“Bốp!”
Cơ thể của Lưu Trường An giống như con quay lượn vòng trên không trung.
“Mày… mày dừng…”
“Bốp!”
Lưu Trường An vẫn còn chưa đáp đất thì lại bị Tiêu Chính Văn tát cho thêm phát nữa.
“Dừng tay! Không được hành hung!”
Cao Vũ cuống tới độ ngay cả giọng nói cũng biến đổi, giơ tay ngăn Tiêu Chính Văn lại, nói: “Rốt cuộc cậu là người của nhà nào? Lẽ nào không biết nơi này chịu sự quản lý của Thiên Cung Bắc Cực?”
“Còn không dừng tay…”
“Bốp bốp bốp…”
Lại là ba tiếng vang truyền tới từ phía sau người Cao Vũ, cả gương mặt Lưu Trường An đã bị đánh hoàn toàn biến dạng, dường như ngay tới bản thân hắn cũng không nhận ra mình nữa!
“Ông đang bảo tôi dừng tay sao?”
Tiêu Chính Văn điềm nhiên cười nói.
“Cậu…cậu dám hành hung người khác tới mức bị thương ở Thiên Cung Bắc Cực, có biết chuyện này đã phạm phải điều cấm kỵ của Thiên Cung Bắc Cực hay không?”
Lúc này Cao Vũ thật sự cuống lên, giơ tay rút kiếm ra, dùng mũi kiếm chỉ vào Tiêu Chính Văn, lớn giọng hô lên.
“Cấm kỵ?”
Tiêu Chính Văn nói rồi lại giáng xuống một cái tát nữa, đánh cho Lưu Trường An lọt vào bên trong khe gạch!
Không để cho Cao Vũ lên tiếng thêm lần nữa, Tiêu Chính Văn lại giáng thêm một cái tát, mạnh mẽ đánh lên trên mặt Cao Vũ!
“Bốp!”
Cao Vũ bị đánh cho lọt vào bên trong lớp gạch nền, tạo ra một cái hố lớn hình người.
“Lẽ nào ông chưa từng nghe rằng chúng sinh bình đẳng sao? Ban nãy mấy người bọn họ bị đánh cho tàn phế nhưng ông lại chỉ đứng bên cạnh xem kịch hay, tôi chỉ mới tát hắn một cái mà ông đã nhảy ra nói tôi gây chuyện thị phi?”
Tiêu Chính Văn đưa mắt nhìn Cao Vũ vừa bò từ trên mặt đất dậy, lạnh lùng nói.
“Cậu ấy…cậu ấy đánh người bình thường! Mà cậu ấy lại là đệ tử của Tề Thiên Thư Viện, địa vị…”
“Bốp!”
Tiêu Chính Văn lại giáng xuống thêm một cái tát, đánh cho Cao Vũ văng ra xa năm mét.
“Người bình thường thì đáng chết sao?”
Tiêu Chính Văn tiến lên trước một bước, giẫm lên trên lồng ngực Cao Vũ, lạnh lùng chất vấn: “Địa vị? Vậy thì ông thử nói cho tôi nghe xem hắn có địa vị gì?”
“Tề…Tề Thiên Thư Viện chính là do nhà họ Khổng lập nên, cậu ấy chính là môn đồ của Khổng Thánh! Cậu ấy giết mấy người bình thường thì có làm sao? Cậu…”
“Bốp!”
Tiêu Chính Văn giơ chân đạp xuống lồng ngực của Cao Vũ, khiến ông ta lọt hẳn vào trong lớp bùn nhão.
“Tôi không muốn biết hắn có quan hệ thì với Khổng Khưu, tôi chỉ hỏi ông, hắn có địa vị gì?”
Khi âm thanh xương cốt gãy vụn vang lên, Cao Vũ kinh hoảng nhìn Tiêu Chính Văn, mồ hôi lạnh và máu tươi men theo trán nhỏ xuống bên dưới.
“Lẽ nào Thiên Cung Bắc Cực mấy người đều là con chó săn của Khổng Thị hay sao?”
Tiêu Chính Văn lại tăng thêm lực chân, nói.
“Không…Thiên Cung Bắc Cực chúng tôi…không có liên quan gì với…với nhà họ Khổng!”
Cao Vũ lớn tiếng gào lên.
“Ồ? Không có quan hệ gì với nhà họ Khổng? Vậy được, ông đi đánh cho hắn tàn phế, nếu không thì chân tay của ông sẽ đứt lìa theo đấy!”, Tiêu Chính Văn chỉ vào Lưu Trường An đã bị đánh cho không còn hình người từ lâu.
Cao Vũ nghe vậy thì cả người chợt ngây ngốc!
Lưu Trường An là người của Tề Thiên Thư Viện, hơn nữa nhà họ Phương cũng có quan hệ thân thiết với nhà họ Khổng, nếu không cũng sẽ không cử đầy tớ trong nhà tới cắt sửa vườn cây cho nhà họ Phương!
Hơn nữa, bối cảnh của Lưu Trường An không hề đơn giản, chỉ cần ông ta dám ra tay, thế lực sau lưng Lưu Trường An sẽ có thể nghiền cho ông ta ra bã!
Thế nhưng nếu như không ra tay, Tiêu Chính Văn sẽ có thể biến ông ta thành phế nhân bất cứ lúc nào!
Lúc này, bên trong Thiên Cung Bắc Cực cũng có không ít người chú ý tới tất cả mọi người xảy ra ở cổng, đồng loạt đổ dồn ánh mắt về phía Tiêu Chính Văn!
Dù gì Thiên Cung Bắc Cực cũng đã tồn tại cả nghìn năm ở thành Thiên Đô, trước nay vẫn chưa từng có ai dám gây sự trước cổng lớn của Thiên Cung Bắc Cực!
Mà lần này không chỉ đánh người của Tề Thiên Thư Viện mà ngay cả chấp sự Cao Vũ của Thiên Cung Bắc Cực cũng bị người ta chà đạp bên dưới gót chân!
“Kịch hay thực sự chỉ mới bắt đầu thôi!”, ông lão ngồi bên trên cung điện vừa nở một nụ cười mang ý sâu xa vừa nhận xét.