Tiêu Chính Văn đưa Từ Phân về nhà trước, rồi bảo Ôn Bất Lâm điều tra chuyện này giúp mình.
Sau khi Ôn Bất Lâm biết được chuyện này cũng vô cùng ngạc nhiên.
Không ngờ thế lực ngầm của Giang Trung bây giờ lại ngang ngược như thế, quang minh chính đại bắt cóc cướp người đi khỏi bệnh viện.
Tuy chuyện này nên thuộc về cảnh sát tiến hành điều tra, nhưng nếu Tiêu Chính Văn đã có yêu cầu, nên quân đội Giang Trung bọn họ cũng phải tìm manh mối của đối phương trước.
Đối phương là một đoàn đội rất không chuyên nghiệp, số điện thoại của bọn chúng lại không mã hóa.
Thông qua thủ đoạn kỹ thuật, đã dễ dàng biết được vị trí đối phương đang ở.
“Tìm được vị trí của đối phương rồi, trong một nhà kho của ngoại ô thành phố, bây giờ tôi lập tức gửi định vị cho cậu”.
Sau khi tìm được manh mối, một tin nhắn định vị lập tức xuất hiện trong tay Tiêu Chính Văn.
“Cần liên lạc với bộ phận cảnh sát không?”
Tiêu Chính Văn trả lời: “Có thể nửa tiếng sau các người hẵng liên lạc với chúng, tôi lo cùng nhau hành động sẽ rút dây động rừng”.
Nếu như quy mô điều động của cảnh sát quá lớn, rất có khả năng sẽ khiến bọn chúng di chuyển địa điểm trước, nói cách khác là khiến đối phương giết luôn con tin.
Nếu mình một thân một mình đi, thì có thể chế ngự đối phương trước, đến lúc đó cảnh sát điều động có thể một lưới tóm gọn bọn chúng.
Mà trong nhà kho ở ngoại ô thành phố lúc này, hay tay hai chân của Khương Học Bác đều bị trói lên một cái ghế.
Xuất hiện trước mặt ông ta quả nhiên là đối thủ cạnh tranh của ông ta – ông chủ của quán thịt nướng đối diện.
Ông chủ này tên là Từ Nhị Cẩu, từ dưới quê đến lập nghiệp.
Toàn thuê những nhân viên là người trong thôn của mình, ở địa phương cũng có thế lực không nhỏ.
Mấy ngày này nhìn thấy quán thịt nướng mới mở của Khương Học Bác làm ăn vô cùng thuận lợi, thậm chí cướp đi mối làm ăn, khiến bọn chúng vô cùng khó chịu.
Hơn nữa, không biết gần đây xảy ra vấn đề ở đâu, luôn có khách khiếu nại thịt nướng của quán bọn chúng càng làm càng giả.
Nói thịt nướng của quán bọn chúng không tươi, ăn vào có mùi kỳ lạ.
Nhưng cũng đúng thật là như vậy, bởi vì thịt của quán Từ Nhị Cẩu không bán được, cho nên chỉ đành để trong tủ lạnh đến ngày hôm sau.
Thịt để lâu chắc chắn là có mùi, có những miếng thịt thậm chí đã biến chất, nhưng để tiết kiệm vốn, bọn chúng vẫn để thẳng lên vỉ nướng, hơn nữa dùng lượng hương liệu lớn để che giấu mùi trong đó.
Rất nhiều người ăn vào không cảm thấy có vấn đề, nhưng sau đó lại ở cả ngày trong nhà vệ sinh.
Chính vì như thế, bọn chúng nhận được rất nhiều khiếu nại, kinh doanh trong quán cũng ngày càng tệ.
Nhưng Từ Nhị Cẩu luôn cảm thấy là nguyên nhân của Khương Học Bác, chắc chắn là Khương Học Bác thuê người khiếu nại mình, làm tổn hại danh tiếng của quán mình, cố ý muốn phá bảng hiệu của mình.
Thế là ông ta tập hợp đồng hương của mình, thương lượng kế hoạch đối phó Khương Học Bác.
Mấy người bọn chúng đều là người không có học thức, lấy cớ đồ ăn có vấn đề, đến quán bên kia làm loạn một trận.
Thấy Khương Học Bác vâng vâng dạ dạ, thậm chí chúng còn đòi cả hai trăm nghìn tệ.
Sau khi trở về bọn chúng lo Khương Học Bác không đưa tiền, thậm chí có thế sẽ báo cảnh sát.
Nghĩ đi nghĩ lại, thế là chúng lại đến bệnh viện bắt Khương Học Bác, còn để lại tờ giấy cảnh cáo Từ Phân, bảo bà ta đừng báo cảnh sát.
Lúc này, Khương Học Bác đúng là đã chịu thiệt.
“Tôi nói rồi, trước nay tôi không có ác ý làm xấu danh tiếng của quán các anh, tôi cũng không cần dùng thủ đoạn này”, Khương Học Bác nói với giọng yếu ớt.
“Người Tu Hà bọn mày đều xấu xa, đừng nghĩ tao không biết!”
Từ Nhị Cẩu một mực khẳng định là do Khương Học Bác làm.
Hơn nữa người cũng đã bị bọn chúng bắt đi, bây giờ bọn chúng cũng không quan tâm quá nhiều.
“Tao nói là bọn mày làm thì chính là bọn mày làm! Lát nữa gọi điện cho vợ mày, bảo vợ mày chuẩn bị tiền, nếu không lấy được tiền, đừng trách bọn tao không khách sáo!”
Từ Nhị Cẩu vừa nói vừa bóp mặt Khương Học Bác, dùng bàn tay vỗ mạnh, để ông ta tỉnh táo nghe rõ lời nói của mình.
“Tôi biết rồi… Bây giờ cho tôi một ly nước được không… Giờ tôi vừa khát vừa đói…”
Khương Học Bác liếm môi.
Ông ta gần như đã một ngày không ăn, cũng không uống nước rồi.
“Bọn tao bắt mày, là muốn đòi tiền mày, mày còn muốn xin ăn với bọn tao à?”
Từ Nhị Cẩu tát một bạt tai lên mặt Khương Học Bác, đánh đến nỗi mắt ông ta nổ đom đóm.
Sau đó ông ta lại mang một ly nước đến, hất thẳng lên mặt Khương Học Bác.
“Không phải mày nói muốn uống nước sao? Vậy tao cho mày uống đủ!”
Từ Nhị Cẩu nói xong lại hất thêm một ly nước lên mặt Khương Học Bác.
Một đồng hương bên cạnh nhanh trí nói: “Không phải ông ta khát sao, loại người như ông ta không đáng để chúng ta lãng phí nước, ông ta chỉ xứng uống nước tiểu!”
“Đúng, không sai! Chỉ xứng uống nước tiểu!”
Người khác cũng nhao nhao hưởng ứng, lại bắt đầu cởi quần của mình.
Khương Học Bác nhìn thấy đối phương muốn sỉ nhục mình, thở hổn hển mắng chửi: “Các người… Nếu con rể tôi ở đây, tuyệt đối sẽ không tha cho các người!”
“Con rể của mày sao? Hừ, đừng nghĩ tao không biết, thằng con rể đó của mày là một thằng ở rể vô dụng, cái gì gọi là ở rể, mọi người biết không?”
Từ Nhị Cẩu nhìn sang đồng hương của mình rồi hỏi.
“Đó chính là kẻ hèn nhát! Thằng đó chính là một kẻ hèn, nếu cậu ta thật sự dám ở trước mặt tao, một đấm của tao có thể đánh chết cậu ta!”
Người khác cũng bật cười theo, một người trong đó thẳng chân đá Khương Học Bác ngã xuống đất.
Sau đó mấy người khác vây quanh Khương Học Bác cởi quần, đang định tiểu trên đầu ông ta.
Đột nhiên cửa nhà kho mở toang, giọng Tiêu Chính Văn từ ngoài cửa truyền vào.
“Ai nói muốn đánh chết tôi bằng một nắm đấm vậy?”