Sáng Thế Chủ của phái Quang Minh lại là cường giả Nhân Vương!
Mạnh hơn cả cường giả Thiên Thần!
Đây là chuyện khủng khiếp đến mức nào!
Sự tồn tại như vậy có thể tạo mưa tạo gió chỉ bằng một cái trở tay ở thế giới này!
Chỉ cần cụ ta muốn, bất kỳ thế lực nào, cũng không phải là đối thủ của cụ ta!
Trên mặt Tiêu Chính Văn đầy vẻ hoảng sợ, mãi một lúc lâu sau mới bình tĩnh lại được.
Nhân Vương!
Một cảnh giới mơ hồ biết bao!
“Ông nội tôi nói vậy thật sao?”, Tiêu Chính Văn hỏi.
Ông lão gật đầu đáp: “Không sai! Ban đầu, ông nội cậu quả thực đã nói như vậy, thực lực của đối phương không thấp hơn ông ấy, rất có thể đã bước thêm một bước nữa, đạt tới cảnh giới Nhân Vương!”
Tiêu Chính Văn gật đầu, cau mày.
Phái Quang Minh này thật đúng là không hề nhỏ, khó mà tưởng tượng nổi!
Không nói đến việc có nhiều cường giả Thiên Vương, tổ chức này còn có tận sáu vị cường giả Thiên Thần!
Thậm chí còn có Nhân Vương!
Điều này đã vượt ra khỏi phạm vi hiểu biết của Tiêu Chính Văn.
Ông nội tham gia vào tổ chức này, rốt cuộc là vì điều gì?
Chẳng lẽ, là vì tìm di tích của Long tộc?
“Thưa ông, xin hỏi ông và ông nội tôi có quan hệ thế nào? Vì sao ông lại hiểu biết nhiều về phái Quang Minh như vậy?”
Tiêu Chính Văn hỏi dò.
Ông lão cười nói: “Nhóc con, tôi và ông nội cậu đã từng có một tình bạn chí cốt. Lúc trước, tôi cũng từng là một cường giả Thiên Vương, chẳng qua, trong một cuộc giao đấu đã bị người đánh trọng thương, không trị dứt được gốc rễ của bệnh, thực lực từ đó cũng thụt lùi, đến hôm nay đã trở thành một người bình thường”.
“Ông nội cậu đã chăm sóc tôi, tìm cho lão già tôi một nơi như thế này để dưỡng già”.
Nghe thấy vậy, Tiêu Chính Văn vội vàng đứng dậy, gập người chín mươi độ: “Vừa nãy cháu thất lễ rồi ạ!”
Ông lão mỉm cười đỡ Tiêu Chính Văn dậy rồi đáp: “Đừng, đừng! Cháu gọi ông một tiếng ông Liễu là được rồi, con bé vừa nãy là cháu gái ông tên Liễu Linh Nhi. Từ nhỏ đã tinh nghịch, tính tình trẻ con, cháu đừng để bụng”.
Tiêu Chính Văn cũng cười nói: “Không đâu ạ, ông Liễu, Linh Nhi còn nhỏ tuổi, ham vui chút thôi”.
Tiếp đó, hai người tán gẫu mấy câu, Tiêu Chính Văn đứng dậy, chào tạm biệt ông Liễu.
Vừa ra khỏi cửa hàng thuốc, Liễu Linh Nhi đã nhảy từ bên cạnh ra ngoài một cách nghịch ngợm, muốn hù dọa Tiêu Chính Văn nhưng thấy Tiêu Chính Văn không nhúc nhích, nhất thời vẻ mặt như đưa đám, nói: “Thật nhàm chán! Anh chả thú vị gì cả!”
Tiêu Chính Văn mỉm cười, khẽ lắc đầu.
Sau đó, Liễu Linh Nhi lại xích tới gần, nắm lấy tay Tiêu Chính Văn, vẻ mặt tò mò tràn đầy nhiệt tình: “Anh trai ơi, anh mới nói chuyện gì với ông nội tôi thế? Phái Quang Minh là gì, Lục Tôn Hạo Thiên là gì? Cả Nhân Vương nữa? Đó là gì?”
Tiêu Chính Văn nghiêng đầu, nhìn Liễu Linh Nhi chớp đôi mắt to, mặt đầy vẻ tò mò, anh cũng ngơ ngác không biết phải làm sao.
Cô nhóc này còn ngồi góc tường nghe lén!
Tiêu Chính Văn thở dài, nói: “Không có gì, ngoan ngoãn nghe lời ông nội cô đi”.
Dứt lời, Tiêu Chính Văn nhấc chân rời đi.
Liễu Linh Nhi cau đôi mày lá liễu xinh đẹp, lẩm bẩm: “Anh còn muốn quản lý bà đây à? Hừ!”
Tiêu Chính Văn mới đi chưa được mấy bước đã nhìn thấy một chiếc xe nhỏ màu đen lao tới trước mặt!
Rầm rập!
Cửa xe mở ra, bảy tám tên côn đồ mặc quần áo đủ màu sặc sỡ, theo sau hai gã đàn ông mặc vest đen, đứng ở cửa hô hoán: “Ông Liễu, thời hạn đến rồi, nên chuyển đi rồi nhỉ! Hôm nay các người vẫn không chịu dọn đi thì đừng trách bọn tôi tìm người đập phá cửa hàng này của ông!”