Dù cậu bé nước mắt lưng tròng, nhưng vẫn cố nghiến răng nghiến lợi, không hề khóc thành tiếng.
“Tưởng Văn Lộ! Người mà cậu sỉ nhục năm đó là cô gái Hoa Quốc chúng ta! Cô bé mới chỉ mười sáu tuổi mà đã bị cậu giam cầm trong doanh trại, làm nhục đến chết!”
“Cậu có biết rằng với tư cách là sĩ quan của Hoa Quốc, cậu làm vậy thì sẽ bị trời trừng phạt không hả?”
“Nếu tôi không sa thải cậu thì công đạo ở đâu?”
Giang Vạn Long chỉ tay vào cậu bé, gầm lên.
Tưởng Văn Lộ đắc ý cười lớn, đẩy cậu bé vào tay một thành viên trong đội chấp pháp, sau đó chắp tay sau lưng, chỉ vào mình nói: “Hừ, Giang Vạn Long, rõ ràng là vì ông đố kỵ!”
“Ông không ưa tôi, cũng không sao cả! Ông Lạc có con mắt tinh tường biết nhìn người, bây giờ chẳng phải tôi được ăn no mặc sướng, hưởng vinh hoa phú quý rồi sao? Nhưng ông thì thảm rồi!”
“Các người đúng là cá mè một lứa! Sớm muộn gì cũng có ngày các người không được chết tử tế đâu!”
Giang Vạn Long vô cùng tức giận, hai mắt trợn ngược lên, nhưng lại không thể làm gì Tưởng Văn Lộ trước mắt.
“Hừ, đừng phí lời nữa, tội trạng trong lời khai này, ông có nhận không?”
Tưởng Văn Lộ vừa nói vừa vứt tờ lời khai vào tay Giang Vạn Long.
Nội dung viết bên trên cũng rất đơn giản, ba các lão Long Các và Tiêu Chính Văn tham ô chi phí quân sự!
Giang Vạn Long cầm tờ lời khai lên xem, sau đó cười lớn: “Ruộng đất nhà tôi rộng mênh mông bát ngát, tôi có thể chắp tay dâng ra thì còn cần đi tham ô mấy đồng bạc lẻ chi phí quân sự sao?”
“Ôi, ông trời đúng là không phù hộ cho Hoa Quốc, để kẻ gian lộng hành, đúng là trời không có mắt!”
Ngay lúc Giang Vạn Long chuẩn bị xé tờ lời khai thì Tưởng Văn Lộ đã vươn tay lấy từ trên người ra một con dao, cắt quần áo của cậu bé, lạnh lùng nói: "Giang Vạn Long, ông phải suy nghĩ cho kỹ, ông có tin tôi mổ bụng mổ ngực nó không hả?”
Tưởng Văn Lộ vừa nói vừa dùng mũi dao nhọn di qua di lại trên người cậu bé.
“Cậu... cậu có còn là người không? Nó chỉ là một đứa bé bảy tuổi thôi!”
Mặt Giang Vạn Long lập tức lộ ra vẻ căng thẳng.
“Đứa bé? Trong mắt tôi chỉ có tiền và quyền! Đứa bé sao? Hừ, bất kể thế nào cũng phải hoàn thành mệnh lệnh của ông Lạc, chỉ cần ông ký tên lên bản lời khai thì tính mạng của đứa bé này sẽ được cứu!”
“Còn nếu không thì tôi sẽ móc tim nó ra, nấu lên cho ông ăn!”
Tưởng Văn Lộ kiêu ngạo quát lớn với Giang Vạn Long.
Trong phòng khách, Long Ngao tức đến nỗi cả người run bần bật, sắc mặt tối sầm lại!
“Mẹ kiếp!”
Từ đầu đến cuối, tay của Long Ngao chưa từng buông lỏng con dao găm, lòng bàn tay như sắp mài ra khói!
Tiêu Chính Văn khoanh tay trước ngực, nhìn chằm chằn vào Tưởng Văn Lộ, trong mắt hiện ra vẻ lạnh lùng.
“Các người... các người dám!”
Giang Vạn Long nhìn Tưởng Văn Lộ bằng ánh mắt lạnh như băng.
Lúc này, trong lòng Giang Vạn Long cũng dấy lên cảm giác muốn giết người!
“Vậy ông thử xem tôi có dám hay không!”
Tưởng Văn Lộ chắp tay sau lưng, đi tới chỗ thành viên đội chấp pháp, nói: “Lột da chân đứa bé này cho tôi!”
“Rõ!”
Một thành viên đội chấp pháp cầm lấy con dao nhọn trong tay Tưởng Văn Lộ, kéo cậu bé lên, định cắt da thịt trên chân cậu bé.
“Ngăn hắn lại!”
Tiêu Chính Văn bình tĩnh ra lệnh.
Long Ngao giận dữ bật dậy, vung con dao găm về phía thành viên đội chấp pháp.
Lúc con dao chuẩn bị cắt vào da thịt của cậu bé thì đột nhiên hắn cảm thấy lạnh ở cổ tay.
Sau đó, bàn tay đang nắm con dao nhọn rơi xuống đất.
Tên thành viên đội chấp pháp vẫn đang tự hỏi bàn tay này là của ai?
Nhưng một giây sau, cơn đau nhói đột nhiên truyền đến từ cổ tay hắn.
“A! Tay của tôi!”
Tên thành viên đội chấp pháp kia vừa định đưa tay lên che miệng vết thương lại thì máu tươi đã bắn tung tóe.
“Ai?”
Tưởng Văn Lộ cũng sững sờ, nếu con dao găm vừa rồi mà ném về phía hắn thì e rằng hắn đã mất mạng!
“Tôi!”
Tiêu Chính Văn chắp tay sau lưng, bước ra khỏi phòng, chỉ tay vào đứa bé: “Thả đứa bé ra thì tôi sẽ cho ông được sống yên ổn, nếu không tôi sẽ khiến ông sống không được mà chết cũng chẳng xong!”
Lúc Tưởng Văn Lộ nhìn rõ mặt Tiêu Chính Văn, sắc mặt của hắn cũng thay đổi vài lần!
Nhưng ngay sau đó, hắn đã bình tĩnh lại.
Tiêu Chính Văn không còn là vua Bắc Lương nữa!
Hắn tự cổ vũ cho chính mình, đồng thời nở nụ cười đắc ý: “Xem ra giữa các người có mối quan hệ mờ ám không thể để người khác nhìn thấy! Vừa hay, tôi đỡ phải đến Giang Trung bắt người!”
“Người đâu, bắt Tiêu Chính Văn lại cho tôi!”
Hơn chục thành viên đội chấp pháp lập tức rút súng ra, chĩa vào Tiêu Chính Văn.
Dù sao Tiêu Chính Văn cũng từng là vua Bắc Lương, ai dám coi thường anh chứ?
Đối mặt với hơn chục khẩu súng lục, Tiêu Chính Văn chỉ cười nhạt, đừng nói là súng lục, cho dù là mười khẩu súng bắn tỉa thì trong mắt Tiêu Chính Văn cũng chỉ là thứ vô dụng!
“Khụ khụ!”
Đúng lúc này, từ xa truyền đến tiếng ho khẽ, một ông lão mặc kiếm phục từ ngoài cửa bước vào sân.
“Tiêu Chính Văn, ông Lạc đã sớm đoán được rằng cậu nhất định sẽ tới!”
Ông lão lạnh lùng nhìn Tiêu Chính Văn, vẻ mặt hơi kiêu ngạo.
Tiêu Chính Văn liếc nhìn ông lão, đối phương là cao thủ cảnh giới Thiên Vương ba sao, xem ra ông Lạc cũng không hề đơn giản!
“Tôi đến để bắt cậu theo lệnh của ông Lạc! Tôi đã tới rồi thì tốt nhất là cậu đừng chống cự nữa, nếu không, tôi sẽ không khách khí với cậu đâu!”
Cảnh giới Thiên Vương địa cấp ba sao quả thực là không hề đơn giản!
Nếu như lúc trước Tiêu Chính Văn đối mặt với ông lão này thì có lẽ sẽ không có nhiều cơ hội chiến thắng.
Nhưng kể từ khi đánh bại Độ Thiên Chân Nhân, đột phá lên cảnh giới Bán Bộ Thiên Vương bốn sao thì thực lực của Tiêu Chính Văn đã mạnh hơn rất nhiều!
Chỉ là một Thiên Vương địa cấp ba sao nhỏ bé mà cũng đủ tự tin để thách thức Tiêu Chính Văn sao?
“Ồ? Không khách khí ư?”
Tiêu Chính Văn cười khẩy, đánh giá ông lão: “Xem ra ông vẫn chưa từng giải qua nỗi đau người thân chết thảm ngay trước mắt mình nhỉ!”
Vừa nói, ánh mắt Tiêu Chính Văn đã lộ ra vẻ chết chóc.
“Hừ, Tiêu Chính Văn, cậu nghĩ rằng giết được Viên Hỗn Thiên thì cậu có tư cách đối đầu với tôi sao? Tôi đúng là cảnh giới Thiên Vương địa cấp ba sao, kém một bậc so với cậu!”
“Nhưng số người khác biệt trong cảnh giới Thiên Vương cũng không ít. Cậu có biết tôi là ai không?”
Ông lão chắp tay sau lưng, mặt lộ rõ vẻ kiêu ngạo.
Tưởng Văn Lộ cũng nhìn Tiêu Chính Văn cười khẩy nham hiểm.
Ông lão này là người Tiêu Chính Văn không thể đắc tội nổi!
Năm đó, cụ ta chỉ xếp sau Tiêu Long.
Chỉ là sau này, trong trận giao chiến với Võ Thí Thiên, bị Võ Thí Thiên đánh trọng thương, từ đó cảnh giới thụt lùi, cho nên bây giờ mới chỉ đến cảnh giới Thiên Vương ba sao.
“Tôi là Hách Liên Sinh!”
Ông lão nheo mắt, tự hào nói.