Mục lục
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1851: Đánh đến chết

Hả?

Tiêu Chính Văn vừa nói thế, Triệu Thiên Vũ quay đầu lại nhìn anh.

Sau đó tiến đến một bước đến gần Tiêu Chính Văn.

Dù ở ngoài lãnh thổ cũng không có ai dám quản chuyện của hắn chứ đừng nói là thế tục.

Từ khi đến thế tục đến nay, các doanh nhân giàu có và gia tộc thậm chí là vài quan chức ở một số nơi đều đang cố gắng nịnh bợ hắn.

Vẫn chưa có ai dám chỉ tay dạy bảo hắn.

Sở dĩ hắn muốn đi theo bố về thế tục là vì muốn du ngoạn sơn thủy, ăn chơi sung sướng và tận hưởng những đặc quyền hiếm có.

Ở ngoài lãnh thổ, cảnh giới Nhân Hoàng không được xem là đại tài tuyệt đối, trên cảnh giới Nhân Hoàng còn có vô số đại tài, thế nên ở ngoài lãnh thổ đôi khi Triệu Thiên Vũ sẽ phải nhìn sắc mặt người khác.

Nhưng bây giờ ở thế tục thì cảnh giới Nhân Hoàng là sự tồn tại tối cao nhất, có một người bố như thế, mình còn cần tuân thủ quy tắc ở thế tục sao?

Đúng là chuyện cười mà!

“Người của Tung Sơn mua đồ còn cần phải xếp hàng à? Có phải anh nghĩ mình sống đủ rồi nên mới dám quản chuyện bao đồng của ông đây không?”

Triệu Thiên Vũ lạnh lùng nhìn Tiêu Chính Văn.

Hắn vừa lên tiếng hỏi, một luồng uy lực cực mạnh vây chặt lấy Tiêu Chính Văn.

Mặc dù hắn có thể nhìn ra Tiêu Chính Văn không phải là người bình thường, nhưng thế thì có làm sao?

Ít nhất trong nhận thức của hắn, cường giả cảnh giới Nhân Hoàng hoặc là người thân của cường giả cảnh giới Nhân Hoàng không thể tuân theo quy tắc xếp hàng như người bình thường.

Điều đó chỉ có thể chứng tỏ một điều, mặc dù đối phương cũng là một cao thủ nhưng phía sau không có chống lưng.

Nghe hắn nói thế, không ít người đều quay đầu lại nhìn Triệu Thiên Vũ như đang nhìn kẻ ngốc.

Phải biết đó là vua Bắc Lương đấy, hắn lại dám nói chuyện như thế với Tiêu Chính Văn?

“Chàng trai, tôi khuyên cậu một câu, tốt nhất nên tuân thủ quy tắc, nếu không cậu không thể gánh nổi hậu quả đâu”, một người đàn ông trung niên có ý tốt khuyên răn.

Ai mà không biết tính tình Tiêu Chính Văn thế nào?

Nếu nói đối phương là người bình thường, có lẽ Tiêu Chính Văn sẽ nương tay, nhưng rõ ràng đối phương là cậu chủ của một võ tông, vậy thì lại là chuyện khác.

“Bốp!”

Người đàn ông trung niên vừa dứt lời, Triệu Thiên Vũ vung tay lên đánh vào mặt người đàn ông một cái, nói: “Lúc nào mà đến lượt một tên vô danh như ông lo chuyện bao đồng của tôi hả?”

“Tôi nghĩ các ông đang muốn đâm đầu vào chỗ chết đấy! Còn nữa các cậu, Triệu Khang, Triệu Việt! Các người xếp ở hàng nào rồi hả, mau đến lấy chút bánh, tôi đây còn có việc gấp”.

Triệu Thiên Vũ mất kiên nhẫn lớn tiếng mắng hai người mặc đồ luyện công.

Hắn cứ nghĩ với thân phận của mình, đừng nói là một tiệm bánh ngọt nhỏ này, dù có đến bất kỳ nơi nào, mọi người đều sẽ nịnh hót hắn, nhất là mấy người bình thường này chỉ là một đám kiến nhỏ bé trong mắt hắn thôi.

Chỉ đánh cho người đàn ông trung niên kia một cái đã là phúc đức với ông ta rồi.

Nếu không phải trước khi đi bố có dặn hắn đừng gây chuyện thì bây giờ người đàn ông trung niên đó còn mạng nữa không?

“Vâng!”

Triệu Khang và Triệu Việt vội vàng gật đầu, sau đó dùng sức gõ vào lớp kính cửa bán hàng.

“Tôi nói lại lần nữa, các anh phải xếp hàng. Còn nữa, anh lập tức xin lỗi anh này cho tôi”.

Tiêu Chính Văn lạnh lùng chỉ vào người đàn ông trung niên bị đánh nói.

“Anh nói gì?”

Triệu Thiên Vũ lạnh lùng nhìn Tiêu Chính Văn, ánh mắt hiện lên sát khí.

“Tôi bảo anh xin lỗi anh ta”, Tiêu Chính Văn chỉ vào người đàn ông trung niên, lặp lại lần nữa.

“Hừ, tôi đây không xin lỗi, tôi xem anh có thể làm gì được tôi?”

Không để Tiêu Chính Văn ra tay, Triệu Thiên Vũ đã tung nắm đấm về phía Tiêu Chính Văn.

Hắn không có ý định giết Tiêu Chính Văn, dù sao giết người ở nơi như Long Kinh này thì khá nhạy cảm, huống gì Đế Vương Các và giới chính trị Hoa Quốc còn có thỏa thuận, bất kỳ ai ở võ tông cũng không thể bước vào Long Kinh nửa bước.

Bây giờ hắn đã vi phạm thỏa thuận, nếu gây ra chuyện như làm chết người, bố hắn cũng không bảo vệ được hắn.

Theo nhận thức của mình, hắn nghĩ Tiêu Chính Văn không thể nào đỡ được một đấm này của mình.

Nhưng hắn nào biết bản lĩnh của Tiêu Chính Văn.

Cú đấm của hắn còn chưa kịp đánh trúng Tiêu Chính Văn, Tiêu Chính Văn đã nhanh chóng đấm một cú lên mặt hắn.

“Bốp!”

Một tiếng rõ to vang lên, Triệu Thiên Vũ bị đánh lăn một vòng ra xa hơn hai mươi mét, sau đó đâm sầm vào cột điện ở phía đường đối diện mới dừng lại.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Triệu Khang và Triệu Việt đều ngây người.

Dù Triệu Thiên Vũ ra tay có nhẹ cũng chỉ muốn đánh cho Tiêu Chính Văn một cú để anh hiểu và không xen vào chuyện của người khác, nhưng Triệu Thiên Vũ là cao thủ Nhân Vương cấp bốn đấy, một đòn này tuyệt đối không phải ai cũng có thể đỡ được.

Lúc này người ngơ ngác hơn còn có cả Triệu Thiên Vũ, hắn thậm chí không nhìn rõ Tiêu Chính Văn đánh mình thế nào nữa thì bản thân đã bị đánh lăn ra xa.

“Anh… anh là ai?”, lúc này Triệu Thiên Vũ đã hoa mắt váng đầu, vùng vẫy hồi lâu mới bò dậy được.

Nhưng vừa dứt lời, hắn thấy Tiêu Chính Văn bước đến, chỉ thoáng chốc đã đến gần hắn, sau đó vung tay lại đánh lên mặt hắn một cú vô cùng vang dội.

Lần này anh đánh mạnh hơn cú đánh lúc nãy, răng cửa của Triệu Thiên Vũ bị đánh văng ra ngoài.

“Phụt!”

Triệu Thiên Vũ nôn ra một ngụm máu, hai mắt sợ hãi nhìn Tiêu Chính Văn.

Người trong giới chỉ cần giơ tay ra là biết đối phương ở cảnh giới nào.

Mặc dù Triệu Thiên Vũ sống trong sung túc, nhưng thân là con trai của cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng, dĩ nhiên không phải vô ích.

Chỉ riêng hai cú đánh này của Tiêu Chính Văn cũng đã cho hắn biết rõ sự cách biệt giữa mình và đối phương.

“Chàng trai, đã nói với cậu rồi, đừng gây chuyện không đâu. Sao nào? Giờ đã hiểu chưa?”, người đàn ông trung niên mỉm cười lắc đầu.

Triệu Thiên Vũ vốn đã định đi trước rồi hẵng tính, nhưng nghe người đàn ông trung niên nói thế, sắc mặt hắn bỗng thay đổi.

Hắn đã lớn đến từng tuổi này nhưng chưa từng bị mất mặt đến thế, nhất là bị một người bình thường chế giễu.

“Hừ! Hay, hay lắm! Dám đánh tôi à?”

Nói rồi Triệu Thiên Vũ lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho ai đó.

Mặc dù biết Tiêu Chính Văn không phải là người dễ đối phó, nhưng hôm nay nhất định phải lấy lại thể diện.

Sau khi hắn gửi tin nhắn đi, không đến hai mươi phút sau, từng chiếc xe sang trọng chạy đến rồi đồng loạt dừng lại ở góc phố.

Mấy chục người đàn ông trẻ tuổi mặc đồ luyện võ nhảy từ trên xe xuống.

“Sao vậy? Anh cũng biết đến mấy thủ đoạn trong thế tục này à?”, Tiêu Chính Văn cười nhạo nhìn mấy chục cao thủ phía sau Triệu Thiên Vũ.

Tiêu Chính Văn đã quá quen với cảnh tượng này vào mấy năm trước rồi, nhưng anh vẫn cảm thấy đó chỉ là mấy thủ đoạn của đám cậu chủ con nhà giàu ăn chơi ở thế tục thôi, nhưng không ngờ ở ngoài lãnh thổ cũng dùng đến thủ đoạn cũ nát này.

“Thủ đoạn gì? Hôm nay tôi phải đánh chết anh! Người đâu, đánh mạnh vào cho tôi, đánh gãy hai chân của hắn”, Triệu Thiên Vũ chỉ vào Tiêu Chính Văn, hung tợn nói.
Chương 1852: Đánh con cháu Nhân Hoàng

Triệu Thiên Vũ lớn như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên bị ăn tát trước mặt mọi người, hơn nữa, hắn còn là con trai ruột của một vị cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng, cho dù đối phương có thân phận gì thì Triệu Thiên Vũ đều không sợ.

Hắn vừa hạ lệnh, hàng chục thanh niên mặc đồ luyện công lập tức bao vây lấy Tiêu Chính Văn.

Tiêu Chính Văn lạnh lùng liếc nhìn đám côn đồ này rồi lắc đầu bất lực.

Tuy rằng một chiêu của anh cũng có thể giết chết tất cả, nhưng dù sao tội của những người này đều không đến mức phải chết, hơn nữa giết người ở Long Kinh cũng không được.

“Rầm!”

Tiêu Chính Văn chỉ tùy ý vung tay, một màn ánh sáng vàng đột nhiên hạ xuống, nhốt mấy chục thanh niên mặc đồ luyện công trong màn sáng.

Dù có giằng co thế nào thì bọn họ cũng không thể thoát ra khỏi màn ánh sáng vàng, thậm chí có rất nhiều người còn đập đầu đổ máu.

Lúc này, Bạch Chiến Sinh đang uống trà trong một tòa nhà ở Long Kinh, đột nhiên nhìn thấy một tia sáng phóng lên trời.

Triệu Thiên Vũng cũng kinh ngạc nhìn về phía màn ánh sáng vàng, nhíu mày nói: “Anh biết trận pháp không gian?”

“Hừ, anh cũng biết nhìn hàng đấy, nói đi, anh định thế nào?”, Tiêu Chính Văn nói rồi tiến lên một bước, đến trước mặt Triệu Thiên Vũ.

Triệu Thiên Vũ còn chưa kịp quay người bỏ chạy, Tiêu Chính Văn đã tát mạnh khiến hắn ngã xuống đất, sau đó giẫm lên mặt hắn bằng chiếc bốt da to.

Triệu Thiên Vũ cố hết sức ngẩng đầu lên, dường như muốn nhìn rõ dáng vẻ của Tiêu Chính Văn.

Trận pháp không gian và trận pháp thời gian là một trong những bộ đôi tuyệt kỹ ở vùng ngoài lãnh thổ, nghe nói chúng có sức mạnh xoay chuyển trời đất.

Hơn nữa, rất ít người biết loại trận pháp này.

Vì vậy, Tiêu Chính Văn rất có thể là người thừa kế của một thế lực lớn nào đó.

Dù vậy, hắn cũng không thể nuốt nổi cục tức này, sau khi trở về Tung Sơn, hắn nhất định phải trả thù đối phương.

“Mày biết tao là ai không?”

Triệu Thiên Vũ nghiến răng nghiến lợi gầm lên.

“Bụp!”

Tiêu Chính Văn đá mạnh vào mặt Triệu Thiên Vũ một cách không thương tiếc, máu lập tức phun ra, sống mũi của hắn bị gãy sau cú đá của Tiêu Chính Văn.

“Tao không quan tâm mày là ai!”, Tiêu Chính Văn chế nhạo.

Triệu Thiên Vũ hoàn toàn choáng váng, cộng thêm sống mũi bị đá gãy, hắn đau đớn hồi lâu không kêu nổi thành tiếng.

Đúng lúc này, một bóng người đột nhiên lao vào trong đám người.

“Dừng tay!”

Bạch Chiến Sinh vội vàng quát lớn với Tiêu Chính Văn. Nhìn thấy Bạch Chiến Sinh, Triệu Thiên Vũ như nhìn thấy cứu tinh, vội vàng hét lên: “Tiền bối Bạch, mau cứu tôi! Hắn... hắn muốn giết tôi!”

Bạch Chiến Sinh liếc nhìn Triệu Thiên Vũ, nghiến răng nghiến lợi, lạnh lùng nói: “Câm miệng!”

Cậu ta muốn giết cậu?

Hừ, nếu cậu ta thật sự muốn giết cậu thì cậu đã biến thành một cái xác từ lâu rồi!

Bạch Chiến Sinh thầm chửi rủa trong lòng, bước tới trước mặt Tiêu Chính Văn, chắp tay nói: “Cậu Tiêu!”

Tiêu Chính Văn không thèm liếc nhìn Bạch Chiến Sinh, mà nhìn xuống Triệu Thiên Vũ: “Có xin lỗi không?”

Thấy Tiêu Chính Văn lại giơ chân lên và định đá Triệu Thiên Vũ lần nữa, Bạch Chiến Sinh vội vàng bước tới, ngăn Tiêu Chính Văn lại: “Cậu Tiêu, đừng làm vậy!”

“Cậu ta là Triệu Thiên Vũ, con trai của Triệu Kế Hồng, cường giả cảnh giới Nhân Vương của Tung Sơn, nếu…”

“Nếu cái gì? Tôi nhớ chúng ta đã thỏa thuận rằng người của võ tông không được phép bước vào Long Kinh nửa bước!”

Tiêu Chính Văn hỏi với vẻ mặt vô cảm.

“Mày… mày là Tiêu Chính Văn?”, Triệu Thiên Vũ nhìn Tiêu Chính Văn bằng ánh mắt khó tin.

Nhưng cũng chính vì chuyện này, hắn càng thêm tức giận.

“Tiêu Chính Văn, lẽ nào mày còn chưa biết tao là ai sao? Bố tao…”

“Bụp!”

Tiêu Chính Văn lại giơ chân lên đá bay răng của hắn.

Thấy Triệu Thiên Vũ kêu la thảm thiết, Bạch Chiến Sinh hít một hơi thật sâu, kìm nén lửa giận trong lòng, tiến lên, chắp tay nói: “Cậu Tiêu, cậu xem chuyện này có thể nể mặt tôi…”

“Ông không có tư cách gì nói trước mặt tôi cả!”

Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói.

“Chuyện này…”

Bạch Chiến Sinh không ngờ Tiêu Chính Văn lại phũ phàng với ông ta trước mặt mọi người như vậy, sắc mặt nhìn Tiêu Chính Văn vô cùng khó xử.

“Tôi nghĩ, chắc hẳn Đế Vương Các các ông đã nói cho bọn họ biết về thỏa thuận giữa chúng ta rồi nhỉ! Vậy ông giải thích cho tôi nghe chuyện này là thế nào!”

“Còn nữa, tên này vừa đánh người dân Long Kinh. Ông không chỉ phải cho tôi một lời giải thích về chuyện này, mà còn phải giải thích với cả hàng chục nghìn người dân Long Kinh!”

Tiêu Chính Văn lạnh lùng nhìn Bạch Chiến Sinh.

Chuyện này…

Bạch Chiến Sinh nghe vậy cũng sững sờ.

Nếu không phải xung quanh đã chật cứng người vây xem thì ông ta cũng lười quan tâm đến Tiêu Chính Văn.

Mặc dù sức chiến đấu của Tiêu Chính Văn cũng rất mạnh, nhưng bây giờ, cường giả cảnh giới Nhân Hoàng đã trở lại, Tiêu Chính Văn còn là cái thá gì mà muốn ông ta giải thích chứ!

“Cậu Tiêu, cậu chủ Triệu còn nhỏ không hiểu chuyện, cho nên chuyện này…”

“Còn trẻ? Không hiểu chuyện?”

Tiêu Chính Văn dùng đế giày đá vào mặt Triệu Thiên Vũ, chế nhạo: “Ông đang nói với tôi rằng anh ta chỉ là một đứa trẻ to xác sao?”

“Không, cậu Tiêu, cậu hiểu lầm rồi, ý tôi là...”

Bạch Chiến Sinh còn chưa kịp nói xong, Tiêu Chính Văn đã lạnh lùng cắt ngang: “Ý ông là ông không muốn giải thích với người dân Long Kinh sao? Nếu không phải hôm nay bị tôi bắt gặp thì cho dù anh ta đánh ai, cũng có thể bỏ qua phải không?”

“Nói cách khác, người dân Long Kinh, trong mắt Đế Vương Các chỉ như con kiến, tùy các người giẫm nát phải không?”

Nghe Tiêu Chính Văn hỏi vậy, sắc mặt của Bạch Chiến Sinh lúc trắng bệch lúc đỏ bừng, hít sâu vài hơi mới nhẫn nại nói: “Cậu Tiêu, đương nhiên không phải như cậu nói!”

“Đế Vương Các chúng tôi cũng rất tôn trọng người dân Long Kinh, chỉ là người này có thân phận đặc biệt, cho nên...”

“Cho nên có thể tùy ý đánh người mà không cần chịu bất cứ trách nhiệm gì phải không? Vậy người bị đánh chỉ có thể nhận mình xui xẻo sao?”, Tiêu Chính Văn lạnh lùng chất vấn.

“Xin cậu Tiêu bớt giận, chuyện này đều là do chúng tôi chưa xử lý ổn thỏa, cho nên mới gây ra hiểu lầm như vậy. Tôi nhất định sẽ đưa ra lời giải thích thỏa đáng cho người dân Long Kinh về vấn đề này!”

“Hơn nữa, Đế Vương Các chúng tôi cũng sẽ chứng minh cho mọi người thấy, chúng tôi sẽ đối xử bình đẳng với tất cả mọi người, cho dù người đó là ai!”

Trước mặt mọi người, Bạch Chiến Sinh phải nói ra những lời đường hoàng này.

Theo ông ta thấy, chỉ cần Triệu Thiên Vũ xin lỗi người bị đánh trước mặt mọi người, sau đó âm thầm đưa Triệu Thiên Vũ về Tung Sơn thì mọi chuyện sẽ kết thúc!

“Ồ? Vậy được, tôi nghe theo ý của ông Bạch!”, Tiêu Chính Văn nói rồi lùi lại một bước, mỉm cười nhìn Bạch Chiến Sinh.

Lúc Bạch Chiến Sinh định tiến lên đỡ Triệu Thiên Vũ dậy thì Tiêu Chính Văn cười nói: “Ông Bạch sẽ không bảo anh ta xin lỗi rồi thả người đi đấy chứ?”

“Theo lời ông nói, anh ta đã vi phạm lệnh cấm của Đế Vương Các, nếu Đế Vương Các giải quyết qua loa thì thật khiến người ta thất vọng!”

“Cậu Tiêu, chuyện này liên quan đến tôn nghiêm của Đế Vương Các chúng tôi, đương nhiên không thể làm qua loa được, nếu không, còn ai nghe lời của Đế Vương Các nữa!”

Bạch Chiến Sinh nghiêm túc nói.

“Ồ? Theo tôi được biết, kẻ vi phạm quy tắc của Đế Vương Các, ít nhất cũng phải bị chặt chân?”, Tiêu Chính Văn hỏi lại.

Nghe vậy, Bạch Chiến Sinh nhìn nụ cười của Tiêu Chính Văn, âm thầm gào thét.

Ông ta chắc chắn đã bị Tiêu Chính Văn lừa vào bẫy.

“Chuyện này…”, Bạch Chiến Sinh cũng thấy hơi khó xử.

Nếu thật sự làm theo lời Tiêu Chính Văn, chặt chân Triệu Thiên Vũ thì ông ta phải giải thích với Tung Sơn thế nào đây?

“Xem ra ông Bạch không muốn bảo vệ thể diện của Đế Vương Các, cũng không có ý định đưa ra lời giải thích cho người dân Long Kinh nhỉ?”, Tiêu Chính Văn lạnh lùng hỏi.
Chương 1853: Nguyên khí

Ngay sau khi lời nói của Tiêu Chính Văn vừa dứt, tất cả các đường lui của Bạch Chiến Sinh đều bị chặn lại.

Dù thế nào thì ông ta cũng phải cho mọi người một lời giải thích, đặc biệt là những người dân ở Long Kinh này đều đang nhìn ông ta chằm chằm.

Nếu Triệu Thiên Vũ được thả ra thì sẽ không chỉ làm tổn hại đến uy tín cá nhân của ông ta, mà còn là uy tín của toàn bộ Đế Vương Các trong mắt người dân Long Kinh.

Ánh mắt Bạch Chiến Sinh nhìn quét qua khuôn mặt của những người xung quanh, nhìn thấy vô số cặp mắt đều đang chờ đợi câu trả lời cuối cùng của ông ta, ông ta đành phải nghiến răng nghiến lợi nói: "Được”.

Chữ ‘được’ này hoàn toàn được rặn ra từ kẽ răng của Bạch Chiến Sinh, lúc này ông ta vô cùng hối hận, tại sao bản thân mình là cứ nhúng tay vào việc đâu đâu?

Nếu mình không đến, cho dù Tiêu Chính Văn có xử lý chuyện này như thế nào thì cuối cùng cũng sẽ đắc tội với mấy người của Tung Sơn kia.

Nhưng bây giờ thì hay rồi, Tiêu Chính Văn đã tự tay ném một cái nồi đen khổng lồ lên người ông ta.

"Bạch tiền bối! Ông... Sao ông dám đối xử với tôi...”

"Câm miệng!"

Bạch Chiến Sinh gầm lên và đá thẳng vào đầu gối của Triệu Thiên Vũ.

Chỉ nghe thấy tiếng "rắc" giòn tan, Triệu Thiên Vũ vừa trở mặt, suýt chút nữa ngất đi vì đau.

"Bạch Chiến Sinh! Nhà họ Triệu tôi và ông... thù hận đến chết mới thôi”, Triệu Thiên Vũ nhìn chằm chằm Bạch Chiến Sinh.

Rõ ràng là hắn muốn tham gia kỳ tuyển chọn thế hệ trẻ lần này, nhưng chưa kịp đạt được thành tựu xuất sắc gì đã bị Bạch Chiến Sinh đánh gãy chân.

Bạch Chiến Sinh thậm chí không thèm nhìn hắn lấy một cái, quay người sang nói với Tiêu Chính Văn: “Cậu Tiêu, không biết câu trả lời này, cậu thấy thế nào?”

Bạch Chiến Sinh lúc này đến giọng nói cũng nghẹn ngào sắp khóc, đây là lần thứ hai ông ta bị Tiêu Chính Văn trêu đùa trong lòng bàn tay.

Mà sau đó, cho dù ông ta là người phát ngôn của Đế Vương Các, cũng phải đích thân chạy đến Tung Sơn và xin lỗi những cao nhân cảnh giới Nhân Hoàng kia.

Đối mặt với sự tức giận của những cao nhân cảnh giới Nhân Hoàng, trong lòng Bạch Chiến Sinh ít nhiều cũng có chút kinh hãi.

"Ông Bạch quả nhiên công chính liêm minh. Để lấy lại công bằng cho người dân Long Kinh mà đã tự tay đánh gãy chân con trai nối dõi của cao nhân cảnh giới Nhân Hoàng ở Tung Sơn.

"Mọi người, những gì ông Bạch làm chính là tấm gương mẫu mực”,

Tiêu Chính Văn vừa dứt lời, xung quanh lập tức vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, trên mặt Bạch Chiến Sinh lúc đỏ lúc trắng bệch, cũng không biết những tràng vỗ tay này của những người có mặt là dành cho Tiêu Chính Văn hay dành cho ông ta.

Nhưng cái nồi này thì ông ta gánh chắc rồi.

Giờ phút này, Bạch Chiến Sinh đã tức giận đến mức không nói nên lời.

Sau khi nở một nụ cười ngượng nghịu với mọi người có mặt, Bạch Chiến Sinh tiến lên một bước, muốn đỡ Triệu Thiên Vũ dậy.

Nhưng ông ta chưa kịp đưa tay ra thì giọng của Tiêu Chính Văn lại vang lên.

"Ông Bạch, e rằng không thể để ông đưa người đi được”.

Cái gì?

Bạch Chiến Sinh suýt nữa nôn ra máu tại chỗ, ông ta đã gánh một chiếc nồi lớn như vậy rồi, Tiêu Chính Văn còn muốn thế nào nữa?

"Cậu Tiêu, ý cậu là gì?"

Bạch Chiến Sinh quay lại và nhìn Tiêu Chính Văn một cách lạnh lùng.

"Theo luật của Hoa Quốc chúng tôi, hắn hiện bị nghi ngờ gây rối trật tự xã hội. Vì vậy, hắn phải được giao cho đội chấp pháp để điều tra và định tội theo luật của Hoa Quốc. Vì vậy, ông không thể đưa hắn đi”.

Trong lòng Bạch Chiến Sinh sắp phát điên.

Nhưng nhìn thấy vô số cặp mắt đang nhìn mình chằm chằm nên đành phải kìm nén cơn giận mà nói: "Được, mọi chuyện tùy cậu Tiêu. Có điều, cậu Tiêu không nghĩ tới hậu quả sao?"

"Bố ruột của cậu ta là cường giả cảnh giới Nhân Hoàng ở Tung Sơn, hơn nữa, Triệu Kế Hồng lại là con riêng của nhà họ Triệu”.

Giữa Triệu Kế Hồng và nhà họ Triệu của hoàng tộc Đại Tống có quan hệ vô cùng bí mật, nếu không, cũng không thể đột phá cảnh giới Nhân Hoàng trong vòng hai trăm năm.

Nếu thực sự bắt con ruột của ông ta đi, vậy thì tiếp theo e rằng toàn bộ Hoa Quốc sẽ không thể sống yên ổn.

“Ông Bạch, tôi không có hứng thú với những chuyện này, hơn nữa, người là do đích thân ông đánh, dường như không liên quan gì đến tôi mà nhỉ?”, Tiêu Chính Văn nói.

Chết tiệt.

Bạch Chiến Sinh gần như không thở nổi một hơi, bị làm cho tức chết.

Mọi thứ đúng như Tiêu Chính Văn nói, rất nhanh, tin tức về việc Bạch Chiến Sinh tự tay đánh Triệu Thiên Vũ đã lan truyền khắp Hoa Quốc.

Nhiều người của võ tông nghe được tin này, thoạt đầu sừng sờ một chút, sau đó thì tất cả đều lộ ra vẻ kinh hoàng.

Đương nhiên bọn họ không dám phá vỡ giao ước giữa Đế Vương Các và Tiêu Chính Văn, thậm chí ngày thường khi ra ngoài mà đi ngang qua Long Kinh, bọn họ cũng đều đi đường vòng.

Mặc dù rất nhiều người vô cùng sợ hãi sức mạnh của Đế Vương Các, nhưng người của Đế Vương Các, dù nói thế nào đi nữa cũng là người của mình, Bạch Chiến Sinh là điên hay là ngu ngốc lại dám ra tay mạnh như vậy với người của mình.

Nhưng đồng thời, cũng có không ít người thầm vui mừng vì may mà mình chưa từng đặt chân tới Long Kinh, nếu không kết cục chỉ có thê thảm hơn Triệu Thiên Vũ mà thôi.

"Không thể tin được, Bạch tiền bối quả thực là chấp pháp như sơn, ngay cả con nối dõi nhà họ Triệu cũng bị ông ta trừng phạt nghiêm khắc”.

"Này, nói vớ vẩn! Cậu cho rằng ông ta là đồ ngốc sao? Đó là con ruột của Triệu Kế Hồng, nếu không phải bị Tiêu Chính Văn chặn lại ở phố đi bộ, cậu cho rằng ông ta sẽ làm như vậy sao?”

"Nghe nói lúc đó chỉ vì Triệu Thiên Vũ tát một người dân bình thường, kết quả... kết quả là mất đi đôi chân”.

Trong khi một số đệ tử đang bàn tán sôi nổi về việc này, một ông lão nhìn mấy người họ với ánh mắt dữ tợn và nói: "Câm miệng! Chuyện gia đình nhà chưởng giáo là chuyện các cậu có thể tùy tiện bàn tán sao? Còn không cút sang một bên”.

Khi tiếng hét lạnh lùng vang lên, mấy đệ tử của Tung Sơn đều vội vàng im lặng.

"Sư tổ, chúng con chỉ là hiếu kỳ, cậu chủ bị người ta đánh què chân, phía Tung Sơn chúng ta tại sao lại không có chút động tĩnh gì vậy”.

Một trong những đệ tử kia to gan bước lên trước, nhỏ giọng hỏi.

“Hừ, chuyện này đương nhiên sẽ không dừng lại ở đây”, ông lão hừ một tiếng, trịnh trọng nói: “Các cậu cũng biết chưởng giáo là người thế nào? Đó chính là người được nhà họ Triệu hoàng tộc ngoài vùng lãnh thổ bảo hộ”.

Cái gì?

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều choáng váng.

Trước đó, những đệ tử cấp dưới như bọn họ làm sao biết, dòng dõi Tung Sơn còn có người có địa vị hiển hách lẫy lừng như vậy?

Người có quan hệ với hoàng tộc, ai ai cũng đều phi thường, không chỉ có tu vi và sức chiến đấu đáng kinh ngạc mà thế lực của bọn họ còn không có giới hạn.

Chả trách Triệu Kế Hồng còn chưa tới hai trăm tuổi mà đã đột phá cảnh giới Nhân Hoàng rồi.

“Giờ thì các cậu chắc cũng biết hậu quả của việc này nghiêm trọng như thế nào rồi chứ”, ông lão nói với vẻ giễu cợt.

Sau đó, ông ta bỏ lại nhóm đệ tử đang sững sờ và đi về phía ngọn núi phía sau.

Đúng lúc này, trong một khu vườn trên sau núi Tung Sơn, một người đàn ông trung niên đang ngồi trên tảng đá, lĩnh ngộ linh khí của trời đất.

Người đàn ông trung niên này là Triệu Kế Hồng.

Từ khi bước vào cảnh giới Nhân Hoàng, ông ta luôn mò mẫm tìm hiểu quy luật nguyên khí.

Tuy nói rằng muốn đạt tới cảnh giới Nhân Hoàng, sự lĩnh ngộ của nguyên khí là một rãnh trời, nhưng không có nghĩa là mỗi người vừa bước vào cảnh giới Nhân Hoàng đều có thể vận dụng nguyên khí thành thạo.

Mà Triệu Kế Hồng là một trong số đó, từ trước đến nay, ông ta cũng chỉ có thể cảm nhận được nguyên khí, thỉnh thoảng cũng có thể tự mình điều động nguyên khí, nhưng lại không thể muốn sao được vậy.

Đúng lúc này, ông lão bước tới trước mặt Triệu Kế Hồng, cúi người xuống, nói thì thào: "Chưởng giáo, xem ra ông đã cách việc vận dụng sinh khí không còn xa nữa, nhiều nhất là trong vòng mười năm, ông nhất định có thể lại đột phá một lần nữa”.

"Hừ"

Triệu Kế Hồng khẽ thở dài nói: "Nguyên khí đâu có đơn giản như vậy. Thiên địa tạo hóa, nguyên khí là nền tảng của vạn vật. Đã hơn mười năm rồi, nhưng tôi vẫn chỉ có thể cảm nhận được sự tồn tại của nó”.

"Nếu có thể vận dụng thành thạo, thì cho dù không thể đột phá cũng có làm sao?”

Ông lão liếc nhìn Triệu Kế Hồng, hơi do dự một chút, nhưng vẫn trầm giọng nói: "Chưởng giáo, có một chuyện tôi phải báo với ông...”

"Ừ? Có chuyện gì, nói đi”, Triệu Kế Hồng nhìn ông lão, thấy ông ta ấp úng ngập ngừng, bèn cau mày hỏi.

“Chuyện là… cậu chủ gặp chút chuyện ngoài ý muốn”, ông lão thận trọng nói.

"Chuyện ngoài ý muốn? Nó có thể xảy ra chuyện gì chứ? Không phải là lại đánh người nào đấy chứ?”

Triệu Kế Hồng cười nhạt.

Đánh một người đối với nhà họ Triệu mà nói thì có là gì đâu, cho dù giết mấy người thì cũng ai dám làm gì con trai ông ta?

“Cậu chủ bị người ta đánh gãy hai chân”, ông lão vừa nói vừa lau mồ hôi lạnh trên trán.

“Ông nói cái gì?”, Triệu Kế Hồng nghe xong đột nhiên đứng dậy, ánh mắt sắc lạnh nhìn chằm chằm ông lão.
Chương 1854: Quá non

Lúc này, ông lão chỉ cảm thấy không khí trước mặt đột nhiên rung lắc dữ dội.

Mà ngay sau đó phía trên đỉnh đầu mây gió cuồn cuộn, sấm chớp ầm ầm!

Râu tóc Triệu Kế Hồng rối xù lên, cả Tung Sơn bị bao trùm bởi luồng sát khí vô cùng đáng sợ!

Lúc này, hàng nghìn đồ đệ đều quay đầu nhìn ngọn núi chính của Tung Sơn, khí tức đáng sợ như vậy tràn ngập khắp bán kính mấy trăm mét, dường như đến cả đất trời cũng sắp tan rã!

"Rốt cuộc là có chuyện gì! Nói!", chân khí trong người Triệu Kế Hồng bắt đầu khởi động, không khác gì một vị thần chết xuất thế.

Vô số tia chớp lưu chuyển bên hông Triệu Kế Hồng, đến cả gạch lam trong đại sảnh đều bị vỡ nát!

Đến lúc ông lão kể xong những gì đã xảy ra, sát khí cuồn cuộn đã bao trùm hết những thành phố xung quanh Tung Sơn!

Triệu Kế Hồng nổi giận rồi, hơn nữa còn vô cùng tức giận!

Nhân Hoàng tức giận có thể hủy diệt cả một quốc gia trong nháy mắt!

Lúc này, người mà ông ta hận không chỉ có Tiêu Chính Văn mà còn lão già Bạch Chiến Sinh!

Cậy là người nhà họ Bạch mà dám tùy ý cắt đứt chân của độc đinh ba đời của nhà họ Triệu?

"Rất tốt! Tiêu Chính Văn! Bạch Chiến Sinh! Hai người giỏi lắm!"

Nhìn thấy Triệu Kế Hồng sát khí ngút trời, ông lão vội bước lên trước một bước, nhỏ giọng nói: "Chưởng giáo, chuyện này có liên quan tới Đế Vương Các, không thể vì nhất thời tức giận mà cùng với Đế Vương Các..."

Nói đến đây, ông lão liền im lặng không nói thêm nữa.

Triệu Kế Hồng lạnh lùng liếc ông ta một cái, sát ý quanh người cũng bớt đi không ít.

Không sai, mặc dù Bạch Chiến Sinh tội đáng muôn chết nhưng sau lưng ông ta có nhà họ Bạch, có Đế Vương Các, người đây tuyệt đối không phải là người Triệu Kế Hồng dễ đụng.

Cho dù là nhà họ Triệu vùng ngoài lãnh thổ, cũng không dám tùy ý đắc tội với Đế Vương Các.

Lúc này, Bạch Chiến Sinh còn đang ở Long Kinh cũng cảm nhận được phía Tung Sơn sát khí mãnh liệt, không nhịn được quay đầu liếc nhìn Tung Sơn một cái.

Bạch Chiến Sinh đã sớm tức giận đến mất lý trí, đặc biệt là khi nhìn thấy bức thư của nhà họ Lý gửi tới, yêu cầu để Tiêu Chính Văn đại diện nhà họ Lý tham gia đại hội tuyển chọn nhân tài thế tục càng khiến cho Bạch Chiến Sinh tức giận điên người.

"Tiêu Chính Văn!"

Bạch Chiến Sinh siết chặt nắm đấm!

Đây đã là lần thứ hai ông ta bị Tiêu Chính Văn lừa, cùng với cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng tranh chấp một trận không nói, còn để Tiêu Chính Văn được vào thẳng Sở Tư Pháp Võ tông.

Lần này Sở Tư Pháp không chỉ có quyền quyết định các công việc liên quan tới vùng ngoài lãnh thổ trong giới thế tục mà còn có quyền tối cao trong việc tuyển chọn nhân tài!

Mà chuyện này, không chỉ hết sức quan trọng với Đến Vương Các mà còn quan trọng cả với các thế lực lớn ở vùng ngoài lãnh thổ!

Thật ra, trải qua hơn ngàn năm đóng cửa, vùng ngoài lãnh thổ đã sớm khan hiếm nhân tài, cho dù có mầm non triển vọng cũng bị các thế gia và thế lực lớn thu nhận hết!

Bây giờ chốn niết bàn duy nhất chính là thế tục, vì vậy các thế lực lớn cũng như các thế gia lớn đều tập trung sự chú ý vào thế tục!

Mà Đế Vương Các cũng có dự định của riêng mình, nếu Tiêu Chính Văn cũng tham gia, vậy thì kế hoạch đã lập ra trước của bọn họ rất có khả năng bị chết yểu!

Mà chuyện lần này liên quan tới tương lai của Đế Vương Các, để xảy ra sơ xuất lần nữa, đến cả Bạch Chiến Sinh cũng khó mà tránh khỏi bị Đế Vương Các trách tội!

Thật ra từ sau khi Thành Vương Tư vào vùng ngoài lãnh thổ, Đế Vương Các và Thiên Đạo Minh Ước đều đã phải trả một cái giá đắt để kìm hãm Thành Vương Tư, thậm chí còn khiến cho thực lực của Đế Vương Các tụt dốc không phanh!

Mà lần này quay về thế tục cướp người liên quan đến việc Đế Vương Các có vùng dậy được thêm lần nữa hay không!

Vừa nãy, không ít người trong võ tông đều bàn tán xôn xao chuyện Tiêu Chính Văn ép Bạch Chiến Sinh phế đi một vị cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng có dẫn tới một cuộc báo thù kinh hoàng hay không.

Tin tức của nhà họ Lý vừa truyền ra ngoài lập tức gây nên một làn sóng lớn!

Nhân tài trong giới thế tục vẫn luôn vì mục đích bổ sung lực lượng cho các thể lực vùng ngoài lãnh thổ, nếu không sao có nhiều người rõ ràng là không phải võ tông, lại vẫn bị các thế lực chiêu mộ tới vùng ngoài lãnh thổ như vậy.

Ví dụ như nhà họ Trương của Trương Cư Chính, vốn không có tư cách vào vùng ngoài lãnh thổ, nhưng bởi vì chắt trai của Trương Cư Chính tư chất hơn người, được một thế lực vùng ngoài lãnh thổ nhìn trúng, sau đó nhà họ Trương lên như diều gặp gió!

Hơn nữa lần này, vì muốn thu hút sự chú ý của thế tục, các thế lực còn phá lệ lập ra một trận đấu cho những người trẻ, không chỉ có thể có được uy vọng cực cao ở giới thế tục mà còn đạt được lợi ích nhiều vô kể!

Đồng thời lần này, gần như đã gửi lời mời đến tất cả thanh niên Hoa Quốc, tất cả mọi người đều có thể tham gia tuyển chọn, một khi được chọn có thể nói là thay da đổi thịt, vạch rõ ranh giới với thế tục!

Vốn dĩ, người bình thường ở giới thế tục hoàn toàn không ôm bất cứ hy vọng gì với lần tuyển chọn này, nên người tham gia chỉ lác đác vài người, nhưng bởi vì sự tham gia của Tiêu Chính Văn vô cùng có khả năng sẽ thay đổi kết cục của cuộc tuyển chọn!

Khi tin tức này được truyền ra không lâu, ở nơi báo danh ở Bắc Lương, vài người phụ trách lờ đờ buồn ngủ, một người đàn ông trẻ tuổi còn đã cúi đầu xuống ngủ say.

Vốn dĩ những người được gọi là nhân tài này không có khả năng xuất hiện trong những người thường, nhiều nhất chỉ có thể là con cháu thế gia ẩn náu ở khắp nơi trên Hoa Quốc, thông qua con đường này thành danh sau một đêm mà thôi!

Còn Bắc Lương, không chỉ là nơi nghèo nàn, ngày nay còn là chiến trường của Hoa Quốc và nước Hùng, đến người cũng ít đến mức đáng thương, làm sao có thể có gia tộc lánh đời!

Vì vậy, mấy người này không hề háo hức!

Chính vào lúc này, một người đàn ông trẻ vội vàng lay tỉnh người đang ngáy o o thức dậy: "Thiếu cung chủ, nhanh! Có người tới đăng ký!"

Người đàn ông trẻ đang mơ mộng đẹp, kết quả bị người ta đánh thức không vui trừng mắt nhìn người kia, sau đó quay đầu nhìn theo hướng anh ta chỉ.

Không nhìn thì thôi, vừa nhìn lập tức suýt chút nữa kinh ngạc rơi hàm xuống đất!

Chỉ thấy ở phía không xa, biển người đông nghịt, ước chừng ngàn vạn thanh niên đang vội vàng chạy tới đây.

Người đàn ông trẻ mới đầu còn kinh ngạc, nhưng khi anh ta nhìn thấy toàn bộ đều là người thường, trên mặt lập tức lộ ra sự tức giận!

"Hỗn xược!"

Người đàn ông trẻ tuổi nói, quát lớn một tiếng rồi đứng dậy, lạnh lùng liếc nhìn những người thường đến kiến thức cơ bản về võ thuật cũng không biết ở trước mặt tức giận nói: "Lần tuyển chọn này của chúng tôi là trò đùa sao?"

"Cũng không tự đi tiểu tiện rồi soi xem mình có xứng hay không!"

Người đàn ông trẻ tuổi là người nối nghiệp tương lai của một thế lực nhỏ vùng ngoài lãnh thổ, chính bởi vì thế lực của anh ta nhỏ yếu nên mới bị phân tới Bắc Lương chiêu mộ người.

Kết quả đến một người đủ tư cách cũng không có, ngược lại một đám người ô hợp lại kéo tới, anh ta có thể không tức giận sao?

Nhưng chính vào lúc này, ở chân núi phía không xa đột nhiên xuất hiện một tia cực quang!

Ngay sau khi tia cực quang ấy xuất hiện, trên bầu trời nổi lên một trận sấm chớp vang rền, cùng lúc này, áp suất không khí dường như giảm xuống mười mấy độ, cả Hoa Quốc như bị bao trùm trong không khí trầm thấp!

Ngay sau đó, xuất hiện trận dao động vô cùng kinh khủng, lấy trung tâm là Thiên Sơn tỏa ra bốn phía!

"Ầm!"

Thiên lôi bị đè nén đã lâu, cuối cùng cũng đột nhiên đánh xuống, đến cả người đàn ông trẻ tuổi đó cũng bị dọa một vố.

Khi một bóng người từ chân Thiên Sơn bay thẳng lên trời cao, người đàn ông trẻ tuổi mới ý thức được điều gì.

"Lại có người từ cảnh giới Thiên Thần đột phá lên cảnh giới cao hơn ư?"

"Nếu tôi không nhìn nhầm thì người này hẳn là đã vượt lên cảnh giới Nhân Vương cấp ba!"

Lúc này, đến cả Lý Chính Đạo cũng không nhịn được nhìn về phía Thiên Sơn.

Người từ cảnh giới Thiên Thần đột phá cảnh giới lên cảnh giới Nhân Vương, từ trước tới nay cũng chưa gặp nhiều!

"Nhà họ Trương Thiên Sơn?"

"Nhà họ Trương quả nhiên không nhẫn nhịn được!"

"Tám phần là vì cuộc tuyển chọn lần này, vậy nên mới bày ra thực lực để lôi kéo nhiều người trong thế tục vào nhà họ Trương!"

Bấy giờ, không ít người trong võ tông cũng bắt đầu ồn ào bàn tán.

"Trương Lăng Phong?"

Đông Phương Tuyết Ngưng không nhịn được nhíu mày.

Không ngờ, nhà họ Trương Thiên Sơn lại có vốn liếng như vậy, chỉ trong một đêm, dùng đan dược đẩy Trương Lăng Phong lên cảnh giới Nhân Vương tầng ba!

Lương Cảnh Long nhìn về phía Thiên Sơn, lộ ra nụ cười khẩy: "Bất luận anh là ai cũng đừng mơ đột phá được!"

Từ cảnh giới Thiên Thần đột phá lên cảnh giới Nhân Vương đã vô cùng nguy hiểm, bây giờ Trương Lăng Phong liên tiếp đột phá mấy tầng cảnh giới, cho dù là nhà họ Trương Thiên Sơn có cao thủ bảo vệ, cũng khó được như ý!

Chính vào lúc này, trên không trung xuất hiện một cảnh tượng vô cùng tráng lệ, chân khí như thủy triều dâng lên đổ ập lên người Trương Lăng Phong!

"Hừ, muốn làm chuyện kinh hãi thế tục lúc này ư? Sợ là cậu còn quá non!", lúc này, một ông lão xếp bằng ngồi trên đỉnh Hoa Sơn chầm chậm mở mắt ra.
Chương 1723: Thập tử nhất sinh

Thật ra số người có cùng cách nghĩ như Lương Cảnh Long bấy giờ cũng không hề ít!

Mặc dù nói trước nay nhà họ Trương ở Thiên Sơn vẫn luôn là người bảo vệ phần mộ cho Tổ Long, hơn nữa còn có quan hệ hết sức mật thiết với vùng ngoài lãnh thổ, thế nhưng sự việc có liên quan đến lợi ích của bản thân, vậy nên đương nhiên sẽ không có người đứng về phía nhà họ Trương ở Thiên Sơn!

Hơn nữa, nhà họ Trương ở Thiên Sơn cũng là thế lực duy nhất bên trong thế tục xuất hiện gia tộc lánh đời của cao thủ ở Nhân Vương cấp ba, điều này cũng phá vỡ sự cân bằng bên trong thế tục trong vô hình!

Chỉ là vào lúc mọi người đều đang chú ý về phía Thiên Sơn thì đột nhiên có một tiếng gầm kinh thiên vang vọng khắp cả đất trời!

“Gừ!”

Khi tiếng gầm kinh động như tiếng sấm vang lên, một luồng khí tức vô cùng tàn bạo cũng lần theo bóng dáng của Trương Lăng Phong mà bao trùm khắp cả đất trời!

Ngay cả Tiêu Chính Văn đang uống trà cũng không khỏi khẽ nhíu mày!

Tiêu Chính Văn đương nhiên đã quá đỗi quen thuộc với bóng hình trong hư không kia, thế nhưng mọi hành động của nhà họ Trương lại chẳng khác gì hãm hại tiền đồ của Trương Lăng Phong!

Nếu như nói một người dựa vào thực lực của bản thân mà không ngừng đột phá, chuyện đó đương nhiên không thể gièm pha!

Thế nhưng bản thân Trương Lăng Phong không hề có thực lực như vậy, hoàn toàn là dựa vào đan dược mới có thể sở hữu sức mạnh ở cảnh giới Nhân Vương!

Thế nhưng điều này cũng chẳng khác gì đang thiêu rụi tiềm năng của hắn, dù lần này có thể đột phá thuận lợi, thế nhưng nếu Trương Lăng Phong muốn tiến lên tầm cao hơn thì e rằng sẽ khó như lên trời!

Trong vô hình, nhà họ Trương đang tự tay huỷ hoại một mầm giống tốt đã chuyên tâm bồi dưỡng cả mấy chục năm!

Chỉ thấy trong hư không, một thân ảnh cực lớn giống như giao long mà chẳng phải là rồng xuất hiện phía sau lưng Trương Lăng Phong, cỗ khí tức vô cùng hung tàn, đôi mắt đỏ ngầu liếc nhìn tám hướng!

Không ít cao thủ ở vùng ngoài lãnh thổ vốn có ý định ra tay giết Trương Lăng Phong, lúc này cũng đồng loạt gạt bỏ ý định đó của mình.

Không một ai ngờ được nhà họ Trương lại thâm sâu như thế!

Mặc dù không phải rồng thật, thế nhưng giao long cũng thuộc Long tộc, chỉ có điều không có năng lực phi thường như Long tộc mà thôi, thế nhưng thực lực của nó cũng tuyệt đối không phải thứ mà loài người có thể so bì được!

“Long Vương, đó là giao long trong truyền thuyết sao?”, Long Nguyệt nhìn về phía Thiên Sơn, trong ánh mắt cũng lộ ra vẻ kiêng dè.

Tiêu Chính Văn khẽ lắc đầu nói: “Đó không phải giao long thực thụ, nếu như phải thì e rằng ban nãy sẽ có không ít người đen đủi!”

Nói tới đây, Tiêu Chính Văn chậm rãi đứng dậy, vừa nhớ lại ghi chép bên trong Thiên Sơn Thư Lục vừa nhìn về phía chân trời, nói: “Đó là tàn hồn của giao long!”

“Tàn hồn?”, Long Hình không khỏi mở to hai mắt, không dám tin vào tai mình.

Lẽ nào thế giới này thật sự có linh hồn sao?

“Không sai, đó chỉ là tàn hồn của giao long mà thôi, nếu như là tàn hồn hoàn chỉnh thì ít nhất vẫn có ba mươi phần trăm thực lực của giao long, đừng nói là Nhân Hoàng, dù là cường giả Đế Cảnh thì cũng không chống đỡ được một đòn ba mươi phần trăm thực lực của giao long!”

“Đáng tiếc, dù là tàn hồn thì cũng đã không còn hoàn chỉnh nữa, việc nó có thể làm cho nhà họ Trương cũng chỉ có nhiêu đó mà thôi! Chả trách nhà họ Trương vẫn luôn đứng vững không đổ hàng trăm năm, xem ra nhà họ Trương vẫn có nội tình nhất định!”

Lúc này, mọi người trong nhà họ Trương ở Thiên Sơn cũng lo lắng nhìn về phía hư không!

Để giúp cho Trương Lăng Phong đột phá cảnh giới, cụ tổ nhà họ Trương thậm chí đã sử dụng con át chủ bài cuối cùng của nhà họ Trương, mời cả tàn hồn giao long ra bảo vệ cho Trương Lăng Phong đột phá thành công!

Tàn hồn của con giao long này đã là con át chủ bài duy nhất bây giờ của nhà họ Trương rồi, hơn nữa chỉ có thể sử dụng một lần, trước đây Tiêu Chính Văn đã vài lần giẫm lên trên đầu nhà họ Trương, cụ tổ nhà họ Trương đều chưa thể hạ quyết tâm sử dụng con át chủ bài cuối cùng.

Từ đó có thể thấy được nhà họ Trương lúc này cũng cảm nhận được một luồng khí tức nguy hiểm!

Nếu như không thể tận dụng thời điểm các gia tộc lớn ở vùng ngoài lãnh thổ vẫn chưa trở về hết để gây dựng nền móng cho nhà họ Trương, vậy thì tương lai nhà họ Trương có lẽ cũng sẽ giống như những gia tộc lánh đời khác biến mất trong dòng chảy của lịch sử!

Trên bầu trời, một chiếc cầu vồng bảy màu giống như một mũi tên sắc bén lao thẳng về phía lồng ngực của Trương Lăng Phong.

Cùng với một tiếng gầm phẫn nộ của Thương Long, một bức tường khí màu trắng trực tiếp chắn ngang trước người hắn!

Thế nhưng ánh hào quang bảy màu đó lại quá mức mạnh mẽ, dù là long tức của Thương Long thì cũng chẳng thể luyện hoá hoàn toàn bên trong sự hung bạo nguy hiểm này!

“Bụp!”

Ánh hào quang bảy màu đó xuyên thẳng qua cơ thể của Trương Lăng Phong!

Trương Lăng Phong phun ra một ngụm máu lớn.

Cơ thể Trương Lăng Phong ở trong hư không đã lung lay sắp đổ, chỉ dựa vào chút niềm tin cuối cùng mà tiếp tục khổ sở chống đỡ!

Tiêu Chính Văn ngẩng đầu lên nhìn về phía Trương Lăng Phong trên bầu trời, lúc này cũng không khỏi gật đầu lia lịa.

Nếu như lúc còn ở học viện võ thuật, Trương Lăng Phong có thể bằng được một nửa của bây giờ thì cũng không đến mức lúc này vẫn chưa đột phá lên cảnh giới Nhân Vương!

Chỉ trong nháy mắt, trên bầu trời liên tiếp xuất hiện những hiện tượng dị thường, Trương Lăng Phong mấy lần đều suýt rơi xuống khỏi bầu trời, thế nhưng cuối cùng vẫn chống đỡ được cơ thể, cao ngạo đứng giữa đất trời!

Nhìn Trương Lăng Phong giống như ngọn nến leo lắt trước gió, Lương Cảnh Long khẽ nhíu mày nhìn về phía Hứa Văn Long phía bên cạnh, nói: “Anh Hứa, bây giờ hắn chính là ngọn nến trước gió, chỉ cần giở chút trò thì tên này nhất định sẽ chết!”

Hứa Văn Long quay đầu lại nhìn Lương Cảnh Long, khẽ lắc đầu nói: “Anh Lương, có tàn hồn của giao long bảo vệ cho hắn, ai dám giở trò đây?”

“Chỉ sợ là vị kia của Tung Sơn kia cũng không dám khinh suất vào lúc này nhỉ? Mặc dù tàn hồn của giao long không thể tồn tại lâu dài, thế nhưng giết vài người thì cũng không thành vấn đề đâu!”

Hứa Văn Long xuất thân từ Đế Vương Các, trước nay vẫn không có quá nhiều thiện cảm với mấy thế gia như nhà họ Khổng!

Những người này, ngoài thâm độc gian xảo ra thì càng thích lợi dụng người khác như mũi giáo.

Hứa Văn Long hắn nào có chuyện trúng phải kế mượn dao giết người này của Lương Cảnh Long cơ chứ!

“Lẽ nào anh Hứa không sợ bị hắn đẩy ra đầu ngọn gió hay sao?”, Lương Cảnh Long vẫn không chịu bỏ cuộc.

Hứa Văn Long bình thản cười nói: “Bây giờ tôi đã gia nhập vào nhà họ Khổng rồi, lẽ nào anh Lương không sợ sự việc bị bại lộ, người nhà họ Khổng tìm nhà họ Lương tính sổ à?”

“Thật sự không giấu gì, dù là nhà họ Lương hay là nhà họ Nguỵ thì tôi cũng khuyên mấy người một câu, làm người đừng xảo trá quá, tốt nhất ít làm mấy chuyện hại người hại mình thôi!”

“Vả lại, liên tiếp đột phá là sự nguy hiểm tới độ nào, Trương Lăng Phong hắn chưa chắc đã trụ nổi, dù không có ai ra tay thì hắn cũng khó lòng sống sót!”

Hứa Văn Long vừa thốt ra lời này, vẻ hung tợn trên mặt mấy người Lương Cảnh Long không khỏi dịu bớt đi!

Hứa Văn Long đã đích thân chiêm nghiệm loại cảm giác đó, nếu như không phải hắn có thực lực mạnh mẽ thì e rằng cũng sẽ chết trong quá trình đột phá thứ hai rồi!

Chân khí giữa đất trời ngập tràn bên trong cảm quan của cơ thể, quả thực khiến cho người ta có một loại cảm giác sức mạnh bất tận, thế nhưng đồng thời cũng là một loại khảo nghiệm đối với thân xác!

Nếu như thân xác không đủ mạnh mẽ hoặc là ý chí không đủ kiên định thì bất cứ lúc nào cũng có thể bị cỗ chân khí này nuốt trọn, hoá thành phân bón cho chính mảnh đất nơi này!

Lúc này, ngay cả Thiên Sơn cũng đều cảm nhận được một loại cảm giác áp chế vô hình, giống như trời đất một phương đều đang dồn lực áp chế Trương Lăng Phong, khiến hắn chẳng thể đột phá!

Mà Trương Lăng Phong cũng đang ở trên bờ vực sụp đổ, chỉ thấy hai mắt hắn ngấn lệ, khắp người chói loà ánh sáng màu đỏ, giống như đang phát huy hết tất cả chút tiềm năng cuối cùng bên trong cơ thể!

“Cang Long Hữu Hối!”

Tiếng gầm đầy phẫn nộ của hắn vang lên, ngay sau đó là một tiếng rồng ngâm chấn động đất trời!

Tàn hồn giao long đó phát ra một tiếng kêu bi thương vang tới tận chín tầng mây!

“Không ổn! Khởi động Hộ Sơn Đại Trận!”

Triệu Kế Hồng đột nhiên gầm lên một tiếng, sau đó khởi động Hộ Sơn Đại Trận của Tung Sơn, cùng lúc này, Hoa Sơn, Huệ Mi, Hằng Sơn, Thiên Sơn cũng lần lượt khởi động Hộ Sơn Đại Trận của mình!

Ngay cả một số tông môn nhỏ trong võ tông cũng lần lượt khởi động đại trận phòng ngự!

Mấy thế gia như nhà họ Lý, nhà họ Khổng, nhà họ Nguỵ cũng lần lượt tiến vào trạng thái phòng ngự!

Chỉ thấy vào khoảnh khắc tàn hồn giao long đó bay lên bầu trời, khoảng không cứ thế bộc phát ra một luồng sáng vô cùng chói mắt!

“Ầm!”

Cùng với một tiếng vang lớn, chỉ trong nháy mắt, trời long đất lở, vô số ngọn núi cao lập tức bị san phẳng, rất nhiều thành phố cách Thiên Sơn gần nhất gần như đều hoá thành cát bụi chỉ trong một giây!

May là trước lúc này, các nơi đều đã nhận lệnh của Tiêu Chính Văn và tiến hành sơ tán, nếu không thì chỉ trong nháy mắt thôi cũng sẽ có vô số sinh linh phải bỏ mạng!

“Rầm ầm!”

Một tia sét giáng thẳng xuống mặt đất, mặt đất dưới chân Trương Lăng Phong lập tức nứt ra một khe sâu cả trăm mét, dài tới trăm dặm!

Hai luồng khí tức cũng đối đầu kịch liệt giữa hư không, vô số hiện tượng dị thường liên tục xuất hiện, vòm trời giống bị hai cỗ sức mạnh này làm cho chấn động tới độ sụt mất một góc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK