Đến khi Tần Vũ rời đi, Độ Thiên Chân Nhân mới truyền đạt lời của Tiêu Chính Văn lại: “Mọi người có thể đi rồi! Chủ thượng nhà tôi có lời muốn nói với các vị, là người làm ăn kinh doanh thì nên dồn hết tâm tư vào việc kinh doanh chứ không phải hùa theo nịnh bợ”.
Dứt lời, Độ Thiên Chân Nhân phất tay áo đi vào biệt thự.
Mãi đến lúc này các ông lớn trong giới kinh doanh mới thở phào.
Họ đâu còn nhớ Độ Thiên Chân Nhân đã nói những gì, dù sao nhặt được mạng sống về đã là thu hoạch lớn nhất ngày hôm nay của họ rồi.
Nhìn bóng lưng rời đi của đám người này, Khương Vy Nhan xoay người nói với Tiêu Chính Văn: “Hôm nay nguy hiểm thật đấy, lúc nãy em toát mồ hôi thay anh luôn”.
“Người nhà họ Trương sẽ không đến gây phiền phức cho chúng ta nữa chứ?”
Lúc nãy khi Tiêu Chính Văn đánh nhau với Trương Đạo Linh, Khương Vy Nhan đứng nhìn qua cửa sổ trên tầng hai.
Khương Vy Nhan tận mắt nhìn thấy hết từng cảnh tượng đó.
Đồng thời cũng tạo ra nhận thức mới cho cô.
Hóa ra võ thuật có thể điều khiển cả bầu trời.
Ngay cả hiện tượng thời tiết cũng sẽ thay đổi bởi võ thuật.
Tiêu Chính Văn khẽ lắc đầu, nhà họ Trương ra sao thì anh không biết, cũng không muốn biết.
Người ta thường nói binh đến tướng chặn, nếu đã gây hận thù rồi thì không thể sợ, càng sợ đối thủ càng ra sức ép người.
“Nhà họ Trương ra sao là chuyện của họ, mấy ngày nay em thấy thế nào rồi?”
Tiêu Chính Văn vừa nói vừa kéo tay Khương Vy Nhan đến, ngồi bên giường với cô.
Bình thường vừa mới sinh em bé thì sức khỏe của Khương Vy Nhan hẳn nên rất yếu mới đúng, nhưng từ khi bé con chào đời, Khương Vy Nhan lại hồi phục sức khỏe với tốc độ kinh người.
Chỉ trong hơn một ngày ngắn ngủi, Khương Vy Nhan đã khôi phục lại thực lực cảnh giới chiến thần địa cấp ba sao.
“Em thấy… hình như khỏe hơn lúc mang thai nhiều, tinh thần cũng tốt hơn không ít, ngay cả bản thân em cũng rất khó hiểu. Bình thường vừa sinh xong thì phải nghỉ ngơi một tháng, nhưng lần này…”
Suy cho cùng Khương Vy Nhan cũng không phải sinh lần đầu, thế nên vẫn có kinh nghiệm.
Nhưng ngay cả cô cũng không giải thích rõ được rốt cuộc cơ thể mình thế nào.
Tiêu Chính Văn khẽ gật đầu, bất kể là nguyên nhân gì, chỉ cần sức khỏe Khương Vy Nhan hồi phục như ban đầu thì đều là chuyện tốt.
“Hồi phục nhanh có thể liên quan đến cảnh giới của em, nhưng bắt đầu từ bây giờ anh vẫn muốn dạy em cái khác”.
Tiêu Chính Văn khẽ nhéo chóp mũi Khương Vy Nhan.
“Dạy em cái khác ư?”
Khương Vy Nhan hơi khó hiểu nhìn Tiêu Chính Văn.
Tiêu Chính Văn gật đầu nói: “Phải!”
Nói rồi Tiêu Chính Văn lấy một khăn tắm ra rồi liên tục vò trong lòng bàn tay, một lúc sau mới đưa tay xoa nhẹ lên lông tơ của Khương Vy Nhan.
“Em cảm nhận được không?”
Tiêu Chính Văn khẽ cười hỏi.
Khương Vy Nhan không khỏi bật cười nói: “Tất nhiên là cảm nhận được rồi, đây chẳng phải là lực từ mà chúng ta từng được học ở trường lúc còn nhỏ đó sao? Nếu cọ sát với áo len thì sẽ có cảm giác mạnh hơn”.
“Đúng rồi!”
Tiêu Chính Văn gật đầu nói: “Nhưng em có biết lực từ này có từ đâu không?”
Vấn đề này bỗng chốc làm khó Khương Vy Nhan, mặc dù mọi người đều biết rõ nguyên lý nhưng khi hỏi đến nguồn gốc của lực từ này thì ít ai biết.
Nếu nói là thế giới bên ngoài thì tại sao bình thường không cảm nhận được?
Nếu ở bên trong, vậy tại sao phải mượn sự trợ giúp của khăn tắm?
Khương Vy Nhan suy nghĩ hồi lâu cuối cùng vẫn lắc đầu nói: “Chồng ơi, em chưa từng nghĩ đến vấn đề này của anh”.
“Từ trường!”
Tiêu Chính Văn dửng dưng nói: “Trong cơ thể mỗi người đều có một loại từ trường liên kết với thế giới bên ngoài hoặc vũ trụ, thế nên máu trong người chúng ta mới có thể lưu thông”.
“Chúng ta mới có thể thuận lợi hô hấp”.
“Nhưng người bình thường không có cảm giác gì với từ trường này, càng không thể khống chế sự mạnh yếu của từ trường có điều, cường giả thì lại khác, có thể nói từ lúc đầu võ thuật Hoa Quốc đã có mối liên kết chặt chẽ với từ trường”.
Sau đó Tiêu Chính Văn giải thích lại những gì anh lĩnh hội được trong khoảng thời gian này.
Ban đầu, Khương Vy Nhan nghe mà chẳng hiểu gì.
Nhưng càng nghe Khương Vy Nhan càng mở to mắt.
Mặc dù cô vẫn không hiểu lắm, nhưng ít nhất đã có thể hiểu được một chút.
Nhất là khi Tiêu Chính Văn giơ cánh tay rồi khẽ vung lên, một luồng sáng màu trắng lóe lên, đồng thời trong không trung bỗng xuất hiện một tia sấm chớp càng khiến Khương Vy Nhan cực kỳ kinh ngạc.
“Đây… đây là từ trường anh tự tạo ra sao?”
Khương Vy Nhan ngạc nhiên nhìn Tiêu Chính Văn nói.
“Phải, chỉ là mới bắt đầu thôi, khả năng khống chế từ trường của em không mạnh, không thể đạt đến hiệu quả này. Ngoài ra, còn cần đến trận pháp để mở rộng năng lượng từ trường mới có hiệu quả được như thế này”.
Tiêu Chính Văn giảng giải lại nội dung quan trọng của Tam Tuyệt Trận cho Khương Vy Nhan.
Sau khi nghe Tiêu Chính Văn giải thích cụ thể, Khương Vy Nhan cũng đã hiểu rõ hơn một chút.
Khả năng hiểu được trận pháp của Khương Vy Nhan cực kỳ mạnh.
Đến mức Tiêu Chính Văn chỉ giảng giải một lần thì Khương Vy Nhan đã có thể nắm chắc phần tinh túy nhất trong đó.
“Thế cũng có thể nói trận pháp là sự liên kết giữa ý nghĩ và từ trường, chỉ cần đạt đến mức độ liên kết lẫn nhau thì có thể tùy ý khống chế từ trường của…”
Đang nói thì ngón tay Khương Vy Nhan khẽ run, một luồng sức mạnh vô hình phát ra từ ngón tay cô, sau đó một tiếng ầm vang lên, bàn gỗ cách đó vài mét bị vỡ tan tành.
Mặc dù uy lực ở mức độ này không đáng kể với cường giả cảnh giới chiến thần.
Nhưng ít ra cũng xem như là sự tiến bộ của Khương Vy Nhan.
Dù sao cũng là lần đầu tiên dùng trận pháp, có thể làm được giống Khương Vy Nhan đã không dễ rồi.
“Chồng ơi! Là… là vậy sao?”
Khương Vy Nhan hơi căng thẳng nhìn Tiêu Chính Văn.
“Đúng rồi, chỉ là em chưa quen cảm giác này, vừa bắt đầu đã có thể làm được như em đã không dễ rồi”.
Tiêu Chính Văn mỉm cười nói.
Thật ra ban đầu khi Tiêu Chính Văn có trong tay trái tim rồng Kim Long thì cũng có thể khai triển vài trận pháp tương tự ảo ảnh.
Nhưng mấy trận pháp đó chỉ là trận pháp cấp thấp nhất trong tất cả các trận pháp, chẳng có lực sát thương gì với cao thủ.
Được Tiêu Chính Văn khen, Khương Vy Nhan lập tức tràn đầy tự tin.
Nhưng vì còn phải chăm sóc con nhỏ, Khương Vy Nhan chỉ luyện một lát rồi vội vàng chạy đến phòng trẻ em cho con uống sữa.
“Chủ thượng, bên ngoài có người tên là Duẫn Chí Thành muốn gặp cậu, nói là Bắc Minh Tông gì đó, không biết cậu có muốn gặp không?”
Khương Vy Nhan vừa đi, Độ Thiên Chân Nhân đẩy cửa bước vào.
“Người đó có nói là chuyện gì không?”
Tiêu Chính Văn nhíu mày nói.
“Không nói, nhưng nhìn dáng vẻ chắc là cố ý đến gặp cậu, có lẽ là tin cậu đánh bại Trương Đạo Linh đã truyền ra ngoài, thế nên cố ý đến tỏ lòng thành”.
Độ Thiên Chân Nhân cười gượng nói.
“Thôi vậy, bảo ông ta đi đi, cứ nói tôi không có thời gian gặp ông ta”.
Dứt lời, Tiêu Chính Văn bất lực xua tay.
Tiêu Chính Văn chẳng có hứng thú với mấy kiểu gặp mặt này.
“Vâng!”
Nói xong, Độ Thiên Chân Nhân xoay người rời khỏi phòng.
Không lâu sau, Độ Thiên Chân Nhân quay lại, đến gần Tiêu Chính Văn nói: “Chủ thượng, cậu ta nói có chuyện quan trọng muốn nói với cậu”.
“Chuyện gì?”
Tiêu Chính Văn quay đầu lại hỏi.
“Liên quan đến nhà họ Trương ở Thiên Sơn. Nhưng tôi hỏi cậu ta cụ thể là chuyện gì, cậu ta lại không chịu nói”.
Độ Thiên Chân Nhân nhỏ giọng nói.
“Cho anh ta vào đi!”
Nói xong, Tiêu Chính Văn chỉ về hướng phòng sách.