Văn không đến văn phòng của Khương Vy Nhan ngay mà đi thang máy lên sân thượng, dường như muốn để gió lớn trên đó thôi bay mùi máu tanh bám trên cơ thể.
Gió lạnh thổi qua, Tiêu Chính Văn khẽ nheo mắt, ngắm nhìn khung cảnh thành phố Giang Trung, những ánh sao như hội tụ trong mắt anh.
Xích Diệm Vương, nếu ông đã không dừng lại thì bản soái sẽ giết ông thêm một lần nữa là được!
Sau đó, Tiêu Chính Văn lấy di động ra, bấm số của Long Lân, lạnh lùng nói: “Điều tra ra nơi ẩn náu của Xích Diệm Vương chưa?”