Trong mỗi thời khắc khó khăn nhất, người đó đều là trụ cột tinh thần của anh ta!
Mà lúc này, bên trong phòng bao sát vách, La Quốc Hoa và mấy đội viên đang kính rượu Mayer.
Một mặt cần lấy được giấy phép thông hành từ chỗ ông ta, mặt khác bọn họ còn cần Mayer đích thân ký lệnh cử quân đội hộ tống bọn họ qua đó.
Nếu không có sự hộ tống của quân đội, dù có lấy được giấy phép thông hành thì cũng bị làm khó dễ trăm bề.
Nơi này không giống như Hoa Quốc, trên dưới một lòng, chính trực liêm khiết.
Ở đây, dù chỉ một nhân viên văn phòng nhỏ bé cũng có thể làm khó người ta đủ kiểu.
Vậy nên mấy người luân phiên kính rượu Mayer, chỉ có Tiêu Chính Văn vẫn ngồi một chỗ ăn uống thoải mái, trong đầu tính toán chuyện làm sao để dẫn Lục Hoài Viễn trở về Hoa Quốc.
Thật ra cứu Lục Hoài Viễn ra không hề khó khăn, chỉ cần phát động thế lực của điện Thần Long ở đây thì có thể tìm ra được Lục Hoài Viễn trong phút chốc.
Khó khăn là gia tộc Asia Lanci và cả mấy nước nhỏ đang nhăm nhe Hoa Quốc kia nhất định sẽ truy giết dọc đường!
Bản thân Tiêu Chính Văn thì không sao, dù có phải đi bộ thì cũng có thể trở về Hoa Quốc trong vòng nửa tháng.
Thế nhưng Lục Hoài Viễn lại chỉ là một người bình thường, dẫn theo ông ta vượt qua sa mạc mấy nghìn dặm đương nhiên là chuyện không thực tế!
Thấy Tiêu Chính Văn vẫn ngồi yên tại chỗ không cử động, La Quốc Hoa không khỏi nhíu mày.
Vừa nãy ông ta đã nhắc nhở Tiêu Chính Văn, kết quả Tiêu Chính Văn vẫn giống như một bức tượng gỗ, ngồi đó bất động.
Sắc mặt La Quốc Hoa trở nên khó coi, ông ta hít sâu vào một hơi rồi ra hiệu bằng ánh mắt với Dương Linh Nhi.
Dương Linh Nhi hơi khó xử khẽ đẩy Tiêu Chính Văn một cái, nhỏ giọng nói: “Anh Tiêu, ông Mayer này rất quan trọng đối với chúng ta, ý của đội trưởng La là anh qua mời ông ta một ly rượu!”
La Quốc Hoa vừa cố đè nén lửa giận trong lòng vừa nặn ra một nụ cười nói với Tiêu Chính Văn: “Cậu Tiêu, đây là ông Mayer, bạn cũ của chúng tôi, nào, cậu tới kính ông Mayer một ly đi!”
“Xin lỗi nhé, trước giờ tôi vẫn không kính rượu người khác! Đây là nguyên tắc của tôi!”
Tiêu Chính Văn thờ ơ liếc nhìn La Quốc Hoa.
Vừa nghe thấy lời này, La Quốc Hoa lập tức không tươi cười nổi nữa!
Cậu có thể nói cậu không biết uống, cũng có thể nói chỉ nhấp một ngụm, thế nhưng cậu không thể nói trước giờ không kính rượu người khác!
Cái danh vua Bắc Lương của cậu có ghê gớm tới đâu đi nữa thì cũng cút về nhà mà diễu võ giương oai, chạy tới đây ra vẻ cái nỗi gì!
Thế nhưng suy xét tới việc Mayer đang ngồi bên cạnh, La Quốc Hoa cũng không tiện nói gì, chỉ đành hít sâu một hơi, quay lại nói với Mayer: “Ông Mayer, thật sự xin lỗi ông, tính… tính cách của cậu ta vốn dĩ quái đản như vậy, vẫn mong ông bỏ qua cho!”
“Ông xem thế này được không? Tôi tự phạt ba ly, thay cậu ta đền tội với ông!”
La Quốc Hoa kìm nén ngọn lửa giận, rót đầy ba ly rượu sau đó giơ lên uống cạn từng ly một.
“Bỏ đi, tôi không tính toán với cậu ta!”
Mặc dù ngoài mặt Mayer đang nở nụ cười, thế nhưng ánh mắt lại không ngừng đánh giá Tiêu Chính Văn từ trên xuống dưới.
Những người khác trong đội hành động cũng đồng loạt nhíu mày.
La Quốc Hoa thi thoảng cũng quay đầu nhìn Tiêu Chính Văn, sắc mặt vô cùng khó coi nghiến răng bực bội.
“Mọi người đều không nên kiêu ngạo, nếu nói ghê gớm thì mấy người chúng tôi có ai mà không quen biết nguyên thủ quốc gia tại Phi Lục, nếu không cũng chẳng thể sống tới ngày hôm nay!”
“Thế nhưng cậu thì sao? Cậu có mối quan hệ gì ở Phi Lục? Ở đây giả bộ ghê gớm khiến cậu có cảm giác thành tựu đến vậy sao?”
Một đội viên trong số đó thật sự không thể nhẫn nhịn được nữa, nói với Tiêu Chính Văn.
Lúc này, bên trong phòng bao sát vách, mấy cậu chủ đang lạnh lùng nhìn Trần Cương, trong ánh mắt loé lên tia sáng, nói: “Trần Cương, thế nào, bảo cậu đánh người cậu không đánh, bảo cậu uống rượu cậu cũng không uống, có phải cậu đang coi thường tôi hay không?”
“Cậu chủ, anh Trần thật sự không biết uống rượu, hay là thế này đi, để tôi uống giúp anh ấy!”
Một cận vệ của Trần Cương đứng ra nói rồi định cầm lấy cái ly lớn.
“Ồ, mày rất trung thành với cậu ta đúng không?”
Cậu chủ lạnh lùng nhìn tên cận vệ đó, nói: “Trung dũng đáng khen, người đâu! Mang cho nó mười chai tới đây để nó uống cho đã!”
“Không! Cậu chủ, rượu này, tôi uống!”
Trần Cương vừa nói vừa tiến lên trước một bước nhận lấy ly rượu.
“Bốp!”
Tay Trần Cương vừa mới chạm vào ly rượu, cậu chủ kia đã đứng phắt dậy giơ tay giáng một bạt tai lên mặt tên cận vệ của Trần Cương.
“Mày là cái thá gì, rượu của Trần Cương là thứ mà mày có thể uống thay sao? Có cần thay cậu ta ăn cơm luôn không?”
Cậu chủ đó nhấc cổ áo tên đàn em của Trần Cương lên, rút ra một khẩu súng từ trong túi rồi ấn thẳng lên trên đầu người đó.
“Xin cậu chủ bớt giận, đều trách cậu ta không hiểu chuyện nên mới xúc phạm tới cậu chủ, để tôi thay cậu ta đền tội với cậu chủ!”
Dứt lời, Trần Cương bóp mũi đổ hết toàn bộ ly rượu vào trong bụng.
Một cảm giác đau đớn bỏng rát bốc lên từ trong dạ dày.
Trần Cương nghiến răng, đang định đặt ly rượu trở về chỗ cũ thì cậu chủ đó lại lật tay chĩa họng súng về phía Trần Cương, nói: “Nó không hiểu chuyện, cậu thì hiểu sao?”
“Cậu chủ, cậu đang có gì vậy…”
Trần Cương cúi đầu, bình tĩnh lên tiếng.
Anh ta đã chứng kiến cảnh tượng như thế này quá nhiều lần nên chẳng còn thấy lo lắng nữa.
Chỉ lặng lẽ siết chặt nắm đấm, thầm nhắc nhở bản thân đàn ông con trai phải biết co biết duỗi!
Lúc này, ở một nơi khác, La Quốc Hoa thấy cũng đã uống được kha khá, mới nói với Mayer: “Ông Mayer, chúng tôi cần giấy phép thông hành đặc biệt, ông xem…”
“Mấy người làm việc không chịu tuân thủ phép tắc gì cả!”
Ban nãy Mayer vẫn còn tươi cười, đột nhiên đanh mặt lại, đặt mạnh ly rượu đang cầm trong tay lên trên mặt bàn.
“Ông Mayer, ông yên tâm, chúng tôi đều hiểu phép tắc!”
Dứt lời, La Quốc Hoa lấy ra một cái vali da và đưa cho Mayer.
Liếc nhìn cái vali da mà La Quốc Hoa đưa qua, biểu cảm trên mặt Mayer vẫn không có bất cứ thay đổi gì.
“Cái này gọi là quy trình chứ không phải là phép tắc! Rõ chưa?”
Vừa nghe thấy lời này, tất cả mọi người đều nhíu mày, rất nhanh đã hiểu ẩn ý trong lời nói của Mayer.
“Cậu Tiêu, bây giờ tôi nghiêm túc mời cậu qua kính rượu ông Mayer!”
La Quốc Hoa nói với Tiêu Chính Văn bằng vẻ mặt khó coi.
“Thế mới đúng chứ, nếu đã muốn tôi giúp đỡ thì buộc phải nể mặt tôi, tôi không cần biết cậu là ai, ở Carlo này, tôi mới là người quyết định”.
Mayer lạnh lùng nói.
Nghe thấy vậy, Tiêu Chính Văn đưa ánh mắt lạnh băng nhìn về phía Mayer, trong mắt đằng đằng sát khí.
“Hả? Dám nhìn tôi bằng ánh mắt đó sao? Ồ, tôi đã từng nhìn thấy cậu ở trên tivi, vua Bắc Lương của Hoa Quốc! Rất có tiếng tăm, rất oai phong! Có điều…”
Mayer chỉ tay xuống mặt đất dưới chân mình, nói: “Nơi này là Carlo! Không phải là Hoa Quốc! Bất cứ ai tới Carlo cũng phải nể mặt tôi!”
Lúc này, ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn về phía Tiêu Chính Văn.
Thành bại của chuyện này đều phụ thuộc hết vào Tiêu Chính Văn.
La Quốc Hoa kiềm chế sự phẫn nộ trong lòng, nói: “Cậu Tiêu, cậu là người từng làm việc lớn, không chịu kiên nhẫn làm việc nhỏ thì sẽ làm hỏng việc lớn!”
Tiêu Chính Văn cười nhạt, đứng dậy cầm lấy một bình rượu trắng ở trên mặt bàn, chậm rãi bước tới trước mặt Mayer, bình thản nói: “Bảo tôi kính rượu ông phải không?”
Mayer nhếch miệng, đắc ý cười đáp: “Đương nhiên, đây chính là quy tắc của tôi!”