Nghe nói đá Tam Sinh Tam Thế là một trong số những vụn sắt rơi vào âm phủ trong đống đổ nát của vũ trụ từ thời kỳ Bàn Cổ đại thần khai thiên lập địa!
Mà từ trước tới nay, đá Tam Sinh Tam Thế vẫn đều bảo vệ cho vách chắn của âm phủ và hai giới lớn khác!
Cũng có thể nói, lần này âm phủ đã đưa ra hết tinh nhuệ, hơn nữa ngay cả đá Tam Sinh Tam Thế cũng đều chuyển ra rồi!
Có thể thấy âm phủ đã hoàn toàn nghiêng về phía Tiêu Chính Văn, hoặc là nói đã bị Tiêu Chính Văn thu phục triệt để!
Vậy nên Long Cổ mới kinh hãi tới vậy!
Đó là âm phủ đấy, là sự tồn tại mà thần vương Đế Tuấn từng phải chịu bó tay!
Tiêu Chính Văn thì có tài đức gì?
Khi đá Tam Sinh Tam Thế từ từ rớt xuống, liên hệ giữa vùng ngoài lãnh thổ và Chư Thiên Thần Giới hoàn toàn bị cắt đứt!
Những cao thủ của Chư Thiên Thần Giới vẫn chưa kịp tiến vào vùng ngoài lãnh thổ cũng vĩnh viễn bị ngăn cách ở bên ngoài vách chắn vũ trụ!
Những cao thủ của Chư Thiên Thần Giới đã tiến vào vùng ngoài lãnh thổ cũng đồng loạt lộ ra vẻ kinh ngạc!
Lúc này, bọn họ đã bị vô số âm binh bao vây chật kín, cắt đứt tất cả sức sống và đường lui!
Sự việc tới nước này rồi, tất cả mọi người mới bừng tỉnh ngộ, tại sao cho tới bây giờ Tiêu Chính Văn vẫn dám ngông cuồng như thế, tại sao Tiêu Chính Văn dám nói ra những lời khi trước!
Với tình hình bây giờ, quả thực không ai có thể động tới được thế tục Hoa Quốc!
Đừng nói tiến công vào thế tục, hôm nay bọn họ có thể sống sót rời khỏi thành Thiên Khu hay không vẫn còn chưa biết được.
Tiêu Chính Văn ngồi trên bảo toạ U Minh Đại Đế, chậm rãi quay đầu lại nhìn về phía Khổng Cập.
“Người đâu, bắt ông ta lại!”
Tiêu Chính Văn bình thản ra lệnh!
“Leng keng!”
Một sợi xích sắt màu đen thô như cây đại thụ chọc trời cứ thế xuất hiện!
Xung quanh xích sắt bị một màn sương đen bao vây, bên trong màn sương màu đen này toàn là mùi máu tanh, nó cứ thế lao thẳng về phía Khổng Cập!
Rất rõ ràng, là Phù Kiên ra tay!
“Rắc!”
Một tia sét màu vàng xé ngang nền trời, đó chẳng qua chỉ là dư âm của trận giao chiến giữa hai cường giả ở cảnh giới Chuẩn Thánh mà thôi!
Chỉ là một tia sét đã khiến cho đại trận phòng hộ của khu nhà nhà họ Khổng vỡ nát!
Nhìn thấy cảnh tượng này, Khổng Cập sợ tới độ mồ hôi lạnh vã ra như mưa, không khỏi sởn hết gai ốc!
Thế nhưng không để cho ông ta hoàn hồn trở lại, sợi xích sắt màu đen đó đã lao thẳng tới!
Chỉ thấy một tia sáng u tối loé lên, xích sắt thô dài lập tức trói chặt lấy ông ta giống như một con trăn lớn!
Cho dù ông ta có thực lực Chân Tiên, nhưng đối diện với xích Câu Hồn thì mọi sự phản kháng của ông ta đều là vô ích!
Đừng nói là ông ta, ngay cả Mã Vương Gia đã đạt tới cảnh giới Chuẩn Thánh khi đối diện với xích Câu Hồn cũng phải kính sợ ba phần!
Không để cho ông ta vùng vẫy quá lâu, sợi xích sắt lớn màu đen đã đưa Khổng Cập tới dưới chân Tiêu Chính Văn.
“Ban nãy ông nói gì? Muôn dân thế tục Hoa Quốc giống như lũ kiến ư? Ông mở to mắt chó của mình ra mà nhìn cho rõ ai mới là kiến đi!”
Tiêu Chính Văn nói rồi dùng tay chỉ vào trung tâm chiến trường, nơi đại quân hàng triệu người của Chư Thiên Thần Giới đang bị vô số âm binh bao vây vào bên trong, nói.
So với số âm binh không đếm xuể kia, đại quân hàng triệu người của Chư Thiên Thần Giới giống như một hạt cát trong sa mạc!
Kiến?
E rằng ngay cả tư cách làm con kiến bọn họ cũng không có!
Hơn nữa, ai mà ngờ được Tiêu Chính Văn lại lãnh đạo cả âm phủ tới đối kháng với Chư Thiên Thần Giới!
Nếu như âm phủ dốc toàn lực ra, với thực lực bây giờ của vùng ngoài lãnh thổ thì căn bản chẳng thể đối kháng được!
Từ sau khi thần vương Đế Tuấn chết, không có thêm ai có thể phân cao thấp với âm phủ được nữa, thế nhưng cho tới tận lúc chết, Đế Tuấn vẫn chưa thể thống trị được âm phủ theo như ý nguyện!
“Ôi! Ý nguyện mà thần vương Đế Tuấn còn chưa thể đạt được lại được Tiêu Chính Văn biến thành hiện thực, chuyện này châm biếm và kinh người tới độ nào cơ chứ!”, Long Cổ nghiến răng, kể từ giây phút này, ông ta cũng không dám coi thường kẻ tiểu bối có xuất thân từ thế tục này nữa!
Thành tựu của anh đã vượt xa so với dự liệu của tất cả mọi người!
Đầu óc Khổng Cập bị xích Câu Hồn lôi tới dưới chân Tiêu Chính Văn đã trở nên trống rỗng từ lâu!
Biến cố đột nhiên tới này rõ ràng khiến cho người ta chẳng thể nào tiếp nhận nổi!
Thậm chí mãi tới bây giờ, ông ta vẫn không dám tin tất cả mọi thứ trước mắt mình đều là thật!
Mà sức sống bên trong cơ thể ông ta đang điên cuồng chảy ra bên ngoài với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy được, tử khí bên trên xích Câu Hồn đã ngấm vào bên trong da thịt ông ta!
Trên cơ thể ông ta hình thành vô số vết loang lổ to nhỏ.
“Mấy nghìn năm trở lại đây, nhà họ Khổng mấy người vẫn luôn chạy theo lợi ích! Đầu tiên, mấy người bán đứng nước Lỗ, nước Tề diệt Lỗ, nhà họ Khổng mấy người tự tay giết chết vua nước Lỗ!”
“Sau đó, mấy người lại bán đứng triều Hán, dẫn đường cho Hung Nô tiến công vào Đại Hán!”
“Thời gian Tam Quốc, mấy người câu kết với Ô Hoàn, giết chết muôn dân phương bắc, cuối thời Tây Tấn, mấy người lại liên thủ với người Hạt, mưu đồ giết sạch con dân Đại Hán!”
“Cuối thời Đường, mấy người cùng An Lộc Sơn khởi binh phản Đường, giết chết biết bao nhiêu người dân vô tội!”
“Thậm chí tới thời Đại Minh, mấy người lại lấy danh nội các để thao túng việc triều chính, bóc lột tàn nhẫn, khiến cho dân tình không thể sống nổi!”
“Thậm chí còn dẫn đường cho Hậu Kim tiêu diệt giang sơn Đại Minh! Nếu như không có mấy người thì làm gì có mười ngày ở Dương Châu, làm sao có thể khiến cho Quan Trung đất cằn ngàn dặm?”
“Đủ loại tội danh, không sao kể hết!”
Chương 2821: Ưu thế
“Bây giờ, mấy người lại câu kết với Chư Thiên Thần Giới, ý đồ bán đứng cả ba giới địa cầu, mục đích chỉ là vì lợi ích của bản thân nhà họ Khổng mấy người mà thôi!”
“Để có thể trường sinh bất tử, ông không ngại nối giáo cho giặc, không ngại bán đứng tổ tông, vậy được! Hôm nay Tiêu Chính Văn tôi sẽ thay đời trừng trị, kết thúc quãng đời ngập tràn tội ác của ông!”
Tiêu Chính Văn vừa nói dứt lời đã giơ tay nhấc cổ Khổng Cập lên, ấn ông ta vào trong Huyết Ô Trì!
Cho dù là người của âm phủ thì cũng không dám tuỳ tiện vào trong Huyết Ô Trì, sự thâm độc đó gần như có thể biến một cao thủ Thiên Cảnh trở thành vũng máu chỉ trong nháy mắt!
Huống hồ là Khổng Cập?
“Xì!”
Cơ thể của Khổng Cập vừa mới chạm vào máu độc bên trong Huyết Ô Trì đã bốc lên khói trắng!
“A! Tiêu… Tiêu Chính Văn! Cậu dám giết tôi! Nhà họ Khổng chúng tôi..”
Không để cho Khổng Cập nói hết câu, Tiêu Chính Văn đã nhấn chìm ông ta xuống dưới đáy Huyết Ô Trì!
Khoảnh khắc đó, làn da của Khổng Cập trở nên mục ruỗng với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy được!
Lông, tóc khắp người gần như đều hoá thành vũng máu chỉ trong nháy mắt, mà xương cốt của ông ta cũng nhanh chóng mục rữa dưới sự nhấn chìm của máu độc!
Thế nhưng cả quá trình này, ý thức của Khổng Cập vẫn luôn rất tỉnh táo, cũng có thể nói, bản thân ông ta có thể nhìn thấy rất rõ tất cả những gì diễn ra!
Cơn đau đớn thấu tâm gan truyền ra khắp nơi trên cơ thể, thế nhưng ngay cả một tiếng gào thét đau đớn ông ta cũng không phát ra nổi!
Nửa tiếng đồng hồ sau, cơ thể của Khổng Cập mới hoàn toàn hoá thành vũng máu, hoà vào làm một với máu độc bên trong Huyết Ô Trì!
“Ông tự cho rằng có Chư Thiên Thần Giới chống lưng cho là ông có thể muốn gì làm đó hay sao? Làm nhiều chuyện bất nghĩa chắc chắn sẽ tự diệt! Trời không trừng trị thì khắc có Tiêu Chính Văn tôi thay trời trừng trị ông!”
Giọng nói của Tiêu Chính Văn lan ra khắp bốn phương, dù là người ở vùng ngoài lãnh thổ hay là thế tục cũng đều nghe thấy rất rõ!
Thật ra đây không chỉ là đang thay trời phạt tội mà còn giáng cho Chư Thiên Thần Giới một cái tát rất kêu ở ngay trước mặt người đời!
Nhìn Khổng Cập bị giết, đại quân hàng triệu người của Chư Thiên Thần Giới cũng đang chiến đấu gian khổ, bên phía Chư Thiên Thần Giới mới vang lên một giọng nói già nua: “Tiêu Chính Văn, trận chiến này kết thúc ở đây, thế nào!”
Giọng nói đó mang theo uy nghiêm không thể hoài nghi, gần như đang hạ lệnh cho Tiêu Chính Văn dừng tay ngay lập tức!
“Kết thúc? Ban nãy lúc mấy người chiếm trọn ưu thế thì tại sao không kết thúc đi? Nếu trước lúc viện binh của âm phủ tới, tôi bảo mấy người ngưng chiến, mấy người có dừng tay hay không?”
Tiêu Chính Văn cười lạnh lùng nhìn về phía điện Chư Thiên Thần.
“Tiêu Chính Văn, người chết bây giờ đều là người của mấy người, nói cách khác, cho dù đánh tiếp thì tổn thất của Chư Thiên Thần Giới cũng rất nhỏ, việc gì cậu phải làm như thế?”
Với cục diện trước mắt mà nói, đừng nói là đánh vào thế tục, cho dù là bảo toàn đại quân hàng triệu người này cũng là quá khó, vậy nên bên phía Chư Thiên Thần Giới mới cử ra lãnh đạo cấp cao đàm phán với Tiêu Chính Văn!
Dẫu sao trong chiến trường, tuyệt đại đa số đều là thế lực các phương ở vùng ngoài lãnh thổ, đại quân mấy triệu người của Chư Thiên Thần Giới chỉ chiếm thiểu số mà thôi!
Tiêu Chính Văn suy xét tới tổn thất nghiêm trọng bên phía vùng ngoài lãnh thổ thì chắc chắn sẽ đồng ý với yêu cầu của bọn họ!
Nếu như bọn họ đối diện với người khác thì có thể sẽ thật sự được như ý nguyện.
Chỉ đáng tiếc người mà bọn họ đối diện lại là Tiêu Chính Văn!
Kẻ nhân từ không thể dẫn binh!
Không phải Tiêu Chính Văn không có lòng nhân từ, đối với mỗi một người dân bình thường của Hoa Quốc, Tiêu Chính Văn đều nhân từ như thần phật, thế nhưng đối với những kẻ phản bội ăn cây táo rào cây sung thì Tiêu Chính Văn chỉ có thủ đoạn thâm độc như ma quỷ!
“Nói hay lắm! Có điều khi trước mấy người có một câu nói rất có lý! Muốn chống ngoại xâm thì phải ổn định nội bộ trước đã! Nếu như để cho những kẻ phản bội này sống qua ngày hôm nay thì Tiêu Chính Văn tôi sẽ là tội nhân của toàn nhân loại trên địa cầu!”
“Còn nữa, trận chiến này kết thúc vào thời gian nào, với phương thức nào không phải do mấy người quyết định!”
“Giết cho tôi!”
Chữ “giết” của Tiêu Chính Văn vừa mới thốt ra, tất cả âm binh trong âm phủ đột nhiên dậy sóng, hô giết ầm trời!
Đứng mũi chịu sào là đại quân triệu người của Chư Thiên Thần Giới, dưới sự xung kích dữ dội, đại quân hàng triệu người gần như tan tác!
Những kỵ sĩ không đầu tới từ âm phủ và chiến tướng đầu lâu, ai ai cũng không sợ chết, hoàn toàn khinh thường mọi đòn công kích của đối phương, dùng phương thức mạng đổi mạng để xông tới!
Mặc dù ai trong số đại quân hàng triệu người này của Chư Thiên Thần Giới cũng đều là cao thủ Thiên Cảnh, thế nhưng thực lực của đối phương cũng không hề yếu ớt, hơn nữa bọn họ đã có lúc nào được chứng kiến cách đánh không cần mạng như vậy đâu?
Ngay lập tức đều bị âm binh phía đối diện đánh ngu người!
“Soạt!”
Một chiến binh đầu lâu vừa bị đánh cho thành một đống xương vụn lại sống lại từ trên mặt đất, giơ kiếm xương trong tay lên lao tới chém giết!
Nhìn thấy cảnh tượng khiến cho người ta tuyệt vọng này, ngay tới phòng tuyến tâm lý cuối cùng của đám cao thủ của Chư Thiên Thần Giới cũng sụp đổ!
Thứ mà bọn họ đối diện không phải là mấy cái xác đầu lâu gần đất xa trời mà là sự biến thái có thể hồi sinh vô hạn!
Chưa nói bọn họ không có ưu thế về số người, cho dù bọn họ chiếm trọn hết ưu thế thì cũng có tác dụng gì đâu?
“Mã Vương Gia! Ông và tôi xưa nay không thù không oán gì với nhau? Tại sao ông phải ra tay hiểm độc với nhà họ Khổng chúng tôi như vậy? Tại sao ông lại bán mạng cho Tiêu Chính Văn! Ông…ông…”
Tử Hoàn thấy mỗi lần ông ta đối kháng với Mã Vương Gia thì dư âm đều đổ ập về phía khu nhà nhà họ Khổng, mỗi lần đều có vô số con cháu nhà họ Khổng chết thảm bên dưới dư âm, sự phẫn nộ của ông ta đã hoàn toàn bùng lên từ tận sâu trong đáy lòng!
“Không cần bất cứ lý do nào, dựa vào việc nhà họ Khổng mấy người ăn cây táo rào cây sung đã đáng để tiêu diệt cả gia tộc rồi!”, Mã Vương Gia nói rồi lại giơ tay lên chỉ, vô số ngôi sao băng lao thẳng về phía nhà họ Khổng!
“Hử?”
Bên trên bảo toạ, Tiêu Chính Văn vẫn luôn lạnh lùng quan sát trận chiến không khỏi nhíu mày lẩm bẩm: “Lẽ nào bên trong còn có ẩn tình gì nữa sao?”
Chương 2822: Ba đánh một
Mã Vương Gia rất quyết đoán, ra tay với Tử Hoàn, ông ta mang đến cho Tiêu Chính Văn cảm giác rằng ông ta đang giết người diệt khẩu.
Nhà họ Khổng đã bí mật cấu kết với Mã Vương Gia, để âm phủ tấn công vùng ngoài lãnh thổ nhỉ?
Mã Vương Gia lúc này hoàn toàn không quan tâm đến sinh linh phía dưới, gần như quét sạch nhà họ Khổng, trà trẻ gái trai, đều không bỏ qua.
Mã Vương Gia thấy ông ta chỉ là một người từng bất lương, nếu muốn chiếm được lòng tin của Tiêu Chính Văn thì phải có một cuộc thảm sát đẫm máu với nhà họ Khổng để thể hiện sự phản kháng của mình với Chư Thiên Thần Giới.
Cho dù nhà họ Khổng thương vong bao nhiêu người thì cũng không liên quan gì đến ông ta.
Bây giờ ông ta đã không còn quan tâm đến đạo nghĩa gì nữa.
Trận đấu giữa ông ta và Tử Hoàn nhanh chóng bước vào giai đoạn gay cấn.
Không chỉ người nhà họ Khổng bị ảnh hưởng, mà rất nhiều thế lực trực thuộc của nhà họ Khổng vì sống gần nhà chính nhà họ Khổng cũng bị ảnh hưởng, thậm chí có một thế gia bị thiên thạch đâm trúng, bị diệt toàn môn.
Tiêu Chính Văn không thèm để ý đến những thứ này, những gia tộc này dựa vào nhà họ Khổng hay tông môn thì đều là phản đồ ở vùng ngoài lãnh thổ.
Đối với những kẻ phản bội, Tiêu Chính Văn chỉ có một từ, đó là “giết!”
Có câu kẻ nhân từ không thể dẫn binh, nhân từ với kẻ phản nghịch sẽ mang đến nguy hiểm tính mạng cho người khác.
Hơn nữa, nếu không phải âm phủ xuất thế, ngăn chặn sự tiến công của người vùng ngoài lãnh thổ thì lúc này Hoa Quốc đã sớm cách xa vạn dặm.
So với hàng trăm triệu người dân Hoa Quốc, cho dù là nhà họ Khổng hay những thế lực thuộc nhà họ Khổng đều không bằng con kiến trong mắt Tiêu Chính Văn.
Vì vậy Tiêu Chính Văn cũng không ngăn cản Mã Vương Gia, cho phép ông ta giết người.
Gốc rễ của những người này đều ở Hoa Quốc, nhưng trong lịch sử, Hoa Quốc đã nhiều lần gặp nguy hiểm, những người này đã giúp đỡ những kẻ bất lương, giết hại chính người dân của mình, sao Tiêu Chính Văn có thể dễ dàng để những người như vậy sống yên ổn chứ?
Thấy có chuyện không ổn, một vị trưởng lão của nhà họ Khổng định quay người chạy trốn về Chư Thiên Thần Điện, nhưng còn chưa chạy được mấy bước đã bị xích Câu Hồn kéo lại.
Tiêu Chính Văn thản nhiên xách bị trưởng lão nhà họ Khổng lên, treo ông ta lên ngọn thương dài.
“Phụt!”
Cây thương đâm thẳng vào ngực trưởng lão kia, máu tươi trào ra.
Đến nước này, ai còn quan tâm đến sự sống chết của người nhà họ Khổng nữa?
Tiêu Chính Văn không giết ông ta là để người nhà họ Khổng hiểu rằng những kẻ phản bội sẽ không bao giờ có kết cục tốt đẹp.
Mặt khác, cũng để những người ở vùng ngoài lãnh thổ đã đầu hàng Chư Thiên Thần giới biết rằng chỉ cần là người Tiêu Chính Văn muốn giết, thì không ai có thể cứu được bọn họ.
Thấy chiến cục đã trở nên khốc liệt, sắc mặt của kiếm sĩ Hoàng Kim cũng thay đổi rõ rệt.
Tình thế thay đổi quá nhanh, bọn họ còn chưa kịp phản ứng thì đã bị vô số âm binh bao vây.
Sau khi đẩy lùi mấy lượt tấn công của âm binh, Trần Phong quay đầu lại nhìn Tiêu Chính Văn đang ngồi trên ngai vàng, vội vàng hét lớn: “Muốn đánh giặc phải bắt tướng trước!”
Vừa dứt lời, Trần Phong cầm kiếm, lao thẳng về phía Tiêu Chính Văn.
Với tình hình hiện giờ, bọn họ không thể thoát khỏi vòng vây này, cách duy nhất bây giờ là bắt sống hoặc giết Tiêu Chính Văn, như vậy mới có cơ hội sống sót.
Mặc dù một mình hắn không thể trị được Tiêu Chính Văn nhưng nếu cộng thêm Dạ Ma Thiên và Thiên Tuyệt, ba người họ hợp lực lại thì việc giết Tiêu Chính Văn không thành vấn đề.
Trần Phong cầm kiếm lần lượt giết mấy âm binh cản đường, lao thẳng về phía Tiêu Chính Văn.
So với lần trước ở âm phủ, lần này bọn họ không bị bất cứ thứ gì hạn chế, bất lợi duy nhất là Dạ Ma Thiên đã bị thương, một cách tay đã bị đánh nát bét.
Nhưng vết thương nhỏ này không là gì so với mất mạng.
Trần Phong nâng cảnh giới của mình lên mức đỉnh cao, một loạt tia sáng thần thánh xuất hiện sau lưng hắn.
Bọn họ vốn từ Chư Thiên Thần Giới tới địa cầu, công pháp vô cùng mạnh mẽ.
Hơn nữa lúc này ý chí chiến đấu của hắn vô cùng mạnh mẽ, vì vậy hắn đã phát huy hết sức mạnh của mình.
Đại tướng Dạ Xoa thấy vậy cầm xiên Thác Thiên, nghênh chiến với Trần Phong.
Trần Phong lúc này đã không còn là Trần Phong khi ở âm phủ nữa, thấy tướng quân Dạ Xoa lao về phía mình, Trần Phong quay đầu, giận dữ quát lớn: “Cút!”
Một chữ này như tiếng sét rung trời, khiến đại tướng Dạ Xoa bay lên không trung.
Trần Phong lúc này giống như một vị thần giáng thế, cả người tỏa ra uy lực, tay nắm chặt kiếm, vô cùng mạnh mẽ.
Dạ Ma Thiên và Thiên Tuyệt cũng xông lên với uy thế vô song, trấn uy tứ phương.
Ba người họ đồng thời bước lên không trung, ba luồng khí tức mạnh mẽ vây quanh Tiêu Chính Văn.
Mặc dù Dạ Ma Thiên bị thương nặng, nhưng gã vẫn có thể vung kiếm, chém Tiêu Chính Văn.
Nhát kiếm này có kiếm khí mạnh mẽ, mang theo uy lực vô song, như một vị thần.
Ba người họ từ ba hướng khác nhau cùng giết Tiêu Chính Văn, trong đầu họ chỉ có một suy nghĩ đó là một đòn giết chết Tiêu Chính Văn.
Chỉ cần giết được Tiêu Chính Văn thì mọi chuyện trước mắt sẽ kết thúc, cho dù bại trận thì cũng không đến mức chết thảm trong tay âm binh.
Bọn họ đã quá coi thường Tiêu Chính Văn. Thật ra khi Tiêu Chính Văn rời âm phủ đã đạt cảnh giới Chuẩn Thánh, nếu không, sẽ không coi thường Mã Vương Gia như vậy.
Càng không thể ra lệnh cho Phù Kiên phá hủy núi Mã Vương.
Tuy nhiên, Tiêu Chính Văn cần thêm một thời gian thích ứng nữa mới có thể dùng thân xác của mình để phát huy sức mạnh của cảnh giới Chuẩn Thánh.
Cơ thể hiện giờ của anh không thể chống chịu được sức mạnh đáng sợ của cảnh giới Chuẩn Thánh.
Chương 2823: Mặt trời chói lọi
Sự chênh lệch giữa cảnh giới Chuẩn Thánh và Thiên Cảnh quá lớn, hai loại sức mạnh này thuộc về hai đẳng cấp hoàn toàn khác nhau.
Thiên Cảnh giống như địa cầu, còn Chuẩn Thánh giống như cả hệ ngân hà, cả về thể chết hay độ thuần chất thì đều có sự chênh lệch.
Cho dù vậy, Tiêu Chính Văn cũng đã nâng cao thực lực lên Thiên Cảnh cấp bảy trong nháy mắt.
Khi Tiêu Chính Văn nâng tay, một con rồng vàng bay vút lên.
Một hình thái cực âm dương khổng lồ chuyển động, sinh khí của vô số người gần như bị Tiêu Chính Văn tước đoạt trong nháy mắt.
“Lên!”
Tiếng rồng gầm vang vọng trời đất, thân rồng khổng lồ đã ngăn chặn đòn chí mạng của đám người Trần Phong.
Sở Giang Vương và Phù Kiên thấy vậy định tiến lên giúp đỡ, Tiêu Chính Văn lại xua tay nói: “Một mình tôi là đủ rồi!”
Tiêu Chính Văn đủ tự tin để đối phó với ba người họ, hơn nữa, khúc xương khó bẻ gãy nhất bây giờ không phải là bọn họ mà là Tử Hoàn nhà họ Khổng.
“Hừ, khẩu khí lớn đấy, anh tưởng rằng nơi đây là âm phủ sao?”
Dạ Ma Thiên mỉa mai nói.
“Nếu là ở âm phủ, ba người chúng tôi chưa chắc đã là đối thủ của anh, nhưng nơi đây là thành Thiên Khu!” Trần Phong tùy ý nói.
“Có gì khác sao? Cho dù là ở đâu hay khi nào, các người đều sẽ bại dưới tay tôi mà thôi!” Tiêu Chính Văn phất tay áo nói.
Từng đạo lực luân hồi đánh về khoảng không.
Mỗi lực luân hồi phóng ra như lưỡi đao khổng lồ, điên cuồng chém đầu người của Chư Thiên Thần Giới.
Thấy Tiêu Chính Văn không dùng toàn lực đấu với ba người họ, vẫn còn tâm trạng đi “thu hoạch” đầu kẻ khác, ba người họ đồng thời nổi giận.
“Tiêu Chính Văn! Ngươi dám!”
Thiên Tuyệt cầm kiếm trong tay, tiến tới.
Mỗi nhát kiếm của hắn đều đem theo sức mạnh trời đất, như chủ nhân của thế giới này, dù là gió, mưa hay không khí đều có thể trở thành vũ khí sắc bén trong tay hắn.
Trời đất biến thành một chiếc lòng khổng lồ, giống như một tấm lưới lớn, vô số bóng kiếm phá vỡ khoảng không, cắt đứt mọi thứ.
Lúc này, Trần Phong cũng tranh thủ thời cơ thích hợp chém một kiếm mạnh mẽ.
Nhát kiếm này cắt đứt khoảng không, xuyên qua thời gian, trong nháy mắt đã chém đến phía sau Tiêu Chính Văn.
Tiêu Chính Văn hoàn toàn không để ý đến đòn chí mạng của Trần Phong, con dao quân đội năm cạnh bay ra từ tay áo Tiêu Chính Văn, chặn phía sau anh.
Luồng khí tức vàng tạo thành một quả bóng trong tay Tiêu Chính Văn.
Khí tức này chính là khí vận Đế Vương.
Mặc dù chỉ lớn bằng một bàn tay, nhưng đây là khí vận Đế Vương.
Chỉ cần một tia khí tức cũng đủ để tời núi chuyển sông.
“Bùm!”
Khi kiếm của Trần Phong va chạm với con dao quân đội năm cạnh, phát ra ánh sáng chói lọi.
Nhưng khi ánh sáng thần bí tiêu tan, Tiêu Chính Văn vẫn bình an vô sự.
Nhìn thấy cảnh này, Trần Phong vô cùng kinh ngạc.
Đòn này gần như vận dụng hết sức mạnh của hắn, bao gồm cả thuật pháp và trận pháp, ngay cả Hồng Ấn cũng không dám khinh thường.
Vậy mà Tiêu Chính Văn lại có thể đỡ đòn nhẹ nhàng như vậy, sao có thể chứ?
Trần Phong há to miệng, nhìn bóng lưng Tiêu Chính Văn với vẻ khó tin.
“Phập!”
Chấn động hư không!
Một luồng kiếm khí âm nhược đâm về phía xương sườn trái của Tiêu Chính Văn.
Kiếm của Dạ Ma Thiên không có sức mạnh to lớn, nhưng lại vô thanh vô tức, nhát kiếm này chứa đựng những gì gã được học cả đời.
Sức mạnh âm nhược xuyên qua trời đất, có sức mạnh xé toạc hư không.
“Bùm bùm bùm!”
Dường như cả hư không cũng không thể chịu nổi sức mạnh này, tạo ra vô số tiếng nổ.
Nhát kiếm này quá mạnh mẽ, thậm chí còn mạnh hơn gấp trăm lần so với nhát kiếm cắt cứt kết giới vũ trụ của Dạ Ma Thiên.
Nhưng khi đối mặt với đòn tấn công này, Tiêu Chính Văn chỉ nhẹ nhàng phất tay, con dao quân đội năm cạnh phóng ra, đối mặt với thanh kiếm khổng lồ.
“Keng!”
Một tia sáng bạc lóe lên, sau đó ánh sáng lan ra khắp nơi như một vòng mặt trời chói lọi.
Giống như một quả bom hạt nhân khổng lồ được kích nổ trên không trung, chùm sáng cực mạnh khiến tất cả mọi người vội vàng né tránh, không ai dám nhìn thẳng.
“Phá!”
Tiêu Chính Văn nổi giận gầm lên, con dao quân đội năm cạnh lại phóng lên, phát ra tiếng kêu lớn.
Chương 2824: Tận dụng cơ hội
Trong nháy mắt, đòn đánh toàn lực của Dạ Ma Thiên đã bị Tiêu Chính Văn phá giải!
Kiếm khí yếu ớt đó cũng biến mất theo!
Thấy vậy, Dạ Ma Thiên kinh ngạc biến sắc, không để cho gã hoàn hồn trở lại, Tiêu Chính Văn đã lao tới.
“A!”
Thấy Tiêu Chính Văn giơ nắm đấm đánh về phía mình, Dạ Ma Thiên gào lên một tiếng theo bản năng.
Bởi vì Dạ Ma Thiên lúc này đã cảm nhận được sự uy hiếp chết chóc rồi!
“Ầm!”
Đúng vào lúc này, Thiên Tuyệt vung tay lên, kiếm khí vô tận lao thẳng về phía Tiêu Chính Văn, vào khoảnh khắc tính mạng của Dạ Ma Thiên đang ngàn cân treo sợi tóc, hắn đã giúp Dạ Ma Thiên chặn lại cú đấm này của Tiêu Chính Văn!
“Rắc!”
Đấm và kiếm va chạm tại một chỗ, trên bầu trời phát ra tiếng vang lớn như là sấm sét!
Một luồng ánh sáng màu vàng tản ra, hư không xung quanh thậm chí vì chẳng thể chịu đựng nổi sức mạnh khủng bố này mà trở nên méo mó!
Một giây sau, vô số ánh hào quang không ngừng quy tụ về phía giữa, Mã Vương Gia đang giao đấu với Tử Hoàn cũng liếc nhìn về phía này!
Ngay sau đó giơ một tay lên, kéo dẫn sức mạnh dữ dội điên cuồng vô hạn kia về phía khu nhà nhà họ Khổng!
“Rắc rắc rắc!”
Điện từ mà mắt thường có thể nhìn thấy phát nổ bên trong khu nhà họ Khổng!
Phạm vi mấy trăm dặm lập tức hoá thành địa ngục nhân gian, nhiệt độ lên tới cả mấy trăm nghìn độ, ngay cả đá trên mặt đất cũng đều hoá thành thể lỏng!
Từ trên bầu trời nhìn xuống, bên trong khu nhà nhà họ Khổng có tới hàng chục nghìn người bị khí hoá chỉ trong nháy mắt!
Nhìn thấy cảnh tượng này, ngay cả Thiên Tuyệt cũng cảm thấy bất ngờ!
Mồ hôi lạnh ướt đẫm phía sau lưng hắn.
Cùng lúc này, Dạ Ma Thiên vừa mới thoát chết lại rơi vào trận chiến đấu gian khổ thêm lần nữa!
Vô số quyền ảnh xen lẫn với con dao quân đội năm cạnh, lao về phía Dạ Ma Thiên giống như màn mưa!
Dạ Ma Thiên cũng sử dụng giải thuật toàn thân, vô số kiếm ảnh đan xen cùng với quyền ấn giữa không trung, thi thoảng còn phát ra âm thanh kim loại va vào nhau!
Chỉ trong nháy mắt, đôi bên đã giao đấu hơn mười nghìn chiêu!
Cho dù Dạ Ma Thiên có tư chất hơn người, thế nhưng đối diện với thế tiến công mạnh mẽ như vậy thì vẫn có phần ứng phó không xuể!
Với thiên phú của gã, nếu như ở vùng ngoài lãnh thổ thì tuyệt đối có thể xưng là thiên tài tuyệt thế, thậm chí bốn cậu chủ lớn của Chiến Quốc cũng chẳng thể so bì!
Chỉ dựa vào điểm này đã có thể nói lên tiềm lực của Chư Thiên Thần Giới khủng bố tới độ nào!
Phải biết rằng Dạ Ma Thiên không phải là kẻ xuất chúng nhất trong lớp thanh niên của Chư Thiên Thần Giới, cách biệt giữa gã và Thiên Tuyệt rõ ràng giống như trời và đất!
Mười Dạ Ma Thiên cũng chưa chắc đã là đối thủ của Thiên Tuyệt!
Thế nhưng người giống như vậy mà muốn đánh bại bốn cậu chủ lớn của Chiến Quốc thì chẳng qua cũng chỉ là việc trong chốc lát mà thôi!
Chả trách hàng chục triệu năm nay, dù là mấy người Bạch Khởi hay Đế Tuấn vẫn luôn chưa thể đánh lui được triệt để Chư Thiên Thần Giới!
Vô số quyền ảnh xuất hiện dày đặc, ngay cả mặt trời cũng bị quyền ảnh che lấp, gần như chỉ trong nháy mắt, thế tiến công của đôi bên đã tiến vào giai đoạn kịch liệt!
Trần Phong nhìn mà đờ đẫn, nào còn dám ra tay nữa?
Dạ Ma Thiên lúc này tim đập chân run, thực lực của đối phương rõ ràng đang lấn át bản thân, hơn nữa chiến lực của Tiêu Chính Văn cũng đã vượt xa phạm vi nhận biết của gã rồi!
Với thực lực và tốc độ tiến bộ của Tiêu Chính Văn thì không đơn giản chỉ cần dùng hai chữ “thiên tài” là có thể hình dung được!
Trận quyết chiến của hai người bọn họ ảnh hưởng tới trạng thái của cả chiến trường, trên không trung không ngừng truyền tới những tiếng vang khủng khiếp, thậm chí không ít cường giả của Chư Thiên Thần Giới đều chấn động tới độ da đầu phát tê!
“Phụt!”
Một cường giả Thiên Cảnh của Chư Thiên Thần Giới bị âm thanh khủng khiếp kia hoá thành bụi máu!
Trong nháy mắt, vô số người đồng loạt hoá thành bụi máu và tản ra khắp đất trời!
Khi quyền ảnh của Tiêu Chính Văn càng lúc càng nhanh và dày đặc, Dạ Ma Thiên thậm chí còn chẳng kịp để chống đỡ!
Trong nháy mắt, vô số quyền ảnh đánh tới, Dạ Ma Thiên không khỏi kinh hoảng!
Trận đại chiến ở cấp độ này e rằng chỉ cần sơ suất chút thôi thì sẽ phải trả giá bằng cả tính mạng!
“Cứu tôi!”
Dạ Ma Thiên lớn tiếng cầu cứu giống như phát điên.
Thế nhưng không để cho hai người Trần Phong và Thiên Tuyệt kịp ra tay chi viện, một quyền ảnh đã xuyên thẳng qua cơ thể gã từ phía trước ngực!
“Phập phập phập phập!”
Nháy mắt đã có vô số quyền ảnh xuyên qua cơ thể của gã!
Dạ Ma Thiên lập tức mất đi năng lực đối kháng, để mặc cho quyền ảnh của Tiêu Chính Văn xuyên qua cơ thể, mà cơ thể của gã cũng nhanh chóng nứt toác ra với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy được!
Mãi tới lúc này, Dạ Ma Thiên mới hiểu Tiêu Chính Văn căn bản không phải là nhân vật mà gã có thể địch lại được!
Cho dù có mười Dạ Ma Thiên cùng hợp lực thì cũng chưa chắc đã là đối thủ của Tiêu Chính Văn!
Trong đầu gã chỉ có một suy nghĩ duy nhất, đó là tháo chạy!
“Phụt!”
Mãi tới khoảnh khắc thân xác của Dạ Ma Thiên hoàn toàn nát bươm, một tia thần hồn bay thẳng ra bên ngoài cơ thể và tháo chạy về phía Chư Thiên Thần Điện!
Thấy Dạ Ma Thiên bị Tiêu Chính Văn đánh nát bươm cả thân xác, trên trán Thiên Tuyệt cũng đầm đìa mồ hôi lạnh!
Mặc dù Dạ Ma Thiên không thể sánh ngang với hắn, thế nhưng thực lực cũng chẳng thể coi thường!
Thế nhưng ngay tới một phút cũng chẳng thể chống đỡ nổi, bị Tiêu Chính Văn đánh bầm dập cả thân xác, tên Tiêu Chính Văn này rốt cuộc đã mạnh tới mức độ nào đây?
Trần Phong lại không hề có sự giác ngộ giống như Thiên Tuyệt, thấy Dạ Ma Thiên bị đánh nát thân xác thì đột nhiên lửa giận ngút trời, giơ kiếm lao về phía Tiêu Chính Văn!
Thấy Trần Phong chủ động ra tay, Thiên Tuyệt thẳng thừng mặc kệ Trần Phong, tận dụng cơ hội quay người tháo chạy về phía Chư Thiên Thần Điện!