Lúc này Viên Hỗn Thiên đang nhắm mắt nghỉ ngơi, thầm tính toán sau khi tiêu diệt Tiêu Chính Văn thì nên mở rộng tầm ảnh hưởng của nhà họ Viên thế nào để nhà họ Viên chính thức một bước trở thành gia tộc đứng đầu trong bốn gia tộc lớn.
“Cụ tổ… không hay rồi, xảy ra chuyện lớn rồi!”
Thấy Viên Sùng Long hoảng hốt chạy vào, Viên Hỗn Thiên nhíu mày nói: “Sùng Long, cậu đã là gia chủ của nhà họ Viên, sao mà vẫn mất bình tĩnh như thế, hoảng hốt vậy chẳng ra thể thống gì cả”.
Nghe thế Viên Sùng Long do dự một lát rồi nói: “Haizz… cụ tổ, Tưởng Duy Thắng chết rồi”.
“Hả?”
Viên Hỗn Thiên nghe tin tức này cũng không khỏi sửng sốt, ngồi thẳng người lại nói: “Thằng nhóc Tiêu Chính Văn đã có thực lực cảnh giới Thiên Vương hai sao à?”
“Không, cụ tổ, người giết ông ta là một người khác, nghe nói là một ông lão tóc bạc nhưng thân phận của người kia vẫn phải đợi xác nhận. Cụ tổ xem có nên hoãn trận đấu, đợi tra rõ thân phận của người này rồi…”
“Không!”
Viên Hỗn Thiên xua tay, bây giờ Tiêu Chính Văn đã ứng chiến trực diện, thậm chí trên mạng đều tràn ngập những lời bàn luận.
Ngay lúc này mà nhà họ Viên đột nhiên thông báo hoãn trận đấu thì chỉ gây ra ảnh hưởng tiêu cực rất bất lợi cho nhà họ Viên.
“Chuyện này đã như tên đã lên cung không thể hoãn được. Ngày mai dựng một võ đài ở quảng trường lớn nhất Giang Trung, sau đó chính thức đưa thư khiêu chiến cho Tiêu Chính Văn”.
Viên Hỗn Thiên trầm giọng nói.
Nhưng lúc này Viên Hỗn Thiên nói chuyện không còn sự tự tin như trước nữa.
Rốt cuộc ông lão giết chết Tưởng Duy Thắng là ai?
Là Tiêu Long à?
Nếu là Tiêu Long thật thì chuyện này rất khó giải quyết.
Tiêu Long đã mất tích nhiều năm, bây giờ ông ta đã đạt đến cảnh giới nào rồi?
Viên Hỗn Thiên cũng rất lo lắng, tim đập như đánh trống.
Sau khi khoát tay bảo Viên Sùng Long đi ra ngoài, cụ ta vò đầu bứt tai, đi qua đi lại trong phòng.
Chuyện này liên quan đến danh dự của nhà họ Viên, tuyệt đối không thể không đề phòng.
Nghĩ đến đây cụ ta vội lấy điện thoại ra, do dự một lát mới ấn một dãy số gọi đi.
Một lúc lâu sau đầu bên kia mới vang lên một giọng nói già nua: “Hỗn Thiên, có chuyện gì thế?”
“Anh tư, tất cả mọi người đều biết tin về trận đấu giữa tôi và thằng ranh Tiêu Chính Văn, nhưng Tưởng Duy Thắng lại bị một ông lão giết chết, tôi lo là Tiêu Long đã quay về! Thế nên…”
Viên Hỗn Thiên khốn đốn nói qua điện thoại.
“Ồ? Ý của cậu là khi trận đấu diễn ra, Tiêu Long có khả năng sẽ xuất hiện ra mặt cho nhà họ Tiêu ư?”
Ông lão ở đầu dây bên kia hỏi với giọng lanh lảnh.
“Đúng thế, ông ta đã biến mất gần hai mươi năm, tôi quả thật không biết rõ thực lực và cảnh giới hiện giờ của ông ta, nếu nhà họ Viên chúng ta thua trong trận chiến này thì e là danh dự nhà họ Viên chúng ta…”
Bốn gia tộc lớn xem trọng nhất là danh dự.
Một khi danh dự bị tổn hại thì rất nhiều thế lực đã quy thuận nhà họ Viên sẽ trở nên dao động, đây là chuyện lớn làm lung lay nền móng nhà họ Viên.
“Ừ, sáng ngày mai tôi sẽ đến Giang Trung giúp đỡ cho cậu”.
Dứt lời, ông lão bèn cúp máy.
Sau khi đặt điện thoại xuống, cuối cùng Viên Hỗn Thiên cũng lấy lại được một chút tự tin.
Trong năm cụ tổ của nhà họ Viên, thực lực của cụ ta là yếu nhất, mà ông lão trong điện thoại vừa rồi cũng là một trong năm cụ tổ của nhà họ Viên.
Hơn nữa, còn là một cường giả cảnh giới Thiên Vương long cấp năm sao!
Chỉ còn một bước nữa là trở thành cường giả cảnh giới Thiên Thần.
Trên thiên cấp bốn sao là năm sao.
Dù có là Võ Thí Thiên cũng chưa đạt đến cảnh giới này.
Võ Thí Thiên muốn dung hợp tim rồng cũng vì muốn đạt đến cảnh giới năm sao, một bước đột phá cảnh giới Thiên Thần.
Hai người họ bắt tay lại với nhau, dù Tiêu Long có đến cũng chỉ có khả năng đánh với một trong hai người họ.
Nghĩ đến đây, Viên Hỗn Thiên mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó cụ ta nở nụ cười vô cùng nham hiểm.
Tối hôm đó nhà họ Viên công bố địa điểm trận đấu ngày hôm sau.
Thậm chí có nhiều kênh truyền thông chạy đến Giang Trung ngay trong đêm, chọn vị trí xem tốt nhất để đặt máy quay, máy chụp ảnh, chờ phát sóng trận chiến thế kỷ này cho cả nước xem.
Trên mạng lại dấy lên một làn sóng xôn xao, nhiều người đều cho rằng phần thắng nghiêng về phía Viên Hỗn Thiên.
Tỷ lệ thắng của Tiêu Chính Văn từng được đoán là một phần hai mươi.
Độ Thiên Chân Nhân và đám người nhà họ Lãnh gần như đều tích cực đặt cược vào Tiêu Chính Văn.
Chỉ trong chốc lát trận chiến giữa Tiêu Chính Văn và Viên Hỗn Thiên thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.
Ngay cả Thiên Tử ở Long Kinh xa xôi cũng chú ý đến chuyện này.
“Chính Văn, tuyệt đối không thể thua trước nhà họ Viên”.
Thiên Tử nhìn chằm chằm vào bầu trời đêm, khẽ nói.
Sáng hôm sau, hàng chục nghìn người đã vây kín xung quanh quảng trường Giang Trung.
Lúc này, có hai ông lão nghiêm chỉnh ngồi trên khán đài của nhà họ Viên.
Viên Sùng Long vừa bưng trà bưng nước vừa nhỏ giọng khẽ nói vào tai hai ông lão.
Ở bên tập đoàn Vy Nhan, mấy chục chiếc ghế vẫn còn để trống, không thấy bóng dáng Tiêu Chính Văn và Khương Vy Nhan đâu.
Thấy còn chưa đến năm phút nữa là trận đấu bắt đầu, không ít người thầm đoán có phải Tiêu Chính Văn nhất thời nhát gan sợ thua nên không dám đến hay không.
Viên Hỗn Thiên kiểm tra lại mọi thứ lần nữa, thay một bộ kiếm phục, chắp hai tay ra sau lưng kiêu ngạo bước lên võ đài.
Lúc này Viên Hỗn Thiên ngạo nghễ liếc nhìn mọi người.
Bộ râu dài tung bay trước ngực cụ ta, ánh mắt sâu xa nhìn về phía tập đoàn Vy Nhan.
“Còn một phút cuối cùng, nếu Tiêu Chính Văn không xuất hiện thì xem như bỏ…”
Người dẫn chương trình hiện trường chưa dứt lời thì thấy đám đông hơi náo loạn.
Không lâu sau mới thấy Tiêu Chính Văn và Khương Vy Nhan được mọi người vây quanh cùng bước vào hiện trường trận đấu.
“Là Tiêu Chính Văn! Tiêu Chính Văn đến rồi!”
“Lần này có kịch hay để xem rồi. Tiêu Chính Văn, tôi đặt cược hết cả gia tài vào anh đấy, nhất định phải thắng!”
“Hừ, Tiêu Chính Văn thắng được mới là chuyện lạ, cụ tổ nhà họ Viên là cao thủ cảnh giới Thiên Vương bốn sao đấy”.
Khán giả bên dưới lập tức nhao nhao bàn tán.
Tiêu Chính Văn kéo tay Khương Vy Nhan chậm rãi bước lên khán đài, sau đó ngồi xuống.
Hả?
Viên Hỗn Thiên không khỏi nhíu mày, Tiêu Chính Văn không định ra đấu à?
Đúng lúc này một ông lão tóc bạc trắng, mặc áo đạo sĩ bước lên.
“Hả? Ông… ông là…”
Viên Hỗn Thiên nhìn thấy ông lão tóc bạc cũng sửng sốt.
Đây chẳng phải là chưởng giáo Thiên Kiếm Tông, Độ Thiên Chân Nhân sao?
“Chỉ nhà họ Viên nhỏ bé thì không xứng để chủ thượng ra tay, tôi lên đánh với ông thay chủ thượng, ông có dám ứng chiến không?”
Giọng Độ Thiên Chân Nhân như sấm rền vang vọng khắp quảng trường.
Ầm!
Như có một tiếng nổ vang lên trong đầu mọi người.
Độ Thiên Chân Nhân thế mà lại quy về dưới trướng Tiêu Chính Văn, còn nhận Tiêu Chính Văn là chủ thượng ngay trước mặt mọi người?
Viên Hỗn Thiên nhìn Độ Thiên Chân Nhân bằng ánh mắt khó đoán.
Xem ra tình báo sai rồi, người giết Tưởng Duy Thắng vào ngày hôm đó chắc chắn không phải là Tiêu Long mà là Độ Thiên Chân Nhân.
Đều là cao thủ cảnh giới Thiên Vương bốn sao, nhưng Viên Hỗn Thiên hơi sợ Độ Thiên Chân Nhân.
Suy cho cùng Độ Thiên Chân Nhân từng đánh nhau với Võ Thí Thiên, hơn nữa còn là một trong những người có thể tự động rút lui để bảo vệ bản thân.
Chỉ riêng điều này thôi đã đoán được ai thắng ai thua rồi.
“Độ Thiên, đây là ân oán giữa nhà họ Viên và thằng nhóc Tiêu Chính Văn, tốt nhất ông đừng nhúng tay vào”.
Lúc này một ông lão khác ở trên khán đài lên tiếng.