Mục lục
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2681: Hổ mọc thêm cánh

Lúc nước Tần đánh sáu nước, Ngụy Vinh Kỳ cũng kháng cự đến thành trì cuối cùng của nước Ngụy, cho đến khi tất cả binh lính bên cạnh chết hết, hắn mới buộc phải trốn ra vùng ngoài lãnh thổ.

Dù thế lực ở vùng ngoài lãnh thổ có hùng hậu đến đâu, đưa ra điều kiện hấp dẫn đến thế nào đi chăng nữa thì Ngụy Vinh Kỳ vẫn luôn tin rằng không phải người của mình thì chắc chắn sẽ có ý đồ khác.

Mà những lời Long Cổ vừa nói càng chứng tỏ rằng hôm nay sẽ là ngày chết của Tiêu Chính Văn.

Điền Kỵ mưu kế thâm sâu, chắc chắn không thể trở về thành Thiên Khu mà không có sự chuẩn bị gì.

Lúc này, trên đỉnh núi Long Vân, khí tức của Tiêu Chính Văn không ngừng tỏa ra, còn khí tức của Điền Kỵ cũng bùng lên, thậm chí ông ta còn khí thế hơn cả Tiêu Chính Văn.

Dù sao ông ta cũng đã sống mấy nghìn tuổi, là nhân vật lớn, hơn nữa bao nhiêu năm qua ông ta luôn tích lũy công pháp và chiến pháp, thực lực đã đạt tới mức độ không thể đo lường.

Ở cấp bậc Ngụy Tiên này, Điền Kỵ là cường giả thuộc top đầu, còn Tiêu Chính Văn chỉ vừa đạt tới cảnh giới Ngụy Tiên, khoảng cách giữa hai người gần như không thể so sánh.

Điền Kỵ phất tay một cái, cả núi Long Vân đột nhiên thay đổi, gió mạnh nổi lên, vô số luồng sáng tỏa ra, Điền Kỵ cũng bay lên, ánh sáng thần thánh phía sau thay thế cả mặt trời chói lọi trên trời.

Đây là trận pháp mai phục thập diện mà Điền Kỵ đã chuẩn bị từ trước. Lúc này, hàng ngàn dặm xung quanh đều bị cuốn vào trận pháp này, trời đất phương này cũng nằm trong vùng sức mạnh của Điền Kỵ.

Chỉ khi đạt tới cảnh giới Ngụy Tiên, mới có thể có được vùng sức mạnh của riêng mình.

Trong vùng sức mạnh của riêng mình, Điền Kỵ là vị thần sáng thế của trời đất nơi này.

Kết hợp với trận pháp mai phục thập diện, lại chẳng khác gì hổ mọc thêm cánh.

Trong trận pháp này, Điền Kỵ có thể tùy ý điều khiển sinh khí và tử khí, ông ta chính là thần của thế giới này.

Ầm ầm ầm!

Sấm sét vang dội trên bầu trời, Điền Kỵ tiến lên một bước, giẫm lên núi sông vạn dặm, vô cùng khí thế.

Một giây sau, Điền Kỵ phất nhẹ tay, một luồng gió vô hình từ mọi phía hướng đến Tiêu Chính Văn.

“Tiêu Chính Văn, cậu không biết điều thì đừng trách tôi ra tay tàn nhẫn. Hôm nay, tôi sẽ đích thân tiễn cậu lên đường!”

Vừa dứt lời, luồng gió điên cuồng kia hóa thành trận mưa lửa vô tận rơi xuống, giống như vô số thiên thạch phóng về phía Tiêu Chính Văn.

Trong hư không dường như sinh ra một bàn tay vô hình, trói chặt tay chân Tiêu Chính Văn.

Đây cũng chính là điểm đặc biệt nhất của trận pháp mai phục thập diện, bất cứ ai tiến vào trận pháp đều sẽ bị sức mạnh vô hình trong trận pháp trói chặt.

Lửa trên trời giáng xuống, bất cứ kẻ nào bị kẹt trong trận pháp này cũng chỉ có thể ngồi chờ chết.

Có thể nói, đòn tấn công này của Điền Kỵ vừa bắt đầu đã có thể khiến Tiêu Chính Văn không ngóc đầu lên nổi.

Tiêu Chính Văn ngẩng đầu liếc nhìn Điền Kỵ, sau đó bước sang bên cạnh một bước, mặc dù chỉ cách một bước chân, nhưng lại khéo léo tránh được đòn tấn công.

Sau khi Tiêu Chính Văn tránh được đòn tấn công, lập tức tung cú đấm.

Một con rồng từ trong tay áo Tiêu Chính Văn bay ra, lập tức mở ra một đường máu trong hư không.

Khí tức của trận pháp mai phục thập điện cũng bị rồng trấn áp.

Nhìn thấy rồng bay ra khỏi áo Tiêu Chính Văn, hai mắt Điền Kỵ lóe sáng.

Con rồng đó không hề tầm thường.

Rồng chỉ là một truyền thuyết đối với những người ở thời đại của Điền Kỵ.

Nhưng đối với võ giả, ngay cả một tia khí tức của rồng cũng có thể coi là bảo vật, vậy mà Tiêu Chính Văn lại có thể tùy ý điều khiển cả một con rồng.

Mặc dù con rồng đó chỉ là ảo ảnh, nhưng hóa rồng cần một số điều kiện quyết định, đó là phải có trái tim của rồng.

Nói cách khác, trong cơ thể Tiêu Chính Văn có ít nhất một trái tim rồng.

Trước đó, Điền Kỵ thấy rất coi trọng Tiêu Chính Văn, thậm chí còn dàn trận mai phục thập diện để đối phó với Tiêu Chính Văn.

Nhưng lúc Tiêu Chính Văn phất tay, một con rồng lớn xuất hiện, ông ta cảm thấy mình vẫn đánh giá thấp Tiêu Chính Văn.

Dựa vào con rồng này, sức chiến đấu của Tiêu Chính Văn ít nhất cũng được nhân đôi.

“Không ngờ trên người cậu lại có tim rồng! Chẳng trách các thế lực ở vùng ngoài vũ trụ đều mong muốn thu phục được cậu!”
Chương 2682: Ai chiếm ưu thế?

“Lúc đầu, tôi không hiểu vì sao bọn họ lại muốn bắt sống cậu, bây giờ thì tôi hiểu rồi, thì ra trên người cậu có bí mật lớn!”

Mặc dù đòn tấn công của Điền Kỵ đã bị Tiêu Chính Văn hóa giải, nhưng khí tức của ông ta vẫn không ngừng tỏa ra, không hề có chút lo lắng nào.

Điền Kỵ đã trả qua vô số trận chiến, lại từng là tướng quân nước Tề, có cảnh tượng nào mà ông ta chưa từng thấy chứ?

Một đòn tấn công không thể nói lên được kết quả, cho dù Tiêu Chính Văn có thể dễ dàng phá vỡ đòn tấn công của ông ta thì đã sao?

Xét về tuổi tác, kinh nghiệm chiến đấu hay thực lực, ông ta đều hơn hẳn Tiêu Chính Văn.

Lúc này, Tiêu Chính Văn cũng phải nhìn Điền Kỵ với vẻ kính nể, những đối thủ trước đây đều không thể đỡ nổi một đòn của Tiêu Chính Văn.

Đây là lý do tại sao Tiêu Chính Văn có thể giết đối phương chỉ bằng một cú đánh.

Nhưng Điền Kỵ thì khác, đòn tấn công thứ nhất không thành, đòn tấn công tiếp theo vẫn không chút sơ hở.

Chẳng trách nhiều năm qua, Điền Kỵ vẫn chưa từng gặp đối thủ thật sự.

Điền Kỵ vừa vung tay, vô số mũi tên từ dưới đất bay lên trời, tạo ra tiếng rít lớn.

Trên không trung, vô số mũi tên tụ lại thành một con rắn khổng lồ.

Con rắn khổng lồ này vô cùng đáng sợ, thân rắn dài hàng nghìn mét. Trên đầu rắn ngẩng cao phun ra một chữ rắn đỏ rực.

“Xì!”

Khi con rắn phun ra ngọn lửa đỏ rực, nó há to cái miệng đầy máu hướng về phía Tiêu Chính Văn.

Vô số mũi tên lập tức phóng về phía Tiêu Chính Văn.

Mũi tên, địa hỏa, tử khí gần như hình thành một bức tường kín, nhốt Tiêu Chính Văn vào góc chết.

Tiêu Chính Văn chỉ ngẩng đầu liếc nhìn con rắn khổng lồ với vẻ chế nhạo, sau đó vô số luồng ánh tỏa ra, tạo thành một tấm màn sáng màu vàng kim, bảo vệ Tiêu Chính Văn.

Vô số mũi tên và tử khí đồng thời biến mất, không còn tiếng động.

Điền Kỵ nhân lúc Tiêu Chính Văn đang chặn con rắn khổng lồ, dùng kiếm chém vào Tiêu Chính Văn.

Nhát kiếm này như chia cắt trời đất, cả hư không chia lìa.

Kiếm Cảnh của ông ta mạnh hơn Kiếm Thánh rất nhiều lần.

Nhát kiếm này không chỉ chia đôi trời đất, mà còn chia cắt cả sinh tử.

“Thực lực quả nhiên phi phàm!” Tiêu Chính Văn cũng phải tán dương một câu.

Ngay sau đó, Tiêu Chính Văn phất tay, rút kiến Tần Vương, đối đầu với mũi kiếm của Điền Kỵ.

Kiếm của Tiêu Chính Văn liên kết với trời đất bởi khí vận Đế Vương, sinh tử xoay chuyển trong tích tắc, như thể trời và đất đã bị chia cắt thành hai phía lại một lần nữa mở ra sinh khí và luân hồi.

Lúc này, theo nhát kiếm của Tiêu Chính Văn, trời đất trở nên méo mó, xen vào nhau, sinh khí và tử ký cũng dính vào nhau, trở nên hỗn loạn.

“Không ngờ, Điền Kỵ lại có thực lực như vậy!” Ngụy Vinh Kỳ kinh ngạc nói.

Nhát kiếm này của Điền Kỵ không thể diễn tả bằng lời, dường như có thể cắt đứt liên kết giữa trời đất, tương đương với việc cắt đứt đại đạo.

Tương tự như vậy, nhát kiếm của Tiêu Chính Văn cũng khiến mọi người kinh ngạc, ngay cả Long Cổ cũng phải ngạc nhiên hết lần này đến lần khác.

“Thật ra nếu so sánh thì tài năng của Tiêu Chính Văn giỏi hơn hẳn! Cậu ta mới ba mươi tuổi, đã có thể lĩnh ngộ Quy Chân, xem ra chúng ta đã đánh giá thấp cậu ta rồi!”

Long Cổ nhìn chằm chằm vào Tiêu Chính Văn rồi thở dài.

Ánh sáng chói mắt khiến mọi người không thể nhìn thẳng.

Bỗng chốc, hai người lại đối mặt lần nữa trên không trung, khăn xếp trên đầu Điền Kỵ đã bị Tiêu Chính Văn chém đứt, nhưng Tiêu Chính Văn vẫn bình an vô sự.

“Xì!”

Ngụy Vinh Kỳ kinh ngạc nhìn Tiêu Chính Văn, lắc đầu nói: “Tên Tiêu Chính Văn này đúng là quỷ quái!”

“Xét về kiếm pháp, tuy Điền Kỵ kém hơn, nhưng Tiêu Chính Văn cũng chưa chắc đã chiếm ưu thế hơn!” Long Cổ ẩn ý nói.

Ông ta vừa dứt lời, Điền Kỵ đã cười nhạt, chỉ tay lên trời.

Hả?

Tiêu Chính Văn kinh ngạc khi nhìn thấy động tác này.

Động tác này giống hệt những gì Hạo Thiên Sáng Thế từng dạy cho anh! Lẽ nào ông ta có liên quan với Hạo Thiên Sáng Thế?
Chương 2683: Sống lại từ trong cõi chết

Quả nhiên, một giây sau, Điền Kỵ lạnh lùng gầm lên: “Thiên Tinh Cửu Diệu!”

Khi ông ta vừa nói dứt lời, vô số ngôi sao đồng loạt rơi xuống, mưa sao băng vô tình trút xuống mặt đất!

Trong lòng Tiêu Chính Văn thầm thốt lên nguy rồi!

May là bản thân đã có được kế truyền của Hạo Thiên Sáng Thế từ lâu, biết được điểm ảo diệu của Thiên Tinh Cửu Diệu này, nếu không ở cảnh giới này của bọn họ, sử dụng Thiên Tinh Cửu Diệu rõ ràng có thể huỷ diệt cả một khu vực lớn!

“Thiên Diệu!”

Tiêu Chính Văn cũng chỉ về phía bầu trời, đất trời một phương này lập tức loé lên một tia sáng màu bạc!

“Ầm!”

Tức thì, ngay cả những người đang đứng quan sát trận đấu ở phía xa cũng đều cảm nhận được khoảng không xung quanh đột nhiên chấn động, sức mạnh vô hình lập tức hướng về phía màn sao khủng khiếp kia!

Vào khoảnh khắc đôi bên sắp sửa va vào nhau, đột nhiên Điền Kỵ mạnh mẽ vung tay ra, kết hợp khí tức sinh tử của đất trời một phương vào làm một với màn mưa sao băng vô tận kia!

Sinh khí và tử khí, cộng thêm mưa sao băng chẳng khác gì tăng sức công phá của màn mưa sao băng lên gấp đôi!

Nhìn thấy cảnh tượng này, ngay cả Long Cổ cũng không khỏi trợn trừng hai mắt!

Đây rõ ràng chính là ý tưởng của thiên tài!

Mưa sao băng đến từ những ngôi sao bên trong vũ trụ, mà sinh khí và tử khí chỉ thuộc về đất trời nhỏ bé một phương, bất cứ ai cũng rất khó mà nghĩ ra rằng hai thứ này lại có thể kết hợp với nhau một cách hoàn mỹ như vậy!

“Điền Kỵ này quả nhiên không tầm thường!”, Long Cổ không kiềm chế được mà cảm thán một câu.

Khi sinh khí và tử khí kết hợp lại cùng với vô số ngôi sao đang rơi xuống, cả bầu trời đều biến thành một màn ánh sáng vô cùng diễm lệ!

“Tiêu Chính Văn, cậu chưa từng được nhìn thấy chiêu thức Thiên Tinh Cửu Diệu này của tôi đâu nhỉ? Dù là Hạo Thiên Sáng Thế thì cũng không có được thủ đoạn ở đẳng cấp này giống như tôi!”

“Chỉ cần bị sao băng làm cho bị thương, tính mạng của cậu sẽ lụi tàn đi nhanh chóng, tới lúc đó, dù có đột phá nữa cũng hoàn toàn vô dụng, chỉ có thể chờ chết mà thôi!”

“Bây giờ cậu biết tỉnh ngộ thì vẫn còn kịp đấy!”

Điền Kỵ nở nụ cười hiểm độc nhìn về phía Tiêu Chính Văn, chiêu thức Thiên Tinh Cửu Diệu này của ông ta quả thực đã học được từ chỗ của Hạo Thiên Sáng Thế, chỉ có điều còn có thêm sự cải tiến của ông ta, uy lực đã không còn là thứ mà Thiên Tinh Cửu Diệu chính gốc có thể so bì!

Hơn nữa đây cũng là một trong số những sát chiêu trong suốt nhiều năm nay của Điền Kỵ.

Điền Kỵ vừa nói dứt lời, một ngôi sao băng lập tức lướt qua ngang người Tiêu Chính Văn, ngay sau đó, một luồng tử khí cùng với lửa có khi sao băng rơi xuống chạm tới một bên góc áo của Tiêu Chính Văn!

Một giây sau, trên người Tiêu Chính Văn giống như châm lên một ngọn lửa rất lớn, thế nhưng ánh lửa chỉ loé lên rồi lại biến mất không thấy tăm hơi!

Nhìn thấy cảnh tượng này, Điền Kỵ không khỏi phá lên cười lớn.

Ánh lửa đó chính là linh hoả, có thể thiêu đốt sinh khí của Tiêu Chính Văn cho tới khi nào anh cạn kiệt sinh khí mà chết!

Lúc này, cả người Tiêu Chính Văn đều giống như bị bao vây bên trong đám lửa lớn, sinh khí cũng đang nhanh chóng chảy vào bên trong!

Thậm chí linh hoả vô tận đã đốt tới gần tim của Tiêu Chính Văn luôn rồi!

Thế nhưng vào khoảnh khắc linh hoả sắp sửa chạm tới tim, một luồng khí tức màu trắng bạc đột nhiên bộc phát ra từ trong lồng ngực của Tiêu Chính Văn!

Là khí tức của trái tim rồng Ngân Long!

Trái tim rồng này vừa xuất hiện đã dập tắt linh hoả!

Tiêu Chính Văn kiểm tra một lượt, thấy linh hoả đã hoàn toàn lụi tắt thì mới điềm nhiên cười nói: “Xem ra ông cũng thật sự là một đối thủ rất nguy hiểm!”

Những lời này tuyệt đối là sự đánh giá xuất phát từ tận đáy lòng Tiêu Chính Văn!

Nếu như không phải Tiêu Chính Văn đã sở hữu ba trái tim rồng và nửa trái tim rồng Bạch Long thì lúc này anh đã hoàn toàn mất đi năng lực đối kháng!

Có thể nói trái tim Ngân Long đã giúp Tiêu Chính Văn sống lại từ trong cõi chết ngay chính vào thời khắc nguy cấp nhất!

Nhìn thấy cảnh tượng này, Khổng Tề Thiên không khỏi thầm nghiến răng!

Tiêu Chính Văn thật sự quá may mắn, lại có thể có được ba trái tim rồng bên trong thế tục, hơn nữa còn dung hợp được với chúng, nếu như không có trái tim rồng trợ lực thì ban nãy Tiêu Chính Văn có lẽ đã chết trong tay Điền Kỵ!
Chương 2684: Kiêng nể

“Xem ra lời đồn không phải là giả, Tiêu Chính Văn này có được sự trợ giúp của tim rồng, không ngờ cho dù không có được bí mật của di tích Long tộc, chỉ cần có được trái tim rồng thôi mà đã có thể thần uy tới thế!”

Nguỵ Vinh Kỳ lúc này cũng nhìn về phía Tiêu Chính Văn với vẻ ngưỡng mộ không thôi.

Đồng thời, Nguỵ Vinh Kỳ cũng âm thầm nhắc nhở bản thân, sau này không đến bước đường cùng thì tuyệt đối sẽ không đối đầu với Tiêu Chính Văn!

Thủ đoạn và con át chủ bài của người này rõ ràng quá nhiều, hơn nữa mỗi một con át chủ bài đều khiến cho người ta không thể ngờ tới!

Ngay cả Long Cổ cũng đang thầm cảm thấy kiêng dè Tiêu Chính Văn, đây mới chỉ là ba trái tim rồng mà thôi, nếu như để Tiêu Chính Văn có được trái tim Bạch Long hoàn chỉnh, lại có được trái tim rồng Hắc Long nữa thì anh sẽ trở thành sự tồn tại khủng khiếp tới độ nào?

Điền Kỵ cũng chú ý tới việc linh hoả trên người Tiêu Chính Văn đột nhiên bị một luồng sức mạnh thần bí dập tắt thì không khỏi kinh ngạc!

Trước đây ông ta cũng từng gặp rất nhiều cao thủ, thậm chí có một số người còn đáng sợ hơn cả Tiêu Chính Văn, thế nhưng tới cuối cùng bọn họ đều chết bên dưới linh hoả!

Mà Tiêu Chính Văn trước mắt lại có thể dập tắt toàn bộ linh hoả chỉ trong nháy mắt, điều này rõ ràng vượt ngoài dự liệu của ông ta!

“Hừ! Cậu quả nhiên không giống với mọi người! Có điều cậu cũng đừng vui mừng quá sớm, bây giờ vẫn chỉ mới là bắt đầu mà thôi!”

Thế nhưng vào khoảnh khắc Điền Kỵ vừa nói dứt lời, cả người Tiêu Chính Văn đột nhiên bộc phát ra một tia sáng màu vàng!

Ánh sáng màu vàng đó chói mắt dị thường, giống như thần linh từ trên trời đáp xuống, bị ánh sáng màu vàng bao vây chặt chẽ vào bên trong!

Ngay cả trận pháp mà Điền Kỵ đã bày bố đâu ra đó khi trước cũng hoàn toàn mất đi tác dụng với Tiêu Chính Văn!

Lúc này, tất cả mọi người lại trở nên kinh ngạc!

Cùng lúc tia sáng màu vàng đó xuất hiện, một con rồng nhỏ màu vàng như ẩn như hiện, phía trên đầu rồng, cặp mắt rồng lạnh tanh đang nhìn thẳng về phía trước!

Chỉ cần là người bị đôi mắt này nhìn thẳng, không một ai là không dấy lên một cảm giác rét lạnh thấu xương từ tận sâu đáy lòng!

“Thiên Tinh, Cửu Diệu!”

Tiêu Chính Văn lập tức giơ một tay lên chỉ trời!

Cũng đều là Thiên Tinh Cửu Diệu, thế nhưng Thiên Tinh Cửu Diệu mà Tiêu Chính Văn thể hiện ra lại giống như có thần trợ lực, một cỗ sức mạnh của sao trời cứ thế giáng xuống từ trên chín tầng mây!

Chín ngôi sao đều loé lên ánh hào quang lấp lánh!

Chính ánh sáng sao quy tụ lại một chỗ, hình thành nên một chùm sáng cực lớn, lao thẳng về phía Điền Kỵ!

“Đây mới thật sự là cuộc quyết đấu của cao thủ!”

“May là hai người bọn họ không liên thủ, nếu không thì cả vùng ngoài lãnh thổ còn ai dám ho he gì nữa?”

Nguỵ Vinh Kỳ nhìn về phía hai người đang đại chiến quyết liệt với vẻ hết sức kiêng nể!

“Có lẽ trận quyết đấu của hai người bọn họ lại là một chuyện tốt đối với nước Nguỵ chúng ta!”, Long Cổ suy tư nhìn về phía Tiêu Chính Văn và Điền Kỵ.

Trước đó, Long Cổ vẫn còn có tự tin để đấu với Tiêu Chính Văn một trận, thế nhưng sự việc cho tới bây giờ, ngay đến Long Cổ cũng bắt đầu cảm thấy kiêng nể trước thực lực của Tiêu Chính Văn!

Giống như ông ta đã nói, sự tồn tại của hai người Tiêu Chính Văn và Điền Kỵ tuyệt đối không phải một chuyện tốt đối với nước Nguỵ!

Nếu như bọn họ có thể quyết đấu tới độ cả hai đều bị thương, hoặc là một chết một bị thương, đối với nước Nguỵ mà nói thì mới có thể an toàn hơn một chút!

“Cậu…”

Điền Kỵ cảm nhận được rất rõ trận pháp của mình, thậm chí là lĩnh vực chẳng thể trói buộc được Tiêu Chính Văn thêm nữa, dường như tất cả trận pháp đều đã mất hết tác dụng!

Phương pháp phá trận hết sức đa dạng, thế nhưng giống như cách của Tiêu Chính Văn, nháy mắt đã có thể khiến cho tất cả trận pháp mất đi tác dụng, đây mới là lần đầu tiên ông ta gặp phải!

“Uy lực của Thiên Tinh Cửu Diệu đâu phải là thứ mà ông có thể hiểu được?”, Tiêu Chính Văn vừa nói dứt lời, chùm sáng đó đã lao thẳng vào lồng ngực của Điền Kỵ!

“Rầm!”

Cùng với một tiếng vang kinh thiên, cơ thể của Điền Kỵ bay ngược ra sau!

Có điều, chùm ánh sáng đó cũng chỉ khiến cho Điền Kỵ chấn động lùi ra sau mà thôi chứ chẳng thể khiến ông ta bị thương dù chỉ một chút.

Dẫu sao Điền Kỵ cũng từng có được kế truyền, không thể dễ dàng bị Tiêu Chính Văn đánh cho bị thương chỉ với một chiêu!

“Chịu chết đi!”

Điền Kỵ lập tức nổi điên, sau khi ông ta phẫn nộ gầm lên, tình hình giữa đất trời đột nhiên biến đổi, ngân hà hết sức rực rỡ cũng xuất hiện theo.

Mà bản thân Điền Kỵ lại giống như một thiên thần, tay nâng ngân hà, trong mắt là ánh sao ngợp trời, khoảnh khắc này, Điền Kỵ rõ ràng giống như vị thần giáng thế, hết sức khủng bố!
Chương 2685: Một trời một vực

Thấy thế ngay cả Tiêu Chính Văn cũng lộ ra vẻ ngạc nhiên.

Tiêu Chính Văn ngạc nhiên không phải vì năng lực đáng sợ của Điền Kỵ mà là bên cạnh bầu trời lại xuất hiện một khe nứt.

Khe nứt này cực kỳ bí mật, dù là bản thân Điền Kỵ và Long Cổ cũng chưa thể để ý đến.

Chỉ có một mình Tiêu Chính Văn nhận ra sự khác thường.

Mà một bên khác của khe nứt đó cũng là một thế giới vô cùng rộng lớn.

Lúc này một người đàn ông mặc áo giáp vàng, vóc dáng cao lớn, tay cầm cây giáo dài, đâm một giáo đến khiến cả một nước bị san bằng.

Đây là cảnh tượng Tiêu Chính Văn chưa từng thấy trước kia, nơi đó vừa không thuộc vùng ngoài lãnh thổ cũng vừa không thuộc âm phủ, vì thực lực mà người đàn ông trẻ tuổi đó thể hiện vượt xa sự tồn tại cao cấp nhất của âm phủ và vùng ngoài lãnh thổ.

Dù là Tiêu Chính Văn cũng là lần đầu nhìn thấy một cao thủ hung hãn như thế.

Thoáng chốc một dải sáng lóe lên trong khe nứt đó, thời không như thể trở nên méo mó dưới sự ảnh hưởng của khe nứt đó.

Lòng Tiêu Chính Văn chùng xuống, thế mà lại là cảnh tượng xuất hiện trong loạn lưu thời không của vùng ngoài vũ trụ, nói cách khác người đàn ông trẻ đó không thuộc về thế giới này, cũng không phải là cao thủ nào đó của vùng ngoài vũ trụ.

Mà là sự tồn tại không thuộc về thời không này.

Đó có thể là tương lai hoặc quá khứ, vì sự méo mó thời không này mới bị Tiêu Chính Văn nhìn thấy.

Thấy Tiêu Chính Văn đột nhiên ngây người, Điền Kỵ cười nhạo: “Sao nào, bây giờ đã biết sợ rồi sao? Muộn rồi!”

Điền Kỵ nghiễm nhiên cho rằng Tiêu Chính Văn bị thực lực đáng sợ dọa.

Nhưng ngay sau đó khe nứt kia biến mất, cảnh tượng Tiêu Chính Văn thấy kia cũng biến mất theo.

“Lại lần nữa”.

Tiêu Chính Văn quay phắt lại, phấn khích nhìn Điền Kỵ.

Điền Kỵ sửng sốt, Tiêu Chính Văn có ý gì thế? Chẳng phải vừa rồi cậu ta đã bị dọa sợ rồi sao?

Đừng nói là Điền Kỵ, ngay cả Long Cổ cũng ngơ ngác.

Nhưng lúc này Tiêu Chính Văn không còn để tâm đến người khác, khí tức cả người đột nhiên dâng lên cao đến một cấp bậc chưa từng có, ánh mắt sáng rực nhìn Điền Kỵ nói: “Tôi bảo ông tập trung hết sức như lúc nãy đó, ông nghe hiểu không vậy?”

Tiêu Chính Văn lạnh lùng hét lên, trận pháp thập diện mai phục đó gần như lập khí tức của Tiêu Chính Văn phá vỡ.

Một mảnh lông vũ nhẹ tán loạn, Tiêu Chính Văn giống như đang đứng ở cuối hành lang dài của thời không, thần thái như tiên, nhìn xung quanh.

Tiêu Chính Văn đánh một đòn ra, khí tức đâm thẳng vào trời đất, mặc dù chỉ là một cú đấm nhưng lại như có vô số quyền ảnh.

Nhưng quyền ảnh này như thể xuyên qua quá khứ, lại như đến từ tương lai, vô số quyền ảnh lại chồng chéo lên nhau khiến cả người Điền Kỵ ngây ngốc đứng tại chỗ.

Đòn tấn công này quá mức đáng sợ, ngay cả Điền Kỵ cũng cảm nhận được hơi thở chết chóc chưa từng có.

Nhưng đòn tấn công này lại như xuyên thấu qua người Điền Kỵ.

So với con át chủ bài tuyệt đối của ông ta, Tiêu Chính Văn chỉ là một cú đấm rất nhẹ nhàng cứ thế phá vỡ tất cả chiêu thức của ông ta.

Cú đấm này đã gây ra chấn động với Điền Kỵ.

“Chuyện… chuyện này sao có thể! Rốt cuộc… cậu là ai?”

Cho dù thế nào Điền Kỵ cũng không dám tin Tiêu Chính Văn lại có sức chiến đấu mức này.

Ông ta thất thần nhìn Tiêu Chính Văn, đến cảnh giới này của ông ta, ông ta biết rõ cảnh tượng vừa rồi có nghĩa là gì.

Không chỉ Điền Kỵ bị dọa sợ mà ngay cả Long Cổ và Ngụy Vinh Kỳ cũng lộ ra vẻ không thể tin được.

Bề ngoài trông có vẻ là Tiêu Chính Văn và Điền Kỵ hòa nhau, thực lực hai bên cân bằng nhưng thật ra không phải.

Có thể nói từ đầu đến cuối, Tiêu Chính Văn vẫn chưa đánh hết sức, hay nói cách khác Tiêu Chính Văn vẫn giữ lại tay sau cho mình, như người lớn đánh nhau với trẻ con vậy.

Lúc này một cú đánh của Tiêu Chính Văn đã khiến tất cả chiêu thức của Điền Kỵ bị phá vỡ, đây mới là sức chiến đấu thật của Tiêu Chính Văn.

Nhưng điều này cũng đủ chứng minh cách biệt giữa hai người gần như không thể đong đếm, thậm chí có thể hình dung bằng từ một trời một vực.

“Vừa rồi Điền Kỵ đã liều mạng ra đòn nhưng từ đầu đến cuối Tiêu Chính Văn vẫn còn giữ lại chút sức lực, người này đúng là đáng sợ”, lúc này Long Cổ chỉ cảm thấy rùng mình.

Cũng may trận chiến hôm nay ông ta và Ngụy Vinh Kỳ chỉ đứng ngoài xem, nếu không không thể tưởng tượng được hậu quả.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK