Câu nói này khiến cho cả phòng hội nghị tĩnh lặng tới đáng sợ!
Không khí cũng nhanh chóng đông cứng lại!
Quá hống hách!
Quá ngạo mạn!
Nơi này là phòng hội nghị của văn phòng Quốc hội Mễ Quốc!
Vua Bắc Lương này lại dám nói ra câu đó với một vị tướng quân thân vương đế quốc Phá Lan ngay tại đây, thật sự khiến cho tất cả mọi người đều cảm thấy bất ngờ!
Lúc này, sắc mặt của thân vương đế quốc Phá Lan đó đang vô cùng khó coi và u ám!
Trên trán đầm đìa mồ hôi lạnh!
“Vua Bắc Lương! Mày nói cái gì? Fuck! Cái con lợn Hoa Quốc đáng chết nhà mày! Mày còn dám uy hiếp thân vương tao sao?”
Thân vương đó vô cùng phẫn nộ!
Từ lúc sinh ra đến nay, hắn là một nhân vật cao quý ở đế quốc Phá Lan, là thân vương mà người người tôn thờ và ngưỡng mộ!
Ai dám ra tay đánh hắn?
Ai dám uy hiếp hắn?
Thế nhưng hôm nay, hắn lại bị vua Bắc Lương trước mắt đánh rồi còn uy hiếp!
Vậy nên hắn vô cùng phẫn nộ, lửa giận bốc lên ngùn ngụt trong lồng ngực.
Tuy nhiên, Tiêu Chính Văn chỉ lạnh lùng liếc nhìn đối phương, nói: “Thân vương, tôi cảnh cáo anh thêm lần nữa, lúc nói chuyện với chủ soái tôi thì phải chú ý ngôn từ và chừng mực!”
Ôi chao!
Bên trong phòng hội nghị, tất cả mọi người đều hít sâu một hơi, toàn thân ớn lạnh.
Bởi vì lúc này, trên người Tiêu Chính Văn toát ra khí thế vô cùng khủng bố!
Vô cùng bức người!
Tên thân vương đế quốc Phá Lan đó cũng bị câu nói này của Tiêu Chính Văn doạ sợ tới mức liên tiếp lùi về sau mấy bước!
Mà vào lúc này, Orison – lãnh đạo cấp cao của Mễ Quốc trầm giọng nói: “Đủ rồi! Vua Bắc Lương, nơi này là Mễ Quốc, không phải Hoa Quốc, cậu phải tôn trọng luật pháp Mễ Quốc, tôn trọng các vị đại biểu tham gia hội nghị ngày hôm nay! Nếu không, tôi có quyền đuổi cậu ra khỏi nơi này!”
Vừa dứt lời, mấy tên lính đặc chủng cao to lực lưỡng, mặc quần áo tác chiến của lính hải quân nhanh chóng xông vào, giơ họng súng nhắm thẳng vào Tiêu Chính Văn.
Tình thế súng đạn sẵn sàng!
Tiêu Chính Văn nhướng mày, Long Nhất và Long Ngao đã sải bước chắn trước mặt Tiêu Chính Văn, trên người toát ra khí thế lạnh lẽo, bốn mắt nhìn chăm chăm vào đám lính đặc chủng đột nhiên xông vào kia!
Không khí xung quanh cũng trở nên đông đặc chỉ trong nháy mắt!
“Hừ!”
Lúc này, Tiêu Chính Văn đột nhiên hừ một tiếng, ánh mắt lạnh lùng nhìn Orison rồi nói: “Orison, ông đang uy hiếp vua Bắc Lương của Hoa Quốc sao?”
Orison cười lạnh lùng, nói: “Không đến mức uy hiếp, chỉ là hy vọng vua Bắc Lương tự biết nên làm sao, chú ý thân phận của mình một chút! Ở nơi này, Mễ Quốc mới có quyền phát ngôn! Hoa Quốc mãi mãi không có cách nào so bì nổi với chúng tôi!”
Câu nói này ngay lập tức nhận được sự cổ vũ và tán đồng của đại hiểu mười nước khác!
Sắc mặt Tiêu Chính Văn trở nên u ám!
Anh bất lực lắc đầu thở dài!
Dù cho đã trôi qua một trăm năm, mấy cường quốc này vẫn kiêu căng tự đại, không coi ai ra gì y như thế.
Không biết rằng cục diện thế giới đã thay đổi từ lâu!
Bốp!
Tiêu Chính Văn phẫn nộ đứng dậy, đập mạnh vào bàn hội nghị, cáu giận nhìn tất cả đại biểu đang có mặt, lạnh lùng nói: “Mong các vị gãy nhớ kỹ cho, Hoa Quốc đã không còn là Hoa Quốc của ngày xưa tuỳ ý để cho cường quốc mấy người chèn ép nữa rồi! Hiện giờ Hoa Quốc đã xếp ở vị trí cao nhất trong kim tự tháp các quốc gia trên thế giới! Trong tương lai, chúng tôi sẽ còn thực hiện sự phục hưng vĩ đại! Nếu như mấy người không hoan nghênh Hoa Quốc vậy thì tôi sẽ không tham gia hội nghị này nữa!”
Nói xong, Tiêu Chính Văn quay người, để lại cho mọi người một bóng lưng vững chãi, sải bước rời khỏi phòng hội nghị!
Mãi đến khi Tiêu Chính Văn rời đi, đại diện mười một nước còn lại vẫn còn trong trạng thái đờ đẫn!
Cứ như vậy mà đi sao?
Orison nhíu mày, sắc mặt càng trở nên khó coi hơn!
Không nể mặt ông ta chút nào luôn hả?
Cường giả của bốn chiến trường lớn ngoài lãnh thổ trở về, mười hai nước đều phải tham gia!
Dù gì, nếu như trong đó có cường giả Hoa Quốc trở về, phát hiện ra đại diện Hoa Quốc không tham gia, truy cứu ra thì bọn họ cũng không biết giải thích thế nào!
Thế nên sắc mặt của Orison lúc này mới khó coi như vậy.
Đây là một vấn đề lựa chọn!
Tiêu Chính Văn buộc ông ta phải chọn!
“Ông Orison, bây giờ chúng ta nên làm thế nào?”
Tướng quân đại diện đế quốc Chiến Xa trong số đó cau mày hỏi.
Những người khác cũng chất vấn theo: “Ông Orison, nếu như không có Hoa Quốc tham gia, e là sẽ dẫn đến những phiền phức không cần thiết…”
“Bây giờ phải tính sao? Hội nghị này còn tiếp tục nữa không?”
Cả đám người trố mắt nhìn nhau, bộ dạng lãnh đạm.
Suy cho cùng, những lời mà Orison vừa nói ban nãy không liên quan gì tới bọn họ.
Orison trầm mặc một lát, nói với trợ lý bên cạnh mình: “Đi mời vua Bắc Lương vào đi”.
“Vâng”.
Cô gái da trắng xinh đẹp có dáng người nóng bỏng quay hông, đi trên giày cao gót bước nhanh ra khỏi phòng hội nghị, tìm thấy ba người Tiêu Chính Văn ở trong khu nghỉ ngơi.
Lúc này, Long Ngao đang nhỏ giọng mắng chửi: “Mễ Quốc đáng chết! Vậy mà lại dám đối xử với Long Vương như vậy”.
Tiêu Chính Văn điềm nhiên cười, nói: “Đừng vội, cứ đợi đi”.
Quả nhiên, vừa dứt lời, cô trợ lý xinh đẹp người Châu Âu liền bước đến, khẽ cười nói: “Anh Tiêu, mời anh tham gia hội nghị”.
Tiêu Chính Văn cau mày, lạnh nhạt nhìn cô gái da trắng trước mắt: “Bảo Orison đích thân qua đây mời tôi”.
Một câu nói cũng khiến cho cô trợ lý có thân hình nóng bỏng ngẩn ra.
Nghĩ ngợi một lát, cô ta vẫn quay người bước vào phòng hội nghị, nói với Orison: “Ông Orison, anh ta nói muốn ông đích thân qua mời”.
Nghe vậy, sắc mặt Orison lập tức trở nên vô cùng khó coi!
Ông ta nổi điên, gào lên: “Fuck! Một tên vua Bắc Lương của Hoa Quốc nhỏ bé mà cũng dám hống hách như vậy!”
Thế nhưng, vừa dứt lời, Orison mới phát hiện ra tất cả mọi người trong phòng hội nghị đều đang nhìn ông ta.
Sau khi nhíu mày, Orison siết chặt nắm đấm, nhấc chân bước ra khỏi phòng hội nghị.
Chẳng mấy chốc, ông ta đã đến trước mặt mấy người Tiêu Chính Văn, nói với thái độ cao ngạo và ngang ngược: “Vua Bắc Lương, hội nghị sắp bắt đầu rồi, mời cậu theo tôi vào trong”.
Thế nhưng, Tiêu Chính Văn ngồi trên ghế sofa, lạnh lùng nhìn Orison rồi nói: “Ở Hoa Quốc của chúng tôi có một câu châm ngôn, cầu xin người khác thì phải có dáng vẻ đang cầu xin, Orison, thái độ của ông lúc này khiến cho tôi rất không thoải mái, tôi thấy mình không cần phải tham gia hội nghị này làm gì nữa”.
“Cậu!”
Orison tức tới độ nổi cơn tam bành, hai mắt trợn trừng, hận một nỗi không thể ăn tươi nuốt sống luôn Tiêu Chính Văn.
Thế nhưng, vì hội nghị tiếp theo, ông ta đành phải cúi thấp cái đầu cao quý, nghiêm túc nói: “Khi trước thái độ của tôi không đúng, xin kính mời vua Bắc Lương theo tôi cùng tham gia hội nghị”.
Tiêu Chính Văn lạnh lùng liếc nhìn, đứng dậy, đi lướt qua bên người Orison quay trở lại phòng hội nghị.
Tiếp đó, hội nghị diễn ra trong nửa ngày thì đại diện các nước mới chia tay nhau ra về.
Hội nghị lần này thảo luận về việc phân chia lại cục diện thế giới sau khi cường giả của bốn chiến trường lớn ngoài lãnh thổ trở về.
Bên trong đó đề cập tới rất nhiều nội dung, hơn nữa mọi người đều có những yêu cầu của riêng mình, vậy nên rất khó đạt được sự thống nhất.
Đặc biệt là khi đại diện mười một nước liên kết lại, không ngừng chèn ép Hoa Quốc, khiến cho Tiêu Chính Văn phải nổi trận lôi đình mấy lần ngay tại hội nghị!
Đến đây, hội nghị tạm dừng, ngày mai tiếp tục.
Tiêu Chính Văn trở về khách sạn cũng phẫn nộ hạ lệnh: “Lập tức thông báo cho Bắc Lương điều động một trăm nghìn quân Bắc Lương, chuẩn bị tốt để chiến đấu! Ngoài ra, thông báo với các chiến khu lớn khác, ngoài binh lực bảo vệ đường biên giới thì toàn bộ binh lực khác đều trang bị quân trang đi tập kết! Bản soái phải cho những tên ngông cuồng kia biết rằng bọn chúng không được phép sỉ nhục Hoa Quốc!”