Từ khi bắt đầu, đây đã là kết quả được định sẵn rồi, dù thế nào thì hôm nay Tiêu Chính Văn cũng đừng hòng được trở về toàn thây!
Từ đầu chí cuối, Lưu Vũ Ôn chưa từng nghĩ tới việc ngăn cản người nhà họ Phương ra tay giết chết Tiêu Chính Văn, càng không cho phép bất cứ ai làm đảo loạn kế hoạch của ông ta!
“Nhà họ Phương cần phải chấp nhặt với một kẻ tiểu bối sao?”, Lan Đình Ngọc tiến lên trước một bước, giả bộ khuyên can.
Thực ra dù là thực lực hay địa vị trong thành Đại Phong thì đều không tới lượt Lan Đình Ngọc đứng ra nói đỡ cho Tiêu Chính Văn.
“Tiểu bối?”, Phương Đạo Võ hừ một tiếng, nói: “Dù cậu ta có phải là tiểu bối hay không, bất luận là ai, dám giết người nhà họ Phương của tôi thì đều phải trả nợ bằng máu!”
Phương Đạo Võ không chút khách khí lạnh lùng lên tiếng.
Giọng nói của ông ta vang vọng khắp cả đại sảnh, mọi người xung quanh đều không khỏi đổ mồ hôi lạnh thay cho Tiêu Chính Văn.
Một tông chủ có giao tình tốt với Nguyệt Hoa Các đứng bên cạnh đi tới gần Tiêu Chính Văn, thấp giọng nói: “Chỉ cần cậu không rời khỏi đại sảnh này thì không một ai có thể động tới cậu!”
Tiêu Chính Văn quay đầu khẽ gật đầu với người phía sau, nói: “Cảm ơn đã nhắc nhở, có điều người nào làm thì người ấy chịu, tôi tự mình giải quyết là được rồi!”
“Ôi!”, tông chủ đó không khỏi hít sâu, nói: “Cậu thanh niên, đã tới lúc này rồi, không thể hành động theo cảm tính được đâu!”
“Ông ta là cao thủ Đế Cảnh đó, hiện tại cậu chỉ mới ở cảnh giới Nhân Hoàng cấp sáu, chỉ dựa vào cảnh giới thôi ông ta đã có thể áp chế được cậu, lẽ nào cậu thật sự muốn chết ở nơi này hay sao?”
Rất rõ ràng, tông chủ này không muốn Tiêu Chính Văn chết trong tay người nhà họ Phương, thế nhưng đây cũng chẳng phải do ông ta quan tâm tới Tiêu Chính Văn mà là vì không muốn để cho nhà họ Phương khoe mẽ trong buổi tiệc lần này mà thôi.
Không đợi Tiêu Chính Văn lên tiếng, Phương Đạo Võ nhìn về phía Tiêu Chính Văn, lạnh lùng nói: “Đừng thì thầm to nhỏ nữa, cậu không trốn được khỏi trận đấu ngày hôm nay đâu!”
“Dù có phải đợi bao lâu thì tôi cũng buộc phải lấy đầu của cậu!”
Phương Đạo Võ vừa thốt ra lời này, tất cả mọi người đang có mặt đều thầm kinh ngạc!
Đường đường là nhà họ Phương, lẽ nào thật sự muốn một mất một còn với một thanh niên hay sao?
“Trốn? Cái tai nào của ông nghe tôi nói muốn trốn ông?”, Tiêu Chính Văn nói xong thì tiến lên trước, một giây sau đã đi ra khỏi đại sảnh, bước vào trong khoảng sân.
“Ôi! Cậu thanh niên, cậu…Cậu việc gì phải làm như thế!”, tông chủ kia giậm chân.
Khi bóng dáng của Tiêu Chính Văn xuất hiện bên trong sân, ánh mắt của mọi người lập tức hướng về phía này.
Ngay cả không ít người nhà họ Phương cũng nhìn về phía Tiêu Chính Văn với vẻ cực kỳ hiếu kỳ, bọn họ cũng muốn nhìn xem người giết chết Phương Tử Anh chỉ với một chiêu rốt cuộc có bản lĩnh lớn tới độ nào!
Thế nhưng sau khi đánh giá Tiêu Chính Văn một lượt, không ít người đều lắc đầu không thôi, rất rõ ràng, Tiêu Chính Văn chỉ có cảnh giới Nhân Hoàng cấp sáu, còn thua kém rất nhiều so với Đế Cảnh!
Dù Tiêu Chính Văn có thiên phú hơn người, chiến lực tuyệt đỉnh thì căn bản cũng chẳng thể liên tiếp vượt qua bốn tầng cảnh giới để phân cao thấp với cao thủ Đế Cảnh!
“Ôi! Sao cậu ta lại không chịu nghe lời khuyên can như vậy chứ!”, Tần Lương Ngọc trốn trong hậu trạch cũng nôn nóng giậm chân, thế nhưng sự việc tới nước này, dù bà ta có đứng ra chống lưng cho Tiêu Chính Văn thì trận chiến ngày hôm nay cũng đã không thể tránh được!
“Thằng ranh con, cậu quả thực là kẻ điên cuồng nhất mà tôi từng thấy trong số thế hệ thanh niên!”, Phương Đạo Võ cười lạnh lùng sải bước về phía trước.
“Giết mấy con chuột nhắt nhà họ Phương mà đã tính là điên cuồng rồi sao? Tôi lại không cho là như vậy!”, Tiêu Chính Văn khẽ cười đáp lời.
“Hừ! Dám công khai nói ra mấy lời này, lá gan của cậu quả thực không nhỏ, nhìn ra cả thành Đại Phong, mấy trăm năm nay, ai dám nói ra mấy lời huênh hoang như thế?”
“Đừng nói là một tiểu bối như cậu, thử hỏi những người đang có mặt ở đây, ai có cái lá gan này?”
Phương Đạo Võ nói rồi dùng tay chỉ vào đám người phía sau lưng!
Thế nhưng quả thực giống như những gì ông ta nói, tất cả mọi người đang có mặt đều đồng loạt cúi mặt xuống, trầm mặc không nói.
“Bọn họ sợ không có nghĩa tất cả mọi người đều sợ giống như thế!”, Tiêu Chính Văn trấn tĩnh như thường, bình thản nói.
“Cậu!”
“Tiểu bối! Cậu dám…”
“Hỗn xược!”
Câu nói này của Tiêu Chính Văn giống như vừa ném một hòn đá lớn vào trong mặt hồ yên tĩnh, lập tức làm dâng lên nghìn tầng sóng lớn!
Những người đang có mặt quả thực sợ nhà họ Phương, thế nhưng chỉ có thể âm thầm trong bụng, tuyệt đối không bộc lộ ra bên ngoài!