Mục lục
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chỉ là Lữ Thiên Xung vừa dứt lời, một lực cực lớn hệt như dời núi lấp biển đánh tới, thậm chí Lữ Thiên Xung không kịp đỡ thì cả người đã bị đánh văng ra xa.

Cùng lúc đó Lục Mang Tinh Trận cũng xảy ra thay đổi rất lớn.

Sát khí như nhũ băng trước đó bỗng chốc biến mất, thay vào đó là một đốm màu đỏ rất giống lửa.

“Phù!”

Một ánh lửa bốc lên trời, Trương Tường Ngọc chưa kịp đụng đến góc áo Tiêu Chính Văn đã bị ánh lửa đó đánh trúng.

Thiệu Hữu Đức thậm chí còn bám vào trên ánh lửa bốc lên trời đó rồi văng lên cao hàng trăm mét, sau đó cả người rơi xuống đất.

“Rầm!”

Sau khi Thiệu Hữu Đức rơi xuống đất, mặt đất ở bãi đỗ xe được làm từ nhựa đường cũng xuất hiện mấy cái hố hình người sâu đến hai mét.

Ba người cứ nghĩ dù Tiêu Chính Văn có mạnh đến đâu cũng không thể đối phó với ba người họ dồn hết sức đánh từ ba hướng khác nhau cùng một lúc.

Nhưng cuối cùng ba người lại bị đánh văng ra xa.

Bày bố một cái bẫy cho Tiêu Chính Văn nhưng nó lại trở thành vũ khí sắc bén để Tiêu Chính Văn sử dụng.

Ngược lại họ bị Tiêu Chính Văn vây khốn trong Lục Mang Tinh Trận.

Cũng may Thiệu Hữu Đức đã đạt đến cảnh giới Thiên Vương địa cấp ba sao, cơ thể rắn chắc như đá, mặc dù bị ngã khá nghiêm trọng nhưng không bị nội thương quá nặng.

So ra thì Lữ Thiên Xung mới là người thê thảm nhất.

Khoảnh khắc lực mạnh vô hình đó đập vào người cụ ta, ngay cả da của cụ ta cũng nứt toác.

Cả người từ trên xuống dưới đều cảm nhận được cơn đau thấu tâm can.

Sau đó ngay lúc cả người văng ra xa đó thì lại cảm nhận được không khí xung quanh đều bị rút cạn, cả người đều lộ ra dưới áp suất khí quyển cực lớn.

Thậm chí ngay cả xương cũng bị áp lực đó đè ép, phát ra tiếng răng rắc.

Cả người vẫn chưa rơi xuống đất nhưng cụ ta đã liên tục ho ra máu giữa không trung.

“Bịch!”

Cơ thể Lữ Thiên Xung nặng nề rơi xuống đất như thể bị một ngọn núi đập mạnh vào người.

“Phụt!”

Lữ Thiên Xung nôn ra một ngụm máu lớn, không dám tin nhìn Tiêu Chính Văn.

“Không… không ổn! Đi mau!”

Lữ Thiên Xung kiềm chế cơn đau trên người, kêu rên một tiếng rồi bò dậy.

Lúc này cụ ta đâu còn dáng vẻ của một cao thủ, đầu tóc bù xù rối bời, quả thật nhếch nhác hệt như một con chó hoang.

Thấy Lữ Thiên Xung đứng dậy rồi bỏ chạy không quan tâm đến sống chết của hai người còn lại, Trương Tường Ngọc và Thiệu Hữu Đức đâu còn dám đánh nữa.

Hai người chật vật bò dậy, sau đó quay đầu lại nhìn rồi nhanh chóng bỏ chạy theo hai hướng khác nhau.

Thừa Tiếu Thiên đứng cách đó khá xa nhìn thấy hết mọi chuyện đã khiếp sợ đến mức mặt không còn giọt máu.

Sở Thiên Thư càng ngây người nhìn ba người đang tháo chạy kia, không khỏi thầm mắng chửi.

Nhưng ngay sau đó chỉ thấy Tiêu Chính Văn nhẹ nhàng giơ cánh tay lên.

“Vù!”

Một cơn gió mạnh nổi lên thổi bay lá cây nằm ở hai bên đường.

Nhưng đây mới chỉ là bắt đầu mà thôi.

“Soạt!”

Vô số lá cây như từng viên đạn bắn về ba hướng khác nhau.

Mấy chiếc xe đỗ trong bãi đậu xe bỗng chốc xuất hiện mấy lỗ thủng như cái sàng.

“Ôi trời ạ!”

“Có phải… tôi bị hoa mắt rồi không?”

“Đây… đây…”

Mọi người trong dược tông đều trố mắt, đó đâu còn là lá cây, rõ ràng là vô số viên đạn có sức mạnh vô địch.

Nhưng lúc này mấy người Lữ Thiên Xung chỉ biết mình phải chạy trốn đâu kịp nhìn phía sau.

“Xoẹt!”

Chỉ trong thoáng chốc, vô số lá cây đâm xuyên qua cơ thể Lữ Thiên Xung, thậm chí cụ ta còn không kịp kêu lên mấy tiếng thảm thiết đã bị đâm thành một đống thịt nhão.

Trương Tường Ngọc và Thiệu Hữu Đức cũng không tốt hơn là bao, ngay lúc Lữ Thiên Xung bị đâm thành đống thịt, họ cũng hóa đá ngay tức khắc.

Ngay sau đó biến thành một vũng máu.

Ôi!

Mọi người có mặt ở đây không khỏi xuýt xoa.

Nhất là Sở Thiên Thư và Thừa Tiếu Thiên lập tức quỳ xuống đất, hoảng sợ nhìn Tiêu Chính Văn như sát thần.

Chẳng phải nói Lữ Thiên Xung cũng là cảnh giới Thiên Vương long cấp năm sao sao?

Chẳng phải nói không có bất kỳ ai có thể đánh thắng được ba cảnh giới Thiên Vương cùng một lúc à?

Nhưng bây giờ chuyện là thế nào đây?

Mặc dù giết được đám người Lữ Thiên Xung, nhưng Tiêu Chính Văn vẫn chắp một tay sau lưng, kiêu ngạo đứng trong bãi đỗ xe.

“Nhìn đủ chưa? Chưa đủ thì e là những người trên tầng sẽ chết đấy”.

Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói.

Vừa nghe anh nói thế, tất cả mọi người đều sợ hãi nhìn về phía quán cafe cách bãi đậu xe không xa.

Tiêu Chính Văn vừa dứt lời, một ông lão tóc bạc đi ra khỏi quán cafe, đi theo phía sau cụ ta chính là Lạc Thiên Trạch.

Người của Thiên Thần Tông?

Sở Thiên Thư không khỏi nhướng mày.

Không ngờ người của Thiên Thần Tông nói với cụ ta trong tay Khương Vy Nhan có phương thuốc Bát Cực Tục Mệnh Đan, còn nói muốn chia sẻ với cụ ta.

Hóa ra là họ coi hàng chục tông môn trong dược tông như bia đỡ đạn?

“Tiêu Chính Văn, quả nhiên cậu rất mạnh, giết được cả ba cao thủ cảnh giới Thiên Vương, thảo nào ngay cả Đoàn Hải Long cũng phải cúi đầu chịu thua trước cậu”.

Ông lão cười khẩy, chống cây gậy đầu rồng lắc lư đi từng bước về phía Tiêu Chính Văn.

Lúc này trong không khí thoang thoảng mùi kỳ lạ.

Mùi hương này khác với các mùi hương thông thường khiến mọi người có cảm giác nghiện khi ngửi, như thể ngay cả linh hồn cũng bị hút vào trong mùi hương đó.

“Không ổn, trong mùi này có độc”.

Lưu Sùng Hằng vội lấy khăn tay ra, đổ một cốc nước lên đó rồi đưa cho Khương Vy Nhan.

Nhưng những người khác không được may như Khương Vy Nhan và Lưu Sùng Hằng, ngoài Sở Thiên Thư và Thừa Tiếu Thiên ra, mấy người khác cũng đều ngã xuống đất.

Thật ra có vài người đã bắt đầu co giật.

“Đây là mùi gì vậy?”

Khương Vy Nhan nhíu mày hỏi.

“Mặc dù tôi không biết tên của mùi hương này nhưng chắc là một chất độc của riêng Thiên Thần Tông, người trong dược tông đều biết điều này, đồ gì càng thơm thì càng có độc”.

Lưu Sùng Hằng cũng lấy khăn tay bịt mũi mình lại nói.

“Tiêu Chính Văn, cậu có biết dù là cao thủ Thiên Thần Tông thì cũng phải vuốt mặt nể mũi dược tông tôi là vì lý do gì không?”

“Lẽ nào chỉ vì y thuật và phương thuốc của bọn tôi sao? Vậy thì cậu lầm to rồi, mỗi một dược tông đều có phương thuốc của riêng mình. Tuy là mấy người bọn tôi có sức chiến đấu yếu hơn võ tông, nhưng cách giết người chưa chắc không bằng võ tông”.

Ông lão vừa đi vừa nở nụ cười đắc ý.

Lạc Thiên Trạch chắp hai tay sau lưng đi theo ông lão, lạnh lùng nói: “Tiêu Chính Văn, lần trước để cậu nhặt được mạng về, nhưng lần này dù ông trời có đến cũng không cứu được cậu”.

“Không ngại nói cho cậu biết, mùi hương này tên là Thiên Thần Túy, dù cường giả cảnh giới Thiên Thần ngửi được mùi này cũng sẽ mất hết sức chiến đấu, thế nên cậu đừng giãy giụa vô ích nữa”.

“Giao phương thuốc ra đây, có lẽ Thiên Thần Tông có thể tha cho cậu”.

Tiêu Chính Văn lạnh lùng nhìn về phía Lạc Thiên Trạch và nói: “Nói cách khác, lần trước tôi trúng độc cũng có liên quan đến Thiên Thần Tông các ông đúng không?”

“Hừ, đúng thế, chỉ là độc trong lá trà vẫn không đủ để giết cậu, nhưng chí ít cũng có chút tác dụng, chẳng phải đến hôm nay cậu vẫn chưa hồi phục hoàn toàn sao?”

“Tốt nhất đừng chống cự nữa, nếu không cậu sẽ chết rất đau đớn”.

Lạc Thiên Trạch cực kỳ đắc ý, bày ra vẻ mặt đã thắng chắc với Tiêu Chính Văn.

“Ha ha! Tiêu Chính Văn, mày… mày cũng có ngày hôm nay. Ha ha, ông đây có chết cũng sẽ đợi mày ở âm phủ”.

Lạc Thiên Vũ miễn cưỡng cố sức bò dậy, chống tay vào thành cửa sổ hung ác nhìn Tiêu Chính Văn hét lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK