Mấy người Độ Thiên Chân Nhân treo đèn kết hoa, trên mặt ai cũng là nụ cười vui vẻ.
Ngay cả người nhà họ Lãnh sau khi hay tin cũng đích thân tới chúc mừng.
“Cậu Tiêu, đây chỉ là chút thành ý của nhà họ Lãnh chúng tôi, cậu nhất định phải nhận lấy!”
Lãnh Kế Hồng nói rồi đặt vào trong tay Tiêu Chính Văn một bao lì xì rất lớn.
Tiêu Chính Văn chẳng buồn liếc nhìn, mà đặt luôn vào trong tay một đệ tử của Thiên Kiếm Tông đang đứng bên cạnh, cười hỏi: “Lãnh Kế Hồng, đã tới lúc này rồi mà ông vẫn dám đến chúc mừng tôi à?”
Lãnh Kế Hồng nghe vậy, mới đầu hơi ngẩn ra, sau đó lập tức hiểu ra ẩn ý trong lời nói của Tiêu Chính Văn, khẽ cười đáp: “Cậu Tiêu nói đùa rồi, nhà họ Lãnh có được ngày hôm nay đều là nhờ vào cậu Tiêu, nếu như nhà họ Lãnh rời bỏ cậu Tiêu vào lúc này thì đúng là thất tín bội nghĩa!”
“Kẻ thất tín bội nghĩa, lẽ trời bất dung!”
Lúc này, Lãnh Kế Hồng ngoài việc bày tỏ tâm ý với Tiêu Chính Văn ra thì thật sự không nghĩ ra được lời lẽ nào tốt nhất.
Tiêu Chính Văn mới là chỗ dựa duy nhất của nhà họ Lãnh, dù có phải chết thì cũng chỉ có thể chết cùng với Tiêu Chính Văn!
“Được, ông có tấm lòng như vậy đã đủ để nói lên rằng nhà họ Lãnh không hề vong ân bội nghĩa, cũng không còn sớm nữa, mau trở về nghỉ ngơi đi!”
Tiêu Chính Văn nói rồi xua xua tay với Lãnh Kế Hồng.
Khương Vy Nhan vừa mới sinh con xong, vẫn cần phải nghỉ ngơi, vậy nên không thể gặp mặt Lãnh Kế Hồng được.
Vậy nên Lãnh Kế Hồng cũng không ở lại thêm, ông ta chào tạm biệt Tiêu Chính Văn rồi ra về.
Cả Giang Trung cũng chỉ có nhà họ Lãnh và mấy gia tộc khá giả không có tên tuổi đến chúc mừng.
Tất cả các gia tộc giàu có còn lại đều vờ như không biết, thậm chí ngay cả một cuộc điện thoại cũng chẳng buồn gọi tới.
Hơn nữa, ngay cả chủ tịch thành phố Giang Trung cũng đã thể hiện rất rõ thái độ của mình, ủng hộ nhà họ Trương tới báo thù!
Nếu là trước đây thì chuyện này căn bản không có khả năng xảy ra.
Ngoài ra, rất nhiều nhân vật lớn của Giang Lăng cũng đồng loạt đi tới đường cao tốc, đứng trước xe yên lặng chờ đợi sự xuất hiện của Trương Đạo Linh.
Bầu không khí của cả tỉnh Xuyên trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết, tất cả mọi người đều bận rộn với việc xếp hàng và xu nịnh.
Chỉ có bên trong biệt thự nhà họ Tiêu là yên tĩnh và bình lặng.
Tiêu Chính Văn và Tần Vũ ngồi trong sân, vừa uống rượu vừa chuyện trò vui vẻ.
Hai người bọn họ đều là những người đã từng chứng kiến nhiều trận chiến lớn, vào sinh ra tử biết bao nhiêu lần, bò ra ngoài từ trong đống xác người.
Vậy nên bất luận cục diện có căng thẳng tới độ nào, tình thế có bất lợi ra sao thì vẫn có thể giữ cho mình dáng vẻ trấn tĩnh như thường!
“Nếu như lần này tôi thật sự phải bỏ mạng, anh Tần nhất định phải chăm sóc cho vợ con tôi thật tốt!”
Rượu mới chỉ uống được một nửa, Tiêu Chính Văn đột nhiên vô cớ nói ra một câu như vậy.
Tần Vũ ngơ ngác, sau đó cười gượng nói: “Nếu như cậu chết rồi thì tôi nghĩ bản thân tôi cũng không còn đường sống, có điều cậu cứ yên tâm, Hoa Quốc mãi mãi ghi nhớ công lao của cậu, Thiên Tử tuyệt đối sẽ không đối xử bạc bẽo với con cháu của cậu đâu!”
Nói xong, Tần Vũ giơ ly rượu lên, một hơi uống cạn!
Thế nào là anh em thật sự, đồng sinh cộng tử!
Có thể nói, trong khoảnh khắc quyết định ở lại, Tần Vũ chưa từng nghĩ đến chuyện mình sẽ sống sót một mình!
Hai người uống hả hê mãi cho tới tận đêm khuya mới trở về phòng nghỉ ngơi.
Giữa trưa ngày hôm sau, hàng nghìn người ùn ùn kéo tới bên ngoài biệt thự nhà họ Tiêu ở Giang Trung.
Những chiếc xe đen sì đủ loại cứ nối đuôi nhau tiến tới, ngay cả con đường dẫn đến biệt thự nhà họ Tiêu cũng tắc nghẽn.
Mà ngồi bên trong những chiếc xe này đều là những nhân vật lớn thường ngày rất khó gặp mặt của Giang Trung hoặc Giang Lăng!
Thế nhưng lúc này, bọn họ lại chỉ có thể túm tụm xung quanh một mình Trương Đạo Linh.
Một tay Trương Đạo Linh cầm kiếm, một tay chắp phía sau lưng, đi tới bên ngoài biệt thự nhà họ Tiêu, điềm nhiên liếc nhìn một cái.
Cụ ta vừa cười vừa khẽ gật đầu nói: “Ừ! Kiếm Ý Đại Trận bài bố không tồi! Chả trách lại có thể liên tiếp giết chết ba người tại nơi này!”
“Ông Trương, tên Tiêu Chính Văn này quả thực là một kẻ điên cuồng, ỷ lại vào việc bản thân biết chút trận pháp mà không coi ai ra gì, chả trách ngày hôm đó cậu ta lại có thể giết chết ba môn chủ chỉ trong một đêm!”
“Theo tôi thấy, cậu ta căn bản không thật sự có thực lực đó, chỉ là lợi dụng mấy thủ đoạn tà đạo để giết người mà thôi! Ông nhất định phải đòi lại công bằng cho gia chủ!”
Ông Lư của liên minh võ thuật là người đầu tiên bước ra khỏi đám người, đi đến bên cạnh Trương Đạo Linh nói.
Cụ ta chính là kẻ trước đây đã xúi giục Trương Nguyệt Đông giả làm Tiêu Chính Văn!
Lúc này, Trương Nguyệt Đông quả nhiên đã bị giết, nhà họ Trương cũng đã kết mối thù máu với Tiêu Chính Văn, đây chính là thời cơ tốt nhất để cụ ta nhảy ra gây sóng gió!
Nhất định phải khiến Trương Đạo Linh giết chết Tiêu Chính Văn thì mới có thể nguôi đi nỗi hận trong lòng cụ ta!
Trương Đạo Linh chỉ cười khẩy.
Thằng ranh như Tiêu Chính Văn quả thực có vài điểm không giống với mọi người.
Dù đệ tử của năm đại danh sơn thì cũng chỉ có thể lựa chọn hoặc là võ đạo hoặc là trận pháp, thế nhưng Tiêu Chính Văn lại có thể sử dụng cả hai cùng một lúc, chả trách cậu ta vẫn luôn không có đối thủ!
Mặc dù ban đầu, những người mới học trận pháp hoàn toàn không có khí thế mạnh mẽ bằng những người chỉ luyện tập mỗi võ đạo.
Thế nhưng thời gian sau đó, đặc biệt là ở trên cảnh giới chủ soái, thực lực hoàn toàn vượt xa so với võ đạo!
Tiêu Chính Văn chính là minh chứng tốt nhất!
“Cậu ta quả thực cũng là một người tài, chỉ đáng tiếc, cậu ta tuyệt đối không nên giết người nhà họ Trương!”
Trương Đạo Linh cao ngạo lên tiếng.
Trong mắt Trương Đạo Linh, trận pháp chỉ là trò chơi nhà chòi của đám trẻ con mà thôi.
Trận pháp của ai còn có thể so bì với Tam Tuyệt Trận của nhà họ Trương chứ?
Dù Tiêu Chính Văn thật sự đã lấy đi thứ cốt lõi của Tam Tuyệt Trận, thế nhưng trong vòng vài ngày ngắn ngủi, e rằng Tiêu Chính Văn ngay cả bề mặt cũng chưa chạm tới!
“Tôi nghe nói Độ Thiên Chân Nhân cũng ở đây?”
Trương Đạo Linh điềm nhiên hỏi.
“Không sai! Ông Trương, Độ Thiên Chân Nhân này rõ ràng là một phần tử cặn bã trong liên minh võ thuật! Hiện giờ đã đi theo bên cạnh Tiêu Chính Văn làm con chó săn, tàn sát anh em trong võ tông, thật sự khiến cho người ta vô cùng căm phẫn!”
Ông Lư nghiến răng bực tức quát lên.
Trương Đạo Linh khẽ gật đầu, lạnh lùng hô lên về phía cửa chính biệt thự nhà họ Tiêu: “Độ Thiên Chân Nhân đâu? Còn không ra đón tiếp tôi!”
Giọng nói của cụ ta cũng pha lẫn cả trận pháp.
Vậy nên, tuy chỉ là một tiếng hô đơn giản nhưng lại vang vọng khắp cả mấy cây số xung quanh, giống như một tiếng sấm kinh động từ chín tầng mây, chấn động đến mức lỗ tai của mọi người đang có mặt đều vang lên tiếng ong ong.
Tất cả những nhân vật lớn đang có mặt đều kinh ngạc!
Đây rõ ràng là âm thanh của thiên thần, người bình thường sao có thể phát ra được giọng nói như thế?
Ngay cả trung tâm thành phố Giang Trung cũng nghe thấy hết sức rõ ràng.
Chẳng bao lâu sau, cửa lớn biệt thự nhà họ Tiêu mở toang.
Độ Thiên Chân Nhân miễn cưỡng nở nụ cười bước ra ngoài, từ xa đã hơi khom lưng nói với Trương Đạo Linh: “Thiên Kiếm Tông, hậu bối Độ Thiên kính chào tiền bối!”
Đừng thấy vai vế của Độ Thiên Chân Nhân ở võ tông cao mà lầm, trên thực tế ở trước mặt Trương Đạo Linh thì cụ ta quả thực chỉ là hậu bối trong hậu bối.
Năm đó, vào lúc Trương Đạo Linh xuất đạo, cụ ta mới chỉ là một đứa bé mới mười tuổi của Thiên Kiếm Tông mà thôi!
“Ôi!”
Không ít người của võ tông Giang Lăng đều hít sâu, toàn thân ớn lạnh.
Ở trước mặt bọn họ, Thiên Chân Nhân chính là bậc tiền bối trong tiền bối.
Không ngờ cũng phải tỏ ra cung kính với Trương Đạo Linh như thế!
“Hừ! Kính chào ư?”
Trương Đạo Linh cười khẩy, nhìn Độ Thiên Chân Nhân nói: “Xem ra cậu vẫn còn nhớ tới tôi! Không uổng ân tình năm đó tôi dạy dỗ cậu, có điều, cậu còn nhớ tới lời hẹn ngày hôm đó của chúng ta chứ?”
Độ Thiên Chân Nhân nghe vậy thì hơi ngơ ngác, im lặng gật đầu.
Sau đó, cụ ta không như một cậu học trò nhỏ phạm lỗi, cúi gằm mặt xuống.
Năm đó, Độ Thiên Chân Nhân vẫn chỉ là một hậu bối mới tiến lên cảnh giới chiến thần.
May là gặp được Trương Đạo Linh, sau khi được cụ ta chỉ dạy, không chỉ có cảnh giới tăng nhanh lên thành chủ soái địa cấp ba sao mà còn lĩnh hội được cả Kiếm Cảnh!
Nếu như xét về ân tình này, hôm nay Độ Thiên Chân Nhân chỉ nên khoanh tay đứng nhìn, ít nhất không thể đứng về phía đối lập với Trương Đạo Linh!
Thế nhưng lúc này đã khác với khi trước.
Ân tình của Tiêu Chính Văn dành cho Độ Thiên Chân Nhân còn lớn hơn Trương Đạo Linh rất nhiều, bởi vì Tiêu Chính Văn đã giúp cụ ta nhìn thấy một thế giới hoàn toàn mới, khiến cụ ta hiểu ra chân lý của võ đạo!
“Sao nào, hôm nay cậu quyết định muốn đứng cùng một chiến hào với Tiêu Chính Văn, đối địch với tôi sao?”
Trương Đạo Linh lạnh lùng chất vấn.
“Không dám! Tôi nào dám đối địch với tiền bối, chỉ là…”
“Nếu cậu đối địch với tôi, đất trời sẽ không dung tha, cậu hãy nhớ lấy!”
Độ Thiên Chân Nhân vẫn chưa nói xong đã bị Trương Đạo Linh lạnh lùng ngắt lời!