Mục lục
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đại điện trên đỉnh núi rất dốc, hơn nữa, xung quanh có đầy đủ lâm viên lầu các không thiếu thứ gì, nguy nga khí thế!

Tiêu Chính Văn được Thần Toán Tử mời đến đài Vọng Tiên, ở đây, cho dù là trưởng lão của Thần Toán Môn cũng không thể tùy tiện vào trong, chỉ có một mình Thần Toán Tử thường đến đây để quan sát hiện tượng thiên nhiên vào ban đêm, tính toán tương lai!

Việc Thần Toán Tử có thể mời Tiêu Chính Văn lên đài Vọng Tiên đủ để cho thấy ông ta coi trọng Tiêu Chính Văn đến mức nào.

"Nơi này gọi là đài Vọng Tiên, là nơi mà ngày thường tôi hay quan sát hiện tượng thiên nhiên buổi đêm, tính toán thiên hạ, cậu Tiêu, mời!"

Sau khi Thần Toán Tử làm động tác tay mời bèn dẫn đầu bước lên.

Vào thời điểm Tiêu Chính Văn bước chân lên đài Vọng Tiên, cảnh vật xung quanh nhất thời xuất hiện thay đổi cực lớn!

Dãy núi và biển mây phía xa đột nhiên biến mất, thay vào đó là dải ngân hà bao la!

Những chòm sao xung quanh lấp lánh, giống như đang đặt mình vào trong vũ trụ!

"Tôi tin rằng cậu Tiêu cũng biết trận pháp ở đây, vùng không gian này cũng không phải là chốn bí cảnh gì, mà là một vùng không gian độc lập ở vùng ngoài lãnh thổ!"

"So sánh thì nơi này thích hợp để chuyên tâm lĩnh hội, tính toán thiên cơ hơn, vì vậy mới có sự bài trí như vậy!"

Thần Toán Tử mỉm cười giải thích.

Tiêu Chính Văn khẽ gật đầu, đương nhiên anh cũng không lạ gì, đây chính là lợi dụng không gian trận pháp để trực tiếp tạo ra một không gian độc lập.

"Người đâu, pha trà!"

Thần Toán Tử mỉm cười, nói.

Thực ra, hôm nay Tiêu Chính Văn không chỉ đánh bại cường giả Đế Cảnh của nhà họ Phương mà còn bày ra trước mặt mọi người một kỳ tích hàng ngàn năm nay!

Mặc dù nói rằng cường giả Đế Cảnh của nhà họ Phương không được coi là mạnh nhất trong số Đế Cảnh cấp một, nhưng Tiêu Chính Văn chỉ dùng một chiêu đã đánh bại ông ta, điều này đủ để chứng tỏ rằng Tiêu Chính Văn chắc chắn có thực lực của cường giả Đế Cảnh cấp một mạnh nhất!

Nhưng Tiêu Chính Văn mới bao nhiêu tuổi? Chưa đến ba mươi tuổi mà thôi, loại người này đã định trước sẽ không chỉ dừng lại ở trình độ trước mắt, về phần tương lai anh có thể đi được bao xa, ngay cả Thần Toán Tử cũng không dám tùy tiện phán đoán!

“Tiền bối, căn cứ vào đài Vọng Tiên này, chắc hẳn ông là người thuộc về đạo môn?” Tiêu Chính Văn hỏi thẳng.

Thần Toán Tử liên tục gật đầu, nói: “Không sai, tôi và đám người Viên Thiên Canh, Lưu Bá Ôn là cùng thuộc đạo môn!"

“Có điều đáng tiếc là hiện tại đạo môn đã suy yếu, đã không còn cao thủ nữa rồi!” Thần Toán Tử nói đến đây thì liên tục thở dài!

Cho dù bọn họ có thể sánh ngang với cao thủ Đạo Thuật Chí Tôn cảnh giới Đế Cảnh, nhưng ở vùng ngoài lãnh thổ nơi nhân tài đông đúc này, cũng chỉ là nhỏ bé không đáng kể!

Thậm chí địa vị của người trong đạo môn còn không bằng người trong y đạo.

Mà ở thời kỳ Tiên Tần, đạo môn thậm chí còn là sự tồn có thể sánh ngang với võ đạo!

Đến hoàng đế Hiên Viên cũng tự xưng là đến từ đạo môn!

Có thể tưởng tượng được rằng hàng ngàn năm trở lại đây, đạo môn đã suy yếu đến mức nào rồi!

"Theo tôi thấy cậu Tiêu chắc là người tu hành song song cả võ và đạo, nếu không căn bản không thể mượn được khí thiên địa, dùng khí tức của rồng để đánh bại cao thủ Đế Cảnh của nhà họ Phương!"

Thần Toán Tử vừa thưởng thức trà vừa mỉm cười, nói.

Điểm này, Tiêu Chính Văn cũng không phủ nhận, Thiên Sơn Thư Lục bao quát vạn vật, bên trong quả thực là có rất nhiều thứ, đều có liên quan đến đạo môn!

Kể cả Trúc Thư Ký Niên và bốn bức Nguyên Kinh... Những thứ này đều xuất phát từ mô phạm thánh nhân đạo môn!

“Không biết cậu Tiêu có ý định ở lại thành Đại Phong tôi lâu dài không?” Thần Toán Tử hỏi thăm dò.

"Ở lại thành Đại Phong? Có thể, nhưng cũng có khả năng tôi sẽ trở thành kẻ thù của toàn bộ thành Đại Phong. Không biết đến lúc đó Thần Toán Tử tiền bối sẽ thế nào?” Tiêu Chính Văn nói, ánh mắt nhìn về phía Thần Toán Tử.

Thần Toán Tử hoàn toàn không ngờ tới Tiêu Chính Văn sẽ hỏi một câu như vậy, không khỏi sững sờ, sau đó nhíu mày nói: “Cậu Tiêu, thành Đại Phong không giống với Đế Khư!"

"Đế Khư vốn là vùng đất không chủ, nhưng thành Đại Phong đã có Đại Đế trấn giữ!"

"Tôi phải thừa nhận rằng cậu Tiêu có sức chiến đấu cái thế, thế nhưng, với thực lực của cậu Tiêu, e rằng vẫn chưa đủ để thách thức Đại Đế một phương?”

"Có điều, nếu như cậu Tiêu có gì cần, Thần Toán Tử tôi sẵn sàng dùng hết sức lực non yếu này!"

Thần Toán Tử nói với vẻ ung dung thản nhiên.

Một mặt, ông ta nhắc nhở Tiêu Chính Văn rằng thành Đại Phong và Đế Khư không giống nhau, vừa ám thị Tiêu Chính Văn về điểm đáng sợ của Đại Đế, nhưng cuối cùng vẫn bày tỏ nguyện vọng gia nhập phe của Tiêu Chính Văn!

Ngay cả Tiêu Chính Văn cũng phải thừa nhận, Thần Toán Tử đúng là rất lão làng.

Tiêu Chính Văn lại trò chuyện với Thần Toán Tử một lúc rồi xoay người rời đi.

Sau khi tiễn Tiêu Chính Văn ra khỏi Thần Toán Môn, mấy đệ tử của Thần Toán Môn bên cạnh mới quay đầu lại nói với Thần Toán Tử: “Môn chủ, những lời nói vừa nãy của ông, ngộ nhỡ bị người khác nghe được, e rằng hậu quả...”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK