“Rắc!”
Trong nháy mắt, tia sét đã đánh xuống, Tiêu Chính Văn chỉ cảm thấy từ đầu tới chân, mỗi một tế bào bên trong cơ thể đều đang phải hứng chịu sự giày vò rất lớn.
Loại cảm giác đó giống như hàng vạn mũi tên xuyên qua tim, lại giống như bị mấy chục dòng điện cao áp công kích.
Chiến bào trên người Tiêu Chính Văn lập tức hoá thành hư không.
Ngay cả con dao quân đội năm cạnh trong tay anh cũng khẽ loé lên tin sáng màu bạc!
Thế nhưng đây mới chỉ là bắt đầu, sau khi Tiêu Chính Văn hứng chịu tia sét đầu tiên, chỉ trong vòng một giây ngắn ngủi, mấy chục tia sét lại bắt đầu giáng xuống.
Lúc này, khoảng không gian bên dưới và tầng mây trên bầu trời giống như được kết nối bởi vô số tia lửa điện, hàng nghìn hàng vạn tia sét vô tình giáng xuống mặt đất.
Ngay cả lớp đá vụn dưới chân Tiêu Chính Văn cũng vì dòng điện lưu cường đại được hình thành từ vô số tia sét nên mới biến thành trạng thái trong suốt!
Vào lúc Tiêu Chính Văn gần như đã rơi vào tuyệt vọng, giống như có một luồng sức mạnh ngoại lai mạnh mẽ phá bỏ sự kìm kẹp từ trường bên trong cơ thể anh.
Khoảnh khắc đó, Tiêu Chính Văn vội vàng điều động từ trường trong cơ thể, toàn lực đối kháng với vô vàn tia sét đang chèn ép xuống.
Hai nguồn lực vô cùng mạnh lao vào nhau tại một điểm.
Trong nháy mắt, cả gò đất Côn Luân loé lên một luồng ánh sáng còn rực rỡ hơn mặt trời gấp trăm nghìn lần.
Dù da thịt của Tiêu Chính Văn sớm đã cứng rắn như kim cương, thế nhưng lúc này cũng vì không chịu đựng nổi áp lực lớn tới vậy nên đã rách toác ra.
Máu tươi men theo miệng vết thương trên người Tiêu Chính Văn không ngừng chảy xuống.
Vào lúc Tiêu Chính Văn gần như đã sử dụng tới chút sức lực cuối cùng, chỉ thấy trước mắt đột nhiên xuất hiện hai luồng khí một đỏ một đen!
Chẳng mấy chốc, hai luồng khí này đã biến thành hình dáng của cá âm dương, lượn vòng giữa khoảng không bên trên đỉnh đầu của Tiêu Chính Văn.
Mặc dù hai luồng khí này vẫn không có cách nào ngăn cản được thiên uy cường đại, thế nhưng cũng giảm bớt được không ít áp lực cho Tiêu Chính Văn, ít nhất mỗi một tia sét giáng xuống cũng không mạnh như lúc mới ban đầu nữa!
Tiêu Chính Văn cuối cùng cũng thở phào một hơi.
Thế nhưng vào lúc này, những tiếng vang lớn đùng đoàng lại xuất hiện giữa không trung, giống như thiên uy ngông cuồng đó đã bị chọc giận.
Tầng mây khi trước vẫn còn màu xám, bỗng chốc đã biến thành màu đen!
Hai luồng điện lưu cực đại còn to hơn cả vại nước chuyển động qua lại như thoi đưa bên trong tầng mây.
“Nguy rồi!”
Tiêu Chính Văn nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng không khỏi trầm xuống.
Lúc này, anh đâu thể chịu đựng được kiếp nạn lớn như vậy?
Nếu như tia sét đó giáng xuống, ngay cả đá dưới chân Tiêu Chính Văn cũng sẽ bị dung hoà chỉ trong nháy mắt!
Dù có là thành phố Thiên Phủ ở cách gò đất Côn Luân mấy trăm cây số cũng có thể nhìn thấy rất rõ trên bầu trời giống như có một con rắn điện đang trườn bò bên trong tầng mây đen phía xa!
Thế nhưng luồng thiên uy này lại chần chừ mãi không giáng xuống, ngay cả Tiêu Chính Văn cũng cảm thấy hơi bất ngờ, lẽ nào là trận pháp của Nhạc Trung Kỳ và Đinh Phụng Kiều đã phát huy tác dụng?
Có điều, lúc Tiêu Chính Văn đang hoài nghi, chỉ thấy luồng điện lưu thô dày khi trước dần dần hấp thụ vô số tia điện lưu xung quanh, kích cỡ lại tăng thêm mấy chục lần!
“Ngang!”
Rồng thở?
Mặc dù loài động vật như rồng sớm đã không còn xuất hiện nữa, thế nhưng loại uy thế liếc nhìn chúng sinh, loại cảm giác áp chế huyết mạch đối với vạn vật này khiến cho hai đầu gối của Tiêu Chính Văn không khỏi hơi cong lại.
Đây là cảm giác quy phục dấy lên từ tận trong đáy lòng.
Sau khi tiếng thở của rồng vang lên, chỉ thấy một con rồng cực lớn màu bạc há miệng rất lớn bay vút xuống từ trên khoảng không cách mặt đất mấy chục nghìn mét, lao thẳng về phía Tiêu Chính Văn.
Trong nháy mắt, đá vụn khắp xung quanh đều bị cuồng phong cuốn lên trên khoảng không.
Mà Tiêu Chính Văn đang đứng phía dưới chỉ cảm thấy da thịt của mình đều sắp bị cuồng phong xé toạc ra đến nơi, mỗi một tấc da đều đang truyền tới đại não của anh cảm giác đau đớn cùng cực.
Ở trước thực lực và thiên uy tuyệt đối, bất kỳ loại trận pháp nào cũng chỉ là vô dụng.
Ngay cả hai con cá âm dương trên bầu trời vẫn luôn bảo vệ cho Tiêu Chính Văn cũng lập tức hoá thành hai luồng khí bình thường, bị cuồng phong thổi dạt đi mất!
“Ầm!”
Thậm chí không đợi Tiêu Chính Văn kịp hoàn hồn trở lại, trên mặt đất đã xuất hiện một quầng sáng cực cao, không chỉ là gò đất Côn Luân mà ngay cả khoảng sân nhỏ nơi mấy người Giang Vạn Long đang ở cũng có thể cảm nhận được sự chấn động của mặt đất!
Lúc này, ngay cả vệ tinh bên trong quỹ đạo không gian cũng bắt được vị trí của gò đất Côn Luân, một màn ánh sáng vô cùng chói mắt đột nhiên loé lên!
“Tiêu Chính Văn!”
Giang Vạn Long nhìn về phía gò đất Côn Luân, gào lên thất thanh.
Đồng thời, hai hàng nước mắt cũng đua nhau rơi xuống.
Tần Hán Quốc ngồi thụp xuống đất, đờ đẫn nhìn về phía đỉnh núi, nơi có những ánh hào quang màu trắng bạc rất lâu vẫn chưa tản đi.
Ở trong Thiên Tử Các tại Long Kinh xa xôi, bàn tay đang phê duyệt tấu chương của Thiên Tử đột nhiên run lên, mấy giọt mực đen rơi thẳng xuống trang giấy.
“Tiêu Chính Văn?”
Thiên Tử vô thức buông bỏ giấy bút trong tay xuống, quay đầu nói với Tần Vũ: “Có phải đã xảy ra chuyện lớn gì rồi không, tại sao… trong lòng bản quân lại đột nhiên hoảng loạn tới thế?”
Tần Vũ vội vàng mở điện thoại gửi vài tin nhắn cho mấy người quản lý công việc nội bộ của Hắc Băng Đài.
Chẳng bao lâu sau, điện thoại của Tần Vũ đã nhận được một đoạn video mà vệ tinh quay lại được.
Rõ ràng đoạn video này đã được phóng đại mấy trăm lần.
Chỉ thấy một tia sét cực đại hình rồng dài mấy chục mét, từ khoảng không tít trên cao giáng thẳng xuống người một chàng trai trẻ tuổi đang đứng trên đỉnh núi Côn Luân!
Chàng trai trẻ đó cả người trần truồng, cùng lúc tia sét hình rồng giáng xuống thì một binh khí cũng được ném ra từ trong tay.
Con dao quân đội năm cạnh?
Nhìn thấy loại vũ khí vô cùng quen thuộc bên trong màn hình kia, Tần Vũ không khỏi hít sâu.
Không cần phải tra hỏi thêm gì nữa, người này không phải Tiêu Chính Văn thì còn có thể là ai.
“Thiên Tử, e rằng thật sự đã xảy ra chuyện rồi, vua Bắc Lương đang gặp nạn ở gò đất Côn Luân!”
Tần Vũ nói tới đây, giọng nói cũng trở nên nghẹn lại.
“Cậu nói gì cơ?”
Thiên Tử đứng bật dậy mở to mắt nhìn Tần Vũ, nói: “Sao vua Bắc Lương lại có thể gặp nạn ở gò đất Côn Luân, ai? Là ai làm?”
Nói xong, Thiên Tử giật phắt lấy điện thoại của Tần Vũ, sau khi mở đoạn video đó thì ngay cả Thiên Tử cũng sững sờ!
Thông qua tư liệu hình ảnh mà vệ tinh quay lại được, có thể nhìn thấy rất rõ ngay cả ngọn núi dưới chân Tiêu Chính Văn cũng bị dung hoà mất gần một mét!
Vô số đá vụn hoá thành giọt nước chỉ trong nháy mắt, mà bóng dáng của Tiêu Chính Văn cũng hoàn toàn biến mất bên trong bức màn ánh sáng đó.
Ngoài ra, màn ánh sáng đó rất lâu vẫn chưa tản đi!
Có thể thấy rằng, Tiêu Chính Văn đang ở trong trung tâm của gió bão phải chịu đựng thiên uy khủng bố tới mức nào!
Tiêu Chính Văn dẫu sao cũng chỉ là một con người, không phải thần thánh!
Dù có là thiên thần, ở trong thiên uy khủng bố như vậy cũng khó mà giữ được mạng sống!
“Chuyện này… chuyện này rốt cuộc là sao vậy?”
Thiên Tử thất thần lùi ra sau liên tiếp mấy bước, điện thoại trong tay cũng rơi xuống mặt đất.
Lẽ nào Tiêu Chính Văn đã chết thật rồi sao?
Thiên Tử không dám tin vào sự thật này, thế nhưng tất cả những gì diễn ra trước mắt đã đủ để nói rõ mọi chuyện!
Tiêu Chính Văn…
“Thiên Tử, tôi đã cử người tới đó rồi, nhưng bất luận là máy bay trực thăng hay máy bay chiến đấu tốc độ siêu âm cũng đều không thể tiếp cận khu vực đó!”
“Thậm chí cách Côn Luân bên ngoài năm cây số, tất cả máy móc thiết bị đều mất đi tác dụng, đã có sáu chiếc máy bay gặp nạn ở gần đó!”
“Hơn nữa, dựa theo máy thăm dò, nhiệt độ ở khu vực đó cao tới mấy chục nghìn độ, không một ai có thể sống sót bước ra từ một nơi có nhiệt độ cao tới thế!”
Tần Vũ cúi đầu, giọng nói vô cùng đau thương.
Đừng nói là con người, dù có là thiết bị, sau khi tiến vào khu vực đó cũng sẽ hoá thành nước thép chỉ trong nháy mắt!
“Quốc tang!”
Thiên Tử sững sờ tại chỗ năm phút đồng hồ, sau đó mới thốt ra được vỏn vẹn hai chữ!