Mục lục
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2501: Ông sẽ chết

"Cậu chủ, cậu Tiêu không phải đầu sỏ đánh lén các cậu chủ Chiến Quốc!"

Vẻ mặt Thanh Liên lạnh như băng mở miệng nói.

Ở thời khắc cực kỳ trọng yếu này, phủ thành chủ thành Thiên Đô vẫn đứng về phía Tiêu Chính Văn, giờ phút này, đám cao thủ của phủ thành chủ cũng đang trên đường tới Đế Khư!

Nhưng lúc này, trên bầu trời Đế Khư đã có một đám cao thủ đứng đầy, cho dù là khí tức của đám người Tần Lương Ngọc cũng bị áp chế chặt chẽ.

Ngay khi Thanh Liên vừa dứt lời, Tư Không Phàm bước về phía trước một bước, uy áp bao phủ quanh người, ngẩng đầu nhìn Thiên Kính trên đỉnh đầu, cười nhạt nói: "Cậu ta có phải đầu sỏ hay không, không phải một mình cậu ta nói là được!"

"Hơn nữa, bất kể cậu ta giải thích chuyện này thế nào cũng phải cho các thế lực một câu trả lời thỏa đáng, tôi nói không sai chứ, cậu Tiêu!"

Không chỉ Tư Không Phàm, ánh mắt hai anh em Điền Văn cũng lạnh như băng nhìn vào sâu trong Đế Khư!

Tiêu Chính Văn bước ra khỏi sân nhà, đi tới đình nghỉ mát trên đỉnh núi, hai tỳ nữ thành Thiên Đô bên cạnh đã pha sẵn trà thơm cho Tiêu Chính Văn.

Tiêu Chính Văn nâng ly trà lên thưởng thức tỉ mỉ như không có chuyện gì xảy ra, tựa như bầu trời đông nghịt người cũng không liên quan gì đến anh!

Trong tình huống binh đến tận cửa, Tiêu Chính Văn còn có thể bình tĩnh như vậy, ngay cả Điền Văn cũng không khỏi híp mắt lại, trong lòng âm thầm tán thưởng!

"Chuyện tới bây giờ, cậu Tiêu còn có thể thưởng thức tao nhã như thế, thật hiếm thấy!", Điền Khải cười nhạt nói.

Mỗi một cử động của Tiêu Chính Văn hôm nay, trong mắt hắn chẳng qua là đang giả vờ phô trương mà thôi, hơn nữa, đây cũng là rất bất kính đối với người như họ!

Không những không mang đến cho Tiêu Chính Văn bất kỳ điều gì tốt, ngược lại còn chọc giận tất cả mọi người ở đây!

Dẫu sao địa vị của họ cao siêu, mà hôm nay, Tiêu Chính Văn lại dùng thái độ thế này để đón tiếp họ, ngay cả trong mắt hộ vệ cạnh họ cũng tỏa ra sát khí!

"Tiêu Chính Văn, cậu thật to gan, ở trước mặt hai cậu chủ mà cậu còn dám khinh nhờn như vậy?"

Tư Không Phàm ở trên không lạnh lùng quát một câu!

Ông ta vừa dứt lời, Tiêu Chính Văn chậm rãi đặt ly trà xuống, ngẩng đầu nhìn về phía Tư Không Phàm, chỉ về phía ông ta nói: "Lát nữa, ông sẽ chết!"

Tiêu Chính Văn vừa dứt lời, mọi người ở đó đều giật nảy mình, ngay cả Thanh Liên cũng bị lời nói này của Tiêu Chính Văn làm cho sửng sốt!

Tư Không Phàm là nhân vật lớn từ chiến trường vùng ngoài vũ trụ trở về, câu nói này của Tiêu Chính Văn quả là hơi quá!

Cho dù là phủ thành chủ Thiên Đô cũng chưa chắc dám vô lễ với Tư Không Phàm như vậy!

"Cậu Tiêu..."

Không đợi Thanh Liên mở lời, Tiêu Chính Văn khoát tay, tỏ ý Thanh Liên không cần phải nói tiếp nữa!

Giờ khắc này, xuyên qua Thiên Kính, gần như tất cả mọi người đều nghe được Tiêu Chính Văn vừa nói "Ông sẽ chết", thấy cảnh này, không ít tông môn thành Thiên Đô và thành Đại Phong cũng bị dọa sợ đứng chết trân tại chỗ!

"Cậu Tiêu nói gì? Tư Không Phàm sẽ chết?"

"Chuyện này... Chuyện này rõ ràng là đang gây sự với Điền Văn! Người này chính là thị vệ của cậu Điền Văn từ lâu, hơn nữa lần này trở về từ chiến trường vùng ngoài vũ trụ, là vì bảo vệ Điền Văn!"

"Ông ta là cao thủ Đế Cảnh cấp chín đó, cậu Tiêu nói lời này đúng là hơi quá!"

Không ít người đều lau mồ hôi thay Tiêu Chính Văn, đừng nói Tiêu Chính Văn cho dù Ngụy Vinh Kỳ cũng không dám nói ra lời huênh hoang như thế!

Giết Tư Không Phàm chẳng khác nào khai chiến với đất Tề, Ngụy Vinh Kỳ cũng không có gan ra tay với Tư Không Phàm!

Tư Không Phàm trên không trung nghe thấy lời nói của Tiêu Chính Văn, vẻ mặt hơi đanh lại, trong mắt lập tức tràn đầy sát khí ngút trời!

Phải biết rằng, tất cả mọi chuyện xảy ra ở đây đều sẽ truyền tới mỗi một ngóc ngách trên thế giới thông qua trận pháp Thiên Kính. Lời Tiêu Chính Văn vừa nói tương đương với việc giáng cho ông ta một bạt tai ngay trước thiên hạ, trước mặt mọi người!
Chương 2502: Dám làm dám chịu

Tư Không Phàm chưa kịp ra tay, Điền Văn đã lạnh lùng nói: "Lui ra!"

Tư Không Phàm nghiến răng vô cùng không cam lòng, nhưng bất kể nội tâm ông ta tức giận bao nhiêu, ông ta vẫn phải nghe lời Điền Văn, vì vậy không thể làm gì khác hơn là lui về sau nửa bước, hai mắt nhìn chằm chằm Tiêu Chính Văn, chuẩn bị cho Tiêu Chính Văn một đòn trí mạng bất cứ lúc nào!

Điền Văn không để ý tới Tư Không Phàm, mà chắp tay sau lưng, cười khẩy lên tiếng: "Ngày đó, anh bị một mình hòa thượng Tanaka đuổi ra khỏi thành Minh Nguyệt, hôm nay thấy chúng tôi lại giả vờ bình tĩnh, sao thế, cảm thấy nơi này là sân nhà của anh à?"

"Bất kể nơi đây có bao nhiêu người thế tục, chỉ cần anh dám phản kháng thì tôi sẽ không ngại khiến bọn họ hóa thành tro bụi trong chớp nhoáng!"

Tiêu Chính Văn chỉ cười nhạt nói: "Không, anh sẽ không làm như vậy, hơn nữa, câu tôi vừa nói không phải là đang đùa giỡn với các người! Tôi chưa bao giờ đùa với kẻ địch!"

Mặt Điền Khải đầy vẻ mất kiên nhẫn nói: "Đừng nghe anh ta ba hoa mồm mép nữa, bắt anh ta lại!"

Từ lúc họ lên đường tới Đế Khư, có thể nói số mạng của Tiêu Chính Văn đã được xác định, bất kể Tiêu Chính Văn tình nguyện hay không, cũng phải làm kẻ gánh tội thay!

"Tiêu Chính Văn, anh thông minh quá sẽ bị thông minh hại, nếu muốn các tông môn Đông Vực bảo vệ anh thì nói cách khác, anh đã thừa nhận tên đầu sỏ đánh lén chúng tôi ở núi Bách Long và biển Sao Trời chính là anh?"

Điền Văn cố ý chất vấn Tiêu Chính Văn ngay trước mặt mọi người.

"Không sai, bây giờ tượng rồng vàng đang trong tay tôi, vậy thì sao?", Tiêu Chính Văn thản nhiên gật đầu nói.

Dù Tiêu Chính Văn công khai gật đầu thừa nhận, người đánh lén bốn cậu chủ Chiến Quốc và một đám thế tử chính là mình, thì căn bản không ai tin!

Lúc trước ai ai cũng biết chuyện Tiêu Chính Văn bị thương nặng, giờ Tiêu Chính Văn chủ động thừa nhận, trong mắt những người khác, họ càng cảm thấy đây là hành động bất đắc dĩ hơn!

Giờ phút này, trước cảnh quân binh tập kết trước cửa, Tiêu Chính Văn thừa nhận hay không còn có ý nghĩa sao?

"Được, dám làm dám chịu, không tệ!", Điền Khải cười nhạt, hắn cũng không ngờ, không cần uy hiếp mà Tiêu Chính Văn lại chủ động nhận tội, điều này cũng giúp họ tiết kiệm không ít phiền toái!

"Chẳng qua chúng ta đều là con cháu Hoa Quốc, dù người đánh lén thật sự là tôi, không phải các người cũng nên dốc sức bảo vệ tôi sao?"

"Nói cách khác, dù là Vy Hào hay Thánh Giáo Đình cũng không phải là người Hoa Quốc. Mà các người không chỉ muốn giao tôi cho Thánh Giáo Đình, còn muốn nhân đó giao thành Đại Phong cho Thánh Giáo Đình, các người có biết thế này đồng nghĩa với bán nước không?"

Tiêu Chính Văn vừa nói ra, sắc mặt Điền Văn u ám trong nháy mắt.

"Tiêu Chính Văn, việc đã đến nước này, nói nhiều cũng vậy thôi, gạt bỏ trò lừa bịp của anh đi!"

Chuyện bán đứng thành Đại Phong lan truyền đã khiến cả thành dậy sóng, các tông môn lớn khắp Đông Vực đều lên án!

Bây giờ dưới Thiên Kính, Tiêu Chính Văn lại nói rõ chuyện này ra càng làm cho mặt mũi Điền Văn mất sạch!

Nhà họ Khổng cũng có một quy định bất thành văn, bán nước thì có thể, nhưng phải bán sau lưng, ngoài mặt vẫn cần phải có đạo đức hàng đầu, chèn ép những trung thần lương tướng!

Nhưng chuyện bán đứng thành Đại Phong, bất kể thế nào cũng là anh em Điền Văn và người nhà họ Khổng chịu thua thiệt, tương đương với xác thực thân phận giặc bán nước của họ!

Đây cũng không phải chuyện gì tốt đẹp với Điền Văn!

Lỡ như danh vọng của hắn bị đạp xuống vì chuyện này, rất có thể nhà họ Khổng sẽ bỏ rơi hắn, nâng đỡ Điền Khải!

Nghĩ tới đây, Điền Văn bước về phía trước một bước, lạnh lùng nói: "Vùng ngoài lãnh thổ vốn không phân chia quốc gia, vả lại, các người cũng không phải người Đông Vực!"

"Thậm chí có thể nói không khoa trương chút nào, các người vô lễ xâm chiếm thánh địa Đông Vực vốn là tội nhân của Đông Vực! Hơn nữa, ai cho phép người trong thế tục chiếm cứ Đế Khư?"
Chương 2503: Bắt lấy hắn

Một câu nói của Điền Văn đã quy chụp Tiêu Chính Văn thành kẻ xâm chiếm bất hợp pháp!

Đồng thời, lại dựa vào thân phận cậu chủ Chiến Quốc báo cho thiên hạ biết, không phải bản thân hắn không niệm tình đồng bào mà là Tiêu Chính Văn có lỗi trước!

Thế thì chẳng khác nào đi trước Tiêu Chính Văn một bước, đứng trên đỉnh đạo đức!

Dẫu sao toàn bộ Đông Vực đều là tông môn và thế gia tới từ Hoa Quốc.

Nếu Tiêu Chính Văn và điện Thần Long cũng được xem như tông môn của Đông Vực, thì bất kể là nhà họ Khổng, anh em Điền Văn, hay đám người Ngụy Vinh Kỳ, đều chỉ có thể bất chấp tất cả bảo vệ Tiêu Chính Văn!

Nếu không mặt mũi bốn cậu chủ Chiến Quốc như họ biết để vào đâu?

"Ồ? Đế Khư vốn là đất vô chủ, vì sao điện Thần Long chúng tôi không thể tới?"

"Vả lại, Đông Vực rộng lớn như thế, sao anh có thể đại diện cho Đông Vực được?"

Tiêu Chính Văn lạnh lùng trả đũa.

"Dĩ nhiên cậu ấy có thể đại diện Đông Vực!"

Lúc này, một người đàn ông trung niên ăn mặc như nho sinh bước ra khỏi đám người. Tu vi của người này cũng là cảnh giới Đế Quân, hơn nữa, đó ông ta chính là viện trưởng phân viện Bắc Bộ của Tề Thiên Thư Viện!

"Trước hết cậu xâm chiếm thánh địa, lại làm thế tử Đông Vực bị thương, tạo nghiệp ngút trời, nếu nói phản quốc, theo tôi thấy, cậu mới là kẻ địch sống còn của con cháu Hoa Quốc!"

Phương Tử Tấn cũng bước ra từ trong đám người, lạnh lùng mắng nhiếc.

Hai người họ liên tiếp lên tiếng cũng đã đại diện cho thái độ của nhà họ Khổng, trong tình hình này, nhìn khắp Đông Vực còn ai nói giúp Tiêu Chính Văn nửa lời?

"Tiêu Chính Văn, muốn trách chỉ có thể trách anh tạo nghiệp quá nặng, đắc tội với tất cả mọi người thiên hạ, bây giờ, thậm chí ngay cả bọn họ cũng không muốn bảo vệ anh!"

Điền Khải cười nhạt, trên mặt đầy vẻ đắc ý!

"Tiêu Chính Văn, thật ra ban đầu, tôi thật lòng muốn làm đồng minh với anh! Đáng tiếc anh lại vì một người bình thường trong thế tục mà đã bỏ qua cơ hội này!"

"Dù vậy, tôi vẫn hy vọng chúng ta có thể trở thành bạn, nhưng anh lại u mê không tỉnh ngộ, cố chấp đánh lén chúng tôi, thậm chí còn ra tay tập kích giết thế tử Thánh Giáo Đình!"

"Chúng tôi cũng là vì làm dịu cơn giận của Thánh Giáo Đình mới bất đắc dĩ nhường lại thành Đại Phong cho Thánh Giáo Đình!"

"Dù gì chúng tôi cũng không muốn trơ mắt nhìn các đại tông môn Đông Vực máu chảy thành sông! Mà tên đầu sỏ Tiêu Chính Văn anh chẳng lẽ không nên trả giá cho chuyện này sao?"

Điền Văn lại dùng dáng vẻ trách trời thương dân, đứng trên đỉnh đạo đức, đẩy tất cả tội vạ lên người Tiêu Chính Văn!

Còn bản thân hắn lại xuất hiện trước mặt dân chúng như một đấng cứu thế!

"Tôi nghĩ lát nữa anh sẽ phải đổi giọng, thậm chí sẽ quỳ xuống cầu xin tôi!", Tiêu Chính Văn khẽ mỉm cười, căn bản không hề giải thích!

"Láo xược! Bắt hắn lại cho tôi!"

Trên bầu trời, áp lực cái thế bao phủ, Khổng Tề Thiên không đợi Điền Văn mở miệng đã bước ra khỏi đám người!

Ngay sau đó, một đóa sen vàng nhô lên cao, hòa thượng Tanaka cũng đích thân đến!

Nội tình chuyện này gần như ai ai cũng biết, rõ ràng là đám người Điền Văn và nhà họ Khổng bày mưu giao Tiêu Chính Văn cho Thánh Giáo Đình như kẻ chịu tội thay!

"Không phiền mọi người ra tay, để tôi đích thân xử lý hắn!"

Hòa thượng Tanaka đã sớm ôm cục tức!

Thật ra ông ta đã biết từ lâu, ai mới thật sự là người mặc đồ đen, nhưng ông ta lại không thể ra tay đánh người áo đen ngay trước mặt mọi người, hôm nay đã có Tiêu Chính Văn là kẻ thế tội, vừa hay có thể giải tỏa mối hận trong lòng ông ta!

Điền Văn chậm rãi quay đầu, vẻ mặt phức tạp nhìn hòa thượng Tanaka.

Đúng là tiết mục này phải để ông ta diễn, dẫu sao người khác ra tay cũng danh bất chính ngôn bất thuận!

Suy cho cùng, Thánh Giáo Đình đã có người chết, mặc dù hòa thượng Tanaka không phải là người của Thánh Giáo Đình, nhưng vẫn luôn có mối quan hệ tốt với Thánh Giáo Đình, giờ phút này, hoàn toàn có thể đại diện Thánh Giáo Đình ra tay với Tiêu Chính Văn!

"Tôi nghe nói, cậu đã thừa nhận cậu giết thế tử Thánh Giáo Đình?", hòa thượng Tanaka lạnh lùng nhìn Tiêu Chính Văn, trầm giọng chất vấn.

"Không sai, là tôi!"

"Ông hỏi thế hơi thừa nhỉ, dù tôi không thừa nhận thì có ích gì không?"

"Tôi cũng không phải kẻ ngốc, với cục diện trước mắt, tôi nhận hay không nhận, có khác gì nhau sao?"

Tiêu Chính Văn dứt lời, tất cả mọi người ở đó đều trầm mặc hồi lâu!

Sự thật thế nào, không chỉ trong lòng đám người Điền Văn biết rõ, tất cả mọi người trong thiên hạ cũng thấy rõ mồn một!

Điền Văn và nhà họ Khổng dẫn quân đến tận cửa, khí thế như gió thổi mây vần, Tiêu Chính Văn thừa nhận hay không đã không quan trọng nữa!

"Thật là đáng ghê tởm!", Thanh Liên nghiến răng nghiến lợi, chỉ tay vào đám người Điền Văn, tức giận mắng một câu.

"Hừ! Đổi trắng thay đen là vở kịch hay của đám hèn hạ các người! Năm đó, có bao nhiêu người cũng từng lĩnh giáo thủ đoạn bỉ ổi này? Tôi nghĩ, chắc là toàn bộ Đông Vực không chỉ có một mình tôi nhỉ?"

Giờ phút này, Tần Lương Ngọc cũng lớn tiếng châm biếm!

Đúng vậy, từ thời Đại Tần tới nay, bao nhiêu trung thần nghĩa sĩ đều bị môn đồ nhà họ Khổng hãm hại bằng cùng một phương thức!

Nhạc Phi như vậy, Tô Định Phương cũng như thế!

Giờ phút này, Tần Lương Ngọc đã vô cùng thất vọng về đám người Điền Văn, càng cảm thấy những gì nhà họ Khổng là vô liêm sỉ!

Bà ta vốn cho rằng, thân là bốn cậu chủ Chiến Quốc vang danh khắp thiên hạ, nói thế nào đi nữa cũng có ranh giới cuối cùng trong việc đối nhân xử thế, nhưng hôm nay xem ra, những người này đâu còn ranh giới gì đáng nói?

"Tần Lương Ngọc, chuyện này không liên quan đến thành Đại Phong của các người! Tôi khuyên bà một câu, tốt nhất đừng lắm mồm lắm miệng!", sắc mặt Điền Văn u ám, lạnh lùng cảnh cáo!

Mỗi việc họ làm đã xấu xa tới cùng cực, bây giờ càng không hy vọng bị Tần Lương Ngọc vạch trần!

Có một số việc tự lòng người hiểu rõ, những người hiểu biết trong thiên hạ cũng không ngốc, dĩ nhiên có thể nhận ra Tiêu Chính Văn bị oan!

Nhưng vấn đề là chuyện này tuyệt đối không thể nói công khai được, nếu không, chẳng khác nào vạch trần tội lỗi của nhà họ Khổng, còn vả vào mặt Điền Văn ngay trước mặt mọi người!

"Làm cũng đã làm rồi, còn sợ người khác nói à? Quả là nực cười! Ai cũng nói Điền Văn cậu nghĩa khí ngút trời, giờ xem ra, đó chẳng qua là mấy lời đồn thổi mà thôi!"

"So với nhà họ Khổng, Điền Văn cậu cũng chưa chắc tốt hơn điểm nào? Vì tư lợi của mình, lại không màng sự thật, không chỉ mưu hại cậu Tiêu, còn ỷ đông hiếp yếu, đây chính là phong cách làm việc của các cậu chủ Chiến Quốc sao?"

"Hôm nay Tần Lương Ngọc tôi cũng xem như đã được lĩnh giáo nhân phẩm thật sự của các người rồi!"

Tần Lương Ngọc giễu cợt không chút khách khí.

Điền Văn bị câu nói của Tần Lương Ngọc chọc giận, khuôn mặt lúc trắng lúc xanh!

Chuyện này đúng là hắn đuối lý, thậm chí bị Tần Lương Ngọc chế giễu như vậy ngay trước mặt mọi người, lại hoàn toàn không dám làm gì!

Chỉ cần Điền Văn dám ra tay với Tần Lương Ngọc thì không chỉ nhà họ Khổng mà ngay cả Điền Văn cũng sẽ đối đầu với cả thiên hạ!

Hơn nữa, sau chuyện hôm nay, dù người khác có thế nào thì e là thanh danh của Điền Văn sẽ hoàn toàn mang tiếng xấu.

Thật ra bốn cậu chủ Chiến Quốc có thể có địa vị hôm nay, danh tiếng mới là cực kỳ trọng yếu, vì vậy, ngay cả người có tính cách cao ngạo như Ngụy Vinh Kỳ cũng hết sức để ý danh tiếng của mình!

"Hừ! Đừng nhiều lời, nếu bản thân cậu ta đã thừa nhận rồi thì còn gì để nói nữa, bắt cậu ta lại là được!"

Dứt lời, hòa thượng Tanaka lập tức bước về phía Tiêu Chính Văn!
Chương 2504: Địa ngục trần gian

Từ đầu đến cuối Tiêu Chính Văn không nói một lời nào, vẫn nhàn nhã uống trà, dù thấy hòa thượng Tanaka đi đến chỗ mình, anh cũng không quan tâm, vẫn tự nhiên nhấp ngụm trà.

Đến khi hòa thượng Tanaka đi đến bên cạnh đình nghỉ mát, Tiêu Chính Văn mới lạnh lùng nói: “Ông nhớ những lời tôi đã nói trước khi đi khỏi thành Minh Nguyệt chứ?”

Tiêu Chính Văn vừa nói vừa ngẩng đầu lên nhìn hòa thượng Tanaka.

Hòa thượng Tanaka dừng bước, cảm nhận được một chút khác thường theo bản năng.

Sở dĩ ông ta chưa ra tay với Tiêu Chính Văn là muốn để Tiêu Chính Văn mất sạch mặt mũi trước mặt mọi người, sau đó dẫn Tiêu Chính Văn về Thánh Giáo Đình.

Nhưng lúc này vẻ mặt bình tĩnh của Tiêu Chính Văn và ánh mắt anh nhìn ông ta cũng vô cùng bình thản như thể không thèm để tâm đến ông ta.

Dù đám người Điền Văn cũng không dám khinh thường ông ta như thế.

Hơn nữa bây giờ Tiêu Chính Văn không chỉ đối mặt với một mình ông ta mà là cả nhà họ Khổng và hai cậu chủ của Điền Tề.

Cho dù có thế nào Tiêu Chính Văn cũng không thể bình chân như vại như vậy.

Nhất là ông ta nhìn thấy được sự tự tin tuyệt đối từ trong ánh mắt Tiêu Chính Văn, không hề sợ hãi, điểm này lại càng khác thường.

Nhưng ý nghĩ này chỉ lóe lên trong đầu ông ta, ngay sau đó hòa thượng Tanaka sải bước đi thẳng đến đình nghỉ mát.

“Khoan đã!”

Đúng lúc này một giọng nói bỗng vang lên từ trên trời, ngay sau đó một luồng sáng chiếu đến.

“Khoan hãy ra tay”.

Sau một tiếng gào lên, một người đàn ông trẻ tuổi mặc áo giáo màu bạc, tóc xõa tung, cả người dính đầy máu bước đến.

“Caseus?”

Điền Văn ngờ vực nhìn Caseus, nhìn bộ dáng của gã chắc hẳn vừa trải qua một trận chiến lớn, hơn nữa còn bị thương không nhẹ.

“Xảy ra chuyện lớn rồi, thành Minh Nguyệt thất thủ rồi”.

Không hề nhìn thấy sự bình tĩnh nào trên gương mặt Caseus cả, thay vào đó chỉ có hoảng sợ và bất an.

Phía sau gã còn có bốn Giáo chủ áo đỏ đã bị thương nặng, đang thở hổn hển.

Cái gì?

Nghe Caseus nói thế, mọi người đều sững sờ.

Thành Minh Nguyệt thất thủ rồi?

“Caseus, cậu vừa nói gì?”

Hòa thượng Tanaka nghi ngờ nhìn Caseus.

“Thành Minh Nguyệt đã thất thủ rồi, hơn nữa âm khí ở đó rất nặng, nghe nói âm tào địa phủ sắp trồi lên mặt đất rồi”.

Caseus nghĩ đến mà sợ nói.

Nghe nói thế, đám người Điền Văn sợ đến mức mặt mày trắng bệch.

Thành Minh Nguyệt đã bị âm phủ tấn công?

Sao có thể chứ?

Âm tào địa phủ không phải chỉ là truyền thuyết mà là có thật!

Thế giới này không chỉ có rồng mà còn có ma quỷ.

Nhưng cả hàng ngàn năm, mọi người đều đang cố gắng phong tỏa hết mọi tin tức về âm phủ.

Có thể nói đây là bí mật tuyệt đối không được lưu truyền từ thời Tiên Tần.

Âm phủ đáng sợ thế nào thì những người đến từ thời kỳ Chiến Quốc như anh em Điền Văn biết rất rõ.

Lúc âm phủ nổi lên mặt đất nhân gian, cảnh tượng đó đáng sợ lắm.

Năm đó nước Tề không chiến mà bại, nguyên nhân là ở Lâm Tri xuất hiện âm khí của địa phủ, hơn nữa hàng chục ngàn người dân Lâm Tri chết thảm chỉ trong một đêm.

Nước Tề vốn định mượn tay âm phủ để tiêu diệt Đại Tần nhưng không ngờ các thuật sĩ của nước Tần lại phong ấn âm phủ.

Mà nước Tề cũng trở thành trò cười trong bảy anh hùng Chiến Quốc.

Năm đó người đưa ra kế hoạch cho nước Tề chính là Điền Văn.

Bây giờ hắn lại lần nữa nghe được hai chữ âm phủ, trong lòng đã hết sức rối bời.

Ngay lúc này tin tức thành Minh Nguyệt bị tấn công thất thủ trước đó truyền đến như bông tuyết.

Hầu hết các thế lực đều nhận được cùng một tin tức, không ít tông môn trong thành Minh Nguyệt đều tổn thất nghiêm trọng.

Bây giờ thành Minh Nguyệt không chỉ bị xâm chiếm mà còn rơi vào địa ngục trần gian.
Chương 2505: Nghe theo vô điều kiện

Chẳng qua trước khi Caseus đến, mọi người đều đang quan tâm đến tình hình bên Đế Khư, tập trung vào Tiêu Chính Văn nên không ai để ý đến động thái bên thành Minh Nguyệt.

Nhưng lúc này khi mọi người bỗng thức tỉnh, mọi chuyện đã muộn màng rồi.

Hay nói cách khác dù lúc này họ nhận ra được tính nghiêm trọng của vấn đề cũng đã không còn sức cứu vãn.

“Hachiki Orochi đã chiến đấu gian khổ, mười bốn Giáo chủ áo đỏ của Thánh Giáo Đình đều bị mắc kẹt trong thành Minh Nguyệt”.

“Còn Tử Cống, Tử Dư, Tử Chi và Tử Bình cũng dấn thân vào trận chiến”.

Bốn học trò của Khổng Khưu đều bị vây ở thành Minh Nguyệt?

Mỗi một câu của Caseus đều nổ vang trong đầu tất cả mọi người như sấm chớp.

Điều này có nghĩa là ngay cả nhà họ Khổng cũng bị kéo vào.

Nhưng căn cơ của nhà họ Khổng lại ở Đông Vực, không thể nào vô cớ bị quấn vào trong chuyện này được.

Trừ khi thế lực đó đủ khiến nhà họ Khổng ra tay can thiệp vào.

“Trước khi đến, ông Tử Dư đã bảo người đến chiến trường ngoài vũ trụ mời cứu viện rồi”.

Một học giả nhà họ Khổng đứng đằng sau Khổng Tề Thiên vội vã báo.

Nghe thế, sắc mặt Khổng Tề Thiên cũng lộ ra vẻ kinh ngạc.

“Cái gì? Sao có thể?”

“Trước khi đi ông Tử Dư đã dặn nhất định phải thuyết phục Tiêu Chính Văn giúp đỡ, hơn nữa lúc cần thiết…”

“Lúc cần thiết thế nào?”, Khổng Tề Thiên híp mắt quay sang nhìn học giả đó.

“Lúc cần thiết có thể… có thể cầu xin anh ta giúp”, học giả đó vội đáp.

Không đợi Khổng Tề Thiên lên tiếng, học giả nói tiếp: “Đây là ý của Thiên Đạo Minh Ước, nhà họ Khổng chúng ta phải nghe theo vô điều kiện, nếu không Thiên Đạo Minh Ước sẽ đích thân tiêu diệt cả nhà họ Khổng”.

Vừa nghe nói thế Khổng Tề Thiên không khỏi hít khí lạnh.

Đây là lần đầu tiên Thiên Đạo Minh Ước nói mấy lời có tính uy hiếp với nhà họ Khổng.

Có thể thấy ngay cả Thiên Đạo Minh Ước cũng cực kỳ xem trọng chuyện này.

Cùng lúc đó Khổng Tề Thiên cũng nhìn về phía Phương Tử Tấn bên cạnh, lúc này sắc mặt Phương Tử Tấn cũng cực kỳ khó coi.

Mà sắc mặt Điền Văn đứng phía trước mọi người cũng u ám đến cực điểm.

“Lẽ nào cậu cũng?”

Điền Văn nghiến răng, sắc mặt u ám gật đầu, bên phía đất Tề cũng đã nhận được lệnh.

“Nhưng… chuyện này có liên quan gì đến Tiêu Chính Văn?”, cuối cùng vẫn là hòa thượng Tanaka lên tiếng hỏi thắc mắc của mình đầu tiên.

Âm phủ xuất thế mặc dù là chuyện lớn của ngoài lãnh thổ nhưng ông ta không hiểu Tiêu Chính Văn chỉ là một tiểu bối đến từ thế tục, dựa vào đâu mà khiến Thiên Đạo Minh Ước quan tâm đến cậu ta như thế?

Thậm chí lãnh đạo cấp cao của Thiên Đạo Minh Ước còn bí mật ra lệnh cho mọi người phải mời Tiêu Chính Văn ra mặt, cho dù phải trả bất kỳ giá nào, người nào dám vi phạm sẽ bị giết.

Từ khi đến ngoài lãnh thổ vào hàng ngàn năm trước, hòa thượng Tanaka chưa từng nghe nói Thiên Đạo Minh Ước để tâm đặc biệt đến người nào, càng chưa từng nghe nói muốn các thế lực lớn cúi đầu vì một nhân vật nhỏ bé.

“Vì chỉ có người nhà họ Trương mới biết làm sao dời Long mạch về lại thành Minh Nguyệt, cũng chỉ có Long mạch của Hoa Quốc mới có thể trấn giữ âm phủ”.

Khi nói ra mấy lời này, gương mặt Caseus đều méo mó, gã chỉ muốn dùng một cú đấm để đánh chết hòa thượng Tanaka này.

Nếu không phải do ông ta đuổi Tiêu Chính Văn ra khỏi thành Minh Nguyệt thì sao nhà họ Trương lại đưa Long mạch theo cùng?

Lần này thương vong của Giáo Thánh Đình có hơn một nửa đều tính trên đầu hòa thượng Tanaka.

“Cái gì?”, nghe nói thế, hòa thượng Tanaka thấy ớn lạnh, nhìn Caseus bằng ánh mắt không dám tin.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK