“Ồ, lẽ nào các người là người của kho vũ khí đạn dược Triều Nhan? Hừ, cái kho vũ khí đạn dược rách nát đó của các người trước mặt tôi chỉ là một đống phế phẩm!”
“Hôm nay các người đánh con trai tôi bị thương, tôi tuyệt đối sẽ không để các người rời khỏi đây! Đưa tất cả đi hết, tôi muốn bắt các người về tiến hành xét hỏi!”
Ông Trần ra lệnh, các binh lính chậm rãi bước lên muốn bắt bọn họ đi.
“Đợi đã! Các người không có quyền làm như vậy!”
“Chuyện này hoàn toàn không liên quan đến chúng tôi, các người không thể bắt chúng tôi đi!”
Những người khác vùng vẫy muốn phản kháng, nhưng đám binh lính kia vung thẳng nắm đấm khiến họ ngã nhào xuống đất, sau đó hạ gục bọn họ dễ như trở bàn tay.
Đúng lúc này, đột nhiên Tưởng Đào đứng ra nói: “Đợi đã! Có thể bỏ qua cho bạn học của tôi không, nể mặt đi, cậu tôi là hội trưởng của hiệp hội doanh nghiệp Hồng Diệp khu vực Hán Trung”.
“Hiệp hội doanh nghiệp Hồng Diệp? Một trong tám hiệp hội doanh nghiệp của khu vực Hán Trung?”
“Hóa ra cậu của anh ta lại là hội trưởng của hiệp hội doanh nghiệp Hồng Diệp, tôi đã nói rồi, tại sao công ty thương mại Khoa Quốc có thể nổi lên trong thời gian ngắn như vậy, thì ra là có cậu giúp đỡ”.
“Hơn nữa hiệp hội doanh nghiệp Hồng Diệp có quan hệ với đại sứ Vương Lận, đúng là người có gia thế lớn, có một người cậu tốt thì cuộc đời khắp nơi đều là đường tắt”.
Nghe đến hiệp hội doanh nghiệp Hồng Diệp, rõ ràng ông Trần hơi do dự, sau đó gật đầu nói: “Vậy được thôi, nếu cậu không liên quan đến chuyện này thì tôi bỏ qua cho cậu, người khác bắt đi hết!”
Thứ ông ta sợ không phải là hiệp hội doanh nghiệp Hồng Diệp, mà là đại sứ Vương Lận sau lưng hiệp hội đó.
Hồ Thanh Mặc tức giận đánh bạn trai của mình, mắng to: “Anh nhìn xem tại sao cậu ấy có bản lĩnh có thể rời đi, mà chúng ta phải bị giữ ở đây!”
Giang Dân tức giận tát Hồ Thanh Mặc một bạt tai: “Tại cô nhiều chuyện ấy! Nếu không phải tại cô thì tôi cũng sẽ không bị liên lụy!”
“Nếu vì chuyện lần này mà kho vũ khí đạn dược của tôi không thể tiếp tục hợp tác với nhà máy quân đội, trở về thế nào bố tôi cũng xử chết tôi thôi!”
Bây giờ Giang Dân vô cùng lo lắng ông Trần sẽ truy cứu mình đến cùng, trước đây hắn cũng từng thấy thủ đoạn của ông Trần, căn bản không dám đắc tội đối phương.
“Hừ… anh lại dám đánh em!”
Hồ Thanh Mặc oan ức nhìn bạn trai của mình.
Giang Dân cũng vừa giận vừa sợ.
Người khác nhìn thấy Tưởng Đào có thể tự bảo vệ liền lập tức cầu xin Tưởng Đào.
“Lớp trưởng ơi, đưa tôi đi cùng đi, chuyện này cũng không liên quan đến tôi, tôi chẳng qua chỉ là đến uống rượu thôi!”
“Ông Trần, tôi xin ông đấy, chuyện này chúng tôi thật sự vô tội, muốn trách thì trách bọn họ được rồi”.
Đám bạn học không ngừng cầu xin ông Trần, hơn nữa còn hy vọng Tưởng Đào có thể nói tốt giúp mình mấy câu.
Ông Trần khép hờ mắt, sau khi vuốt cằm thì nói với Tưởng Đào: “Có ai muốn đưa đi thì cậu có thể đưa đi, trừ hai tên gây chuyện thì nhất định phải giữ lại”.
Tưởng Đào vừa nghe liền vui mừng khôn xiết, có ông Trần trấn thủ bên cạnh mình, vậy chẳng phải mình có thể ra oai ở buổi tiệc lần này sao?
“Hi hi hi, tôi biết rồi, vậy coi như hiệp hội doanh nghiệp Hồng Diệp chúng tôi nợ nhà họ Trần một ân huệ, sau này có cơ hội nhất định sẽ báo đáp!”
Tưởng Đào dứt lời, lập tức thả toàn bộ bạn học của mình ra.
“Lớp trưởng quả thật là quá tốt! Vẫn là mặt mũi của lớp trưởng có ích!”
“Hôm nay may mà có lớp trưởng, nếu lớp trưởng không ở đây, e là chúng ta đều gặp họa rồi!”
“Không ngờ lớp trưởng quen biết người của hiệp hội doanh nghiệp Hồng Diệp, tôi thật là kính phục cậu quá, hôm khác nhất định tôi phải đến tận nơi tìm mọi người uống rượu”.
Sau khi bọn họ được thả ra, lần lượt bày tỏ cảm ơn với Tưởng Đào.
Một vài bạn học có quan hệ không tốt mấy với Tưởng Đào, hoặc người vừa nói chuyện đã đắc tội đến anh ta, thì đều bị giữ lại tại chỗ.
Thế nhưng lúc đến lượt Tiêu Chính Văn và Khương Vy Nhan, anh ta lại bật cười.
“Vy Nhan, bây giờ cậu biết theo một tên vô dụng tủi thân cỡ nào chưa? Đi theo tôi đi, ở lại đây chỉ khiến cậu thêm ấm ức thôi!”
“Bây giờ ông Trần vô cùng tức giận, hơn nữa tôi tuyệt đối không thể thả tên vô dụng Tiêu Chính Văn này đi, anh ta phải ở lại đây chịu tội, tôi chỉ cho phép cậu đi cùng với tôi!”
Tưởng Đào cho Khương Vy Nhan cơ hội, hy vọng Khương Vy Nhan có thể rời khỏi Tiêu Chính Văn.
Thế nhưng Khương Vy Nhan lại đứng bên cạnh Tiêu Chính Văn, không bằng lòng đến bên cạnh Tưởng Đào.
“Cậu Tưởng, tôi hy vọng cậu có thể làm việc nhanh hơn”.
Ông Trần thúc giục, tỏ vẻ hơi mất kiên nhẫn.
“Được… được, nếu cậu không cân nhắc thì đừng trách tôi vô tình”.
Nhìn thấy Khương Vy Nhan vẫn không chịu rời khỏi đó, Tưởng Đào chỉ đành dẫn người đi trước.
Tưởng Đào vừa dẫn người đi, lại thấy ông Trần ra lệnh: “Dẫn bọn họ đi hết đi!”
“Người phụ nữ tên Khương Vy Nhan này thật không biết tốt xấu!”
“Lớp trưởng, chúng ta không cần để ý cậu ta, phụ nữ trên đời này nhiều như vậy, với năng lực bây giờ của lớp trưởng, những người đẹp kia còn không muốn giành lấy trái tim cậu sao?”
“Đúng, đừng để ý quá”.
Mấy bạn học khác vừa Tưởng Đào đang tức điên người, vừa nịnh hót anh ta.
Ban đầu Trương Vũ cũng muốn khuyên Khương Vy Nhan đi theo Tưởng Đào, nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt kiên định của Tiêu Chính Văn, cô ta cũng chỉ đành theo Tưởng Đào tránh xa rắc rối trước.
Ông Trần ra lệnh, đám vệ sĩ thô bạo kia đến trước mặt bọn họ, đè mấy bạn học kia lên mặt bàn, muốn đưa bọn họ đi.
Đúng lúc này, Tiêu Chính Văn đứng ra, nói với bọn họ: “Tất cả mọi người đều không được động đậy!”
“Hả?”
Ông Trần ngẩng đầu lên.
Đám vệ sĩ nghe câu này cũng dừng tay lại.
“Nể mặt tôi, thả hết người ở đây ra đi”, Tiêu Chính Văn nói.
Giang Dân mở miệng mắng chửi: “Tên vô dụng như anh đừng lên tiếng! Lỡ như chọc giận ông Trần thì làm sao?”
“Anh tưởng anh là ai? Anh cho rằng ai cũng sẽ chịu thua, ai cũng nể mặt anh à? Cũng không nghĩ xem người trước mặt anh là ai, trước mặt anh là gia chủ nhà họ Trần đấy!”
Ông Trần nhìn Tiêu Chính Văn nói: “Cậu là ai? Dựa vào đâu mà bảo tôi thả người?”
“Không biết huân chương này của tôi có thể để ông nể mặt tôi không?”
Tiêu Chính Văn lấy huân chương anh hùng từ trong túi ra, đặt lên bàn.
Huân chương này là trước đây Hàn Lợi Dân làm cho anh.
Khoảnh khắc nhìn thấy huân chương này, tất cả vệ sĩ xung quanh lập tức cảm thấy kính nể Tiêu Chính Văn.
“Huân… huân chương này…”
Ông Trần cũng trợn to mắt, chống gậy chật vật đứng thẳng lưng.
“Anh hùng! Tôi sẵn lòng nể mặt cậu”.
Người khác không biết, nhưng ông Trần không thể không biết.
Mặc dù nhà họ Trần bọn họ năm đời ba tướng, nhưng chỉ có một người đời trước từng chống lại giặc ngoại xâm, đạt được huân chương danh dự.
Cũng chính là dựa vào danh dự này, nhà họ Trần bọn họ mới thật sự phất lên ở Hán Trung.
Cho dù thân phận người trước mắt rốt cuộc là thế nào, chỉ cần anh lấy huân chương ra thì nhà họ Trần buộc phải kính nể anh.