Mãi đến khi bữa tiệc kết thúc, Chấn Bắc Vương vẫn ngoan ngoãn quỳ ở cửa quán rượu, không có sự cho phép của Tiêu Chính Văn, ông ta không dám đứng dậy!
Lúc này, Chấn Bắc Vương không hề oán hận Tiêu Chính Văn, mà thầm oán hận Diệp Thiên Thuận.
Trước đó ông ta đã chính tai nghe thấy đám người bên cạnh đang bàn luận về chuyện một cái tát của Tiêu Chính Văn đã biến Lý Thiên Tứ thành sương máu.
Nếu lúc Diệp Thiên Thuận đến, nói tin tức này với ông ta thì ông ta đâu còn dám khiêu khích bọn họ?
Nếu ông ta không khiêu khích thì sao phải chịu sự sỉ nhục như ngày hôm nay?
Tất cả chuyện này đều là do hai bố con Diệp Thiên Thuận!
Với sức chiến đấu của ông ta, cũng có khả năng giết Lý Thiên Tứ, nhưng một cái tát đã có thể biến đối phương thành sương máu thì ông ta không dám nghĩ.
Mãi cho đến khi bữa tiệc kết thúc, người nhà họ Diệp mới cùng Tiêu Chính Văn đi về phía Huyết Ô Trì.
Ngay cả Chấn Bắc Vương cũng đi theo sau Tiêu Chính Văn giống như một tên thuộc hạ.
Huyết Ô Trì cũng được coi là một khu vực lớn trong âm phủ.
Nơi đây từng được dùng để nhốt những linh hồn ngang ngược không chịu khuất phục.
Nhưng sau khi Âm Tư và Thập Điện âm phủ mỗi người một ngả, nơi đây cũng chỉ để trưng bày.
Mặc dù như vậy, nhưng khí huyết sát trong Huyết Ô Trì vẫn vô cùng đáng sợ, cao thủ dưới cảnh giới Nhân Hoàng chỉ cần đến gần Huyết Ô Trì cũng sẽ biến thành sương máu.
Nhưng có Chấn Bắc Vương và người nhà họ Diệp ở đây thì muốn tránh khí huyết sát cũng không có gì là khó.
Mọi người bước đến trước Huyết Ô Trì, nhìn từ xa, cả Huyết Ô Trì sâu như biển cả, nhìn không thấy biên giới.
Trong biển máu đỏ chót có một xác chết trôi nổi.
“Đó là xác của Hạo Thiên!” Diệp Phàm chỉ tay, kích động nói.
“Ừ! Trước đây anh ta đã đạt đến cảnh giới nào?” Tiêu Chính Văn liếc nhìn Huyết Ô Trì rồi quay đầu hỏi.
“Hạo Thiên là Đế Cảnh cấp chín, còn Tả Phượng Kiều lúc đó đã bước đầu tiến vào Thiên Cảnh rồi!” Chấn Bắc Vương cung kính đáp.
“Bước đầu tiến vào Thiên Cảnh?”
Tiêu Chính Văn khẽ cau mày.
Từ vết thương trên cơ thể Hạo Thiên có thể thấy, người giết anh ta không phải là cao thủ vừa đột phá Thiên Cảnh, mà là cao thủ Thiên Cảnh cấp một đỉnh cao.
Thậm chí đối phương có thể là Thiên Cảnh cấp hai hoặc cảnh giới cao hơn.
Điều này cho thấy Hạo Thiên chưa chắc đã chết trong tay Tả Phượng Kiều, mà kẻ ra tay thật sự là người khác.
Lúc mọi người đang nói, xác của Hạo Thiên đã được vớt khỏi Huyết Ô Trì.
Tiêu Chính Văn xem xét cái xác.
Mặc dù đã qua trăm năm, nhưng cái xác được bảo quản rất tốt, ngoại trừ khuôn mặt trắng bệch ra thì không khác gì người sống.
“Sao trên người anh ta lại có sợi tơ đen?” Tiêu Chính Văn cau mày hỏi.
Mặc dù những sợi tơ đen này không dễ phát hiện, nhưng nếu quan sát kỹ thì sẽ nhìn ra được manh mối.
“Có một lần Hạo Thiên đến điện Minh Vương nghị sự, sau khi trở về thì đã như vậy!” Diệp Phàm đáp.
Điện U Minh là một nhánh lớn của điện Minh Vương, nắm giữ phương Bắc, nói cách khác, Hạo Thiên là người sáng lập điện U Minh, cũng là thành viên của điện Minh Vương.
“Ồ? Điện Minh Vương?”
Tiêu Chính Văn nghi ngờ hỏi.
Anh đã từng thấy sợi tơ đen này ở Minh Hà. Lẽ nào giữa điện Minh Vương và Minh Hà có mối quan hệ mật thiết nào đó?
Sau khi do dự một lúc, Tiêu Chính Văn cuối cùng cũng quyết định sử dụng xác của Hạo Thiên.
Mặc dù cho đến nay, Tiêu Chính Văn vẫn không biết sợi tơ đen này là thứ gì, nhưng đối với anh, cơ thể của Hạo Thiên là lựa chọn tốt nhất để điều tra.
Đúng lúc này, Diệp Hồng Đồ bước lên phía trước, lấy ra một viên đan dược đen bóng đưa đến trước mặt Tiêu Chính Văn: “Tiền bối, đây là dưỡng hồn đan, chỉ có cách uống viên đan dược này mới có thể dung hợp thân xác và linh hồn!”
“Dưỡng hồn đan?” Tiêu Chính Văn liếc nhìn Diệp Hồng Đồ, trầm giọng hỏi.
“Cậu Tiêu, âm phủ chúng tôi cũng phân chia sống chết, cho dù linh hồn muốn nhập vào thể xác ở âm phủ thì cũng cần phải có phương tiện, nếu không sẽ xảy ra chuyện lớn!”
Diệp Hồng Đồ vội vàng giải thích.
Tiêu Chính Văn đưa tay nhận viên đan dược, cho vào miệng. Ngay sau đó cơ thể của Hạo Thiên chuyển động, lơ lửng trên không trung.
Chương 2597: Tái tạo
Khi thần hồn của Tiêu Chính Văn dần dung hoà vào cơ thể của Hạo Thiên, một luồng khí tức thuộc về cao thủ Thiên Cảnh lập tức ập tới!
Nhìn thấy khoảnh khắc này, không một ai trong số đám người là không kinh hãi tới mức biến sắc!
Đặc biệt là mấy người Diệp Hồng Đồ, ngay cả Chấn Bắc Vương cũng kinh ngạc tới độ há hốc miệng!
Đó là cao thủ Thiên Cảnh đấy, cả âm phủ, cao thủ Thiên Cảnh cũng chỉ là số ít, nếu không thì hai bố con Tả Bạch Đào tại sao có thể như mặt trời buổi ban trưa ở nơi âm ty địa phủ?
“Cậu là cao thủ Thiên Cảnh sao?”, Chấn Bắc Vương vô thức buột miệng.
Diệp Phàm càng kinh ngạc tới cực điểm!
Trước đây anh ta cũng biết Tiêu Chính Văn là một cao thủ đỉnh cao, đặc biệt khi đánh bại Lý Thiên Tứ với một cú đấm, phất ống tay áo đã đánh bại Chấn Bắc Vương, anh ta đều tận mắt chứng kiến!
Thế nhưng không ai ngờ được đối phương lại là một cao thủ Thiên Cảnh?
Nghĩ tới độ khó khi đột phá lên Thiên Cảnh ở âm phủ gần như còn gấp mấy lần thậm chí là mấy chục lần!
Bởi vì đất trời ở bên phía âm phủ và bên phía vùng ngoài lãnh thổ hoàn toàn không giống, chưa nói tới chuyện sinh tử đảo ngược mà còn phải chịu sự áp chế của đất trời!
Vào khoảnh khắc thần hồn của Tiêu Chính Văn hoàn toàn dung hoà với cơ thể của Hạo Thiên, cỗ khí tức chỉ cường giả Thiên Cảnh mới có lập tức biến mất!
“Ầm!”
Tiêu Chính Văn chỉ tay ra, cả Huyết Ô Trì tức thì dâng lên những con sóng lớn kinh thiên động địa cao tới cả mấy nghìn mét!
Tiêu Chính Văn chậm rãi mở to hai mắt, khí tức của cảnh giới Đế Cảnh lập tức ập tới, mặc dù lúc này sự kiểm soát của Tiêu Chính Văn đối với cơ thể này vẫn chưa mấy nhanh nhạy, thế nhưng ít nhất thì cơ thể này cũng mạnh hơn rất rất nhiều so với Tư Mã Tư!
Mọi người nhìn Hạo Thiên đã chết mấy trăm năm, vành mắt của đám người nhà họ Diệp và mấy người Chấn Bắc Vương lập tức ướt lệ!
Mặc dù bọn họ biết Hạo Thiên trước mắt này chỉ là cái thân xác còn thần hồn thì đã không tồn tại từ lâu, thế nhưng tư thế oai hùng và bá khí vô song đó lại cực kỳ giống với Hạo Thiên năm xưa!
Vào khoảnh khắc mọi người còn đang cảm khái, đột nhiên trên đỉnh đầu Tiêu Chính Văn xuất hiện ba con rồng lớn!
Và cả hai con rồng nhỏ một trắng một tím, phát ra những tiếng rồng ngâm gầm gừ!
“Gừ!”
Tiếng rồng ngâm mạnh mẽ có lực truyền ra khắp cả âm phủ chỉ trong nháy mắt!
Không chỉ phương Bắc, cả âm phủ đều bị tiếng rồng ngâm này làm cho chấn động!
“Rồng ngâm? Trong âm phủ của chúng ta sao có thể xuất hiện tiếng rồng ngâm cơ chứ!”
“Đây rốt cuộc là ai mà lại tu luyện được khí tức của rồng bên trong âm phủ?”
“Rồng vốn dĩ chỉ tồn tại ở đất trời, tuyệt đối không thể xuất hiện ở âm phủ! Lẽ nào là…”
Vô số người ngẩng đầu nhìn về phía con rồng lớn đang bay trên bầu trời, đồng loạt suy đoán thân phận của đối phương.
Khí tức cường bạo của rồng lấy Tiêu Chính Văn làm trung tâm, lập tức lan tràn ra khắp bốn phương!
“Né ra!”
Sắc mặt của Chấn Bắc Vương lập tức biến đổi!
Đây là khí tức của rồng, là khắc tinh của người trong âm phủ!
Dù có tu vi ra sao, chỉ cần bị luồng khí tức của rồng này chạm vào, dù chỉ là một góc áo thì đều sẽ hoá thành tro bụi chỉ trong nháy mắt!
Cùng với một tiếng gầm lớn của Chấn Bắc Vương, mọi người lúc này mới đồng loạt lùi ra xa mấy trăm mét, đứng từ xa quan sát tất cả những chuyện này!
Chỉ thấy vô số luồng khí tức của rồng nhanh chóng bay vào bên trong cơ thể của Tiêu Chính Văn, một vầng sáng màu vàng bao vây lấy Tiêu Chính Văn chỉ trong nháy mắt!
“E rằng ngay tới Tả Bạch Đào cũng không có loại khí thế này nhỉ?”
Diệp Hồng Đồ không khỏi cảm thán lên tiếng.
Khi khí tức của rồng không ngừng dung hoà với cơ thể mới này của Tiêu Chính Văn, những trận gió điên cuồng mà khí tức của rồng tạo ra rất nhanh cũng hình thành nên gió xoáy cực lớn trong không trung!
Nháy mắt, khí tức thuộc về cảnh giới Đế Quân đỉnh cao bộc phát ra bên ngoài!
Cũng trong nháy mắt, trên cơ thể của Hạo Thiên cũng xuất hiện vô số vết nứt!
Không sai, Tiêu Chính Văn đang mượn khí tức của rồng để tái tạo lại từ đầu thân xác của Hạo Thiên!
Chương 2598: Đến Vy Hào
Mặc dù thân xác của Hạo Thiên vốn đã sở hữu thực lực Đế Cảnh cấp bảy, thế nhưng chẳng thể tiếp nhận nổi sức mạnh khủng bố của cường giả Thiên Cảnh!
Trước lúc này, Tiêu Chính Văn buộc phải sử dụng khí tức của rồng để làm cho thân xác của Hạo Thiên mạnh hơn nữa thì mới có thể thể hiện tu vi của bản thân không chút kiêng dè gì!
Một giây sau, từng đám mây đen lượn vòng trong khoảng không phía trên đỉnh đầu Tiêu Chính Văn, thiên lôi màu tím giáng xuống như mưa, gột rửa thân xác của Hạo Thiên!
“Đây…đây là Lôi Hải!”
“Không, đây rõ ràng chính là Kiếp Thuật!”
“Lẽ nào tiền bối đang tái tạo lại thân xác của Hạo Thiên? Chuyện này…chuyện này sao có thể!”
Lúc này, đám người đều nhìn tới độ da đầu phát tê!
Còn người âm phủ cảm nhận được khí tức của rồng khủng bố thì lúc này cũng kinh ngạc tới độ trợn mắt há mồm!
Bởi vì khí tức của rồng đối với người âm phủ mà nói thì chính là khắc tinh muôn đời!
Đừng nói là Thiên Cảnh, dù là sự tồn tại ở cảnh giới cao hơn thì cũng không dám để cho khí tức của rồng gột rửa như thế!
Thế nhưng…
Lúc này thật sự có người đang sử dụng khí tức của rồng để gột rửa thân xác của bản thân, hơn nữa còn chạm đến thần lôi màu tím, điều này rõ ràng quá ư khủng khiếp!
Cùng với sự gột rửa của vô vàn thiên lôi màu tím, vô vàn vết nứt trên thân xác của Hạo Thiên khi trước cũng dần lành lại, dung mạo của Hạo Thiên cũng phát sinh rất nhiều thay đổi!
Dẫu sao thần hồn thực sự trong cơ thể anh ta cũng thuộc về Tiêu Chính Văn, vậy nên trong quá trình tái tạo lại thân xác này, tướng mạo cũng sẽ có rất nhiều biến đổi!
Khi khí tức của rồng dần tản đi, khí tức của Tiêu Chính Văn cũng cố định ở Đế Cảnh cấp bảy đỉnh cao!
Vô số thần lôi màu tím trên đỉnh đầu anh cũng cùng lúc tản đi!
Mãi tới khoảnh khắc này, mấy người Diệp Hồng Đồ và Diệp Thiên Thuận mới đồng loạt chạy tới.
Tiêu Chính Văn trước mặt đã trở thành một nỗi kinh ngạc quá lớn trong mắt bọn họ!
Tiêu Chính Văn khoác trên mình trường bào trắng như tuyết, mái tóc đen như thác nước rủ xuống, tư thế hết sức kiên cường, cao ngạo đứng giữa hư không!
“Chúc mừng tiền bối đã đột phá!”
Diệp Thiên Thuận vội vàng tiến lên trước chắp tay nói!
Mặc dù Tiêu Chính Văn chưa khôi phục lại được tu vi Thiên Cảnh, thế nhưng khoảng cách tới Thiên Cảnh cũng chỉ còn một bước!
Theo bọn họ thấy, chỉ cần Tiêu Chính Văn bằng lòng thì bất cứ lúc nào cũng đều có thể bước lại lên Thiên Cảnh!
Nhân vật như vậy, dù ở đâu thì cũng đều là sự tồn tại cao quý hàng đầu, nhất định sẽ thống lĩnh cường giả của cả một thời đại!
“Cậu Tiêu, điện U Minh bất cứ lúc nào cũng có thể xuất hiện trong thế gian! Thuộc hạ nguyện làm trâu làm ngựa, hy sinh quên mình vì cậu Tiêu!”, Chấn Bắc Vương bước nhanh lên trước, quỳ một gối nói.
Ban nãy ông ta đã biết được họ và xuất thân của Tiêu Chính Văn thông qua cuộc nói chuyện với Tư Mã Tư, vậy nên sự kính phục đối với Tiêu Chính Văn lại tăng thêm mấy phần!
Mặc dù Hạo Thiên đã chết cả mấy trăm năm nhưng trên thực tế điện U Minh vẫn luôn tồn tại, chỉ là chuyển vào trong âm phủ mà thôi, hiện giờ có cường giả như Tiêu Chính Văn làm người dẫn đường cho bọn họ, U Minh Điện cũng không cần phải lẩn trốn thêm nữa!
“Điện U Minh?”, Tiêu Chính Văn nhìn về phía Chấn Bắc Vương mà hỏi.
“Không sai, chỉ cần cậu Tiêu bằng lòng, điện U Minh chúng tôi bất cứ lúc nào cũng đều có thể xông pha khói lửa vì cậu Tiêu!”, Chấn Bắc Vương nghiêm túc nói.
“Được! Chuyện này giao cho ông lo liệu!”
Tiêu Chính Văn nói xong thì xua tay với Chấn Bắc Vương.
“Hiện nay bên trong âm phủ, Tả Bạch Đào là mạnh nhất à?”, Tiêu Chính Văn quay đầu hỏi Diệp Thiên Thuận.
Diệp Thiên Thuận suy xét một lát rồi khẽ lắc đầu nói: “Tả Bạch Đào chỉ là một Thành Hoàng mà thôi, có điều nói kỹ ra thì cũng có thể xếp trong top 10!”
“Bên trên ông ta còn có Abe Seimei của Vy Hào và…”
“Người Vy Hào? Abe Seimei?”, Tiêu Chính Văn giơ tay ngắt lời Diệp Thiên Thuận, nói: “Được, dẫn tôi đến Vy Hào!”
Diệp Thiên Thuận không khỏi ngơ ngác, nói với vẻ không hiểu: “Cậu Tiêu, ý của cậu là đi Vy Hào ư?”
“Không sai, cũng tới lúc tôi nên đi gặp thế lực của Vy Hào bên trong âm phủ rồi, thị uy với Abe Seimei trước!”, Tiêu Chính Văn bình thản nói.
Chương 2599: Chuốc họa vào thân
“Thị uy với Abe Seimei ư?”
Diệp Thiên Thuận kinh ngạc.
Đây là kẻ mạnh nhất Vy Hào ở âm phủ, hoặc ít nhất thì trong lứa cùng tuổi với bọn họ, Abe Seimei chắc chắn là người đứng đầu!
Hơn nữa, thực lực kẻ này không hề thua kém Tả Bạch Đào, chứ đừng nói đến Tả Phượng Kiều!
“Đúng thế! Chúng tôi muốn triệt tiêu nhuệ khí của bọn Vy Hào, nhân tiện gặp thử Abe Seimei – nhân vật trong truyền thuyết của bọn họ!” Tiêu Chính Văn chắp một tay sau lưng, ngạo nghễ nói.
Nghe xong lời này, ai nấy đều tỏ ra sợ hãi!
Thế nào gọi là ngang ngược?
Tiêu Chính Văn chính là hết sức ngang ngược!
Phớt lờ Tả Bạch Đào, ra tay trực tiếp với Abe Seimei luôn thì có khác gì khiêu chiến với cao thủ có thực lực trên cơ cả Tả Bạch Đào đâu!
Đồng thời, thế lực của phái Âm Tư ở âm phủ ngày càng mạnh, thậm chí còn có xu hướng bành trướng và có ý đồ khôi phục lại địa vị của âm phủ nước Hoa Quốc của mấy ngàn năm trước khiến cho người Vy Hào vô cùng đau đầu!
Chỉ riêng khí phách này cũng đủ để khiến mọi người tin phục!
Hơn nữa, vốn dĩ ban đầu Tiêu Chính Văn đã quyết định như vậy rồi, nếu đến âm phủ thì nhất định phải dọn dẹp hết mấy thế lực ở đây trong một lần luôn cho gọn!
Bằng không, ngày nào đó, vùng ngoài lãnh thổ cũng sẽ biến thành vùng trời của âm phủ, đến cả thế tục cũng sẽ bị âm phủ tấn công!
Cùng lúc đó, Tiêu Chính Văn cũng đang để ý đến thế lực ngầm điện Minh Vương!
Sau khi Hạo Thiên đến điện Minh Vương thì cơ thể cũng xuất hiện những sợi tơ đen kỳ dị hệt như đám người Khổng Tề Thiên. Điều này chứng tỏ, điện Minh Vương có vấn đề!
Nhưng việc Tiêu Chính Văn khiêu chiến Abe Seimei là một việc lớn, thậm chí chỉ cần một chút tin bên lề bị truyền ra ngoài, cả âm phủ sẽ náo loạn.
Quan trọng nhất là lúc này, sức ảnh hưởng của Abe Seimei đã bỏ xa Tả Bạch Đào, trở thành nhân vật đại diện cho toàn bộ Vy Hào.
Thư khiêu chiến của Tiêu Chính Văn trông chẳng khác gì đang khiêu chiến với cả Vy Hào!
“Cậu Tiêu à, cậu thật sự muốn công bố tin tức này ư? Abe Seimei là người mạnh nhất Vy Hào, nếu tin này lan truyền đến bên đó thì chẳng phải đang tuyên chiến với cả Vy Hào ư?”
Diệp Thiên Thuận âu lo hỏi lại.
Dù sao mấy trăm năm qua, có ai dám khiêu chiến Vy Hào đâu, hoặc ít ra là trước mắt điện Minh Vương thì không ai có khả năng này!
Hơn nữa, thứ hạng của Abe Seimei ở âm phủ cũng gần như đứng đầu, khó ai sánh bằng, xét cả âm phủ thì cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Huống hồ ba trăm năm trước cũng từng có ví dụ thực tế rồi, thủ lĩnh của một gia tộc lớn bên Âu Lục cũng từng đích thân dẫn người đến khiêu chiến Abe Seimei, nhưng kết quả thì sao?
Không chỉ gia tộc đó bị giết sạch mà ngay cả một vài thế lực bên đó cũng bị vạ lây!
Quan trọng nhất là khi người đứng đầu của gia tộc kia khiêu chiến Abe Seimei thì ông ta đã đạt cảnh giới Thiên Cảnh cấp một đỉnh cao.
Đã như vậy mà ông ta vẫn không thể đánh quá mười chiêu với Abe Seimei.
Có thể nói, trận chiến ấy đã khiến cả âm phủ phải kinh hãi, từ đó về sau, không còn ai dám đơn độc khiêu chiến Abe Seimei nữa, đến cả mười cao thủ hàng đầu cũng không ai dám hó hé gì!
Hôm nay, Tiêu Chính Văn một lần nữa đề nghị khiêu chiến với Abe Seimei, không nói cũng biết âm phủ sẽ dậy sóng tới chừng nào!
“Tiêu Chính Văn tôi luôn làm chuyện quang minh lỗi lạc, chẳng có gì phải giấu giếm hết!”, ngược lại, Tiêu Chính Văn lại không buồn quan tâm.
Dù sao đây cũng là âm phủ, anh vốn chẳng kiêng dè gì, cứ cho là trời âm phủ có sập đi nữa thì cũng chả liên quan gì đến anh.
Huống hồ, mục đích ban đầu khi anh đến âm phủ vốn là để càn quét khắp cõi nơi này!
“Nhân tiện phát luôn giúp tôi thư khiêu chiến với mấy thế lực khác nữa nhé!”
Tiêu Chính Văn nói tiếp.
Cái gì?
Lúc này, Diệp Thiên Thuận đã rối não lắm rồi!
Khiêu chiến Abe Seimei thì thôi cũng đành, sao còn tính khiêu chiến luôn cả cao thủ trên cơ ông ta luôn hả?
Trận chiến với Abe Seimei còn chưa bắt đầu mà đã lo chuyện phát thư khiêu chiến cho mấy bên khác luôn rồi à?
Chẳng lẽ lòng tin của Tiêu Chính Văn thật sự lớn đến vậy sao?
“Cậu Tiêu à, nếu tôi có gì không phải thì cậu bỏ qua cho…”
Chấn Bắc Vương lau mồ hôi lạnh trên trán, bước lên trước.
Tuy ông ta cũng hiểu rõ thực lực của Tiêu Chính Văn cực kỳ kinh khủng, hơn nữa anh cũng là một cao thủ cảnh giới Thiên Cảnh, nhưng vấn đề là vẫn chưa bắt đầu đánh nhau với Abe Seimei mà đã phát thư khiêu chiến thì có khác gì tự chuốc họa vào thân không có chứ!
Mấu chốt ở chỗ, điện U Minh nay đã quy thuận dưới trướng Tiêu Chính Văn, lỡ đâu anh đánh không lại người ta, chạy trốn khỏi âm phủ, vậy ông ta và điện U Minh chắc chắn sẽ gặp nguy!
Chương 2600: Sớm nở tối tàn
“Tôi hiểu ý của ông, đã làm người thì đôi khi phải tự tin vào khả năng của mình! Như tục ngữ đã nói: Lúc hoa cúc của ta nở rộ là các loài hoa khác đều héo úa!”
Tiêu Chính Văn chắp tay đứng đó, giờ phút này, anh tựa như một thiên thần tuyệt đỉnh trên cao!
Tầm nhìn trải rộng khắp chốn, dù là thế gian vạn vật, tất cả đều nguyện cúi đầu thần phục!
Tuy Chấn Bắc Vương vẫn thấy âu lo nhưng Tiêu Chính Văn đã nói đến thế rồi, ông ta cũng không nên phản bác thêm gì, vì vậy thư khiêu chiến của Tiêu Chính Văn được phát ra ngay lập tức.
Gần như chỉ trong một đêm, thế lực ở khắp mọi nơi đều biết được tin Tiêu Chính Văn sắp hẹn Abe Seimei chiến đấu một trận, nhất thời, khắp nơi đều khiếp sợ!
Ngay lúc này, tại cung Tensho ở Vy Hào!
Nơi này là cung điện của vị thần tối cao nhất Vy Hào, cũng là biểu tượng của Vy Hào tại âm phủ.
Ngay lúc này, mười mấy bóng người đang đứng ở đại điện, mỗi người trong số họ đều có thực lực không tầm thường!
Cho dù là người yếu nhất trong đó cũng từng đạt được uy danh hiển hách!
Người đứng đầu mang vẻ mặt nghiêm túc nhìn về phía mọi người, khi ánh mắt của ông ta liếc ngang gương mặt mỗi người, ai nấy đều vội vã cúi đầu.
“Không ngờ rằng âm phủ ngày nay còn có kẻ điên như vậy! Chẳng qua, dù kết quả có ra sao thì khí phách này cũng khiến người ta kính phục!” Tensho không khỏi bị khí phách của Tiêu Chính Văn đả động.
“Đại nhân Tensho, có người muốn khiêu chiến Abe Seimei thật ư? Không phải là đám quỷ già trong địa ngục đấy chứ?”
Đối diện với mọi người, Tensho để lộ vẻ độc ác.
“Không thể nào! Đám quỷ già dưới địa ngục chỉ cần hơi ngọ nguậy thì phía Âm Tư sẽ liên lạc với ta ngay, có lẽ người này không phải người Hoa Quốc!”
Tensho híp mắt, lạnh lùng nói.
“Nói vậy thì bên Hoa Quốc lại xuất hiện một người mới à? Nhưng có hai người Tả Bạch Đào chèn ép, suốt mấy trăm năm qua, Hoa Quốc đâu còn kiểu người như thế này xuất hiện nữa!”
Nghe đến đây, ánh mắt ai cũng lộ ra sự mơ hồ.
Cùng lúc đó, ở vùng ven phía Tây Nam âm phủ có một trang viên rất lớn, ở đó có một ông lão tóc trắng đang vừa thưởng thức trà thơm, vừa cau mày nhìn tình báo trong tay!
“Haiz! Không ngờ rằng, sau trăm năm lại có người khơi mào chiến tranh!”
Bên trong đôi mắt ông lão cũng tràn đầy sự mê man!
Tin tức khiêu chiến Abe Seimei này chắc chắn không phải là giả, bởi không một ai dám đem chuyện này ra đùa giỡn.
Hơn nữa, nếu người lan truyền tin này sợ không đến chiến đấu thì sẽ không còn chỗ dung thân ở âm phủ nữa, cho dù có trốn khỏi vùng ngoài lãnh thổ hay trốn đến thế tục cũng sẽ bị truy sát đến chết!
Kể cả tất cả những người liên quan hay các thế lực phía sau cũng phải chịu sự chèn ép của tất cả các phe phái khác ở âm phủ!
Vì vậy, tin tức này chẳng còn gì để hoài nghi nữa!
Giờ phút này, không chỉ âm phủ Hoa Quốc đang bàn luận sôi nổi, thậm chí đến cả bên phía Minh Hà ở Âu Lục cũng xôn xao hết cả lên!
Ngày hôm sau, hàng loạt nhân vật chưa từng xuất hiện cả ngàn năm nay ở âm phủ Hoa Quốc cũng lần lượt lộ mặt.
“Tôi muốn nhìn thử xem, rốt cuộc là kẻ nào có lá gan dám khiêu chiến với Abe Seimei?”
“Bất kể người này là ai, nếu tin này được lan truyền từ âm phủ Hoa Quốc, vậy ắt là nhân tài mới nổi của Hoa Quốc chúng tôi rồi!”
“Nhưng ngoài Tả Bạch Đào ra thì làm gì còn ai có thực lực cao đến vậy mà đòi khiêu chiến Abe Seimei?”
“Không đúng! Tả Bạch Đào đâu có ở âm phủ, mà là ở vùng ngoài lãnh thổ! Tôi lại thấy đây có thể là người như đóa phù dung sớm nở tối tàn ngàn năm trước đấy!”
Rất nhiều người vẫn còn nhớ, có một người tên là Hạo Thiên tựa như một đóa phù dung sớm nở tối tàn, nhưng Hạo Thiên đã chết, lúc ấy âm phủ cũng từng náo loạn một trận, vì vậy suy đoán này nhanh chóng bị mọi người gạt đi.
“Buổi sáng mấy trăm năm trước, hắn đã chết trong tay Tả Phượng Kiều, hơn nữa, nếu một người dễ dàng bị Tả Phượng Kiều giết chết như thế thì sao dám khiêu chiến Abe Seimei chứ?”
“Chẳng lẽ là do một cao thủ lánh đời nào đó của Hoa Quốc nghe được tin bên Vy Hào có biến nên mới xuất hiện trước thời hạn?”
Một ông lão có hàng lông mày trắng, mặc áo choàng bát quái, nghiêm giọng nói.