Mục lục
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1768: Chém thành hai mảnh

Một luồng sát khí vô cùng kinh khủng vét sạch cả tòa Thái Sơn, ngay cả mặt đất cũng rung lên!

“Người ta nói rằng chỉ cần thanh kiếm Thất Thái Hà Quang này rời khỏi bao kiếm, nó sẽ có sức mạnh kinh thiên động địa. Xem ra quả nhiên không sai!”

“Đúng vậy, dù sao nó cũng là thần binh mà mấy thế lực lớn rất coi trọng!”

"Lần này, tám mươi phần trăm tên họ Tiêu sẽ mất mạng!”

Trong chốc lát, nhiều người đã bắt đầu bàn tán xôn xao.

Đây cũng là lần đầu tiên bọn họ được tận mắt chứng kiến sức mạnh của kiếm Thất Thái Hà Quang, mặc dù Khổng Thiên Tường vẫn chưa ra tay, nhưng luồng sát khí bao phủ khắp thế giới cũng đủ khiến tất cả mọi người có mặt ở đây run sợ trong lòng!

Nhìn lại thanh kiếm nát trên tay Tiêu Chính Văn, không hề có một chút sức mạnh nào, càng không có uy lực chấn động thiên hạ!

“Hừ, tôi rất muốn xem lần này tên họ Tiêu sẽ có kết cục như thế nào! Cho dù thực lực của Khổng thế tử không đủ phát huy hết sức mạnh của thanh kiếm Thất Thái Hà Quang, nhưng cũng quá đủ để giết một con kiến của thế tục, còn dư sức nữa đấy!”

Lương Cảnh Long nhìn về phía Tiêu Chính Văn với vẻ mặt đầy khiêu khích.

“Tôi cũng rất tò mò, anh ta lấy đâu ra sự tự tin mà dám so tài cao thấp với thế tử của nhà họ Khổng chứ!”

Hàn Hương Nhi cười nhạo, khinh thường nói.

Khi hai người họ vừa dứt lời, Khổng Thiên Tường liền chỉ tay về thanh kiếm Thất Thái Hà Quang!

Thanh kiếm Thất Thái Hà Quang đột nhiên sáng chói rực rỡ, thân kiếm đột nhiên tăng kích thước từ ba centimet lên tới mấy mét.

Khi vô số tia nắng chiếu xuống, giữa trời và đất đột nhiên nổi lên một trận gió, mây ùn ùn kéo đến, trên bầu trời, gió đen cuồn cuộn, sấm chớp rền vang, xuất hiện nhiều hiện tượng dị thường!

“Chẳng lẽ đây chính là sức mạnh của thanh kiếm Thất Thái Hà Quang?”

Lúc này, ngay cả Hàn Hương Nhi vốn đã chuẩn bị tâm lý, cũng sợ ngu người.

Khổng Thiên Tường nhìn thấy cảnh này, vẻ mặt đắc ý nói: “Kiếm Thất Thái Hà Quang có thể chém mặt trăng và mặt trời, cắt đứt ánh sao, nếu không thì sao lại được gọi là thanh kiếm tai hại chứ?”

Lời nói này vừa thốt ra, tất cả mọi người đều kinh sợ!

Có thể cắt đứt mặt trời và mặt trăng, chém đứt ánh sáng của các vì sao, tức là kiếm Thất Thái Hà Quang là một thần binh có thể chém cả ánh sáng!

“Chẳng lẽ, những lời đồn về thanh kiếm Thất Thái Hà Quang đều là thật?”

Hàn Hương Nhi trừng lớn hai mắt, nhìn về phía Khổng Thiên Tường với vẻ mặt không thể tin nổi.

Người ta nói rằng, thanh kiếm này có thể giết người cách xa hàng ngàn dặm thông qua sự khúc xạ của ánh mặt trời!

Nếu như tất cả đều là sự thật thì quá đáng sợ!

Cùng lúc đó, hầu hết ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn về phía Tiêu Chính Văn.

Bây giờ đã không đơn giản chỉ là lấy Tiêu Chính Văn làm trò cười, những lời vừa rồi của Khổng Thiên Tường đã nói rất rõ ràng, nếu Tiêu Chính Văn không thắng, rất có thể sẽ bị giết ngay tại chỗ!

Lương Cảnh Long khinh thường nhìn về phía Tiêu Chính Văn với bộ dạng xem kịch vui, ánh mắt quét qua thanh bảo kiếm cổ xưa trên tay anh, tràn đầy vẻ khinh thường.

Nhưng ngay khi mọi người đều tin chắc rằng Tiêu Chính Văn nhất định sẽ chết, thì thấy Tiêu Chính Văn nhẹ nhàng kéo vỏ kiếm ra, một tia sáng lạnh chói mắt lao lên trời!

“Soạt!”

Tia sáng màu bạc lập tức bao phủ lấy toàn bộ Thái Sơn!

Hả?

Trước mắt Khổng Thiên Tường hoảng hốt, nhìn thanh kiếm trong tay Tiêu Chính Văn với vẻ không thể tin được nói: “Điều… Điều này sao có thể?”

Chỉ thấy thanh bảo kiếm ban đầu vốn tầm thường không có gì nổi bật, đột nhiên lại toát ra khí thế động trời!

Những người xung quanh đang định xem trò hề của Tiêu Chính Văn đều đứng phắt dậy.

Sắc mặt của Khổng Thiên Tường và Hàn Hương Nhi lập tức tái nhợt, ngay cả sắc mặt của Lương Cảnh Long cũng trở nên vô cùng khó coi.

Bởi vì tất cả mọi người đều cảm nhận được khí tức của một bậc đế vương!

Trong ánh bạc chói lọi đó, lại có khí vận của đế vương?

Chỉ thấy Tiêu Chính Văn vừa vung tay lên, kiếm Tần Vương đã đánh ra ngoài!

“Không…”

Khổng Thiên Tường vừa định lên tiếng ngăn cản, nhưng tất cả đã quá muộn.

Chỉ nghe thấy một tiếng động lớn rung chuyển trời đất, ngay sau đó, thanh kiếm Tần Vương được bao bọc bởi uy thế của đế vương, chém thanh kiếm Thất Thái Hà Quang thành hai mảnh!

“Không! Điều này... Điều này sao có thể? Làm sao có thể! Kiếm của tôi…”

Giờ phút này, sắt mặt của Khổng Thiên Tường như xám tro tàn, hắn ngơ ngác nhìn chằm chằm vào thanh kiếm Thất Thái Hà Quang đã bị vỡ thành hai mảnh, siết chặt tay thành nắm đấm, mồ hôi lạnh trên trán từ từ chảy xuống!
Chương 1769: Thay đổi quyết định

Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, kiếm Thất Thái Hà Quang vỡ thành hai mảnh trong nháy mắt.

Đến lúc đó, mọi người mới chú ý đến thanh kiếm trong tay Tiêu Chính Văn đem theo vận khí hoàng gia.

Vận khí là thứ biến hóa vô thường nhất trên đời này.

Cho dù là anh sáng hay những thứ bằng vàng, bằng sắt thì đều không thể so sánh với vận khí.

Bởi vì thứ mà vận khí mang theo chính là thiên đạo vĩnh hằng, không có thứ gì trên thế gian này có thể so sánh được!

Lúc Khổng Thiên Tường nhìn thấy dòng chữ trên thanh kiếm, đã nhận ra ngay đây chính là kiếm Tần Vương đã có từ hàng nghìn năm trước.

Hắn nằm mơ cũng không ngờ loại vũ khí thần cổ xưa như vậy lại rơi vào tay Tiêu Chính Văn.

Lúc này, ráng màu đầy trời rơi xuống, lập tức chìm trong biển mây.

Không gian im lặng đến chết người, mọi người kinh ngạc nhìn Tiêu Chính Văn.

Không ai ngờ rằng thứ mà Tiêu Chính Văn đang cầm trong tay lại là kiếm Tần Vương đã thất truyền ngàn năm.

Đừng nói là người nào đó, ngay cả thế lực lớn ở vùng ngoài lãnh thổ cũng không dám dễ dàng lấy món bảo vật quý giá như vậy cho người khác xem.

Kiếm Tần Vương là một trong những biểu tượng của văn minh khai sáng Hoa Quốc vạn năm, nó còn là tín vật mang theo vận quốc Hoa Quốc.

Ai sở hữu được vũ khí thần này, tương đương với việc kế thừa nền văn minh của Hoa Quốc.

Còn được thừa hưởng vận khí đế vương do Thủy Hoàng truyền lại.

Ánh mắt mọi người nhìn Tiêu Chính Văn thêm vài phần kính nể. Tiêu Chính Văn tay cầm kiếm Tần Vương, cho dù là đặt ở vùng ngoài lãnh thổ thì cũng đủ chấn động khắp nơi.

Điều này giống như Tiêu Chính Văn là người giàu nhất thế giới, còn Khổng Thiên Tường là một tên ăn xin trên đường.

Điều khiến bọn họ càng không thể chấp nhận hơn là có rất nhiều người thậm chí còn không bằng tên ăn xin như Khổng Thiên Tường.

“Thế nào, bây giờ anh còn gì để nói không?”

Tiêu Chính Văn duỗi tay, nắm lấy thanh kiếm Tần Vương, lạnh lùng nhìn Khổng Thiên Tường.

Nếu Tiêu Chính Văn muốn giết hắn thì hắn đã không còn cơ hội sống sót.

Hầu như tất cả mọi người đều quay lại nhìn Khổng Thiên Tường, lúc này, bọn họ không dám coi thường Tiêu Chính Văn nữa, càng không dám xem nhẹ thanh kiếm cổ kia.

Ngay cả đám người Lương Cảnh Long cũng không nói nên lời.

So tới kiếm Tần Vương, kiếm Thất Thái Hà Quang chẳng là gì cả, thậm chí còn không đủ tư cách đặt lên bục đài.

Khổng Thiên Tường càng không nói nên lời trước câu hỏi của Tiêu Chính Văn, sắc mặt của hắn vô cùng khó coi, chỉ có thể nghiến răng ngồi yên ở chỗ.

Hắn không dám nói nửa chữ, mặc dù hắn trong cam lòng, nhưng cũng chỉ có thể chấp nhận sự thật này.

Vốn dĩ, hắn muốn nhân cơ hội này khiến Tiêu Chính Văn mất mặt, sau đó tiện tay giết Tiêu Chính Văn tại đây.

Nhưng không ngờ, lại làm hỏng cả một món bảo vật của nhà họ Khổng.

Hắn không biết phải giải thích với gia tộc như thế nào khi trở về.

“Thế tử Khổng, anh đừng tức giận. Không còn kiếm Thất Thái Hà Quang thì chẳng phải vẫn còn kiếm Tần Vương sao?”

Hàn Hương Nhi giễu cợt nói.

Khổng Thiên Tường sững sờ, sau đó mặt hiện lên vẻ chế nhạo: “Chà, đúng vậy! Tên họ Tiêu cũng chẳng sống được mấy ngày nữa!”

Chỉ cần nhân vật lớn của nhà họ Khổng bọn họ trở lại giới thế tục thì bất cứ lúc nào cũng có thể lấy mạng Tiêu Chính Văn.

Một khi Tiêu Chính Văn chết thì chẳng phải thanh kiếm Tần Vương đó sẽ thuộc về nhà họ Khổng sao?

Đến lúc đó, tuy rằng Khổng Thiên Tường không tự tay đoạt lấy kiếm Tần Vương, nhưng ít nhất cũng cung cấp mạnh mối của thần khí cho nhân vật lớn trong gia tộc, cũng coi như là có công chuộc tội.

Nghĩ đến đây, Khổng Thiên Tường bình tĩnh lại, nói với Hàn Hương Nhi: “Được rồi, thêm tên anh ta vào danh sách, rồi gửi danh sách đến Huyền Thiên Đạo Cung!”

Nói xong, Khổng Thiên Tường đưa một bản danh sách cho Hàn Hương Nhi.

Thực ra, danh sách này đã được hắn lập ra từ lâu, những người có tên trong danh sách này đều là những người có mối quan hệ gắn bó chặt chẽ với nhà họ Khổng.

Vốn dĩ Khổng Thiên Tường không định thêm tên Tiêu Chính Văn vào danh sách, nhưng lúc này, hắn đã thay đổi quyết định.

Ngược lại, Lương Cảnh Long luôn âm thầm nhìn Tiêu Chính Văn với ánh mắt vô cùng phức tạp.

Hôm nay hắn luôn khiêu khích Tiêu Chính Văn là vì muốn thăm dò Tiêu Chính Văn.

Dù sao thì trước khi xảy ra chuyện này, không ai nghĩ rằng trong giới thế tục sẽ xuất hiện người khó đối phó như Tiêu Chính Văn.
Chương 1770: Nỗi khổ riêng

Trước giờ Lương Cảnh Long luôn cho rằng Trương Tử Tuấn bị Tiêu Chính Văn giết chết là do bất cẩn.

Nhưng lúc này, hắn đã thay đổi cái nhìn về Tiêu Chính Văn, từ chuyện vừa rồi, Tiêu Chính Văn quả thực là hơn người.

Hắn không ngây thơ như Khổng Thiên Tường, hắn biết khá rõ về kiếm Tần Vương.

Vũ khí thần sẽ không dễ dàng nhận chủ, một khi đã nhận chủ thì chứng tỏ người này phải có gì đó đặc biệt.

Tất cả những gì xảy ra ở đây sẽ được Lương Cảnh Long bí mật chuyền đạt đến vị cung chủ ở Ngọc Khuyết Cung.

Ngược lại, những người lúc trước định xem trò cười của Tiêu Chính Văn lại đến kính rượu, tiếp cận Tiêu Chính Văn.

Lúc đầu, bọn họ không hề coi Tiêu Chính Văn ra gì, thậm chí còn muốn xem Khổng Thiên Tường giết Tiêu Chính Văn trước mặt mọi người.

Nhưng từ khi nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi, cái nhìn của họ về Tiêu Chính Văn đã đảo ngược 180 độ.

Hơn nữa, phía sau bọn họ đều có thế gia lâu đời làm hậu thuẫn, bọn họ không quan tâm đến ân oán giữa Tiêu Chính Văn và nhà họ Khổng, càng không bị ảnh hưởng bởi thái độ của huyết tộc.

Mọi người lần lượt nâng ly, kính rượu Tiêu Chính Văn để tỏ thành ý.

Lúc này, Hứa Tinh Nhi cũng bước đến bên cạnh Trần Nguyệt Nhi, nhẹ giọng nói: “Chị Nguyệt Nhi, lẽ nào Thiên Cung Bắc Cực các chị thật sự muốn bỏ qua quá khứ, kết liên minh với Tiêu Chính Văn sao?”

Hứa Tinh Nhi và Trần Nguyệt Nhi luôn gọi nhau là chị em.

Hơn nữa, Thiên Cung Bắc Cực và Thiên Hương Các đã có giao tình lâu năm, vì vậy Hứa Tinh Nhi mới hỏi vậy.

“Kết liên minh?”

Trần Nguyệt Nhi khẽ lắc đầu nói: “Đến nay vẫn chưa nói chắc được chuyện gì. Chỉ cần không trở thành kẻ thù với anh ta là được!”

“Nhưng nếu anh ta thật sự giết Lục Tiểu Thiến, khiến nhà họ Lục nổi giận sẽ có hậu quả thế nào, chắc em biết rõ hơn chị. Đến lúc đó, tất cả những người thân cận với anh ta đều sẽ bị liên lụy.

“Lẽ nào Thiên Cung Bắc Cực không sợ nhà họ Lục báo thù sao?”

Vốn dĩ, Hứa Tinh Nhi cũng muốn lôi kéo Tiêu Chính Văn, nhưng sau khi biết Tiêu Chính Văn chính là hung thủ giết chết Lục Tiểu Thiến, cô ta đã hoàn toàn gạt bỏ ý định này.

Cho dù Tiêu Chính Văn đã thể hiện bản lĩnh độc nhất của mình trước mặt mọi người, nhưng một người bước ra từ giới thế tục cũng không thể tiến xa hơn được.

Những người Tiêu Chính Văn đã đắc tội đều có lai lịch rất lớn, thậm chí có thể dùng từ đáng sợ để mô tả.

Khoảng cách lớn giữa một người và một bên thế lực đâu thể lấp đầy bởi một thanh kiếm Tần Vương.

Hơn nữa, nhà họ Lục cũng không đơn giản, trong huyết tộc, nhà họ Lục là nhân vật vô cùng đáng sợ.

Ngoài ra, cái chết của Lục Tiểu Thiến còn liên quan đến Ngọc Khuyết Cung, hai thế lực này đều không thể tùy ý khiêu khích.

Trần Nguyệt Nhi chỉ khẽ lắc đầu, cười nhẹ nói: “Chuyện này e rằng vẫn chưa đến mức đó!”

Nếu người nhà họ Lục muốn trả thù Tiêu Chính Văn thì tại sao phải đợi đến bây giờ?

Hứa Tinh Nhi thấy Trần Nguyệt Nhi trầm mặc, đành thở dài nói: “Ôi, chị Nguyệt Nhi, em vẫn mong chị có thể suy nghĩ kỹ lại!”

Cho dù giữa hai người có quan hệ gì thì Hứa Tinh Nhi cũng không dám mạo hiểm vì chuyện này. Dù sau đây cũng là vấn đề lớn liên quan đến tương lai sau này của Thiên Hương Các.

Cô ta không thể đem lại tai họa cho Thiên Hương Các chỉ vì tình bạn giữa cô ta và Trần Nguyệt Nhi.

“Thật ra, anh Tiêu cũng không để ý đến chuyện vừa rồi. Sao chúng ta không cùng uống một ly, mọi người bỏ qua những chuyện không vui trước đây, chẳng phải là tốt hơn sao?”

Trần Nguyệt Nhi chủ động mời.

Hứa Tinh Nhi lắc đầu nói: “Không được, chị Nguyệt Nhi, em cũng có nỗi khổ riêng của mình, hy vọng chị có thể hiểu cho khó khăn của em!”

“Tinh Nhi, thực ra chị cũng hiểu em không muốn mang lại tai họa cho Thiên Hương Các, nhưng có một số chuyện vẫn chưa nghiêm trọng như em nghĩ, hơn nữa…”

“Chị Nguyệt Nhi, ai mà biết trước được chuyện tương lai chứ? Em phải đi kính rượu thế tử Khổng rồi, không thể nói chuyện cùng chị được nữa!”

Hứa Tinh Nhi nói xong liền quay người đi về phía Khổng Thiên Tường.
Chương 1771: Vô cảm

Sau khi Hứa Tinh Nhi quay người rời đi, mấy người đến lấy lòng Tiêu Chính Văn cũng lần lượt tới kính rượu anh rồi quay người trở về chỗ ngồi của mình.

“Anh Tiêu, hy vọng ngày khác chúng ta có thể gặp lại ở Huyền Thiên Đạo Cung!”

Một nam thanh niên trong số đó chắp tay nói với Tiêu Chính Văn.

Trần Nguyệt Nhi đưa mắt nhìn theo đám người đi xa rồi mới quay lại nói với Tiêu Chính Văn: “Anh Tiêu, tôi đã viết tên anh vào trong danh sách rồi, nếu không có gì ngoài ý muốn thì vài ngày nữa anh sẽ nhận được lời mời của Huyền Thiên Đạo Cung”.

Tiêu Chính Văn chỉ bình thản gật đầu.

Từ đầu tới cuối, Tiêu Chính Văn cũng chưa từng bận tâm tới chuyện này, ngồi thêm một lúc, anh dẫn hai người Long Nguyệt và Long Hình xuống núi.

Sau khi Tiêu Chính Văn rời đi không lâu, Lương Cảnh Long từ từ rút điện thoại ra, đi tới một góc không người, tìm một số điện thoại rồi gọi đi.

Chẳng bao lâu sau, đầu dây bên kia truyền tới một giọng nói lạnh tanh: “Thiếu cung chủ, thăm dò tình hình thế nào rồi?”

“Đã thăm dò ra rõ rồi, Tiêu Chính Văn chỉ có thực lực khoảng Nhân Vương cấp bốn mà thôi!”

Lương Cảnh Long nghiêm túc nói.

“Nhân Vương cấp bốn? Vậy chuyện hắn tự tay giết chết Trương Tử Tuấn phải giải thích thế nào đây?”

Nam thanh niên phía đầu dây bên kia cảm thấy rất hoài nghi về điều này.

Một Nhân Vương cấp bốn sao có thể giết chết cao thủ Nhân Vương cấp năm chỉ với một chiêu?

“Tôi đang định báo cáo với anh đây, trong tay tên họ Tiêu đó có một thanh kiếm Tần Vương, tôi nghĩ chuyện hắn có thể giết ngược dòng có lẽ chính là nhờ thanh kiếm Tần Vương này đấy!”

“Hơn nữa, người của Thiên Cung Bắc Cực dường như đang cố lấy lòng Tiêu Chính Văn, có ý lôi kéo rất rõ!”

Lương Cảnh Long nghiến răng nghiến lợi nói.

“Ồ? Thiên Cung Bắc Cực? Không phải Thiên Minh Tử vừa mới chết trong tay Tiêu Chính Văn hay sao? Lẽ nào bọn họ…”

Nam thanh niên phía đối diện nói tới đây thì không nói tiếp nữa, sau đó cúp điện thoại luôn.

Ngọc Khuyết Cung căn bản không ở cùng một bậc đẳng cấp với Thiên Cung Bắc Cực, dù cho người chủ sự của Thiên Cung Bắc Cực tới thì hắn cũng hoàn toàn không coi ra gì.

Có điều mọi hành động của Thiên Cung Bắc Cực rõ ràng là đang làm khó hắn!

“Hừ! Dám làm hỏng việc của tao, tao cũng không ngại khiến cho Thiên Cung Bắc Cực của mày biến mất khỏi vùng ngoài lãnh thổ!”

Nam thanh niên cười lạnh lùng, trong đáy mắt loé lên vẻ sắc bén.

Đặt điện thoại xuống, nam thanh niên quay đầu lại nói với người mặc đồ đen đang đứng sau lưng: “Chuyện bảo mấy người đi điều tra thế nào rồi?”

“Thiếu chủ, tên Tiêu Chính Văn này xuất thân từ nhà họ Tiêu ở Long Kinh, thế nhưng lý do tại sao nhà họ Tiêu năm đó bị bốn gia tộc lớn tiêu diệt lại rất khó để tra ra!”

“Hơn nữa, một số mối quan hệ của hắn ở trong quân đội cũng bị Long Các cố tình ẩn giấu, chúng tôi cũng chỉ có thể tra được một số chuyện sau khi hắn trở thành vua Bắc Lương”.

Người đàn ông mặc đồ đen cẩn trọng lên tiếng.

“Ồ? Đã tra được gì rồi? Mang ra đây cho tôi xem!”

Người đàn ông mặc đồ đen nghe vậy thì vội vàng đưa một bản tài liệu điều tra rất dày vào trong tay nam thanh niên kia.

Không thể không nói, người đàn ông mặc đồ đen này điều tra hết sức tỉ mỉ, thậm chí ngay cả một số chuyện có liên quan tới gia tộc Khương Vy Nhan cũng tra ra rõ ràng.

Vừa nhìn, trên mặt nam thanh niên đó đã lộ ra một nụ cười lạnh tanh: “Hừ, đúng thật là một tên ngông cuồng gan to bằng trời! Vậy mà lại dám cắt đứt pháp mạch lưu truyền của Hằng Sơn, làm nhục cả năm đại danh sơn!”

“Tôi lại muốn xem tên ngông cuồng không coi võ tông ra gì này có thể có mấy phần bản lĩnh!”

Nam thanh niên đó nói xong thì ném bản báo cáo điều tra đó trở lại trên bàn.

Chẳng mấy chốc, đại diện của Huyền Thiên Đạo Cung đã công bố danh sách đã được phê chuẩn ra thế tục.

Khi vừa nhận được bản danh sách này, các thế lực lớn của Âu Lục, Mỹ Lục và Phi Lục gần như đều mượn truyền thông để lan truyền rộng rãi cùng lúc.

Ngay cả giới truyền thông trong lãnh thổ Hoa Quốc cũng bắt đầu rầm rộ liên tiếp đăng bài về danh sách này.

Thật ra vẫn có không ít môn phái trong võ tông còn cử ra những nhân vật cấp một như chưởng giáo hay môn chủ đích thân lộ diện, rêu rao triệt để.

Dù gì xét trong cả võ tông thì việc có thể nhận được sự công nhận của Huyền Thiên Đạo Cung cũng là một chuyện rất đáng để khoe mẽ.

“Danh sách của Huyền Thiên Đạo Cung?”

“Đó không phải là nơi mà người bình thường có thể đến, chỉ có kỳ tài nổi trội mới có thể được chọn trúng!”

“Khổng Thiên Tường, Trần Nguyệt Nhi, Hàn Hương Nhi, Lương Cảnh Long,…”

Mặc dù đầu đề của những trang báo lớn đều viết đầy tên của bọn họ, thế nhưng đối với người bình thường mà nói thì gần như vô cảm!
Chương 1772: Không có tên

Dù gì đó cũng là chuyện bên trong nội bộ của võ tông, không có ảnh hưởng quá lớn đối với cuộc sống của người dân bình thường.

Thế nhưng, tên của Trương Lăng Phong và Đông Phương Tuyết Ngưng lại nhận được sự bàn tán sôi nổi từ người dân trong tầng lớp thấp nhất của Hoa Quốc.

Đối với người dân ở tầng lớp thấp nhất, hai người bọn họ đều có xuất thân từ thế tục, cũng có thể đại diện cho người Hoa Quốc hiện đại nhất.

Thế nhưng vào lúc mà bọn họ nhận được sự bàn tán xôn xao, tất cả mọi người đều phát hiện ra trên danh sách thậm chí còn có không ít thế hệ thanh niên của các phái võ tông, thế nhưng duy chỉ không có tên của Tiêu Chính Văn!

Đừng nói người bình thường cảm thấy hết sức khó hiểu về chuyện này, ngay tới không ít môn chủ võ tông cũng tỏ ra vô cùng nghi hoặc.

Bàn về thiên phú, có thể nói trong Hoa Quốc, Tiêu Chính Văn không có đối thủ, nếu như bàn về thành tựu thì chiến tích của Tiêu Chính Văn càng vô cùng chói mắt, có thể nói xưa nay chưa ai vượt qua được.

Nếu như so về thực lực, đừng nói là mấy đệ tử các phái võ tông bọn họ, ngay cả mấy chưởng giáo đại diện của năm đại danh sơn cũng phải cúi đầu khuất phục trước Tiêu Chính Văn.

Dù là mấy thế tử của các thế gia ở vùng ngoài lãnh thổ, khi thấy Tiêu Chính Văn cũng phải nhỏ giọng cụp đuôi.

Bất luận là truy sát hầu tước của huyết tộc hay là giết chết vương tử của gia tộc Ấn ngay trước mặt mọi người thì đều khiến cho cả thế giới phải chấn động, những chiến tích này dù đặt trên người của thế tử của mấy thế gia đại tộc vùng ngoài lãnh thổ thì cũng đủ để thu hút mọi ánh nhìn.

Nếu như bàn về danh vọng, cả Hoa Quốc, bất luận là người dân thường hay là các phái võ tông hoặc mấy ông trùm trong giới kinh doanh, có ai dám so bì với Tiêu Chính Văn cơ chứ.

Thậm chí ngay cả thái độ Thiên Tử cũng hết sức tôn kính Tiêu Chính Văn.

Đặc biệt là sau khi linh khí phục hồi, Tiêu Chính Văn hết lần này tới lần khác vây chấn động cả giới võ thuật, ngay cả mấy gia tộc lớn lâu đời ở Âu Lục hay Mỹ Lục cũng bị Tiêu Chính Văn ép cho không ngóc đầu lên nổi.

Có thể nói, trong thế tục hiện tại, Tiêu Chính Văn chính là hạc giữa bầy gà, chính là nhân vật đẳng cấp nhất.

Hoa Quốc cũng chính nhờ có Tiêu Chính Văn nên mới leo được lên đỉnh cao của thế giới, tránh được thời đại mới vạn quốc lai triều cho Hoa Quốc cổ xưa.

Mà hiện tại lại bị Huyền Thiên Đạo Cung khinh thường, chuyện này không thể không khiến cho tất cả mọi người phải tưởng tượng xa vời.

“Từ khi có Huyền Thiên Đạo Cung tới nay, những người mà bọn họ thu nạp có ai không phải hạc giữa bầy gà, Tiêu Chính Văn sao có thể bị bọn họ coi như không thấy cơ chứ?”

“Lẽ nào năng lực của Tiêu Chính Văn căn bản không nhận được sự công nhận của bọn họ hay sao?”

“Trừ phi bọn họ mù rồi, nếu không tuyệt đối không thể bỏ sót vua Bắc Lương!”

Khoảnh khắc này, không chỉ có người dân tầng lớp thấp nhất bàn luận sôi nổi về điều này mà ngay cả Trần Nguyệt Nhi cũng cảm thấy khó hiểu: “Sao có thể không có tên của anh Tiêu cơ chứ?”

Mà đám người đứng bên cạnh lại bày ra vẻ khinh thường và nụ cười lạnh tanh.

“Liệu có phải có ai đã giở trò với bảng danh sách hay không, có ý gì đây?”

Trần Nguyệt Nhi nhíu mày nói.

“Không thể có vấn đề, nói không chừng Tiêu Chính Văn lại đắc tội với người nào không nên đắc tội rồi!”

Mặc dù Lương Cảnh Long cũng vô cùng bất ngờ, thế nhưng vẫn bày ra vẻ cười trên nỗi đau của người khác.

“Sư muội Nguyệt Nhi, cô cũng đã xem bảng danh sách hôm đó rồi, bên trong không chỉ có tên của mấy người chúng tôi mà tên của hắn cũng được cô tự tay mình viết lên, về điểm này thì không thể có nhầm lẫn gì đúng không?”

Khổng Thiên Tường nói mà mặt không đổi sắc.

Thế nhưng ai cũng đều có thể nhìn ra vẻ khinh thường ở trên mặt hắn.

“Tôi lại cảm thấy nếu như Tiêu Chính Văn thật sự ưu tú giống như trong truyền thuyết thì dù chúng ta không báo tên của hắn lên thì người của Huyền Thiên Đạo Cung nhất định cũng sẽ viết thêm tên của hắn vào”.

“Không sai, Huyền Thiên Đạo Cung có không ít tai mắt ở trong thế tục, nếu không thì Trương Lăng Phong và Đông Phương Tuyết Ngưng cũng sẽ không nhận được giấy mời!”

“Ừ, theo tôi thấy thì là hắn không có tư cách tham gia!”

Đúng vào lúc này, không biết là ai buột miệng nói ra một câu, thế nhưng lại thu hút sự chú ý của mọi người rất nhanh.

“Tám mươi phần trăm là nguyên nhân này rồi, Huyền Thiên Đạo Cung cũng không phải ai cũng nhận, lai lịch và thực lực phải quan trọng như nhau, nếu không thì chẳng phải loạn hết quy tắc rồi hay sao?”

Hàn Hương Nhi bật cười lạnh lùng.

“Lai lịch? Huyền Thiên Đạo Cung không nhầm đấy chứ? Đông Phương Tuyết Ngưng thì có lai lịch gì? Lẽ nào nhà họ Tiêu còn không bằng nhà họ Đông Phương hay sao?”

Trần Nguyệt Nhi nghi hoặc hỏi.

“Cô đang nghi ngờ ánh mắt của Huyền Thiên Đạo Cung hay sao?”

Hàn Hương Nhi lạnh lùng chất vấn.

Lời này vừa được thốt ra, Trần Nguyệt Nhi mấy lần muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn nhẫn nhịn nghi hoặc trong lòng, không lên tiếng thêm nữa.

“Hừ, theo tôi thấy, là Huyền Thiên Đạo Cung người ta căn bản chẳng coi loại tiểu nhân như hắn ra gì!”

Lương Cảnh Long vừa chế nhạo vừa âm thầm đắc ý trong lòng.

Lần này Tiêu Chính Văn đã mất hết mặt mũi rồi, cũng coi như trút được một cục tức cho hắn ta!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK