Dường như anh đang đợi một tin tức!
Nhưng Bạch Ngọc Trinh lại không thể ngồi yên, dù sao giới thế tục căn bản không có khả năng chống lại gia tộc Buckingho, nếu còn chần chừ nữa, ngộ nhỡ giới thế tục có chuyện gì thì hậu quả sẽ vô cùng thảm khốc.
Nghĩ đến đây, Bạch Ngọc Trinh vội vàng đứng dậy và đến trang viên của Đổng Thừa một lần nữa.
“Ông Đổng, chúng ta đều là con cháu của Hoa Quốc, bây giờ gia tộc Buckingho đưa quân đến áp sát, Hoa Quốc đang bị đe dọa. Thân là con cháu của Hoa Quốc, lẽ nào ông không lo lắng cho Hoa Quốc sao?”
"Cho dù nhà họ Đổng không ra sức cống hiến cho Hoa Quốc, nhưng cũng hi vọng ông có thể mở rộng cửa để anh Tiêu trở về giới thế tục bình an vô sự!"
Bạch Ngọc Trinh cố gắng thuyết phục một lần nữa.
"Cô Bạch, những gì nên nói tôi đã nói rồi, quyền lựa chọn luôn nằm trong tay Tiêu Chính Văn, bản thân cậu ta không muốn rời đi thì liên quan gì đến tôi?"
Đổng Thừa cười nhạt, căn bản không để tâm đến lời nói của Bạch Ngọc Trinh.
Lời nói của ông ta vừa dứt, một bóng người hiên ngang xuất hiện sau lưng Bạch Ngọc Trinh, người đó chính là Bạch Thiên Kiệt!
Trước đó, sau khi Bạch Ngọc Trinh và Tiêu Chính Văn rời đi, hơn nửa ngày sau Bạch Thiên Kiệt vẫn không thấy em gái quay lại, vì lo lắng cho sự an toàn của em gái nên hắn vội vàng chạy tới.
Nhìn thấy Bạch Thiên Kiệt, sắc mặt Đổng Thừa hơi thay đổi, cười khẩy nói: “Sao vậy, ngay cả cậu chủ nhà họ Bạch cũng đích thân tới đây rồi sao?"
"Tuy nhiên, đây không phải là điều mà Đổng Thừa tôi có thể quyết định, việc này cần có sự chấp thuận của các lãnh đạo cấp cao của nhà họ Đổng mới được!"
"Bất kể là ai, tại địa bàn của tôi đều không có quyền lên tiếng!"
Lời nói này của ông ta rõ ràng là đang nói cho Bạch Thiên Kiệt nghe.
Bạch Ngọc Trinh cắn môi dưới và nói với vẻ khó xử: "Ông Đổng, tôi tin rằng ông hiểu rõ hơn tôi về tình hình hiện tại của giới thế tục, một khi giới thế tục thất thế, di tích Long tộc kia bị người của Âu Lục nhanh chân cướp mất, e rằng đối với nhà họ Đổng mà nói cũng không phải là tin tức tốt gì?”
"Di tích Long tộc? Ha ha..."
Đổng Thừa không nhịn được cười khi nghe thấy những lời này, khẽ lắc đầu nói: "Di tích Long tộc là thứ mà những thế gia như nhà họ Đổng bọn tôi có thể chia máu ăn phần được sao? E rằng mấy hoàng tộc lớn cũng không thể?”
"Hơn nữa, nhà họ Đổng tôi đã tách khỏi giới thế tục rồi, dù giới thế tục có máu chảy thành sông thì cũng chả liên quan gì đến nhà họ Đổng bọn tôi!"
"Đổng Thừa, ông dám nói ra những lời đại nghịch bất đạo như vậy, lẽ nào thật sự cho rằng, trên đời này không ai có thể làm gì được ông sao?”
Bạch Thiên Kiệt chắp tay sau lưng, tiến lên một bước, sát khí trong ánh mắt lóe lên.
"Không dám!"
Đổng Thừa khẽ xua tay nói: "Tôi chưa bao giờ dám mơ mộng hão huyền như vậy, người khác thì không nói, chỉ cần cậu Bạch nhấc tay một cái là đã có thể khiến tôi máu bắn tung tóe rồi!"
"Nhưng mà, cậu Bạch đừng quên, đây là vùng ngoài lãnh thổ, cậu Bạch giết chết tôi cũng không thành vấn đề. Nếu nhà họ Đổng dốc hết sức lực đấu với nhà họ Bạch một trận, không biết nhà họ Bạch có đủ khả năng chống trả không?”
Đổng Thừa đe dọa với vẻ mặt bình tĩnh.
Ông ta biết rất rõ có mười người như mình cũng không phải là đối thủ của Bạch Thiên Kiệt, nhưng phía sau ông ta còn có nhà họ Đổng!
Uy danh của Lữ Bố cũng không phải là giả.
Chỉ cần Bạch Thiên Kiệt dám ra tay, nhà họ Đổng nhất định sẽ báo thù cho ông ta!
“Ông muốn chết hả?”, Bạch Thiên Kiệt vừa dứt lời đã lập tức xông lên.
"Anh! Chờ đã!"
Bạch Ngọc Trinh vội vàng chặn Bạch Thiên Kiệt lại.
Giết chết Đổng Thừa là chuyện nhỏ, nhưng vì đó mà chọc giận nhà họ Đổng lại là chuyện lớn!
“Chúng ta đi thôi, sẽ có cách rời khỏi vùng ngoài lãnh thổ, không nhất thiết phải đi con đường này của nhà họ Đổng!” Bạch Ngọc Trinh kéo Bạch Thiên Kiệt đi ra ngoài.
Thực ra không phải chỉ có cô ta, Bạch Thiên Kiệt cũng biết rõ lúc này, ai lại để Tiêu Chính Văn dễ dàng rời đi chứ?
Tuy rằng vẫn có những con đường là thật, nhưng những con đường kia gần như đều nằm trong tay nhà họ Khổng, căn bản không thể tạo thuận lợi cho Tiêu Chính Văn được!
"Hừ! Nhà họ Bạch thì sao chứ? Tên Tiêu Chính Văn dám coi thường nhà họ Đổng tôi, tôi muốn xem cậu ta rời khỏi vùng ngoài lãnh thổ để cứu giới thế tục bằng cách nào!" Đổng Thừa liếc mắt tiễn hai anh em Bạch Ngọc Trinh rời đi, lạnh lùng chế giễu.