Jason nghiến răng nghiến lợi, hung dữ thấp giọng gầm gừ.
“Đứng lên đi, mạng sống của anh chỉ được đảm bảo khi anh vẫn còn giá trị, hiểu chứ?”
Tiêu Chính Văn ngẩng đầu lên nói với Jason.
Jason đảo mắt.
Hắn không phải là vô dụng, sống trong một gia tộc lớn như gia tộc Asia Lanci, đâu có ai là không có tầm nhìn rộng, đâu có ai là không thông minh hơn người?
Lúc nói mấy lời này, Tiêu Chính Văn không có ý gì là đang đe dọa hắn.
Lúc này con dao vẫn còn đang kề trên cổ Jason, Tiêu Chính Văn cần phải đe dọa hắn sao?
“Anh Tiêu, rốt cuộc anh muốn nói gì?”
Vẻ mặt Jason đã bình tĩnh hơn một chút.
Qua cuộc điện thoại vừa rồi, suy nghĩ Jason xoay chuyển nhanh như chớp, hắn bỗng hiểu ra rất nhiều điều.
Gia tộc Asia Lanci chưa bao giờ là chỗ dựa của hắn, chỉ có những người được thừa nhận là người thừa kế mới được gia tộc cẩn thận bảo vệ.
Còn hắn chỉ là một quân cờ mà thôi.
“Chỉ khi gia tộc Asia Lanci gặp phải rất nhiều rắc rối, mà anh vừa lúc có thể giải quyết những rắc rối này hoặc khi những rắc rối này có liên quan đến anh thì anh mới được gia tộc Asia Lanci xem trọng, lúc đó mới có thể bảo toàn tính mạng”.
Tiêu Chính Văn thờ ơ nói.
Đôi mắt xanh biếc của Jason nhìn Tiêu Chính Văn một hồi lâu, sau đó gật đầu, vẻ mặt bỗng dưng trở nên cứng rắn hơn.
“Khoan đã! Anh Tiêu, khi người gia tộc Russell Rowland đến, anh phải diễn vai vệ sĩ của tôi, còn hai người này cũng cần phải thể hiện thái độ thỏa thuận với gia tộc Russell Rowland”.
Bán đứng!
Bán đứng một cách kiên quyết!
Trong đầu Jason đã có một kế hoạch động trời.
Hắn muốn trả thù những kẻ đã đưa hắn vào chỗ chết khiến họ không nơi chôn thân.
Nếu gia tộc Asia Lanci đã không phải là nơi bảo vệ hắn thì gia tộc này có tồn tại hay không cũng không liên quan đến hắn.
“Xem ra anh vẫn rất sáng suốt đấy”.
Tiêu Chính Văn mỉm cười gật đầu nói.
“Nhưng có lẽ chúng ta không thể khống chế tình hình tiếp sau đó. Các anh nên biết tôi là một người tham gia trong học viện võ thuật, cũng có một suất tham gia, không biết anh Tiêu có hứng thú không?”
Hai mắt Jason sáng lấp lánh, khuôn mặt lóe lên vẻ oán hận.
“Anh thay đổi làm tôi ngạc nhiên lắm đấy, tôi thật sự không nhìn thấy anh có thể đạt được lợi ích gì nữa”.
Tiêu Chính Văn khẽ lắc đầu tỏ ý từ chối.
“Tôi chỉ mong nó bị hủy diệt”.
Ánh mắt Jason hiện lên vẻ hiểm ác.
“Anh bạn, anh không sợ chết thật à? Gia tộc Asia Lanci không phải đều là kẻ ngốc đâu”.
Thương Nguyệt cười khẩy lạnh nhạt nói.
Mắt Tiêu Chính Văn lại sáng quắc nhìn Jason.
Trước khi nhận được hồi âm của Thiên Tử, Tiêu Chính Văn không thể can thiệp vào bất kỳ chuyện gì liên quan đến học viện võ thuật.
Dù sao chuyện này vô cùng quan trọng, chỉ có Thiên Tử mới quyết định được.
Nhưng ít nhất có thể mượn tay Jason tìm được Lục Hoài Viễn.
“Tôi tin tưởng thành ý của anh, nhưng Lục Hoài Viễn đang ở đâu?”
Tiêu Chính Văn bình thản hỏi.
“Ông Lục, ông ta… dù anh có gặp được ông ta cũng không thể dẫn ông ta đi, hai tên thuộc hạ của Quang Minh Tôn lúc nào cũng ở bên cạnh ông ta, chọn bừa một trong hai người thì cũng có thực lực sánh ngang với Emmanuel”.
“Bắt ông ta đi là ý nghĩ phi thực tế”.
Jason thành thật nói.
Hai người đó ai cũng là cảnh giới Thiên Vương thiên cấp bốn sao, hơn nữa lại còn là cao thủ Quang Minh Tôn đích thân dẫn đi.
Tiêu Chính Văn gật đầu, cũng thầm tính toán, đúng lúc này một chiếc trực thăng bỗng xuất hiện trên mái của quán rượu.
Tiếng phành phạch vang trời, sau đó chiếc trực thăng đó đáp xuống chỗ đất trống cách quán rượu không đến một trăm mét.
Vài tên vệ sĩ mặc áo đen nhảy xuống khoang trực thăng rồi chạy thẳng về hướng quán rượu.
“Cậu chủ Jason!”
Một người dẫn đầu cao giọng gọi với vào trong quán rượu.
Tin tức họ nhận được là Jason vẫn còn sống, nhưng không biết hắn đang trốn ở đâu.
“Tôi ở đây! Vào trong đi!”
Jason vẫy tay với mấy vệ sĩ áo đen, sau đó đẩy cửa bước vào quán rượu.
Mấy vệ sĩ áo đen bước vào, không khỏi nhíu mày khi nhìn thấy Thương Nguyệt và Nguyệt Ảnh không cảm xúc ngồi bên bàn rượu và một người đàn ông gốc Á có vóc người trung bình đứng phía sau Jason.
“Cậu chủ Jason, anh ta là…”
Vệ sĩ áo đen dẫn đầu chỉ vào Tiêu Chính Văn.
“Anh ta là một thuộc hạ tôi vừa mới nhận hôm qua, lúc trước là lính đánh thuê ở đây, may nhờ có anh ta nên tối qua tôi mới có thể sống sót”.
“Các anh làm cho tốt việc mình cần làm, chuyện không nên hỏi thì bớt hỏi lại, không nên nói thì đừng nói. Bây giờ tâm trạng của tôi cực kỳ không tốt”.
Jason nham hiểm liếc nhìn mấy tên vệ sĩ áo đen.
Sau đó nói với người dẫn đầu: “Người của gia tộc Russell Rowland có tin tức gì không, lẽ nào chân của ông già Rod chết tiệt đó gãy rồi sao? Bảo tôi cực khổ đợi ông ta ở nơi nguy hiểm thế này cả một ngày trời”.
“Cậu chủ bớt giận, trước khi đến đây, ông ba đã liên hệ với bên đó rồi, một tiếng sau ông Rod sẽ đến đây”.
Nói xong tên vệ sĩ áo đen đó lại cẩn thận quan sát động tĩnh xung quanh một lượt, lúc này mới yên tâm rút điện thoại ra gửi một tin nhắn đi.
Tất nhiên là đang báo lại tình hình ở đây cho gia tộc Asia Lanci.
Tiêu Chính Văn rút một điếu thuốc ra ngậm vào miệng, sau đó châm lửa, rít một hơi thuốc rồi nói: “Cậu chủ Jason, chúng ta việc nào ra việc nấy nhé”.
“Hôm qua anh đã đồng ý với tôi chỉ cần đợi người của anh đến đón hoặc đưa anh đến nơi an toàn thì sẽ cho tôi một trăm nghìn đô, số tiền này không thể thiếu dù chỉ một xu”.
Jason không ngờ Tiêu Chính Văn lại nhập vai đến thế, đầu tiên hắn cười gượng sau đó nói với vệ sĩ: “Tiền! Mau lên, một trăm nghìn đô, không thể thiếu một xu”.
Không lâu sau, một trăm nghìn đô được đặt trước mặt Tiêu Chính Văn.
Tiêu Chính Văn cũng không khách sáo bỏ tiền vào túi, vừa hút thuốc vừa đợi người của gia tộc Russell Rowland đến.
Đến tận hai tiếng sau, đại diện gia tộc Russell Rowland mới chậm rãi đến.
Nghe thấy tiếng bước chân, Tiêu Chính Văn quay đầu lại nhìn.
Thấy là một người đàn ông trung niên hơn năm mươi tuổi dẫn theo tên lính vào quán rượu, Tiêu Chính Văn ném điếu xì gà đang hút dở trong tay đi, đứng lên đi đến phía sau Jason.
Rod nhìn ba người ngồi bên bàn rượu, nở nụ cười yên tâm rồi nói với mấy thuộc hạ của mình: “Các cậu cứ ngồi tự nhiên đi”.
Sau đó ông ta kéo một cái ghế, cũng ngồi vào ngồi rượu với mấy người Jason và Nguyệt Ảnh.
“Cậu Jason, tôi là Rod, cậu có thể toàn quyền đại diện gia tộc Asia Lanci trong việc liên quan đến quyền sở hữu mỏ dầu ở Campbell và danh sách nhân viên cấp cao của học viện không?”
Rod lấy hai phần tài liệu ra đặt lên bàn rồi nở nụ cười thiện ý với Nguyệt Ảnh và Thương Nguyệt.