Nguyệt Nhu cũng quay đầu liếc nhìn Tiêu Chính Văn, theo cô ta thấy, mặc dù Tiêu Chính Văn tiếng tăm lừng lẫy, thế nhưng so với Mạnh Phi Vũ thì vẫn còn kém xa!
Đầu tiên, Mạnh Phi Vũ người ta là truyền nhân của nhà họ Mạnh, hiện tại nhà họ Mạnh đã biến mất cả nghìn năm, trong tay nhà họ Mạnh đang nắm giữ những kiến thức bị thất truyền lớn được lưu truyền từ thời thượng cổ.
Hơn nữa, nhà họ Mạnh có nguồn gốc từ nhà họ Khổng, điều đó cũng nói lên rằng ở vùng ngoài lãnh thổ, địa vị của bản thân nhà họ Mạnh chỉ xếp sau có mỗi nhà họ Khổng mà thôi.
Hơn nữa, bản thân Mạnh Phi Vũ lại còn là một đệ tử Đại Đế chính thống dưới trướng nhà họ Khổng, bối cảnh thân phận lớn tới vậy, dù lấy phương diện vào ra để nói thì cũng đều vượt xa Tiêu Chính Văn!
Với thực lực hiện tại của hắn, tiền đồ tương lai chắc chắn không có hạn định!
Vậy nên thái độ của Nguyệt Nhu đối với Tiêu Chính Văn cũng hết sức lạnh nhạt, chỉ gật đầu mang tính tượng trưng, coi như chào hỏi với Tiêu Chính Văn.
“Mời vào trong!”
Thanh Liên nói rồi vẫy tay với Tiêu Chính Văn, một chiếc bàn gỗ trông rất cũ kỹ lập tức xuất hiện bên trong chính điện của miếu thờ, hai cô gái đứng bên cạnh cũng vội vàng mang dụng cụ pha trà tới.
Đầu tiên là rót trà thơm cho hai người Tiêu Chính Văn và Bạch Ngọc Trinh, sau đó hai cô gái mới lui sang một bên.
Tiêu Chính Văn cũng không bất ngờ, nhấc tách trà lên nhấp một ngụm nhỏ, hương vị thơm mát ngọt dịu, quả nhiên là trà ngon!
Nguyệt Nhu ngồi bên cạnh thấy Tiêu Chính Văn còn chẳng buồn chào hỏi, chỉ ngồi đó uống trà thì trên mặt không khỏi lộ ra vẻ không vui!
Cô ta vẫn luôn có thiện cảm với Mạnh Phi Vũ, dù gì Mạnh Phi Vũ cũng là hậu nhân của Nho gia môn phiệt, vậy nên trên phương diện tài năng và học vấn tuyệt đối không phải là thứ mà mấy cậu chủ thế gia thông thường có thể so bì được!
Nhớ ban đầu khi Mạnh Phi Vũ đích thân tới thành Thiên Đô làm khách cũng chẳng thấy Thanh Liên vừa mời trà vừa dọn chỗ ngồi như vậy.
Thế nhưng hiện tại, Tiêu Chính Văn lại nhận được đãi ngộ khác biệt như vậy!
“Cậu Tiêu, dù lần này cậu tới vùng ngoài lãnh thổ là vì chuyện gì thì sau này mọi người đều có thể kết bạn với nhau, chỉ cần ở vùng ngoài lãnh thổ, chúng ta khó mà tránh được việc thường xuyên đụng mặt!”
Thanh Liên hiền hậu lên tiếng.
“Bà cụ khách khí rồi!”, Tiêu Chính Văn khẽ cười nói.
Ngược lại Bạch Ngọc Trinh ngồi bên cạnh lại lộ ra vẻ mặt nghi hoặc!
Đừng thấy hiện tại Thanh Liên mặt mày hiền hậu mà lầm, Bạch Ngọc Trinh biết rõ người này tuyệt đối là một nhân vật chém giết quyết đoán!
Năm đó, từng có người xâm phạm thành Thiên Đô, chính Thanh Liên này đã giết chết người đó ngay trong buổi tiệc rượu!
Hơn nữa, phần lớn con cháu của các thế gia lớn tới thành Thiên Đô đều từng đến chào hỏi Thanh Liên, thế nhưng ngay cả anh trai của Bạch Ngọc Trinh là Bạch Thiên Kiệt cũng chưa từng được đối xử long trọng tới thế!
Hai người Tiêu Chính Văn và Thanh Liên vừa nói chuyện vừa thưởng trà, ngắm nhìn cảnh đẹp quanh núi, còn đám người bên cạnh lại chỉ có thể đứng hai bên nhìn theo.
Nháy mắt đã một tiếng đồng hồ trôi qua, Tiêu Chính Văn và Thanh Liên vẫn ngồi đó uống trà, không ai chịu lên tiếng trước.
Nguyệt Nhu thực sự không thể nhịn được nữa, tiến lên trước một bước nhỏ giọng hỏi: “Bà ơi, bà đây là…”
Thậm chí ngay cả Nguyệt Nhu cũng không hiểu được những hành động này của Thanh Liên, đáng lý với hạng tiểu bối giống như Tiêu Chính Văn, Thanh Liên không cần phải coi trọng anh như vậy!
Dù là những thế tử cậu ấm của mấy thế gia đại tộc kia, ở trước mặt Thanh Liên cũng phải vâng lời răm rắp!
Thanh Liên lạnh lùng trừng mắt nhìn Nguyệt Nhu, khiến cho cô ta sợ tới độ vội vàng quay trở lại vị trí cũ, không dám làm phiền nữa.
Sau đó, Thanh Liên đặt tách trà xuống, quay đầu cười nói với Tiêu Chính Văn: “Để cậu Tiêu chê cười rồi!”
Tiêu Chính Văn chỉ cười không nói, dù gì đây cũng là chuyện nhà của Thanh Liên, bản thân cũng không tiện nhiều lời!
Lúc này Thanh Liên mới quay đầu nói với Nguyệt Nhu: “Có phải cháu cảm thấy rất khó hiểu, tại sao bà lại đối xử đặc biệt với riêng cậu Tiêu như thế?”
Nguyệt Nhu thấy Tiêu Chính Văn không hề nhìn về phía mình thì mới gật đầu lia lịa.
Đây cũng là điểm không thể tiếp nhận nhất trong lòng cô ta!
Dù nhìn từ phương diện nào thì Tiêu Chính văn cũng chẳng có gì khác biệt so với người bình thường, thậm chí về mặt khí thế thì còn kém xa thế tử của một số thế gia đại tộc!
Mặc dù ở trong mắt người khác, Tiêu Chính Văn có chiến lực không hề tầm thường, thế nhưng ở thành Thiên Đô mà nói, chiến lực hiện tại của Tiêu Chính Văn căn bản chẳng lọt nổi vào mắt của mấy người bọn họ!
Ngược lại Thanh Liên lại quay đầu nhìn về phía Tiêu Chính Văn, khẽ cười nói: “Xem ra gương Bát Quái dùng cũng coi như thuận lợi?”
Tiêu Chính Văn nghe vậy thì không khỏi nhíu mày, gương Bát Quái đó là thứ anh có được từ trong tay nhà họ Tư Mã, sao Thanh Liên lại biết được?
“Ý của bà cụ là…”
Thanh Liên khẽ xua tay nói: “Khổng Minh vốn dĩ chính là hậu nhân của thành Thiên Đô chúng tôi, di vật của ông ta giao cho nhà họ Tư Mã ngược lại là lãng phí!”
“Vậy nên cậu yên tâm, tôi không phải tới để đòi lại gương Bát Quái!”
Nghe thấy lời này, Nguyệt Nhu không khỏi ngây người, gương Bát Quái là một bảo vật cực kỳ quý giá, đó là thứ mà Khổng Minh đã quy tụ tâm huyết cả đời để tạo nên!
Thành Thiên Đô từng cử người tới tìm kiếm mấy lần, thế nhưng tới cuối cùng vẫn rơi vào trong tay nhà họ Tư Mã.
Vì chuyện này, thành Thiên Đô còn từng mấy lần đàm phán với nhà họ Tư Mã, thế nhưng cuối cùng vẫn bị nhà họ Tư Mã từ chối với đủ loại lý do.
Hiện giờ Thanh Liên biết rõ gương Bát Quái ở trong tay Tiêu Chính Văn mà lại không lấy lại?
Chương 2261: Khó hiểu
“Gương Bát Quái vô cùng thần kỳ, để anh ta giữ nó, anh ta có thể điều khiển được hay sao?”, Nguyệt Nhu thực sự không thể kiềm chế nổi, buột miệng hỏi.
Đừng nói là cô ta, ngay cả hai cô gái bên cạnh cũng lộ ra vẻ kinh ngạc.
Thanh Liên điềm nhiên mỉm cười, lại xua tay với mấy cô gái kia, ý bảo bọn họ đừng xen lời, sau đó mới khẽ cười nói: “Thật ra ngay từ lần đầu cậu sử dụng gương Bát Quái thì tôi đã phát giác ra rồi!”
“Hơn nữa, vừa mới ban nãy, cậu còn dùng nó để cố định thời gian và không gian, tôi nói không sai chứ?”
Tiêu Chính Văn khẽ gật đầu, thế nhưng vẫn chẳng lên tiếng, coi như ngầm thừa nhận lời nói của Thanh Liên.
“Thật ra mấy người cũng không cần phải kinh ngạc, thứ đó không hoàn toàn do Khổng Minh tạo ra, tấm gương Bát Quái đó vốn dĩ là di vật thuộc về Bát Cảnh Cung!”
“Đạo Đức Thánh Quân năm đó sau khi cưỡi trâu đi về phía tây thì tấm gương Bát Quái này cũng bị rơi mất, sau này Khổng Minh có được nó thì chỉ thêm mấy tầng trận pháp mà thôi!”
“Nếu như cậu Tiêu dùng thuận lợi, vậy thì vật này sẽ tặng cho cậu Tiêu!”
Những lời này của Thanh Liên nói ra hết sức thoải mái, thế nhưng lại khiến cho mấy người Nguyệt Nhu sững sờ ngay tức thì.
Nếu như gương Bát Quái thực sự có nguồn gốc lớn tới vậy, vậy thì không phải giống như một thần khí hay sao?
Cứ như vậy dùng hai tay dâng thần khí cho người khác?
“Bà à! Gương Bát Quái này…”
“Dù có đòi lại thì ai trong số mấy người có thể phát huy được uy lực của nó?”, trên mặt Thanh Liên lộ ra vẻ giận dữ, lạnh lùng quát một câu.
Mấy người Nguyệt Nhu nghe vậy thì mới lùi sang một bên với vẻ mặt không cam tâm.
Gương Bát Quái rơi vào trong tay nhà họ Tư Mã cả nghìn năm, ngay cả những cao thủ của nhà họ Tư Mã cũng chẳng thể sử dụng chứ đừng nói là mấy tỳ nữ như bọn họ!”
“Bà cụ, bà gọi tôi tới đây không phải vì chuyện này đấy chứ?”, Tiêu Chính Văn khẽ cười hỏi.
“Đương nhiên không phải, lần này tôi tới là có một số thắc mắc muốn xin cậu Tiêu trực tiếp chỉ bảo!”
Thanh Liên vừa thốt ra lời này, Bạch Ngọc Trinh có hơi chấn động nhìn về phía Tiêu Chính Văn.
Phải biết rằng, thân phận của Thanh Liên cực kỳ cao quý, cả vùng ngoài lãnh thổ, người có thể khiến cho bà ta nói ra mấy chữ xin chỉ bảo chỉ đếm được trên đầu ngón tay!
Thế nhưng Tiêu Chính Văn mới bao nhiêu tuổi? Hơn nữa anh vừa mới tới vùng ngoài lãnh thổ chưa đầy nửa năm, Thanh Liên lại phải xin Tiêu Chính Văn chỉ bảo?
Điều này không còn đơn giản là đang coi trọng Tiêu Chính Văn nữa rồi!
Nếu như chuyện này truyền ra ngoài thì e rằng cả Đông Vực sẽ phải chấn động theo!
“Bà, bà nói cái gì? Xin anh ta chỉ bảo ư?”, Nguyệt Nhu thậm chí còn có phần không dám tin vào tai mình nữa.
Mặc dù Tiêu Chính Văn có thiên phú hơn người, vẫn chưa tới ba mươi tuổi đã đặt chân tới cảnh giới Nhân Hoàng cấp chín, thế nhưng chuyện này cũng chưa đủ để khiến cho Thanh Liên phải hạ mình như vậy chứ?
Thanh Liên trước đây chính là thánh nữ của thành Thiên Đô, hiện tại còn là người chủ quản của thành Thiên Đô, với thân phận của bà ta mà cũng phải xin một tiểu bối tới từ thế tục chỉ bảo?
Ngược lại biểu cảm của một tỳ nữ mặc đồ tím đứng bên ngoài cửa miếu thờ từ đầu chí cuối vẫn không hề thay đổi chút nào.
Thậm chí ngay cả việc Thanh Liên nói ra mấy lời muốn Tiêu Chính Văn chỉ bảo kia, cô ấy cũng không hề cảm thấy có bất cứ điểm nào không thoả đáng!
Mãi tới lúc này cô ấy vẫn yên tĩnh đứng trước cửa.
“Tiền bối có điều gì muốn hỏi thì cứ việc lên tiếng, nếu tôi biết thì nhất định sẽ không giấu giếm!”, Tiêu Chính Văn bình thản nói.
“To gan! Anh dám ăn nói ngông cuồng như vậy ở trước mặt bà ấy! Xem tôi…”, Nguyệt Nhu thấy Tiêu Chính Văn thật sự coi mấy lời của Thanh Liên là bình thường thì lập tức nổi giận.
“Nguyệt Nhu! Hỗn xược! Còn không mau lui xuống!”, Thanh Liên lạnh lùng quát mắng.
“Thế nhưng…bà, anh ta…”
“Anh ta quả thực có tư cách đó!”
Đúng vào lúc này, người phụ nữ vẫn luôn im lặng không nói cuối cùng lên tiếng.
“Tử Doanh! Cô…”, Nguyệt Nhu nhìn về phía tỳ nữ mặc đồ tím với vẻ khó hiểu.
“Lùi xuống!”
Không đợi Nguyệt Nhu nói xong, Thanh Liên đã trầm giọng quát mắng.
Nguyệt Nhu thấy trong mắt Thanh Liên loé lên tia sáng, vậy mà đã có ý định giết người, trong lòng không khỏi trầm xuống, vội vàng ngoan ngoãn lui sang một bên.
“Cậu Tiêu, tôi có một chuyện không hiểu, vẫn mong cậu Tiêu chỉ dạy cho biết!”, Thanh Liên hết sức khiêm tốn lên tiếng.
Chương 2262: Kinh ngạc
“Võ thuật hay đạo thuật trong thế gian cũng đều lấy từ trường, chân khí, nguyên khí làm chủ đạo, dĩ nhiên về cơ bản còn có Quy Chân, Hư Vô và các đạo cảnh khác”.
“Nhưng cho dù là cái nào cũng đều không thể tách khỏi chân khí và nguyên khí, nhưng trước đây tôi cũng từng thử sử dụng gương Bát Quái bằng chân khí và nguyên khí nhưng không có phản ứng gì, dù có thể sử dụng uy lực của gương Bát Quái thì cũng chỉ có thể sử dụng được một chút mà thôi”.
“Không thể tận dụng triệt để sự huyền diệu của nó, không biết cậu Tiêu làm được bằng cách nào?”
Thanh Liên vừa nói thế, mọi người đều rất ngạc nhiên.
Từ những lời của bà ta không khó để nhận ra trước đây Gia Cát Khổng Minh đã có gương bát Quái, bản thân Thanh Liên đã từng thử sử dụng gương Bát Quái này rồi.
Tiếc là bà ta chưa thể được như ý nguyện, sau đó mới truyền lại gương Bát Quái cho Cát Lượng Khổng Minh, nhưng Khổng Minh lại có thể phát huy được sự vi diệu của gương Bát Quái đến mức cực điểm.
Nhưng vẫn không để Thanh Liên hỏi cụ thể cách dùng thế nào thì Khổng Minh đã bị bệnh mà chết, thậm chí ngay cả gương Bát Quái cũng mất tích.
Nếu không nhờ Thanh Liên tự mình lên tiếng, e là đoạn lịch sử này không bao giờ có người biết đến.
Tiêu Chính Văn hơi nhíu mày: “Thật ra cái này phải nói đến năm loại khí trong tự nhiên, khí không phải chỉ có chân khí và nguyên khí”.
“Đối với người bình thường thì đúng là thế, nhưng với trận pháp không gian, chân khí và nguyên khí không bao giờ là đủ”.
“Tạo ra không gian hay mở cánh cửa của không gian khác ra thì đều không tách khỏi khí Thái Sơ, khí Thái Cực và khí Thái Thủy”.
“Ba loại khí này có thể định hình không gian mới, cũng có thể là chìa khóa mở cánh cửa không gian khác. Trong gương Bát Quái không chỉ có trận pháp thời không mà có cả trận pháp không gian và rất nhiều trận pháp không gian liên kết với nhau tạo ra một không gian kỳ lạ”.
“Nếu muốn sử dụng gương Bát Quái này thì trước tiên phải sử dụng không gian trong gương Bát Quái mới được, thế nên cần phải dùng đến khí Thái Sơ và Thái Thủy”.
Vạn vật trong vũ trụ thật ra đều được hình thành từ khí Thái Sơ và Thái Thủy, ngay cả nguyên khí cũng không ngoại lệ, mà khí Thái Cực chính là nguồn cội quan trọng để hợp nhất khí Thái Sơ và Thái Thủy.
Chính vì tỉ trọng của khí Thái Sơ và Thái Thủy khác nhau mới sinh ra chân khí và nguyên khí.
Tất nhiên Tiêu Chính Văn không thể nói với Thanh Liên những chi tiết này.
Đây cũng là nguyên nhân quan trọng tại sao Tiêu Chính Văn có thể sử dụng gương Bát Quái dễ dàng đến thế.
“Khí Thái Sơ và Thái Thủy? Bà lão, có hai loại khí này tồn tại thật sao?”, Nguyệt Nhu hơi ngờ vực hỏi.
Thanh Liên im lặng một lúc lâu mới khẽ gật đầu nói: “Tất nhiên! Khí Thái Sơ và Thái Thủy là cội nguồn của vạn vật, vũ trụ cũng vì thế mà được sinh ra”.
“Dù là Thượng Đế thời xưa – Đế Tuấn cũng không thể tách khỏi khí Thái Sơ và Thái Thủy, mà Thái Cực chỉ là một cơ duyên thay đổi, hơn nữa sở dĩ Đế Tuấn có thể vẫn nắm được khí vận sau hàng chục ngàn năm chết đi chính là vì khí Thái Sơ và Thái Thủy không hề tan biến”.
Gì cơ?
Thanh Liên vừa nói thế, mọi người ở đó đều cảm thấy cực kỳ kinh ngạc.
Ngay cả Đế Tuấn cũng sử dụng khí Thái Sơ và Thái Thủy mới có thể nắm chắc khí vận của thế gian ư?
Thế chẳng phải nói Tiêu Chính Văn cũng có thể sử dụng hai loại khí này để nắm trong tay khí vận một phương sao?
Khí vận là thứ bí ẩn khó lường trước được, không nhìn thấy cũng không sờ vào được nhưng lại liên quan đến sống chết của hàng ngàn người.
“Nói cách khác, điều mà cửa Phật đã nói không tăng không giảm, không sinh không diệt chính là khí Thái Sơ và Thái Thủy này sao?”, Bạch Ngọc Trinh thuận miệng hỏi.
Tiêu Chính Văn gật đầu nói: “Cũng có thể nói như thế, khí Thái Sơ và Thái Thủy quả thật là bất sinh bất diệt, cơ hội sống và cái chết cũng sinh ra vì sự tiêu tan của hai loại khí này”.
Nói đến đây Tiêu Chính Văn cũng không nói thêm gì nữa, dù sao nói càng nhiều cũng không có tác dụng gì quá lớn với mấy người Bạch Ngọc Trinh và Thanh Liên.
Dù sao muốn sử dụng khí Thái Sơ và Thái Thủy thì phải có sự phối hợp của đạo cảnh, nếu không dù biết được nhiều hơn cũng không thể cảm nhận được sự tồn tại của mấy loại khí này.
Điều này hệt như một đại sư khí công chỉ dạy cho người bình thường làm sao để cảm nhận được chân khí, nhưng cho dù đại sư khí công có dạy bảo thế nào, người bình thường cũng không thể tiếp thu được cấp bậc đó của đại sư khí công.
“Sau này các cô cậu tiếp xúc gần hơn với cậu Tiêu, không chừng sẽ có được cơ duyên lớn”, Thanh Liên nói thẳng.
Vừa nghe thế mấy người Nguyệt Nhi không khỏi ngạc nhiên, nhưng chỉ có Bạch Ngọc Trinh tức giận.
Cô ấy nghĩ Tiêu Chính Văn là bạch mã hoàng tử của cô ấy, hầu hết người ở ngoài lãnh thổ đã biết chuyện này, nhất là mấy lãnh đạo cấp cao của các thế lực lớn.
Người có địa vị và thân phận như Thanh Liên càng không thể không biết.
Nhưng bà ta biết rõ mình và nhà họ Bạch đều có ý với Tiêu Chính Văn, còn muốn xen vào thì cũng bắt nạt người khác quá.
Thanh Liên ngược lại không cảm thấy có điều gì bất ổn, Tiêu Chính Văn vốn dĩ đã có gia đình, còn có con trai con gái, vốn dĩ cũng không phải là con rể của nhà họ Bạch, Bạch Ngọc Trịnh có ở đây hay không bà ta cũng không để ý.
Chương 2263: May mắn
“Từ lâu tôi đã thấy gương Bát Quái này không tầm thường, hôm nay cậu Tiêu vừa chỉ dạy cuối cùng cũng tỏ rõ sự ngờ vực của tôi”, Thanh Liên nói.
Cho đến bây giờ Bạch Ngọc Trinh mới hiểu tại sao người có vai vế và địa vị cao như Thanh Liên cũng phải đích thân đến chào hỏi Tiêu Chính Văn.
Phải biết rằng, bà ta là đại diện cho thành Thiên Đô.
Bề ngoài có vẻ như bà ta luôn thăm dò cách sử dụng của gương Bát Quái từ Tiêu Chính Văn, nhưng thật ra lại đang thăm dò Tiêu Chính Văn.
Với sự lĩnh hội và thành tựu hiện nay của Tiêu Chính Văn, không ai có thể chắc chắn được tương lai sẽ đi đến bước nào.
Có lẽ Tiêu Chính Văn sẽ trở thành chí tôn vô song ở ngoài lãnh thổ, đến lúc đó hiệu quả mà bà ta tỏ ra với Tiêu Chính Văn hôm nay sẽ hiển hiện.
Thế nên dù là Thanh Liên cũng đang thầm nịnh nọt Tiêu Chính Văn.
Sở dĩ Tiêu Chính Văn vẫn luôn nghịch thiên như thế, đối mặt với rất nhiều cường giả nhưng không hề sợ hãi chính là vì sự lĩnh hội của anh đã vượt qua cảnh giới của anh.
Nói cách khác anh là người duy nhất đảo ngược đạo cảnh và chiến cảnh.
Điều này cũng giống như sự cách biệt giữa sinh viên và học sinh tiểu học vậy, mặc dù về cấp bậc một cộng một bằng mấy thì sinh viên và học sinh tiểu học cũng đều cùng một đẳng cấp.
Nhưng sự hiểu biết về thế giới và xã hội này thì một trăm học sinh tiểu học cột lại với nhau cũng không bằng một sinh viên.
Đa số võ giả dù đã là cao thủ Đế Cảnh, cuối cùng cũng chỉ là đang nghiên cứu sự khác biệt giữa chân khí và nguyên khí, dù đến được Quy Chân cũng vẫn là sự khống chế với hai loại khí này.
Nhưng Tiêu Chính Văn vẫn chưa đạt đến Đế Cảnh đã có thể tùy ý sử dụng khí Thái Sơ và Thái Thủy, đây vốn dĩ rất đáng mỉa mai nhưng cũng chính là điểm đáng quý của Tiêu Chính Văn.
“Bà cụ, tôi cũng có vài thắc mắc, mong bà có thể giải đáp giúp tôi”, Tiêu Chính Văn khiêm tốn nói.
“Đương nhiên có thể”, sắc mặt Thanh Liên hiện lên vẻ ân cần.
“Trước giờ tôi vẫn không hiểu rốt cuộc ngoài lãnh thổ hình thành như thế nào? Thiên Đạo Minh Ước có vai trò ra sao?”
Tiêu Chính Văn hỏi thẳng.
“Nói thật thì tôi cũng không biết nhiều về chuyện này, nhưng tôi luôn có ngờ vực về những gì mà thế giới bên ngoài lưu truyền, những lời liên quan đến việc Đế Tuấn tự tay tạo ra vùng ngoài lãnh thổ”.
“Dù sao năm đó tôi cũng chỉ là một thánh nữ mà thôi, những gì tôi biết rất có hạn, nghe nói chuyện này và nhà họ Cơ, cũng là Cơ Phát võ vương, năm đó hợp lực với nhiều thế lực để gây áp lực cho Đế Tuấn”.
“Cuối cùng Đế Tuấn bị dồn vào đường cùng, tự vẫn có mối quan hệ rất lớn trời đất”.
“Nhưng rốt cuộc bên trong có bao nhiêu ẩn số, tôi cũng không thể biết rõ. Nhưng tôi chỉ biết Cơ Phát võ vương năm đó không hề đạo đức, nhân từ như sách sử đã ghi chép”.
“Mà là giành giật thiên hạ của Thương Trụ bằng thủ đoạn hết sức hèn hạ, nhưng vẫn không thỏa mãn với điều này nên mới động đến Đế Tuấn, muốn cướp lấy quyền không chế của Đế Tuấn”.
“Thế nên mới xuất hiện vô số lần đứt đoạn khí vận trong lịch sử Hoa Quốc”.
“Khí vận là thứ rất quan trọng với Hoa Quốc, mỗi khi khí vận bị cắt đứt thì sẽ xuất hiện hiện tượng kỳ lạ, đầu tiên là "Ngũ Hồ Loạn Hoa”, hơn nữa liên tiếp mấy lần bị người ngoài tộc xâm chiếm, thậm chí giành lấy quyền kiểm soát thiên hạ”.
“Thế nên Hoa Quốc mới gặp nhiều tai họa như thế, mọi chuyện đều có liên quan đến việc huyết mạch của Nhân Hoàng cuối cùng bị đoạn tuyệt, dĩ nhiên Nhân Hoàng mà tôi nói là Đế Tân chứ không phải Nhân Hoàng cảnh giới cấp một”.
Nghe Thanh Liên nói thế, ngay cả Bạch Ngọc Trinh cũng khá ngạc nhiên.
Nhà họ Bạch được truyền từ thời kỳ Tiên Tần, Bạch Ngọc Trinh trước giờ chưa từng nghe được những bí mật này.
“Nhưng cho dù khí vận hay quốc vận thì cuối cùng đều bị Võ Vương sử dụng, mà mục đích của ông ta lại không thể đạt được, cũng chính là thế gian này chưa bị Cơ Thị khống chế, có thể là do may mắn”.
“Thế nên giang sơn của nhà họ Cơ không vững chắc, thậm chí một trăm năm sau chỉ còn lại trên danh nghĩa. Mà nhà họ Bạch ở các nước cũng mới chỉ vực dậy khi khí vận của nhà họ Cơ sụp đổ”.
Cái gì?
Tiêu Chính Văn sửng sốt nói: “Ý tiền bối là khí vận của Đại Chu sắp đến nên mới xuất hiện nhà họ Bạch của Tiên Tần?”
“Lẽ nào Đại Chu vốn dĩ là một vương triều không nên xuất hiện sao?”
Trước có Nữ Đế là tấm gương, Tiêu Chính Văn mới có thể nghe ra được chút manh mối cực khó phát hiện trong lời nói của Thanh Liên.