Mục lục
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 576: Kinh động đến tổng tư lệnh


Tiêu Chính Văn cũng không phủ nhận, lạnh nhạt nói: “Là tôi”.


Tần Tứ Hải gật đầu, tiếp lời: “Được thôi, nếu cậu đã nhận thì đi theo chúng tôi”.


Dứt lời, Tần Tứ Hải gật đầu ra hiệu cho hai cấp dưới bên cạnh đưa Tiêu Chính Văn đi.


Nhưng sắc mặt Tiêu Chính Văn tối sầm lại, lạnh lùng nói: “Tôi không đi đâu cả, ngồi đây đợi thôi”.


Nghe xong, Tần Tứ Hải nhướng mày, cười nhạt, nói: “Đợi ai?”


“Đợi cấp trên của các người tới đây xin lỗi tôi”, Tiêu Chính Văn hờ hững nói.



Nghe thấy vậy, Tần Tứ Hải và hai cấp dưới của ông ta trố mắt nhìn nhau, sau đó cười lớn.


Ông ta nói: “Cấp trên của tôi chính là phó tổng tư lệnh Ngô của tổng cục, cậu nghĩ rằng cậu đánh con trai ông ấy xong thì ông ấy sẽ đến xin lỗi cậu sao?”


Tiêu Chính Văn nhếch miệng cười nói: “Đương nhiên”.


“Được lắm thằng nhóc! To gan đấy, nhưng cậu đúng là đang tìm đến cái chết”, Tần Tứ Hải nhíu mày, sắc mặt trở nên u ám.


Nói xong, Tần Tứ Hải ra hiệu cho một cấp dưới bên cạnh, khóa trái cửa phòng thẩm vấn lại.


Sau đó, Tần Tứ Hải còn tắt hệ thống camera giám sát, lạnh lùng nói: “Oắt con, bọn tao cũng không muốn phí lời với mày, chuyện ngày hôm nay chỉ cần mày nhận, những người khác sẽ không làm sao. Nếu mày không nhận, sau này có xảy ra chuyện gì bọn tao cũng không biết đâu”.


Trong lúc nói, hai tên cấp dưới bên cạnh Tần Tứ Hải đã bước về phía Tiêu Chính Văn, đứng hai bên trái phải của anh.


Ánh mắt Tiêu Chính Văn chứa sát khí lạnh lẽo, nói: “Các ông muốn tra tấn bức cung sao?”


Tần Tứ Hải nhún vai, nói: “Không, chỉ là thủ đoạn thẩm vấn thông thường thôi, dù sao, đối với tội phạm cứng đầu như mày thì thời kì đặc biệt sẽ phải dùng thủ đoạn đặc biệt”.


Dứt lời, Tần Tứ Hải liếc mắt, một gã đàn ông bên phải Tiêu Chính Văn, đè tay lên vai anh, cười khẩy nói: “Sao, nghĩ kĩ chưa?”


Tiêu Chính Văn khẽ cười, lắc đầu nói: “Thật ngại quá, con người tôi rất cứng đầu”.


Vừa dứt lời, gã đàn ông đó đột nhiên dùng sức, muốn vặn gãy vai Tiêu Chính Văn.


Nhưng!


Trong khoảnh khắc đối phương dùng lực, Tiêu Chính Văn nhấc hai tay bị còng lên, giữ chặt cổ tay gã, sau đó rắc một tiếng, bẻ gãy cổ tay gã đó!


Đồng thời!


Hai chân anh đột ngột đạp xuống đất, bỗng nhiên đứng bật dậy, thoát khỏi sự trói buộc của tên còn lại, nhấc chân đột nhiên đạp thật mạnh, khiến tên đó bay ra xa ba mét, rầm một tiếng đập vào tường!


Bụp!


Bức tường đó nứt vỡ ngay lập tức, lớp xi măng bong tróc rơi xuống!


Tất cả chỉ xảy ra trong nháy mắt!


Tần Tứ Hải nhìn hai cấp dưới bị đánh bại, cau mày lại, trên mặt lóe lên sát khí lạnh lùng, tức giận trừng mắt nhìn Tiêu Chính Văn, gầm lên: “Mày dám ra tay? Mày biết đây là đâu không? Mày lại dám coi thường luật pháp!”


Tiêu Chính Văn quay người, ánh mắt sắc lạnh như băng, nhìn Tần Tứ Hải nói: “Coi thường luật pháp? Tôi thấy các ông mới là kẻ giẫm đạp lên luật pháp của Hoa Quốc! Hôm nay, tôi muốn xem xem, nội bộ tổng cục thanh tra Tu Hà rốt cuộc có bao nhiêu kẻ cặn bã cậy quyền cậy thế như thế này!”


“Mày muốn chết à?”


Tần Tứ Hải tức giận hét lên, đứng dậy, đột nhiên đánh một đòn về phía Tiêu Chính Văn!


Dù sao, Tiêu Chính Văn cũng đang bị trói, trong mắt Tần Tứ Hải, anh chỉ là một kẻ đần độn ngang ngược mà thôi.


Nhưng!


Cú đánh của Tần Tứ Hải rơi vào không khí!


Tiêu Chính Văn nghiêng người, đồng thời nhấc chân đạp tới, bịch, đột nhiên đạp mạnh vào bụng Tần Tứ Hải, làm ông ta lùi lại bảy tám bước mới đứng vững được!


Lúc này, Tần Tứ Hải đã nôn ra máu tươi!


Ông ta lau khóe miệng dính máu, trong lòng kinh ngạc!



Không ngờ tên này lại lợi hại như vậy!


Ông ta cũng không nghĩ ngợi nhiều liền rút súng giắt bên hông ra, lạnh lùng chĩa vào Tiêu Chính Văn, phẫn nộ nói: “Dựa vào hành vi này của mày, tao có thể bắn chết mày ngay tại đây!”


“Vậy sao? Vậy ông bắn đi”.


Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói, đồng thời nhấc chân, từng bước từng bước đi về phía Tần Tứ Hải!


Lúc này, Tần Tứ Hải hoảng sợ, ánh mắt hung dữ lạnh lùng, tức giận nói: “Đứng im! Mày còn bước thêm một bước thì tao sẽ bóp cò!”


Nhưng Tiêu Chính Văn không hề dừng lại.


Tần Tứ Hải nhướng mắt, bóp cò, pằng pằng hai phát súng vào Tiêu Chính Văn!


Nhưng!


Điều khiến Tần Tứ Hải kinh ngạc đã xảy ra!


Bóng dáng Tiêu Chính Văn đã biến mất!


Đến khi ông ta phản ứng lại thì phát hiện súng trong tay mình không biết lúc nào đã nằm trong tay Tiêu Chính Văn!


Lúc này đối phương cầm súng, chĩa thẳng vào đầu ông ta, lạnh lùng nói: “Ông nghĩ rằng liệu tôi có bắn không?”


Câu nói này khiến cả người Tần Tứ Hải run rẩy!


Hai mắt ông ta trừng lớn, sắc mặt kinh sợ, toàn bộ cơ mặt đang rung rung!


“Mày… mày đừng làm loạn, nếu mày bóp cò, chính là mưu sát lính tuần, là tội chết!”, Tần Tứ Hải hét lên, cho dù dùng hết sức mình, âm thanh vẫn không ngừng run sợ.


“Pằng!”


Đột nhiên, một phát súng xẹt qua trán ông ta!


Phát súng này của Tiêu Chính Văn bắn ngang qua lông mày của Tần Tứ Hải, viên đạn bắn vào tường bên kia, để lại một lỗ đạn!


Lúc này, Tần Tứ Hải đã bị dọa đến mức hai chân cũng run rẩy theo!


Cho dù ông ta đã trải qua nhiều tình cảnh nguy hiểm, nhưng khoảnh khắc viên đạn bay ngang qua vẫn khiến ông cảm nhận được cái chết đáng sợ chưa từng thấy!


Khoảnh khắc đó, Tần Tứ Hải thở hổn hển, cơ thể mềm nhũn ngã phịch xuống đất, mồ hôi lạnh toát ra như mưa.


Tiêu Chính Văn hờ hững ngồi xuống lần nữa, nhấc tay tháo rời từng phần của chiếc súng lục, vứt từng cái xuống trước mặt Tần Tứ Hải.


Khoảnh khắc này, Tần Tứ Hải hoảng sợ, hoàn toàn hoảng sợ!


Người đàn ông trước mắt có bản lĩnh đáng sợ, hơn nữa cực kì hiểu biết về súng, chắc chắn cậu ta không phải người bình thường!


“Rốt cuộc mày là ai?”


Tần Tứ Hải cố kiềm chế nỗi sợ hãi trong lòng, hỏi một câu.


Ánh mắt Tiêu Chính Văn vẫn dửng dưng, hai tay vòng qua sau đầu, nhắm mắt nói: “Ông không có tư cách biết tôi là ai! Nếu ông không muốn nhúng tay vào chuyện này thì tốt nhất bây giờ ra ngoài, nếu không, lát nữa tôi sợ là ông sẽ không chịu nổi đâu”.


Nghe đến đây, Tần Tứ Hải mơ hồ!


Mỗi câu mỗi chữ đều mang theo sự uy hiếp!


Ông ta muốn phản bác, nhưng căn bản không có chút tự tin nào để phản bác!


Cùng lúc đó.


Tại tổng cục thanh tra Tu Hà, Tống Hậu Lượng nghe điện thoại của Tống Băng Văn, cười nói: “Sao thế, sao lại gọi cho chú vào lúc này vậy?”


“Chú, Tiêu Chính Văn bị bắt rồi!”, Tống Băng Văn sốt ruột nói, bởi vì cô ta vừa nhìn thấy đám người Tần Tứ Hải đi vào phòng thẩm vấn.


Nghe thấy vậy, Tống Hậu Lượng kích động đứng bật dậy, hỏi: “Cái gì? Anh Tiêu bị bắt rồi sao? Ai bắt? Sao lại bị bắt?”


Tống Băng Văn kể lại toàn bộ sự việc của Ngô Minh Triết.


Sau khi nghe xong, Tống Hậu Lượng giận dữ, nói: “Hay lắm Ngô Minh Triết, hay lắm Ngô Hào Sinh, dám làm như vậy! Bọn họ biến Tu Hà trở thành sân sau của mình rồi chắc? Băng Văn, cháu cứ đợi ở đó, chú lập tức đến ngay!”


Cúp điện thoại, lửa giận của Tống Hậu Lượng xông thẳng lên não, gọi đến một số, tức giận nói: “Lập tức thông báo cho Ngô Hào Sinh, bảo ông ta cút đến phân cục số bốn!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK