Mục lục
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2340: Vui mừng

Người thanh niên bên cạnh ông lão Trục Nhật chậm rãi dời ánh mắt sang nhìn ông lão Thiên Tinh.

Người này trông có vẻ rất bình thường, nhưng vẻ chín chắn của hắn không phải là thứ mà thanh niên bình thường có thể so được.

Hơn nữa ông lão Thiên Tinh cảm nhận được khí tức nghiêm nghị từ trên người thanh niên này, như thể cả người hắn đều như một thanh kiếm sắc bén chưa được rút ra khỏi vỏ.

Mà thanh kiếm này vừa rút ra khỏi vỏ đã có thể một kiếm chém trời.

Thật ra thanh niên trước mặt này cũng là một trong những người trẻ của nhà họ Khổng.

Dù ở cả Đông Vực, hắn cũng là một người kiêu ngạo tự phụ, dù là Mạnh Phi Vũ và Vương Vũ cũng không có tư cách so sánh.

Lãnh đạo cấp cao của nhà họ Khổng cũng rất xem trọng thanh niên này, thậm chí có người nghĩ hắn sẽ trở thành Khổng Tề Thiên thứ hai.

“Sao vậy, ngay cả tôi cũng không có tư cách gặp cậu ta à?”, ông lão Trục Nhật thấy ông lão Thiên Tinh im lặng không nói thì rất không vui hỏi.

“Sư huynh nói nặng lời rồi, tôi đi sắp xếp cho ông”, ông lão Thiên Tinh vội chắp tay nói với ông lão Trục Nhật.

Thật ra sở dĩ ông lão Thiên Tinh do dự cũng là vì lo lắng Trục Nhật sẽ nhắm vào Tiêu Chính Văn vì chuyện của Trần Thiên Cổ nên mới chậm chạp không chịu đáp lời.

Nhưng dù sao ông ta cũng là đại sư huynh của mình, nếu làm ông ta bẽ mặt thì khó tránh xảy ra mâu thuẫn giữa sư huynh, sư đệ.

Suy xét hồi lâu, ông lão Thiên Tinh mới đồng ý với yêu cầu của ông lão Trục Nhật, đích thân đến phủ thành chủ đón Tiêu Chính Văn.

Khi mấy người Tiêu Chính Văn quay lại Thiên Cung Bắc Cực lần nữa, bên này đã sắp xếp xong bữa tiệc rồi.

Thấy ông lão Thiên Tinh dẫn Tiêu Chính Văn đến, ông lão Trục Nhật đặt ly rượu trong tay xuống, đứng lên nói: “Vị này chắc là Tiêu Chính Văn nhỉ?”

Khiến mọi người bất ngờ là ông lão Trục Nhật lại nở nụ cười rất hiền từ, thế mà lại không có ý định tính sổ với Tiêu Chính Văn.

Nhưng ông ta càng như thế, ông lão Thiên Tinh càng cảm thấy lo lắng cho Tiêu Chính Văn.

“Sang đây ngồi đi”.

Ông lão Trục Nhật chỉ vào vị trí trống bên cạnh mình vẫy tay với Tiêu Chính Văn.

Ngồi bên trái ông ta là thanh niên của nhà họ Khổng đó, còn Vương Vũ và Mạnh Phi Vũ lại ngồi bên cạnh thanh niên nhà họ Khổng, còn cười đùa nói chuyện với hắn.

Nguyệt Nhu thường xuyên mời rượu thanh niên nhà họ Khổng đó, thậm chí đôi lúc còn liếc mắt với hắn.

Đến khi Tiêu Chính Văn đến ngồi xuống vị trí trống, ông lão Trục Nhật mới gật đầu nói: “Quả nhiên là thiếu niên anh hùng tài năng”.

Tiêu Chính Văn chỉ đáp lại bằng nụ cười bình thản: “Tiền bối quá khen”.

Ông lão Trục Nhật vuốt râu bỗng quay đầu sang nhìn Vương Vũ và Mạnh Phi Vũ nói: “Hai cháu trai và cháu gái Nguyệt Nhu bỏ ly rượu xuống đi đã”.

Nghe thế ba người vội vàng đặt ly rượu trong tay xuống, đứng lên chắp tay với ông lão Trục Nhật.

“Tôi nghe nói trước đó ba đứa thường xuyên gây khó dễ cho Tiêu Chính Văn, mọi người đều là đồng môn, cần gì phải như thế? Nể mặt tôi đây hôm nay ba đứa xin lỗi Tiêu Chính Văn đi”.

“Kể từ hôm nay không ai được phép nhắc đến mọi ân oán trước đó nữa, nếu không đang có ý không nể mặt tôi”.

Nghe ông lão Trục Nhật nói thế, ba người đều sửng sốt.

Theo lý thì ông lão Trục Nhật hẳn nên nhằm vào Tiêu Chính Văn mới đúng chứ, sao lại bảo ba người họ xin lỗi Tiêu Chính Văn trước mặt mọi người?

Thấy ba người chậm chạp không có ý xin lỗi, sắc mặt ông lão Trục Nhật trở lên lạnh lùng nhìn ba người nói: “Sao thế? Ba đứa không muốn nghe lời của tôi sao?”

Thanh niên nhà họ Khổng ngồi bên cạnh ông lão Trục Nhật khẽ gật đầu với ba người tỏ ý họ cứ làm theo lời ông lão Trục Nhật.

“Vâng! Tất nhiên chúng cháu phải nghe lời tiền bối Trục Nhật”.

Mạnh Phi Vũ là người phản ứng lại đầu tiên, sau đó Vương Vũ và Nguyệt Nhu cũng nhanh chóng làm theo.

“Anh Tiêu, trước đây đã đắc tội nhiều với anh, mong anh Tiêu đừng trách”.

Nói rồi Mạnh Phi Vũ bưng ly rượu lên mời Tiêu Chính Văn một ly.

Vương Vũ và Nguyệt Nhi cũng lần lượt bước đến xin lỗi Tiêu Chính Văn theo Mạnh Phi Vũ.

“Tiêu Chính Văn, họ đã biết lỗi với những gì họ đã làm trước đó, mặc dù lúc đó tôi không có mặt ở đó nhưng tôi cũng không mong giữa đệ tử Thiên Cung Bắc Cực xảy ra mâu thuẫn”.

“Mọi người đều là đồng môn, nên đoàn kết lại để đối phó với bên ngoài”.

“Ngoài ra tôi nghĩ tố chất của ba người họ rất khá, hơn nữa tôi nghe nói cách đây không lâu cậu mới lấy được bí thuật phân thân của Thiên Cung Bắc Cực, bây giờ đang là thời kỳ loạn thế…”

Nói đến đây ông lão Trục Nhật híp mắt mỉm cười nói: “Thiên Cung Bắc Cực suy tàn đến ngày nay là vì bí thuật bị thất truyền”.

“Nếu mọi người đều là đồng môn, tôi nghĩ sẽ truyền lại bí thuật phân thân cho ba người họ, tôi tin với tài năng của ba người họ chắc chắn có thể vực dậy uy danh của Thiên Cung Bắc Cực”.

Nghe ông lão Trục Nhật nói thế, ánh mắt mấy người Vương Vũ sáng rực, thầm cảm thấy vui mừng.
Chương 2341: Tư chất quá kém

Ông lão Thiên Tinh nhíu mày, quả nhiên đúng như dự liệu, đại sư huynh đến vì bí thuật phân thân.

Nghĩ đến đây, ông lão Thiên Tinh không đợi Tiêu Chính Văn trả lời, đã đứng dậy nói: “Đại sư huynh, tôi thấy chuyện này không ổn!”

Ai cũng có thể nhìn ra được Trục Nhật rõ ràng đang muốn cướp bí thuật của Thiên Cung Bắc Cực, cho nên mới bảo Tiêu Chính Văn truyền thuật phân thân cho Vương Vũ.

Mà Vương Vũ cũng không được coi là đệ tử của Thiên Cung Bắc Cực. Mạnh Phi Vũ đến từ nhà họ Mạnh, Vương Vũ cũng là người của nhà họ Vương, còn về Nguyệt Nhu, cô ta chẳng qua chỉ là một đệ tử bị phủ thành chủ bỏ rơi.

Nghiêm túc mà nói, ba người bọn họ đều không có tư cách nhìn thấy bí thuật phân thân.

Không ngờ sau ngàn năm, huynh trưởng của mình cũng kế thừa hoàn hảo “mỹ đức” của nhà họ Khổng, vì lợi ích của bản thân, ngay cả tổ tiên cũng có thể tùy ý phản bội!

“Sư đệ, lời này của đệ hơi quá đáng. Bí thuật phân thân vốn là bảo vật của Thiên Cung Bắc Cực, tại sao không thể truyền lại cho đệ tử của Thiên Cung Bắc Cực?”, ông lão Trục Nhật lạnh lùng chất vấn.

“Sư huynh, đệ xin nói thẳng, cả Mạnh Phi Vũ và Vương Vũ đều không phải là đệ tử của Thiên Cung Bắc Cực, lúc sư tôn còn sống đã nói, chỉ có đệ tử của Thiên Cung Bắc Cực mới có thể học loại trận pháp này!”

“Còn người ngoài…”

“Sư đệ!”

Thiên Tinh còn chưa kịp nói xong, Trục Nhật đã ngắt lời: “Đệ lo con cháu nhà họ Mạnh sẽ truyền lại thuật phân thân cho nhà họ Mạnh sao?”

“Ai cũng biết đệ tử Nho Gia đều là những người nhân từ chính trực, đạo đức cao thượng! Sao có thể thèm muốn những bí thật của Thiên Cung Bắc Cực? Hơn nữa Nguyệt Nhu cũng xuất thân từ phủ thành chủ, lẽ nào đệ nói phủ thành chủ cũng nhòm ngó Thiên Cung Bắc Cực chúng ta sao?”

Nghe vậy, ông lão Thiên Tinh tức đến nỗi không nói nên lời.

Tuy rằng đệ tử Nho Gia đều hung ác, nhưng bề ngoài vẫn ra vẻ nhân từ, chính trực, đạo lý, đương nhiên không thể nói thẳng những lời này.

Hơn nữa thế lực của nhà họ Khổng vô cùng lớn mạnh, ai dám nói đệ tử nhà họ Khổng đều nham hiểm?

Thấy ông lão Thiên Tinh không trả lời, ông lão Trục Nhật mới quay lại nói với Tiêu Chính Văn: “Tiêu Chính Văn, cậu thấy chuyện này thế nào?”

“Mặc dù trước đây các cậu có bất hòa, nhưng cậu Mạnh cũng đã xin lỗi cậu rồi, ân oán lúc trước đã qua, sau này mọi người vẫn là đồng môn!”

“Nếu đã là đồng môn thì phải bồi dưỡng tình đồng môn, cậu cũng nên tỏ thành ý chút mới phải. Theo tôi thấy, hay là cậu truyền lại thuật phân thân cho ba người bọn họ đi!”

“Càng nhiều người biết thì bí thuật của Thiên Cung Bắc Cực sẽ càng phát triển. Như vậy thì Thiên Cung Bắc Cực cũng có thể nhanh chóng khôi phục lại sự hưng thịnh!”

“Đối với Thiên Cung Bắc Cực, đây là chuyện tốt, cậu thấy có phải không?”

Tiêu Chính Văn mỉm cười, chậm rãi đặt ly rượu xuống, nói: “Tiền bối nói đúng. Đối với Thiên Cung Bắc Cực, càng nhiều người biết thuật phân thân sẽ càng có lợi!”

Thiên Tinh không ngờ Tiêu Chính Văn lại dễ dàng đầu hàng như vậy, liền quay lại nhìn Tiêu Chính Văn, lắc đầu tỏ ý Tiêu Chính Văn không được đồng ý với yêu cầu của Trục Nhật.

Tiêu Chính Văn dường như không nhìn thấy ám hiệu của ông lão Thiên Tinh, quay mặt sang một bên.

Trục Nhật vui mừng nói: “Như vậy có nghĩa là cậu đồng ý với ý kiến của tôi rồi sao? Vậy còn đợi gì nữa, bắt đầu luôn đi, tôi thấy hôm nay là ngày đẹp!”

Ông ta nóng lòng hi vọng Tiêu Chính Văn sẽ lập tức giao cho bí thuật của Thiên Cung Bắc Cực ra, để tránh đêm dài lắm mộng.

Nhưng Tiêu Chính Văn lại giễu cợt: “Tôi nói truyền lại cho ba người họ lúc nào?”

“Hả?” Trục Nhật nhíu mày nói: “Chẳng phải cậu vừa nói càng nhiều người biết càng tốt sao?” Tôi thấy…”

“Tư chất của ba người họ quá kém! Còn không đủ tư cách nhìn thấy bí thuật! Truyền lại cho tiểu đồng ngoài cửa còn mạnh hơn truyền lại cho ba người họ!”

Tiêu Chính Văn chế nhạo, chỉ vào tiểu đồng ngoài cửa.

“Bộp!”

Mạnh Phi Vũ đập bàn đứng dậy, tức giận nhìn Tiêu Chính Văn: “Anh vừa nói gì?”

“Tiêu Chính Văn, anh đừng quá đáng!”

Cả Vương Vũ và Nguyệt Nhu cũng nhìn Tiêu Chính Văn bằng ánh mắt nảy lửa.

“Ngồi xuống!”

Trục Nhật trừng mắt nhìn ba người họ, lạnh lùng quát.

Mặc dù cơn giận trong lòng bọn họ sắp bùng nổ, nhưng ở trước mặt ông lão Trục Nhật, bọn họ nào dám làm bừa.

Chỉ đành quay lại chỗ ngồi.

“Tiêu Chính Văn, xem ra cậu vẫn có thành kiến với bọn họ nhỉ!”
Chương 2342: Tôi không đùa với ông

Trục Nhật vẫn nói với vẻ hiền hòa.

Dù sao ông ta cũng là nhân vật lão làng rồi, sao đám người Mạnh Phi Vũ có thể sánh bằng.

Hơn nữa, mục đích của ông lão Trục Nhật vô cùng rõ ràng, cho dù Tiêu Chính Văn có khiêu khích ông ta thế nào, thì trước khi đạt được mục đích, ông ta cũng không thể nổi giận với Tiêu Chính Văn.

Dù sao đây cũng là cơ hội duy nhất để ông ta lấy được bí thuật của Thiên Cung Bắc Cực. Nếu Tiêu Chính Văn nổi giận rồi phá hủy bí thuật thì nguy to.

“Tôi không có thành kiến với bọn họ, nhưng ân oán giữa chúng tôi cũng không thể rõ trong một vài câu!” Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói.

“Tiêu Chính Văn! Điều này cậu sai rồi!”

Trục Nhật dùng giọng điệu của tiền bối để giảng giải: “Có câu làm gì cũng phải chừa đường lui, ba người họ đã xin lỗi cậu trước mặt mọi người rồi!”

“Chứng tỏ bọn họ có thành ý, vậy cậu hà tất gì phải châm biếm bọn họ?”

Ai cũng biết tiểu đồng đứng ngoài cửa chỉ là một người bình thường, thậm chí còn không đạt nổi binh vương cấp một.

Nói đến tư chất, một trăm tiểu đồng cũng không thể so sánh với Vương Vũ, huống chi là Mạnh Phi Vũ?

“Tiền bối hiểu lầm rồi, lời tôi nói đều là thật, tư chất của bọn họ thật sự rất kém!”, Tiêu Chính Văn bình tĩnh nói.

“Tiêu Chính Văn, anh quá đáng lắm rồi đấy!”

“Tiêu Chính Văn!”

Mạnh Phi Vũ và Vương Vũ đập bàn bật dậy, nhưng hai người họ còn chưa kịp ra tay đã bị ông lão Trục Nhật ngăn lại.

Vương Vũ vẫn không phục, định bước lên, nhưng lại bị thanh niên trẻ bên cạnh ông lão Trục Nhật đẩy nhẹ, phun ra một ngụm máu lớn.

Vương Vũ sợ hãi đến nỗi mồ hôi lạnh, dù sao hắn cũng là cao thủ Đế Cảnh, mà đối phương cũng có cảnh giới gần như hắn, vậy mà chỉ cần đẩy nhẹ đã có thể khiến hắn bị thương nặng.

“Ngồi xuống!”

Người thanh niên bình tĩnh nói.

Lúc này, không chỉ Vương Vũ mà ngay cả Mạnh Phi Vũ cũng vô cùng sợ hãi.

Người thanh niên trước mắt nhìn có vẻ bình thường, nhưng lại là một cao thủ khó lường.

“Tiêu Chính Văn, tôi khuyên cậu một câu, cậu nên bỏ qua hết ân oán trước đây đi, tất cả là vì tương lai của Thiên Cung Bắc Cực!”

“Hơn nữa, bọn họ cũng sẽ không truyền bí thuật này ra ngoài. Đối với Thiên Cung Bắc Cực, đây là chuyện tốt!”, ông lão Trục Nhật cười nói, coi như không có chuyện gì xảy ra.

“Tôi nói rồi, ba người họ không xứng!”

Thấy Tiêu Chính Văn nhất quyết không chịu đổi ý, ông lão Trục Nhật khẽ nhíu mày nói: “Tiêu Chính Văn, cậu như vậy thật quá đáng!’

“Dù sao mọi người đều là đồng môn, nếu trong lòng cậu còn gì uất hận thì có thể nói ra, nếu bọn họ quá đáng thật, tôi sẽ làm chủ cho cậu, được không?”, ông lão Trục Nhật ra vẻ chí công vô tư.

Như thể lần này, ông ta đến đây để giúp Tiêu Chính Văn đòi lại công lý.

Thấy Tiêu Chính Văn không nói gì, ông lão Trục Nhật quay lại nhìn đám người Vương Vũ: “Nếu cậu muốn ba người bọn họ quỳ xuống công khai xin lỗi cậu, tôi cũng sẽ bảo bọn họ đáp ứng yêu cầu của bọn họ!”

“Tôi biết một câu xin lỗi không thể giải quyết hết tất cả những gì bọn họ đã làm, vì vậy, chỉ cần cậu đưa ra yêu cầu, tôi nhất định sẽ cố hết sức khiến cậu vừa lòng!”

Tiêu Chính Văn giễu cợt: “Thật sao?”

“Đương nhiên rồi! Tôi luôn nói được làm được! Hơn nữa cho dù là người nhà họ Mạnh thì tôi cũng có thể tùy ý trừng phạt cậu ta!”, ông lão Trục Nhật vừa nói vừa nhìn Mạnh Phi Vũ.

“Được! Vậy để ba người họ tự sát trước cửa tạ tội đi!”, Tiêu Chính Văn chế nhạo.

Nghe vậy, cho dù ông lão Trục Nhật bình tĩnh đến mức nào thì cũng lộ ra vẻ tức giận.

“Tiêu Chính Văn, cậu đừng nói đùa nữa. Cậu nói một yêu cầu hợp lý, tôi nhất định sẽ bảo bọn họ thỏa mãn yêu cầu của cậu!”, ông lão Trục Nhật nhẫn nại nói.

“Tôi không đùa với ông!”, Tiêu Chính Văn lạnh lùng đáp.

“Tốt, tốt lắm! Không hổ là thiên tài sư đệ của tôi nhìn trúng, rất tốt!”. ông lão Trục Nhật vừa nói vừa quay đầu lại nhìn ông lão Thiên Tinh.

“Hay cậu coi như là nể mặt tôi đi, được không?”, ông lão Trục Nhật vẫn nở nụ cười, nhưng ánh mắt đã trở nên lạnh lùng.

“Ông không có thể diện trước mặt tôi!”, Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói.

Nghe vậy, tất cả mọi người đều im lặng như tờ.
Chương 2343: Không quan trọng

Trước mặt mọi người mà Tiêu Chính Văn lại dám không nể mặt ông lão Trục Nhật như vậy, từ chối thẳng mặt thì đã đành, còn dám nói lời bất kính!

"Tiêu Chính Văn hơi quá đáng rồi nhỉ”.

"Đúng vậy, Đại trưởng lão nói như vậy rồi là đã nể mặt cậu ta lắm rồi mà cậu ta còn dám nói lời khiêu khích?”

"Hơn nữa, bản thân thuật phân thân kia cũng chính là bí thuật của Thiên Cung Bắc Cực chúng ta, cho dù truyền cho đệ tử của Thiên Cung Bắc Cực chúng ta thì sao chứ? Chẳng lẽ không phải là chuyện đương nhiên sao?”

"Đúng vậy, trước tiên truyền cho ba người bọn họ, sau này ba người bọn họ sẽ lại truyền lại cho chúng ta. Đây vốn là chuyện đạo lý hiển nhiên! Tiêu Chính Văn có tư cách gì mà độc quyền bí thuật của Thiên Cung Bắc Cực chúng ta!"

Đúng lúc này, trong đám người của Thiên Cung Bắc Cực, một đệ tử thế hệ trẻ tuổi đứng ra, nói với Tiêu Chính Văn: "Anh Tiêu, theo tôi thấy, anh nên truyền lại bí thuật cho anh Vương đi!"

Trong thế hệ trẻ tuổi của Thiên Cung Bắc Cực, hắn ta cũng được xem là có chút danh tiếng, hơn nữa cũng có không ít bè lũ ngoan cố, chỉ là không có bất kỳ thế lực lớn nào chống lưng mà thôi!

"Đúng vậy, anh Trần nói rất có lý. Nếu đại trưởng lão đã nhận lời rồi, anh hà tất nắm độc quyền bí thuật của Thiên Cung Bắc Cực chúng tôi?”

Giờ phút này, không chỉ có tên đệ tử của Thiên Cung Bắc Cực vừa rồi mà không ít người xung quanh đều bắt đầu thảo luận.

Thực ra, bọn họ không phải là đám người muốn giúp đỡ Vương Vũ, mà là trong mắt bọn họ, chỉ cần truyền cho Vương Vũ thì sau này Vương Vũ nhất định sẽ truyền lại cho bọn họ!

Hơn nữa, hiện tại bọn họ đứng ra nói giúp cho Vương Vũ, không chỉ là đang lấy lòng Vương Vũ mà còn lấy lòng ông lão Trục Nhật, nói không chừng, sau này còn có thể có được những lợi ích không ngờ tới từ ông lão Trục Nhật.

"Nói hay lắm!"

Tiêu Chính Văn cười nhạt, đến trước mặt người đàn ông họ Trần, lạnh lùng hỏi: "Nếu là anh thì anh có tùy ý truyền lại thuật phân thân cho người khác không?”

"Đương nhiên! Dù sao đều là đồng môn, hơn nữa, đây vốn là bí thuật mà tổ sư để lại, mọi người của Thiên Cung Bắc Cực đều có thể được kế thừa!"

"Hơn nữa, truyền ra loại bí thuật này, sẽ càng khiến tiếng tăm của Thiên Cung Bắc Cực vang xa, trong khoảng thời gian ngắn, sẽ có thể chấn hưng lại uy danh của Thiên Cung Bắc Cực! Chuyện tốt một tên trúng nhiều đích này, đương nhiên tôi sẽ làm!"

Người đàn ông họ Trần nói với vẻ hiên ngang lẫm liệt, giống như trận phổ của thuật phân thân kia thật sự đang nằm trong tay hắn ta vậy!

"Nói hay lắm!"

Tiêu Chính Văn lạnh lùng liếc nhìn người đàn ông họ Trần!

Thực ra, lời nói đẹp thì ai cũng nói được, nhưng đó là bởi vì trong tay hắn ta không có nó!

Cũng giống như một số người thường nói trên mồm là quyên góp cho đất nước hàng chục triệu, nhưng bảo hắn quyên góp mười nghìn thì hắn lập tức lật lọng nuốt lời.

Nguyên nhân rất đơn giản, hắn căn bản không có mấy chục triệu nhưng mười nghìn kia lại chính là của hắn!

"Trận phổ của thuật phân thân luôn đều nằm dưới nền móng của đại điện, các người đều là đệ tử của Thiên Cung Bắc Cực, sao không tự lấy ra mà tu luyện?”

"Bây giờ tôi đã lấy trận phổ ra rồi, các người lại nói đây là của mọi người, nên chia sẻ? Tôi hỏi lại cậu một lần cuối, nếu là anh thì anh có giao ra không?”

Tiêu Chính Văn nhìn người đàn ông họ Trần với vẻ lạnh lùng, nói.

"Tôi nói rồi, tôi nhất định sẽ làm! Tôi tuyệt đối không thể vì muốn bản thân độc hưởng bí thuật của Thiên Cung Bắc Cực mà ích kỷ hẹp hòi đến mức đó!", người đàn ông họ Trần đứng thẳng lưng, đầy vẻ đại nghĩa.

"Bốp!"

Lời nói vừa dứt, Tiêu Chính Văn đã vung tay tát vào mặt hắn!

Cái tát này giáng xuống, chỉ nhìn thấy cả người đàn ông họ Trần bay ra xa bảy tám mét, không chỉ nửa khuôn mặt bị đánh nát mà đến nửa thân người cũng trầy da tróc thịt, máu me be bét!

Nhìn thấy Tiêu Chính Văn dám ra tay nặng với đệ tử của Thiên Cung Bắc ở Thiên Cung Bắc Cực như vậy, Vương Vũ vừa định đứng dậy đã bị ông lão Trục Nhật ngăn lại.

Lúc này, Tiêu Chính Văn càng ra tay mạnh càng khơi dậy sự phẫn nộ của các đệ tử của Thiên Cung Bắc Cực!

Điều ông ta muốn chính là biến Tiêu Chính Văn thành mục tiêu công kích, để anh không còn chỗ nương thân!

“Bây giờ nói cho tôi biết, anh sẽ giao nó ra chứ?” ánh mắt lạnh lùng của Tiêu Chính Văn rơi vào người đàn ông họ Trần!

Vào lúc này, một luồng sát khí lạnh lẽo đến tận xương tủy từ trong con mắt của Tiêu Chính Văn bắn về phía người đàn ông họ Trần!

Bốn mắt nhìn nhau, người đàn ông họ Trần không khỏi run rẩy!

Chỉ cần hắn ta dám gật đầu, vậy thì thứ chờ đợi hắn ta không chỉ đơn giản là một cái bạt tai như lúc nãy nữa!

“Tôi… tôi sẽ không!”, hắn ta đã thực sự sợ rồi, từ cái bạt tai vừa rồi của Tiêu Chính Văn, không một ai đứng ra lên tiếng thay hắn, có thể nhìn ra được cho dù Tiêu Chính Văn có giết chết hắn ngay tại đây cũng sẽ không ai đòi lại công lý cho hắn ta!

Mặc dù thuật phân thân có sức hút cực mạnh đối với hắn, nhưng điều đó cũng không quan trọng bằng tính mạng của mình!

"Được rồi, Tiêu Chính Văn!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK