Mục lục
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Bốp!”

Tiêu Chính Văn vung tay giáng một bạt tai vào mặt Lâm Thiên Đức, khiến cụ ta ngã nhào xuống đất, lăn ra tận ngoài sân, ngay cả xương gò má cũng lún vào trong.

Lâm Thiên Đức đau đớn, kêu gào thảm thiết như bố mẹ vừa qua đời.

“Lăn vào đây!”

Tiêu Chính Văn lạnh lùng gầm lên, đâu còn dáng vẻ hoà nhã như ban nãy nữa.

Mãi tới lúc này, Độ Thiên Chân Nhân mới hiểu ra rốt cuộc là có chuyện gì.

Thấy Tiêu Chính Văn cầm ba viên thuốc trong tay, con ngươi liền chuyển động, cụ ta đã hiểu dụng ý của Tiêu Chính Văn.

Lâm Thiên Đức ôm lấy bên má bị đánh trúng, vừa lăn vừa bò vào trong đại sảnh, ánh mắt nhìn Tiêu Chính Văn ngập tràn vẻ sợ sệt.

“Nói, đây rốt cuộc là loại thuốc gì? Trên người ông có thuốc giải không?”

Tiêu Chính Văn trầm giọng chất vấn.

“Loại… loại thuốc này tên là Bách Nhật Đoạn Tràng Đan, sau khi uống sẽ không sống được quá trăm ngày! Bất luận cảnh giới thực lực có cao tới đâu thì đều sẽ chết vì thủng ruột nát bao tử!”

Nói tới đây, Lâm Thiên Đức rụt rè nhướng mày liếc nhìn Tiêu Chính Văn.

Khi cụ ta nhìn thấy ánh mắt ngập tràn sát khí của Tiêu Chính Văn thì sợ tới mức rụt cổ, lại quỳ xuống đất, lấy ra một cái lọ nhỏ màu xanh từ trên người đưa cho Tiêu Chính Văn, nói: “Cậu Tiêu, đây… đây chính là thuốc giải!”

Tiêu Chính Văn cầm lấy cái lọ nhỏ màu xanh, mở ra ngửi thử.

Bên trong ngập tràn hương thơm, có lẽ là không sai.

Sau đó anh nói với Lâm Thiên Đức: “Trên người ông còn loại thuốc này không?”

Lâm Thiên Đức ngẩng đầu nhìn, thấy Tiêu Chính Văn chỉ vào Bách Nhật Đoạn Tràng Đan nên vội vàng lấy ra năm viên, dùng hai tay đưa cho Tiêu Chính Văn rồi nói: “Cậu Tiêu, tổng cộng chỉ có chín viên, do sư phụ tôi truyền lại trước khi qua đời!”

“Nói thật tôi cũng không biết cách điều chế loại thuốc này!”

Sau khi nhận lấy viên thuốc mà Lâm Thiên Đức đưa, Tiêu Chính Văn gật đầu nói: “Ừ, được! Lâm Thiên Đức, nếu còn để tôi biết ông dùng thứ này đi hại người thì tôi sẽ tiêu diệt hết cả Quỷ Y Môn của ông!”

“Ôi chao, cậu Tiêu, tôi không dám nữa đâu! Lần này nếu không phải bị ông Lư ép buộc thì tôi đâu dám chạy tới đây hãm hại cậu! Ai mà không biết cậu từng là vua Bắc Lương, hại cậu thì Thiên Tử cũng sẽ không bỏ qua cho tôi!”

“Cầu xin cậu Tiêu, xin cậu mở lòng từ bi tha cho tôi lần này!”

Lâm Thiên Đức quỳ xuống đất, nước mắt nước mũi giàn giụa, khóc lóc vô cùng thương tâm.

Cứ như thể cụ ta thật sự hạ quyết tâm sửa chữa sai lầm.

Thế nhưng Độ Thiên Chân Nhân đứng bên cạnh lại cười khẩy, rút thanh bảo kiếm ra nói: “Cậu Tiêu, loại người này mà thả ra khỏi cửa thì sẽ chẳng còn nhớ tới mấy lời thề thốt của mình đâu! Theo tôi thấy, chi bằng giết quách đi, coi như loại trừ tai họa cho thiên hạ!”

Ánh sáng sắc lạnh trên thanh bảo kiếm sáng chói tới mức Lâm Thiên Đức không dám mở to mắt, chỉ cuộn người dưới đất khổ sở van xin.

Tiêu Chính Văn liếc nhìn Lâm Thiên Đức, điềm nhiên nói: “Với những hành động ngày hôm nay của ông, vốn dĩ ông chỉ còn đường chết! Thế nhưng vẫn phải để ông trở về chuyển lời!”

“Nói với ông Lư, Tiêu Chính Văn tôi không quan tâm ông ta có phải trưởng lão của liên minh võ thuật hay không, đây đã là lần thứ hai, việc gì cũng quá tam ba bận, bảo ông ta tự xem đó mà làm! Nếu không đừng trách tôi lật mặt vô tình!”

“Vâng vâng vâng, tôi nhất định sẽ chuyển lời của cậu!”

Lâm Thiên Đức dập đầu nói với Tiêu Chính Văn với vẻ vô cùng biết ơn.

Hai đệ tử của cụ ta đã bị doạ sợ run cầm cập từ lâu, ngồi xụi lơ dưới đất, không dám cử động.

“Cút!”

Tiêu Chính Văn lạnh lùng thốt ra một từ “cút”, Lâm Thiên Đức vội vàng bò lên từ trên mặt đất, thậm chí còn không dám ngoảnh đầu lại, chạy một mạch mất tăm.

Hai đệ tử của cụ ta sợ đến mức chân mềm nhũn, hoàn toàn không đứng dậy nổi, chỉ có thể bò ra khỏi biệt thự nhà họ Tiêu.

Sau khi bước khỏi cửa rồi lại chạy thêm một đoạn xa nữa, Lâm Thiên Đức mới căm hận quay đầu lại, nghiến răng nhìn về phía biệt thự nhà họ Tiêu và nói: “Tên họ Tiêu kia! Tôi còn có ba tri kỷ nữa, cậu thật sự cho rằng mình từng là vua Bắc Lương thì ghê gớm lắm sao?”

“Dám khiến tôi bị bẽ mặt, cứ chờ đó cho tôi!”

Lâm Thiên Đức phẫn nộ gầm lên, sau đó chạy nhanh về phía khu nhà ông Lư.

Ông Lư đang đợi tin tốt của Lâm Thiên Đức, thấy Lâm Thiên Đức trở về với gương mặt be bét máu cũng đoán sự việc đã bị bại lộ.

“Ông… ông Lư, tôi… tôi không hoàn thành được mệnh lệnh, nhưng ông yên tâm, tôi có cách khác để trừng trị tên Tiêu Chính Văn này!”

Ông Lư liếc mắt nhìn Lâm Thiên Đức, cau mày nói: “Cách gì?”

“Ông có biết nhà họ Trương ở Thiên Sơn đang bảo vệ phần mộ Tổ Long không?”

Lâm Thiên Đức nói với giọng điệu nham hiểm.

Người trông coi và bảo vệ phần mộ Tổ Long?

Mặc dù trong võ tông, nhà họ Trương ở Thiên Sơn cũng chẳng phải cao thủ gì.

Thậm chí mấy trăm năm nay, ngay cả cao thủ trên ngưỡng Thiên Vương ba sao cũng chưa từng xuất hiện.

Thế nhưng bất luận có đi tới đâu, không chỉ là võ tông, thậm chí ngay cả giới chính trị cũng phải nể mặt người nhà họ Trương mấy phần!

Bảo vệ phần mộ Tổ Long tương đương với việc vẫn luôn bảo vệ cho Khí Vận của Hoa Quốc!

Vậy nên Hoa Quốc mới có thể hưng thịnh cả năm nghìn năm mà vẫn chưa suy yếu!

Có lẽ cả Hoa Quốc chẳng ai có được công trạng như nhà họ Trương.

“Ý ông là ông có qua lại với người nhà họ Trương sao?”

Ông Lư hơi kinh ngạc.

Cụ ta là trưởng lão của liên minh võ thuật, ngay cả mặt của người nhà họ Trương cũng chưa được nhìn thấy bao giờ!

“Đương nhiên, chẳng qua chỉ là một đứa cháu của nhà họ Trương thôi. Năm nay chừng hai mươi ba hai mươi tư tuổi, người này là một tên háo sắc nên thường đến tìm tôi điều chế loại thuốc kia, bởi thế mà chúng tôi có qua lại với nhau!”

“Chi bằng chúng ta lợi dụng người này khiến cho Tiêu Chính Văn thân bại danh liệt, dù cậu ta không chết trong tay Charlie thì cũng chết vì quốc pháp!”

Lâm Thiên Đức nham hiểm nói.

Chết vì quốc pháp?

Hoa Quốc hình như không có điều luật nào có thể định tội Tiêu Chính Văn.

Một vua Bắc Lương xông pha chinh chiến, trăm trận trăm thắng vì đất nước, ai dám hãm hại chứ?

Trước kia ông Lạc hống hách đến mức nào?

Cuối cùng không phải đã chết dưới tay của Thiên Tử sao?

“Chuyện này e là không thoả đáng, hãm hại Tiêu Chính Văn…”

“Ông Lư, nếu như loan tin ra ngoài Tiêu Chính Văn lừa đảo vơ vét tài sản, bắt cóc giết người, không chuyện ác nào là không làm thì ai trong Hoa Quốc này dám bao che cho cậu ta đây?”

Lâm Thiên Đức cười gằn nói.

“Chuyện này… đi đâu để tìm một người giống y hệt như Tiêu Chính Văn đây? Dù gì trong thiên hạ có ai là không biết tới Tiêu Chính Văn cơ chứ?”

Ông Lư vẫn không yên tâm, có thái độ hoài nghi với kế sách của Lâm Thiên Đức.

“Ông Lư, Quỷ Y Môn của tôi không chỉ biết dùng độc mà còn biết cải trang nữa! Bảo người nhà họ Trương giả mạo Tiêu Chính Văn, đi làm chuyện xấu một cách trắng trợn trong tỉnh Xuyên, dù có bắt được người thì ai dám làm gì người nhà họ Trương cơ chứ?”

Ồ!

Ông Lư nghe đến đây, đầu óc cũng trở nên linh hoạt.

Không sai, loại người như ông Lạc đương nhiên sẽ bị giết vì chỗ dựa phía sau quá yếu ớt!

Thế nhưng người nhà họ Trương lại là người canh giữ phần mộ của Tổ Long!

Dù có là Thiên Tử thì cũng không dám phán bọn họ tội chết!

Bao nhiêu năm hay, không phải Thiên Tử vẫn ưu ái người nhà họ Trương đó sao?

“Ừ!”

Nghĩ tới đây, ông Lư gật đầu lia lịa, trên mặt cuối cùng cũng nở nụ cười, vỗ lên vai Lâm Thiên Đức rồi nói: “Ai cũng nói trời sinh tôi tài giỏi, giờ xem ra môn chủ Lâm cũng không tồi! Cứ theo ý của ông, bảo cậu ta tới gặp tôi!”

Lâm Thiên Đức đáp lời, vội vàng rút điện thoại ra, mãi một lúc lâu mới tìm ra được một số điện thoại lạ, rồi gọi đi.

Chẳng mấy chốc, đầu dây bên kia truyền đến một loạt âm thanh vô cùng hỗn tạp, bên trong vừa có tiếng nhạc vừa có tiếng cười đùa của mấy cô gái trẻ.

Lại thêm mấy giây nữa mới truyền đến âm thanh thở dốc của một thanh niên: “Môn chủ Lâm, có phải lại có loại thuốc đặc hiệu gì rồi không? Viên thuốc đỏ này dùng lâu quá, cũng hơi mất tác dụng rồi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK